Ngay Ay Tung Co Tuyet Roi Trong Long Edit Huan Van
"Chúng ta ở nơi này buồn bã truy niệm chiến hữu của chúng ta, đồng đội của chúng ta, bác sĩ Lưu Thịnh; chúng ta sẽ vĩnh viễn nhớ đến một người luôn hết lòng công tác, chuyên nghiệp, vô tư, vì sự nghiệp y khoa mà hết lòng hy sinh..."Tất cả mọi người đều mặc blouse trắng, trong một không gian như thế này, như tầng tầng lớp lớp tuyết trắng cùng nhau bao phủ, Lục Dương ngồi ở phía sau, nhìn từng vị lãnh đạo nối tiếp nhau lên đọc diễn văn, giang tay chuẩn bị bản thảo, dùng biểu hiện nghiêm túc mà đọc, sau đó đi xuống thay bằng người kế.Biểu hiện của mọi người đều tỏ ra trầm mặc, có một vài tiếng khóc cố gắng đè nén như mơ hồ truyền đến, Lục Dương ngồi ở phía sau, bên cạnh là Quan Hành vừa tranh thủ thời gian chạy đến tham dự, mắt cậu nhìn về phía trước, có thể thấy được bóng dáng Lâm Viễn Sâm. Y không lên phát biểu, ngồi ở mé biên hàng đầu, thỉnh thoảng vỗ tay, sắc mặt trầm xuống nhưng không biểu hiện quá nhiều tâm tình. Những than dài thở ngắn trong ngày, những tiếc nuối oán hận, hiện tại đều biến thành bi thương trầm mặc, tiếp tục lên phát biểu là Phó chủ nhiệm khoa, cũng là thầy của lão Lưu. Khi Lục Dương nhận được điện thoại của khoa, liền đứng dậy lùi đi trước, Quan Hành cũng không quá muốn lưu lại ở bầu không khí này lâu hơn, liền cùng rời đi với cậu. "Hôm nay khoa bọn họ được điều đến thêm hai bác sĩ, cũng là học trò của thầy anh ấy, bất luận phát sinh chuyện gì, bệnh viện luôn luôn nhanh chóng tìm được người"Quan Hành nói, lắc đầu chuẩn bị xuống ca, cả một thời gian làm ca đêm khiến hắn mệt mỏi, quay đầu nhìn thấy Ngô Lạc đứng ở cửa phòng làm việc"Tiểu cô nương đến rồi à?""Chào thầy Quan, chào Lục sư huynh"Ngô Lạc dường như đã đến từ sớm, đến trưa đã đi thăm phòng bệnh. Nghe Quan Hành nói vậy, cũng chỉ hơi mỉm cười. Lục Dương cầm theo ống nghe, hướng về phía Ngô Lạc gật đầu: "Đi thôi, chúng ta đi PICU một chút""Dạ được"- Ngô Lạc cầm thấy sổ ghi chép của mình nhanh chóng đi theo Lục Dương.Dáng vẻ đứa trẻ nằm trên giường chăm sóc đặc biệt so với những đứa trẻ cùng trