Chương 3: Lời Thề Trong Cơn Bão
Nguyễn Hướng Đức giật mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, lần đầu tiên trong nhiều đêm anh được yên giấc như vậy. Tiếng máy quạt vẫn quay, mang theo chút không khí dễ chịu trong ngôi nhà ngột ngạt không có cửa sổ.., có vẻ lại thêm một đêm đã qua.
Đức đã mong rằng những gì xảy ra trong những đêm trước chỉ là một giấc mơ, nó chỉ là một con ác mộng mà khi anh tỉnh dậy sẽ chỉ là cuộc sống buồn chán khi cũ , nhưng cơn đau từ cơ bắp nói với anh ra hiệc thực vẫn đang tiếp diễn trước mặt anh và anh không thể làm gì khác ngoài đối mặt với hiện thực tàn khốc này.
Đức ngồi lặng trong góc nhà, ánh mắt mơ màng hướng về khu vườn nhỏ phía xa. Sự tĩnh lặng đến đáng sợ của buổi sáng sớm khiến anh không thể quen nổi. Nơi này từng ngập tràn âm thanh của cuộc sống: tiếng bước chân vội vã của công nhân, tiếng cười nói của học sinh trên đường đến trường, hay tiếng rao bán hàng rộn ràng từ cổng chợ. Những âm thanh từng khiến anh mất ngủ giờ đây lại trở thành thứ anh khát khao được nghe một lần nữa – như thể chúng có thể xóa tan cái u ám đang bao trùm thế giới này.
Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là một khoảng không lặng thinh, lạnh lẽo. Đức cố nhắm mắt lại, cố xua đi những hình ảnh trong đầu, nhưng chẳng có gì ngoài sự trống trải ùa về. Anh nhớ từng sáng nhìn thấy người mẹ trẻ dắt con đi học ngang cửa nhà , nhớ những tiếng cười rộn ràng của lũ trẻ con chơi đùa gần đó. Tất cả dường như đã bị nuốt chửng bởi bóng tối của tận thế.
Một cơn gió nhẹ lướt qua làm lay động vài chiếc lá còn sót lại trên cành. Đức lặng lẽ quan sát, bất giác cảm thấy hơi thở mình cũng trở nên nặng nề hơn. Anh biết rằng phía sau sự im lặng này là một mối nguy hiểm đang rình rập, một thế giới đã không còn chỗ cho những khoảnh khắc yên bình.
Anh đang ngồi thần người thì nghe thấy một tiếng rên nhỏ phát ra từ góc phòng..
"Mai?" Đức gọi nhỏ. Anh nhanh chóng bước lại góc nhà nơi Mai đang nằm. Cô bé cuộn mình trong tấm chăn màu xanh nhưng khuôn mặt thì đỏ phừng và ướt đẫm mồ hôi..
"Em sao thế nào?" Anh hỏi, ánh mắt lo lắng. Mai chớp chớp mắt một lúc, trông mệt mỏi rõ rệt.
"Em... em chỉ thấy mệt thôi," cô trả lời khé nhè, giọng yếu ởt.khẽ, giọng yếu ớt.
Đức chạm tay lên trán Mai và giật mình khi nhận ra nó nóng hơn bình thường. Anh thầm nhủ trong lòng: "May quá, có lẽ không phải nhiễm bệnh nào nghiêm trọng."
Anh nhanh chóng lục tìm trong tủ một ít thuốc hạ sốt. Tài sản còn lại của anh chỉ có một vài viên thuốc lẻ tẻ. Anh lấy một viên, hoà trong ly nước mát dùng dần dần.
"Em uống thuốc này rồi nghỉ ngơi, sẽ khỏe nhanh thôi," anh động viên. Mai nhấp một hớp nước nhỏ rồi nằm lại.
"Có sao không?" Cô hỏi lẩm bẩm, như đang bối rối vì không biết tình trạng của mình.
"Em chỉ bị sốt nhẹ, nghỉ ngơi sẽ khỏe." Anh cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. "Mình an toàn rồi, cứ yên tâm."
Mai gật đầu nhẹ, nhắm mắt như đã thấy an lòng. Trong khi Mai nghỉ, Đức dọn đặt tấm khăn ướt lên trán cô, bắt đầu quan sát những dấu hiệu giảm sốt. Cả nhà trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Mai.
Sau khi cho Mai uống thuốc và thấy cô bé dần ổn định, Đức quyết định lên nóc nhà để quan sát xung quanh. Anh cẩn thận leo qua cửa sổ, từng bước một đặt chân lên mái ngói, cố gắng không gây ra tiếng động. Từ vị trí cao hơn, anh có thể bao quát được toàn bộ khu phố.
Những con đường, từng quen thuộc với hình ảnh tấp nập, giờ đây hoàn toàn vắng lặng. Một vài chiếc xe bị bỏ lại giữa đường, cửa kính vỡ tan, và những vệt máu khô rải rác. Xa xa, một cơn gió mạnh thổi qua, làm rung rinh những tán cây và cuốn theo vài tờ giấy báo cũ. Dường như không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.
Đức ngồi xuống, cố gắng thu thập thông tin từ những gì anh nhìn thấy. "Không có động tĩnh nào từ khu vực lân cận," anh thầm nghĩ, "Có lẽ bọn xác sống đã di chuyển đến nơi khác." Tuy nhiên, một phần trong anh vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Anh đưa mắt về phía chân trời, nơi một làn khói mỏng bốc lên từ xa, như một lời nhắc nhở rằng thế giới ngoài kia vẫn đang hỗn loạn.
Từ nóc nhà, Đức có thể nhìn rõ hơn những ngôi nhà xung quanh. Một vài căn bị hư hại nặng, cửa sổ và cửa chính bị phá tung, dấu hiệu của sự xâm nhập dữ dội. Nhiều ngôi nhà khác lại kín cổng cao tường, như thể chủ nhân bên trong đang cố thủ. Ở góc đường, một chiếc xe tải lớn bị bỏ lại, thùng xe mở toang, bên trong chất đầy những thùng hàng chưa kịp bốc dỡ.
Đức cố gắng căng mắt tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Một chuyển động nhỏ phía xa thu hút sự chú ý của anh. Trên ban công của một ngôi nhà, một bóng người thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất vào bên trong. Đức không chắc đó là người sống hay một thứ gì khác, nhưng nó khiến anh nhận ra rằng mình không hoàn toàn cô độc.
Anh cũng để ý thấy rằng khu vực này vẫn còn khá yên ắng, không có dấu hiệu của bọn quái vật di chuyển. Điều này có thể là một lợi thế tạm thời, nhưng anh biết rõ tình trạng này sẽ không kéo dài mãi. Đức quay lại nhìn ngôi nhà của mình, nơi Mai đang nghỉ ngơi. Anh thầm hứa sẽ làm mọi thứ để giữ cho nơi này an toàn, ít nhất là trong lúc này.
Sau khi quan sát thêm một lúc và ghi nhớ những điểm đáng chú ý, Đức cẩn thận leo xuống, trở lại bên trong nhà. Trước khi đóng chặt cửa, anh hít một hơi sâu, cảm nhận sự ngột ngạt của bầu không khí và sức nặng của trách nhiệm đang đè lên vai.
Sau khi quan sát thêm một lúc và ghi nhớ những điểm đáng chú ý, Đức cẩn thận leo xuống, trở lại bên trong nhà. Trước khi đóng chặt cửa, anh hít một hơi sâu, cảm nhận sự ngột ngạt của bầu không khí và sức nặng của trách nhiệm đang đè lên vai.
Nhưng Đức biết mình không thể chỉ ngồi yên chờ đợi. Anh quyết định chuẩn bị một chiếc ba lô nhỏ, bên trong là một con dao nhỏ, đèn pin, và chai nước còn lại trong nhà. Anh liếc nhìn Mai, cô bé vẫn đang ngủ say, hơi thở đã đều hơn. "Phải tranh thủ khi còn thời gian," anh tự nhủ.
Đức rời khỏi nhà, cẩn thận kiểm tra tình hình xung quanh trước khi bước sang ngôi nhà kế bên. Anh cố gắng giữ mọi thứ thật im lặng, bước chân nhẹ nhàng trên mặt đất đầy lá khô. Ngôi nhà đầu tiên mà anh chọn có cửa chính khép hờ, như thể chủ nhà đã bỏ chạy trong vội vã. Đức chậm rãi đẩy cửa, tiếng bản lề cọt kẹt vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Bên trong, mọi thứ hỗn độn. Ghế đổ, bàn bị xô lệch, và trên sàn là những mảnh vỡ của một chiếc bình sứ. Anh cẩn thận di chuyển, mắt quét khắp các góc phòng. Tủ lạnh bị mở toang, nhưng bên trong chỉ còn vài hộp sữa đã quá hạn. Đức lấy một chiếc túi nilon trên bàn và nhặt lấy vài hộp thực phẩm đóng gói còn sử dụng được.
Lên tầng trên, anh tìm thấy một phòng ngủ với giường ngủ chưa được gấp và tủ quần áo vẫn nguyên vẹn. Một ý nghĩ lóe lên, anh mở tủ kiểm tra và tìm được vài bộ quần áo còn sạch. "Có thể sẽ cần sau này," anh nghĩ và bỏ chúng vào ba lô. Trước khi rời khỏi, anh không quên tìm kiếm thêm các vật dụng hữu ích, nhưng không có gì quá giá trị.
Khi Đức quay lại, ba lô của anh đã nặng thêm vài vật dụng thiết yếu, nhưng anh biết rằng đây chỉ là những gì tạm thời. Cả thế giới xung quanh vẫn hỗn loạn và đầy nguy hiểm, và anh không thể lơ là dù chỉ một giây. Mai vẫn ngủ, nhưng ánh sáng nhạt từ ngoài cửa sổ báo hiệu trời sắp sáng. Đức nhìn cô bé một lần nữa rồi lặng lẽ ra ngoài, chuẩn bị cho những gì sẽ đến.
Anh biết rằng, dù đã thu thập thêm một chút thực phẩm, anh vẫn cần phải tìm thêm nhiều thứ khác để sống sót lâu dài hơn thực phẩm , nước sạch, thuốc men những thứ đó mới là điều quan trọng nhất. Nhưng bây giờ, anh không thể rời xa Mai quá lâu. Anh phải làm sao để vừa bảo vệ cô bé, vừa tiếp tục đi tìm những nguồn tài nguyên quý giá.
Đức tiếp tục sang ngôi nhà thứ hai, lần này cửa khóa chặt. Anh do dự một chút rồi quyết định tìm cách vào từ cửa sổ bên hông. Khi anh đang cố mở, một âm thanh nhỏ từ phía xa khiến anh giật mình. Đức quay đầu lại, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh. Không có gì ngoài gió đang lay động những tán cây. "Mình không thể ở đây quá lâu," anh thầm nhắc nhở bản thân.
Ngôi nhà tiếp theo Đức đi vào trong nhà với tâm thế lo lắng tiếng gió thổi qua khe cửa cũng đủ làm anh giật mình , anh tiến vào trong tâm thế sẵn sàng đương đầu với bất kì thứ gì bất ngờ lao ra , nhìn kỹ vào những mảng tường và các đồ vật bên ngoài, anh nhận ra đây chính là ngôi nhà của chú Long , người mà anh đã từng nghe nói qua những câu chuyện từ Mai và các hàng xóm.
Chú Long là một người đàn ông trung niên, đã từng là một phượt thủ nổi tiếng trong khu vực. Chú rất yêu thích những chuyến đi xa, khám phá những vùng đất mới, và luôn chia sẻ những câu chuyện về các chuyến phiêu lưu của mình. Mai thường kể về việc chú Long đi phượt một mình hoặc cùng những người bạn, mang theo chiếc ba lô lớn, đi qua những vùng đất hoang vu và những ngọn núi xa xôi. Chú thường xuyên mang về những vật dụng lạ mắt và những món quà nhỏ cho mọi người xung quanh, khiến ai cũng yêu mến chú.
Đức nhớ lại một lần đã thấy chú Long chia sẻ về những chuyến đi dài mà ông đã trải qua. Nhưng bây giờ, khi thế giới đã thay đổi hoàn toàn, không ai biết chú Long đang ở đâu. Ngôi nhà của ông trông có vẻ như đã bị bỏ hoang, và chẳng có ai xuất hiện suốt một thời gian dài.
Đức cảm thấy một chút lo lắng. Chú Long không phải là người dễ dàng bị khuất phục trước khó khăn, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, ai cũng có thể gặp phải những tình huống không lường trước được. Anh bắt đầu tìm kiếm trong ngôi nhà, hi vọng có thể tìm thấy những vật dụng hữu ích mà chú Long có thể đã để lại.
Đầu tiên là một chiếc mã tấu dài, lưỡi dao sắc bén. Đức tiến lại gần, cầm lên thử, cảm nhận sự nặng nề và chắc chắn trong tay. Đây sẽ là một vũ khí hữu ích trong trường hợp cần chiến đấu gần. Anh bỏ mã tấu vào ba lô, sau đó tiếp tục tìm kiếm. Một vài chiếc gậy, những dụng cụ sửa chữa xe máy... và cuối cùng, một bộ đồ bảo vệ xe máy. Nó có vẻ cũ kỹ, nhưng vẫn còn tốt. Bộ đồ bao gồm áo giáp, quần bảo vệ và một chiếc mũ bảo hiểm. Đức thử mặc vào một phần bộ đồ. Nó vừa vặn, tạo cảm giác an toàn hơn nhiều so với những bộ đồ anh đang mặc. Bộ giáp có thể giúp anh tránh được những cú đấm hay đòn tấn công bất ngờ, và chiếc mũ bảo hiểm sẽ bảo vệ đầu nếu gặp nguy hiểm.
Đức tự hỏi liệu bộ đồ bảo vệ này có thể giúp anh di chuyển nhanh hơn và an toàn hơn không, đặc biệt khi anh phải đối mặt với những mối nguy hiểm. Anh nghĩ về việc sử dụng xe máy, nhưng lại lo lắng về tiếng ồn mà nó sẽ gây ra. Tuy nhiên, trong một thế giới đầy rẫy mối đe dọa, tốc độ và sự bảo vệ là điều anh không thể thiếu.
Trước khi rời khỏi, Đức tìm thêm một số đồ dùng khác như dây thừng, kìm và các công cụ nhỏ có thể giúp anh khi cần thiết. Sau đó, anh nhanh chóng thu dọn, đóng ba lô lại và chuẩn bị trở về.
Trên đường về, anh suy nghĩ về những vật dụng vừa tìm thấy. Có thể anh sẽ cần phải ra ngoài nhiều hơn trong thời gian tới để tìm thêm các nguồn tài nguyên, nhưng điều quan trọng là phải giữ an toàn cho Mai và bản thân. Anh không thể để mình bị đánh bại bởi thế giới xung quanh, dù nó có đầy rẫy sự tàn nhẫn.
Khi đang chuẩn bị xách ba lô lên, một tiếng động lạ từ phía cuối ngõ khiến Đức khựng lại. Anh chậm rãi đưa tay lên khẩu súng ngắn mà anh vừa tìm được trong một ngôi nhà, mắt liếc nhanh về phía nguồn gốc của tiếng động. Không có gì lạ thường, nhưng anh cảm thấy có một sự hiện diện không thể giải thích được, một cảm giác rằng ai đó hoặc cái gì đó đang theo dõi anh.
"Mình chắc là lo lắng quá," Đức tự nhủ, nhưng không thể không cảm thấy có một sự hiện diện kỳ lạ, như thể có ai đó đang theo dõi anh. Anh quay lại nhà chất hết những thứ tìm được vào một góc , sắp xếp lương thực vào chiếc tủ lạnh mà có thể mất điện bất kỳ khi nào , ánh mắt liếc vào nhà, thấy Mai vẫn đang ngủ say. Anh không dám mạo hiểm, vội vã khóa cửa lại và quyết định đi tìm thêm đồ đạc.
Lần này, mục tiêu của anh là nhà thứ ba gần khu vực của mình. Đức nghĩ rằng nếu may mắn, anh sẽ tìm được thêm một số công cụ hữu ích ở đó. Anh đi nhanh, giữ một khoảng cách an toàn với những góc tối, luôn cảm giác như có ai đó đang dõi theo từng bước đi của mình.
Đức cảm nhận được một sự bất an kỳ lạ, như thể có ai đó đang theo dõi anh từ phía sau. Mỗi bước đi của anh đều được thực hiện một cách cẩn thận, đôi tai luôn căng lên để nghe ngóng bất kỳ âm thanh nào, trong khi mắt liên tục đảo qua các con hẻm xung quanh. Đến gần ngôi nhà thứ ba, anh quyết định giả vờ như mình đang đi vào đó, để xem có ai đang theo dõi mình hay không.
Anh nhẹ nhàng bước vào ngôi nhà, làm như thể anh đang tìm kiếm thứ gì đó bên trong. Khi đứng gần cửa sổ, anh thấy một bóng dáng lén lút di chuyển ở góc hẻm, khá gần với nhà Mai. Đức nheo mắt, cố gắng nhìn rõ hơn. Là một cô gái, trạc tuổi anh, mặc chiếc quần jean dài và áo thun mỏng, tóc dài xõa xuống. Cô ta đang bước nhanh, ánh mắt liếc quanh như thể sợ bị phát hiện. Đức nhận ra ngay lập tức rằng cô gái này không phải là người quen, và điều đáng ngờ nhất là cô ta đang đi về phía nhà Mai.
Lúc này, anh cảm thấy cần phải hành động ngay lập tức. Đức rất cảnh giác với người lạ, nhất là trong tình huống hiện tại, khi mà sự an toàn của Mai là ưu tiên số một. Anh nhanh chóng quay lại, đi vòng qua phía sau ngôi nhà thứ ba, cố gắng không để cô gái nhìn thấy mình. Khi đã đủ gần, anh dừng lại, tay nắm chặt thanh mã tấu mà anh vừa tìm được từ một ngôi nhà trước, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng.
Cô gái bước nhanh vào nhà, không một chút do dự. Cửa không khóa và có vẻ không ai ở nhà, nên cô ta nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt để tìm kiếm thức ăn. Cô lén lút di chuyển qua từng căn phòng, ánh mắt liếc nhanh vào mọi ngóc ngách, đôi tay khẩn trương mở các ngăn tủ. Trong phòng khách, cô tìm thấy một số thức ăn chưa mở, nhưng không có gì quá hấp dẫn. Cô tiếp tục đi vào bếp, hy vọng sẽ tìm được thêm thứ gì có thể giúp đỡ.
Đúng lúc cô ta đang lục lọi trong tủ lạnh, thì tiếng động nhẹ từ phía sau khiến cô giật mình. Cô quay lại, tim đập thình thịch, và bất ngờ gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Đức.
"Đứng lại!" Đức quát, giọng nghiêm nghị. Anh đã không làm tiếng động, nhưng vẫn đủ nhanh để cô gái nhận ra sự hiện diện của mình. Tay anh nắm chặt mã tấu, ánh mắt đầy cảnh giác. "Mày đang làm gì ở đây?"
Cô gái đứng sững lại, mặt tái xanh vì sợ hãi. Cô ta không ngờ lại có người trong nhà, nhất là trong tình huống nguy hiểm như thế này. Cô ta bước lùi lại một bước, vẻ mặt hoảng loạn. "Tôi... tôi chỉ muốn tìm chút thức ăn thôi," cô ta đáp, giọng run rẩy. "Ngoài kia rất nguy hiểm, tôi không có nơi nào để đi."
Đức quan sát kỹ cô gái, không thả lỏng cảnh giác. Anh không thể dễ dàng tin vào lời giải thích của người lạ. Mai là người duy nhất mà anh cần bảo vệ, và anh không thể mạo hiểm.
Đức không rời mắt khỏi cô ta, ánh mắt nghiêm nghị và đầy sự cảnh giác. Anh vẫn giữ chặt thanh mã tấu trong tay, không có dấu hiệu của sự khoan dung. "Tôi không quan tâm cô cần gì. Đột nhập vào nhà người khác mà không biết gì là một sai lầm lớn." Giọng anh lạnh lùng, nhưng không thiếu sự sắc bén.
Cô gái cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của anh. "Tôi không biết ai sống ở đây, tôi chỉ... chỉ muốn tìm chút thức ăn... Tôi không có nơi nào để đi..."
Đức nhìn cô gái chằm chằm, cảm giác mâu thuẫn dâng lên trong lòng. Cô ta có vẻ không phải là mối đe dọa, nhưng anh không thể để người lạ vào gần Mai. Đặc biệt là trong thế giới tàn ác này, không thể biết được ai là bạn, ai là kẻ thù.
"Tôi không tin cô," Đức nói, giọng kiên quyết.
Cô gái im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ về những gì anh nói. "Tôi... tôi chỉ muốn sống sót," cô ta nói, giọng gần như không còn sức lực.
Đức không nhượng bộ. "Vậy thì cô phải tự lo lấy mình. Ra ngoài và đừng quay lại đây."
Cô gái nhìn anh một lúc nữa rồi lặng lẽ quay người, bước ra khỏi ngôi nhà. Đức đứng im, mắt không rời cô ta cho đến khi cô biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn. Anh thở dài, cảm giác căng thẳng trong người vẫn chưa buông xuống.
Cô gái lặng lẽ quay người, bước ra khỏi ngôi nhà. Đức không thả lỏng cảnh giác, vẫn đứng yên nhìn theo cho đến khi cô ta hoàn toàn khuất bóng. Anh thở ra một hơi dài, nhưng cảm giác căng thẳng trong lòng vẫn chưa hề giảm đi. Mọi thứ vẫn có thể thay đổi trong tích tắc, và anh không thể mạo hiểm.
Khi anh quay lại vào nhà, ánh mắt lập tức hướng về phía Mai. Cô bé vẫn đang nằm ngủ, nhưng trong cơn giấc nồng, khuôn mặt cô có vẻ yếu ớt, hơi thở không đều. Đức bước lại gần, cảm giác có gì đó không ổn.
Nhưng lúc đó, cô gái đã quay lại. Dường như cô ta không thể đi quá xa. Cô đứng ngoài cửa một lát rồi bước vào lại nhà mà không cần phải gõ cửa. Đức giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng gì, cô gái đã lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào Mai.
"Chắc cô bé đang bị sốt xuất huyết," cô gái nói với giọng lo lắng, bước tới gần giường Mai và quan sát các dấu hiệu trên cơ thể cô bé. "Cô bé có những dấu hiệu điển hình, như mệt mỏi, mặt đỏ, và có thể có cả những vết phát ban trên da. Trong tình trạng như thế, nếu không có thuốc hay sự chăm sóc đúng cách, tình trạng có thể chuyển biến xấu rất nhanh."
Đức vội vã tiến lại, ánh mắt đầy lo lắng. "Cô... cô biết gì về y học à?" anh hỏi, trong khi cô gái vẫn tiếp tục kiểm tra các triệu chứng của Mai.
Cô gái gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng. "Tôi là sinh viên y, đã học qua các dấu hiệu này. Sốt xuất huyết có thể gây sốt cao, đau cơ, phát ban, và nếu không điều trị kịp thời, có thể dẫn đến sốc và thậm chí tử vong."
Đức cảm thấy một cơn sóng lo lắng dâng lên trong lòng, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. "Có cách nào để giúp cô bé không?" anh hỏi, đôi mắt không rời khỏi Mai.
Cô gái im lặng một lúc, rồi nhìn về phía Đức. "Cô bé cần được nghỉ ngơi, uống nước thật nhiều để bù nước. Nếu có thuốc hạ sốt hoặc thuốc kháng sinh, thì tốt nhất nên sử dụng ngay. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nếu không có gì cả, chỉ còn cách chăm sóc và chờ đợi."
Mắt Đức lóe lên sự hoang mang. Anh không có thuốc, không có gì ngoài những vật dụng cơ bản trong nhà. Trong thế giới này, sự thiếu thốn là điều không thể tránh khỏi. Anh quay lại nhìn Mai, lòng cảm thấy bất lực.
"Vậy chúng ta cần phải làm gì ngay bây giờ?" Đức hỏi, giọng gần như cầu xin.
Cô gái nhìn anh một lần nữa, rồi lắc đầu. "Chúng ta chỉ có thể chăm sóc cô bé bằng mọi cách. Nếu không may mắn, có lẽ sẽ phải đối mặt với điều tồi tệ nhất."
Đức nhìn Mai, cô bé vẫn nằm yên, khuôn mặt ẩn sau những cơn sốt, hơi thở nhẹ nhàng nhưng yếu ớt. Anh biết, trong tình trạng hiện tại, cô bé không thể tự chăm sóc mình. Nếu anh rời đi, ai sẽ ở lại chăm sóc cô? Cô bé cần sự chăm sóc ngay lập tức và không thể để một mình khi đang ốm nặng như thế này.
Đức quay lại nhìn cô gái. Cảm giác căng thẳng lại dâng lên trong lòng anh. Dù cô ấy đã tỏ ra có kiến thức y học, nhưng anh vẫn không biết rõ về cô, chưa từng gặp cô trước đây. Trong thời kỳ tận thế, niềm tin là thứ cực kỳ hiếm hoi. Đức không thể dễ dàng trao niềm tin vào một người mà mình chỉ mới gặp, dù cô ấy có vẻ là người có ích.
Anh đứng im, mắt nhìn chằm chằm vào cô gái, suy nghĩ trong lòng. "Cô... có thể chăm sóc cô bé được không?" Đức hỏi, nhưng giọng anh trầm và đầy nghi ngờ. "Mai đang rất yếu. Tôi không thể để cô bé một mình."
Cô gái gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. "Tôi hiểu, và tôi sẽ làm hết sức mình. Cô bé cần được nghỉ ngơi và chăm sóc cẩn thận. Nếu tôi có thể giúp, tôi sẽ làm."
Đức chần chừ, đôi mắt anh không rời khỏi cô gái. Anh suy nghĩ một lúc, rồi thở dài. "Cô có thể giúp, nhưng tôi không tin cô hoàn toàn. Nếu cô có ý định làm hại Mai, tôi sẽ giết cô mà không chút do dự."
Lời đe dọa lạnh lùng của Đức vang lên, khiến không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt. Cô gái chợt sững lại, ánh mắt lo lắng thoáng hiện lên, đôi tay cô bỗng run nhẹ. Cảm giác sợ hãi xâm chiếm, nhưng cô gái cố gắng giữ bình tĩnh, gật đầu một cách vội vã.
"Anh... anh đừng lo. Tôi không có ý định làm hại cô bé đâu," cô gái nói, giọng cô run rẩy một chút, nhưng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. "Tôi chỉ muốn giúp thôi."
Đức không để cô ta tiếp tục. Anh bước tới gần, ánh mắt sắc lạnh. "Cô nhớ kỹ lời tôi nói. Tôi không cho phép ai làm hại cô bé. Nếu cô làm gì sai, tôi sẽ giết cô ngay lập tức."
Cô gái hơi lùi lại một bước, nhưng rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Tôi hiểu rồi. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô bé như chính em gái của mình."
Đức nhìn cô gái một lúc lâu, không hề chớp mắt, ánh mắt sắc như dao, không có một chút cảm thông. Anh đứng yên, cơ thể cứng đờ, như một con thú săn mồi đang quan sát con mồi của mình. "Tốt. Tôi đi tìm thuốc. Cô ở lại chăm sóc Mai. Nếu có gì bất thường, tôi sẽ quay lại ngay," anh nói, giọng lạnh lẽo và sắc bén.
Ánh mắt anh khóa chặt vào cô gái, như thể muốn truyền đạt một thông điệp không cần lời. "Cô hiểu chứ?" Anh không cần chờ câu trả lời, vì ánh mắt của anh đã nói lên tất cả. Sự đe dọa rõ ràng trong ánh mắt ấy khiến cô gái không dám phản bác.
Cô gái nuốt nước bọt, cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh dù căn phòng không nóng bức. Cảm giác căng thẳng xâm chiếm lấy từng tế bào trong cơ thể cô, nhưng cô chỉ có thể gật đầu, dù trong lòng đang dâng lên sự lo lắng.
"Vâng... tôi hiểu rồi," cô gái nói, giọng run nhẹ, nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Đức nhìn quanh căn nhà một lần nữa. Ngôi nhà chỉ có một phòng duy nhất, tầng 1 nhỏ gọn với chiếc giường cũ đặt bên một góc, và những vật dụng đơn giản xung quanh. Từ khi quyết định ở lại đây, anh biết mình phải luôn cảnh giác. Cửa ra vào duy nhất có thể dễ dàng bị phá, và anh không thể để mình rơi vào thế bị động.
Anh nhanh chóng bắt đầu thu dọn những vật dụng cần thiết. Lương khô, nước uống, một vài bộ quần áo, và những dụng cụ y tế mà anh đã thu thập từ các ngôi nhà trước đó đều được anh bỏ vào ba lô. Anh kiểm tra lại tất cả, cảm thấy sự thiếu thốn của những vật dụng cần thiết trong thế giới hiện tại này.
Sau khi chuẩn bị xong, Đức bước tới cánh cửa duy nhất của ngôi nhà. Anh không thể yên tâm nếu cứ để cửa mở một cách bình thường. Anh dùng chiếc bàn gỗ lớn gần đó để chắn ngang cửa, sau đó lấy các thanh gỗ và vật liệu cứng khác, cố định xung quanh cửa để tạo thành một lớp chắn kiên cố.
Mỗi tiếng động nhỏ khi anh làm việc đều khiến anh càng cảnh giác hơn. Anh biết, trong tình huống tận thế này, mọi thứ có thể xảy ra. Khi cuối cùng đã gia cố cửa, anh quay lại nhìn Mai, cô bé vẫn đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt nhưng đều đặn. Anh không thể để cô bé tự chăm sóc mình trong tình trạng này.
Nhìn cô gái đang đứng gần giường, Đức tiến lại gần, ánh mắt cảnh giác. "Cô chắc chắn có thể chăm sóc cô bé đúng không?" Giọng anh trầm xuống, đầy sự nghi ngờ.
Cô gái gật đầu, vẻ mặt khẩn trương nhưng quyết tâm. "Tôi sẽ chăm sóc cô bé, đừng lo lắng."
Đức không hoàn toàn tin tưởng, nhưng anh cũng không thể làm gì khác. Anh đưa tay vào túi, lấy ra con dao găm mà anh đã tìm thấy trong một ngôi nhà trước đó. "Cầm lấy," anh nói, đưa dao cho cô gái. "Dùng nó để bảo vệ cô và Mai nếu có gì bất thường xảy ra."
Cô gái nhận lấy dao găm, cẩn thận cầm trong tay. Ánh mắt cô thoáng lo lắng, nhưng cô cũng hiểu rõ tầm quan trọng của lời cảnh báo này.
"Cô có thể làm được chứ?" Đức hỏi lại một lần nữa, ánh mắt không hề thay đổi.
"Vâng," cô gái đáp, nhưng giọng nói có phần run rẩy. "Tôi sẽ làm hết sức mình."
Trước khi rời đi, Đức dừng lại một chút, quay lại nhìn cô gái đang đứng cạnh giường Mai. Anh cảm thấy có một sự cần thiết phải biết rõ hơn về người này, mặc dù sự cảnh giác vẫn luôn chiếm ưu thế trong lòng anh. Anh hít một hơi dài, ánh mắt thẳng thắn nhìn cô gái.
"Cô tên gì?" Anh hỏi, giọng trầm nhưng không thiếu sự nghiêm túc.
Cô gái hơi bất ngờ một chút, có lẽ vì câu hỏi này không được mong đợi trong lúc này, nhưng rồi cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút lo lắng. "Tôi... tôi tên Linh."
Linh," Đức lặp lại, như để ghi nhớ. Anh nhìn sang Mai, cô bé vẫn đang mê man trên giường, hơi thở nặng nhọc. Anh quay lại nhìn Linh, sự nghi ngờ vẫn chưa biến mất hoàn toàn. "Cô nói cô học y, đúng không? Vậy nói tôi nghe, tôi cần tìm những loại thuốc gì để chữa cho cô bé."
Linh nuốt khan một chút, cố gắng giữ bình tĩnh trước sự cứng rắn của Đức. "Cô bé bị sốt xuất huyết, và tình trạng đang khá nghiêm trọng. Anh cần tìm thuốc hạ sốt như Paracetamol để giảm nhiệt độ cho cô bé. Còn nữa..." Cô dừng lại, ngẫm nghĩ. "Nếu có thể, tìm thêm dung dịch bù nước như Oresol hoặc các gói điện giải. Đây là điều rất quan trọng, cô bé đang mất nước nghiêm trọng."
"Chỉ thế thôi à?" Đức hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Linh.
"Nếu có thêm thuốc chống viêm hoặc bông băng sát trùng thì tốt, nhưng ưu tiên thuốc hạ sốt và bù nước trước," Linh nói tiếp, giọng điệu nghiêm túc nhưng không giấu được chút lo lắng.
Đức gật đầu chậm rãi, ánh mắt vẫn không giảm đi sự cảnh giác. "Được. Cô ở lại đây chăm sóc cô bé. Tôi sẽ đi tìm những thứ đó. Nhưng nhớ, nếu cô làm điều gì không đúng..." Đức dừng lại, ánh mắt sắc lạnh khiến Linh rùng mình. "...tôi sẽ không ngần ngại quay lại và kết thúc mọi chuyện."
Linh hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy đe dọa đó. "Tôi hiểu. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ làm hết sức để cô bé an toàn."
"Linh," Đức lặp lại, ngẫm nghĩ. "Nhớ lấy dao găm. Nếu có gì không ổn, đừng ngần ngại dùng đến nó."
Linh gật đầu, tay nắm chặt chiếc dao găm như một cách khẳng định sự chuẩn bị của mình.
Linh thở hắt ra, nhìn Mai đang nằm trên giường với vẻ mặt đầy lo âu. Cô hiểu rằng, trong tình cảnh này, cô không chỉ cần phải chăm sóc cho cô bé mà còn phải giành lấy sự tin tưởng từ người đàn ông lạnh lùng nhưng đầy trách nhiệm ấy.
Đức nhìn cô một lần nữa, rồi bước ra khỏi cửa, để lại những tiếng động nhỏ khi anh bước ra ngoài. "Cẩn thận," anh nói khẽ, nhưng rồi không quay lại nữa. Cửa đóng lại phía sau, khiến không gian xung quanh bỗng chốc trở nên im ắng, nặng nề.
Đức biết rằng anh không thể không lo lắng về Mai và Linh, nhưng trong tình cảnh này, anh không thể để sự nghi ngờ cản trở quyết định tìm kiếm thuốc men cho cô bé.
Đức rời khỏi căn nhà, đôi chân bước nhanh nhưng thận trọng trên con đường vắng lặng. Bầu trời vẫn xám xịt, ánh sáng nhợt nhạt len lỏi qua những đám mây dày đặc, phủ lên khung cảnh một sự u ám nặng nề. Gió thổi qua những tán cây khô cằn, mang theo mùi ẩm mốc và bụi bặm.
Con đường dẫn tới hiệu thuốc cách đây khoảng 5 phút đi bộ, nhưng trong thế giới hiện tại, 5 phút cũng đủ để xảy ra hàng trăm mối nguy hiểm. Đức siết chặt cán mã tấu trong tay, ánh mắt không ngừng quét quanh để tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Những ngôi nhà hai bên đường hầu hết đều trống rỗng, cửa nẻo mở toang như bằng chứng cho sự hỗn loạn đã diễn ra nơi đây.
Đến một ngã ba, anh dừng lại, đôi chân khựng lại theo bản năng khi nghe thấy một tiếng động nhỏ từ phía sau. Đức quay người thật nhanh, mã tấu giơ lên trong thế phòng thủ. Chỉ là một con mèo đen nhảy ra từ đống rác bên đường. Tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra, nhưng sự cảnh giác vẫn không hề giảm bớt.
"Không được lơ là," Đức tự nhủ, rồi tiếp tục bước đi, lần này đôi chân nhanh hơn một chút. Hiệu thuốc nằm ở cuối con đường nhỏ, với biển hiệu cũ kỹ đã phai màu theo thời gian. Khi đến gần hơn, anh nhận ra cửa cuốn sắt của hiệu thuốc đã bị kéo lên một nửa, như thể ai đó đã từng vào đây trước anh.
Anh bước chậm lại, mắt quan sát xung quanh, cố gắng lắng nghe bất kỳ tiếng động nào từ bên trong. Không có gì ngoài tiếng gió rít qua những khe cửa. Đức cúi người, cẩn thận chui qua khe cửa cuốn để vào bên trong.
Không gian trong hiệu thuốc nặng mùi thuốc sát trùng, lẫn chút mùi khó chịu của rác rưởi và đồ đạc bị xáo trộn. Đức bước vào, mắt đảo nhanh quanh căn phòng. Các kệ thuốc không còn nguyên vẹn nhiều ngăn bị lục tung, một số hộp thuốc nằm rải rác dưới sàn như ai đó đã tìm kiếm thứ gì đó một cách vội vã. Trên nền nhà, giấy tờ, vỏ hộp thuốc và những mảnh vụn nhỏ nằm vương vãi, tạo cảm giác hỗn độn.
Đức bước chậm tới gần các kệ, ánh mắt cẩn thận rà soát. Anh tự nhủ rằng những loại thuốc mà Linh dặn có thể vẫn còn sót lại ở đây: thuốc hạ sốt, kháng sinh, dung dịch bù nước, và thêm vitamin nếu tìm được.Anh bắt đầu rà soát các kệ, nhớ lại danh sách Linh đã dặn . Ở kệ đầu tiên, Đức phát hiện một hộp Paracetamol bị đẩy vào phía trong cùng. Anh cầm lên, kiểm tra kỹ lưỡng rồi nhét vào ba lô. Tiếp tục di chuyển, anh tìm thấy một hộp Amoxicillin trên kệ gần sàn và vài gói Oresol bị che khuất bởi một đống hộp thuốc rỗng. "May mắn," anh thầm nghĩ, cẩn thận nhét chúng vào túi.
Tuy nhiên, cảm giác bất an ngày càng lớn dần trong anh khi quan sát kỹ hơn. Các ngăn kéo phía quầy thuốc bị mở toang, dấu hiệu của việc ai đó đã lục lọi không lâu trước đây. Một tiếng động nhỏ bất chợt vang lên từ phía cuối phòng. Đức khựng lại, tay nắm chặt cán mã tấu, ánh mắt dán chặt vào nơi phát ra âm thanh. Cảm giác căng thẳng bao trùm không gian. Anh bước từng bước chậm rãi, đôi chân sẵn sàng phản ứng trước bất kỳ điều gì bất ngờ.
Một tiếng động nhẹ phát ra từ phía cuối phòng. Đức lập tức khựng lại, mắt hướng về nơi phát ra âm thanh. Tay anh nhanh chóng nắm chặt cán mã tấu bên hông, sẵn sàng đối phó. Không khí vốn đã căng thẳng nay càng trở nên ngột ngạt hơn. Anh bước chậm về phía âm thanh, mỗi bước chân đều chắc chắn và đầy cảnh giác.
Đức bước thận trọng về phía cuối phòng, tay vẫn nắm chặt cán mã tấu, mắt không rời khỏi bóng người đang đứng gần cửa sau. Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên từ bóng tối.
Trong bóng tối một người đàn ông lao ra từ phía trong căn phòng tối phía sau, nơi những bóng tối phủ đầy bụi bặm. Đức không kịp phản ứng, chỉ thấy Con nghiện không tin vào lời Đức. Hắn bước thêm một bước gần hơn, đôi mắt lấm tấm máu, ánh nhìn đầy thèm khát. "Cậu chắc chứ? Cậu không có thuốc sao? Cậu là người sống sót trong cái thế giới này mà không có thứ đó sao? Cậu phải có! Đưa cho tôi đi!"
Đức thở ra một hơi dài, quyết tâm không cho phép người đàn ông này làm mình phân tâm. "Tôi không có thuốc," anh nói lại, giọng lạnh lùng, mắt không rời khỏi người đàn ông. "Nhưng nếu anh không buông tha, tôi sẽ dùng biện pháp mạnh."
Người đàn ông lùi lại một bước, nhưng đôi mắt vẫn đầy sự tuyệt vọng và cơn thèm thuốc. "Cậu không hiểu đâu," hắn nói với giọng mệt mỏi, không còn sức lực, "Tôi sẽ chết nếu không có nó. Đừng làm tôi phải..."
"Đừng thử tôi," Đức cắt ngang, giọng nghiêm nghị. "Tôi đã cảnh báo rồi."
Con nghiện ngừng nói, mắt vẫn đầy khát khao nhưng không dám tiến thêm. Một lúc sau, hắn chỉ còn thở dốc, khuôn mặt trông đờ đẫn. "Cậu... cậu sẽ không giúp tôi, đúng không?" hắn hỏi, giọng mệt mỏi.
bóng người lao ra nhanh chóng từ trong bóng tối, nắm lấy vai anh trong một cú chộp mạnh mẽ. Đức giật mình, lập tức quay lại, nhưng trước khi anh kịp nói gì, giọng nói khàn đặc, đầy hoang dại của người đàn ông vang lên:
"Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, tôi biết cậu có cái gì đó!"
Đức nhìn vào người đàn ông trước mặt, một người trung niên, da xanh xao và hốc hác, với đôi mắt đỏ ngầu như vừa trải qua một cơn nghiện. Người đàn ông thở hổn hển, đôi tay run rẩy, ánh mắt đầy thèm thuồng nhìn vào ba lô của Đức. "Cậu có thuốc... thuốc đó, phải không?" hắn hỏi, giọng run rẩy đầy tuyệt vọng. "Tôi cần nó. Đưa cho tôi đi, tôi không thể sống sót nếu không có nó!"
Đức cảm nhận được sự nguy hiểm trong từng lời nói của hắn, đôi mắt cảnh giác nhìn quanh, nhưng không buông lỏng tay khỏi dao găm trong ba lô. "Tôi không có gì như anh nghĩ," Đức trả lời, giọng trầm, không có chút dao động. "Nếu anh không buông tay ra, tôi sẽ không ngần ngại làm cho anh hiểu."
Đức không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Một lúc sau, con nghiện cúi đầu, bước lùi về phía bóng tối từ đâu hắn đã xuất hiện, rồi biến mất vào trong căn phòng tối mờ. Đức đứng đó, hơi thở vẫn nặng nề, cảm giác căng thẳng trong không khí chưa tan đi.
Đức vẫn đứng đó, mắt dõi theo con nghiện đang lùi dần vào bóng tối. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc anh lơ là, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, báo hiệu có gì đó không ổn. Anh quay người, nhưng đã quá muộn.
Một tiếng "cốp" vang lên rất mạnh từ phía sau, một cú đập nặng nề ngay vào phía sau đầu của Đức. Cảm giác đau nhói ngay lập tức khiến anh choáng váng, và anh ngã khuỵu xuống đất, nhưng chiếc mũ bảo vệ trên đầu đã giúp anh giảm bớt phần nào cú đập. Cả người anh lảo đảo, mắt hoa lên, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh vẫn kịp nhận ra một bóng người từ phía sau đang lao về phía mình.
Khi anh quay lại, người đàn ông thứ hai đã đứng trước mặt, gương mặt lấm lem, đôi mắt hoang dại đầy sự điên cuồng và sự thèm khát. Hắn cầm một cây gậy gỗ, vừa vung lên để đánh tiếp, vừa cười một cách điên rồ, không để cho Đức có thời gian phản ứng.
Cú đánh mạnh vào đầu khiến Đức lảo đảo, một tiếng cười khan vang lên từ phía sau. Người đàn ông thứ hai, với gương mặt xám xịt và đôi mắt điên cuồng, tiến lại gần, miệng cười nham nhở.
"Đừng nghĩ mày sẽ thoát được," giọng người đàn ông vang lên, khàn đặc và đầy thèm khát. "mày có thứ tôi cần, tao biết mày có... đưa cho tao mau , nhanh lên!" Hắn gầm lên, mắt đỏ ngầu, cơ thể run rẩy vì cơn thèm thuốc.
Đức quay lại, cố gắng tỉnh táo trong cơn choáng, nhưng người đàn ông đã lao đến gần, gậy gỗ trong tay như một vũ khí hoang dại liên tục đánh lên người cậu bằng cây gậy gỗ đó. Tiếng nói của hắn tràn ngập sự tuyệt vọng, như thể lý trí đã hoàn toàn biến mất. Hắn liên tục vung cây gậy về phía Đức, miệng vẫn lầm bầm, như thể hắn không thể kiểm soát được chính mình. "Không có thuốc, không có gì để sống! Đưa nó cho tao đi, tao không thể chịu được nữa!"
Nhờ vào lớp áo mô tô dày và chiếc mũ bảo hiểm, Đức gần như không bị thương nặng mặc dù bị tấn công liên tục. Cơn giận bùng lên trong anh, khiến anh không còn suy nghĩ nhiều. Anh vội vã vớ lấy cây mã tấu, vung mạnh một cái. Lưỡi dao sắc bén chém ngang vào hông của người đàn ông thứ hai, làm hắn la lên một tiếng đau đớn. Cú chém mạnh mẽ khiến thanh mã tấu bị kẹt ngay trong bụng hắn, máu bắt đầu phun ra như suối, tung tóe khắp nơi.
Người đàn ông thứ hai quằn quại trong đau đớn, gào lên từng tiếng, nhưng Đức không dừng lại. Anh lao về phía hắn, dùng một cú đạp mạnh, hất hắn ra xa. Đồng thời, anh rút thanh mã tấu ra, không quan tâm đến dòng máu đang vương trên lưỡi dao. Hắn lăn lóc trên mặt đất, đau đớn, rồi đột ngột im lặng. Máu vũng vãi xung quanh hắn, và chỉ một lúc sau, hắn nằm bất động.
Đức đứng thở dốc, nhìn người đàn ông đã ngừng thở. Trong một khoảnh khắc, anh cảm nhận một cảm giác lạ lẫm, một sự trống rỗng pha lẫn với chút sợ hãi. Đây là lần đầu tiên anh giết người. Cảm giác như thế nào, Đức không thể diễn tả thành lời, chỉ có sự nặng nề trong lòng.
Nhưng không lâu sau, tiếng lục lọi từ người đàn ông thứ nhất lại vang lên, kéo Đức trở lại thực tại. Anh bỏ đi những cảm xúc vừa nảy sinh, lắc đầu để tự trấn tĩnh. Anh phải tiếp tục chiến đấu vì sự sống còn.
Với đôi tay nhuốm đầy máu từ người đàn ông vừa rồi, Đức tiến về phía người đàn ông còn lại. Thanh mã tấu trong tay anh vẫn nhuộm đỏ, và tay anh run lên vì căng thẳng, nhưng đôi mắt anh lại không hề lùi bước. Anh nhìn vào người đàn ông thứ nhất, ánh mắt vẫn đầy sự tức giận và khinh bỉ.
"Chạy đi, nếu mày còn có thể," Đức nói, giọng lạnh lẽo. "Mày không còn cơ hội nữa đâu."
Nhìn thấy cảnh tượng ghê gớm trước mắt, người đàn ông thứ nhất bắt đầu bò loạng choạng, sự sợ hãi rõ ràng hiện rõ trong ánh mắt hắn. Hắn quay người, cố gắng chạy trốn, nhưng mọi bước đi của hắn đều trông như tuyệt vọng. Mắt Đức vẫn dán chặt vào hắn, không cho phép hắn có bất kỳ cơ hội nào để thoát.
Giây phút đó, Đức không có chút thương xót nào. Mắt hắn vẫn đỏ ngầu, máu vẫn vương vãi trên thanh mã tấu, và trong lòng anh chỉ còn một cảm giác duy nhất: sự căm ghét đối với những kẻ không còn nhân tính, chỉ biết sống vì lợi ích cá nhân.
Người đàn ông thứ nhất không dám nhìn lại, chỉ vội vã bỏ chạy, lảo đảo ra ngoài như một kẻ bị săn đuổi. Đức không hề đuổi theo, chỉ đứng đó, thở dốc.
Người đàn ông thứ nhất lao ra khỏi hiệu thuốc, miệng thở hổn hển, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, sợ rằng Đức sẽ đuổi theo. Nhưng hắn không để ý đến con đường trước mặt. Đột nhiên, từ phía con hẻm bên cạnh, một tiếng động rợn người vang lên. Một đàn xác sống gầm gừ lao ra như những con thú đói mồi, chặn ngang đường đi của hắn.
Người đàn ông gào thét, hoảng loạn quay đầu bỏ chạy, nhưng đã quá muộn. Những bàn tay gầy guộc, lở loét túm lấy hắn, kéo ngã xuống đất. Tiếng thét đau đớn vang lên chói tai khi từng mảng thịt bị xé rời khỏi cơ thể. Máu tươi phun ra, loang lổ trên mặt đường, nhuộm đỏ cả khu vực xung quanh.
Đức đứng ngay trước cửa hiệu thuốc, nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Tiếng la hét cầu cứu của người đàn ông như xé toạc không khí:
"Cứu tôi! Làm ơn! Đừng bỏ tôi! Cứu tôi với!"
Nhưng Đức không nhúc nhích. Anh đứng đó, bàn tay vẫn siết chặt cây mã tấu, ánh mắt lạnh lùng. Anh biết rõ mình không thể làm gì. Động vào đàn xác sống đó chỉ khiến anh trở thành mục tiêu tiếp theo. Đức hít sâu, cố đè nén cảm giác rùng mình trước sự tàn nhẫn của thực tại.
Anh quay trở lại hiệu thuốc, nhanh chóng gom những món đồ cần thiết mà Linh đã dặn: thuốc hạ sốt, nước muối sinh lý, kháng sinh, và một vài hộp bông băng. Anh nhét tất cả vào ba lô, hành động nhanh chóng nhưng cẩn thận. Tiếng la hét bên ngoài nhỏ dần rồi im bặt, chỉ còn tiếng nhai xé ghê rợn vang vọng trong không khí.
Đức liếc nhìn ra ngoài một lần cuối. Cơ thể người đàn ông giờ chỉ còn là đống thịt vụn bị vây quanh bởi đàn xác sống. Cảnh tượng đó chỉ càng thôi thúc anh nhanh chóng rời đi.
"Ở lại càng lâu, chỉ càng chết," Đức thầm nghĩ, cố gắng bỏ ngoài tai tiếng động kinh dị từ bên ngoài.
Đàn xác sống đã bị tiếng la hét của người đàn ông thu hút, nhưng chúng không dừng lại lâu. Mùi máu tanh nồng và tiếng động từ hiệu thuốc đã khiến một vài con bắt đầu chuyển hướng, nặng nề lê bước về phía Đức.
Anh cắn răng, lòng quặn lên một suy nghĩ: Nếu mình quay lại bây giờ, cả Mai và Linh đều sẽ gặp nguy hiểm.
Những con quái vật này có thể lần theo dấu vết anh, kéo cả đàn về phía căn nhà mà anh đã cố bảo vệ. Không thể để điều đó xảy ra. Đức thở hắt ra, siết chặt ba lô trên lưng, rồi quay đầu chạy thật nhanh về phía khu phố phía đông.
Trên đường, anh cố giữ từng bước chân nhẹ nhất có thể, nhưng mỗi cử động đều khiến tim anh đập thình thịch như muốn phá tan lồng ngực. Những con đường vắng lặng bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Đức chạy xuyên qua một con hẻm nhỏ, đầu óc cố gắng định hình một lộ trình hợp lý để cắt đuôi lũ xác sống.
Phía sau anh, âm thanh ghê rợn của những bước chân lê lết và tiếng rên rỉ quái đản ngày càng gần hơn.
"Khốn thật," Đức lầm bầm, vừa chạy vừa liếc nhanh qua vai. Một vài con xác sống đã xuất hiện trong tầm mắt, nhưng khoảng cách vẫn đủ xa để anh thoát. Tuy nhiên, chúng sẽ không dừng lại, và việc dừng chân dù chỉ một giây cũng có thể đồng nghĩa với cái chết.
Anh lao qua một con đường lớn, rồi quyết định rẽ vào một tòa nhà bỏ hoang. Đó là một cửa hàng bách hóa cũ, cửa kính vỡ nát, lối vào trông trống trải và nguy hiểm. Đức khựng lại một chút, đôi mắt quét nhanh qua bên trong. Chẳng có thời gian để do dự.
Anh lách vào trong, cố gắng không gây tiếng động lớn, rồi nhanh chóng tìm một chỗ ẩn nấp ở góc tối gần lối thoát hiểm phía sau.
Tim anh đập thình thịch khi nghe thấy tiếng lũ xác sống tiến lại gần. Qua một khe cửa nhỏ, Đức quan sát chúng chậm rãi di chuyển qua con đường trước cửa hàng. Mùi thối rữa nồng nặc của chúng khiến anh muốn nín thở. May mắn thay, chúng không phát hiện ra anh.
Đức ngồi sụp xuống nền nhà, mồ hôi chảy ròng trên mặt. Tay anh siết chặt cây mã tấu, đôi mắt hướng ra phía cửa. Anh cần đợi thêm một chút để chắc chắn rằng chúng đã đi xa trước khi tiếp tục hành trình.
"Phải cắt đuôi chúng thật xa... Mai và Linh đang chờ mình," Đức thầm nhủ, cố giữ cho đầu óc tỉnh táo giữa tình cảnh hiểm nguy này. Anh biết rõ, trong thế giới mới này, chỉ một bước đi sai lầm cũng có thể trả giá bằng cả mạng sống của những người anh yêu quý.
Đức gần như cảm thấy cơ thể mình sắp gục ngã khi đôi chân đã rã rời sau một quãng chạy liên tục. Mỗi hơi thở đều trở nên nặng nề, như bị đè nén bởi không khí đặc quánh mùi tử khí. Lũ xác sống vẫn bám sát phía sau, tiếng lê bước và rên rỉ vọng lên như một bản nhạc chết chóc không hồi kết.
Bất chợt, từ phía con đường lớn bên cạnh, tiếng động cơ rền vang phá tan không gian tĩnh lặng. Đức quay đầu lại, đúng lúc thấy một chiếc xe bán tải cũ kỹ lao ra với tốc độ kinh hoàng, khói lốp cuộn lên sau một cú drift ngoạn mục.
"Ầm!"
Chiếc xe lao thẳng vào lũ xác sống, đâm chúng ngã rạp xuống đường. Những thân thể mục rữa bị bánh xe nghiền nát, máu đen và nội tạng bắn tung tóe khắp nơi. Đức lảo đảo, ánh mắt còn chưa hết kinh ngạc thì cửa xe mở ra.
Một giọng nói đầy gấp gáp vọng ra từ trong xe:
"Lên xe ngay, nhanh lên!"
Chàng trai trên ghế lái, trạc tuổi đôi mươi với khuôn mặt dính đầy bụi và dầu mỡ, giơ tay ra hiệu. Đức thoáng do dự trong khoảnh khắc, nhưng tiếng rên rỉ phía sau khiến anh không còn thời gian suy nghĩ. Lũ xác sống còn lại bắt đầu loạng choạng tiến về phía anh, những cặp mắt trống rỗng đói khát như thôi thúc anh hành động.
Đức dồn chút sức lực cuối cùng, lao lên chiếc xe bán tải. Chưa kịp ổn định chỗ ngồi, cánh cửa bên ghế phụ đã bị đóng sầm lại, và chiếc xe lại gầm rú lao đi.
"Thắt dây an toàn vào! Giữ chặt, không thì bay đấy!" Chàng trai hét lớn, tay xoay vô lăng như một tay đua chuyên nghiệp. Đức bám chặt vào tay nắm bên ghế, cả người vẫn chưa hoàn hồn sau màn giải cứu ngoạn mục.
Chiếc xe băng qua những đoạn đường đầy xác sống, bánh xe nghiến qua chúng không thương tiếc. Đức, trong lúc tim vẫn đập thình thịch, quay sang nhìn người đàn ông trẻ vừa cứu mình:
"Cậu là ai? Sao lại cứu tôi?"
Chàng trai không rời mắt khỏi con đường trước mặt, đáp lại một cách dứt khoát:
"Hỏi sau đi. Giờ mà cậu không giữ vững, cả hai chúng ta sẽ chết!"
Tiếng động cơ gầm rú hòa cùng tiếng gió rít bên tai. Đức cảm nhận được hơi thở của sự sống, nhưng đồng thời cũng là mùi của nguy hiểm rình rập từng phút giây.
Chiếc xe bán tải tiếp tục lao đi trên con đường bụi mịt, tiếng động cơ gầm gừ át cả những âm thanh chết chóc của bầy xác sống phía sau. Đức ngồi trong xe, lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Hơi thở anh dần ổn định, nhưng tâm trí thì không.
Bất chợt, từ phía trước, khung cảnh quen thuộc hiện ra. Đó chính là nơi Đức vừa rời đi không lâu – nơi trú ẩn của anh, nơi có Linh và Mai. Chiếc xe lướt qua con ngõ nhỏ, Đức ngoái đầu nhìn lại, thấy cánh cửa gỗ anh đã gia cố vẫn còn đóng kín. Mọi thứ trông yên bình một cách đáng ngờ, nhưng anh biết sự yên bình đó chẳng thể kéo dài.
Nắm tay Đức siết chặt lấy thanh cửa xe, tim đập dồn dập. Anh quay sang chàng trai đang lái xe:
"Dừng xe lại! Tôi cần trở lại đó!"
Chàng trai nhíu mày, nhưng không giảm tốc độ.
"Cậu điên à? Quay lại đó khác nào tự sát! Chỗ này không an toàn nữa đâu!"
Đức gần như hét lên:
"Tôi không thể bỏ rơi họ! Có người đang cần tôi!"
Chàng trai vẫn tiếp tục đạp ga, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước.
"Nếu cậu quay lại, không chỉ họ gặp nguy hiểm mà cả cậu cũng sẽ chết. Cậu sống thì mới có cơ hội giúp họ, hiểu không?"
Chiếc xe lướt qua, bỏ lại căn nhà phía sau ngày càng xa. Đức cắn chặt môi, cảm giác bất lực bóp nghẹt lấy tâm can. Nhưng anh biết, chàng trai nói đúng. Quay lại lúc này chẳng khác gì tự sát, và nếu anh chết, Mai và Linh sẽ càng không có hy vọng sống sót.
Đức đập mạnh tay lên cửa xe, mở cửa kính rồi nghiêng người hét lớn, giọng nói vang vọng giữa con đường trống trải:
"Mai! Linh! Đợi anh! Anh sẽ quay lại sớm nhất có thể, anh thề đấy!"
Gió cuốn lấy lời hứa của anh, mang theo nỗi day dứt và quyết tâm. Đức thu người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Trong lòng anh, một lời thề đã được khắc sâu: Bất kể phải trả giá thế nào, anh cũng sẽ quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store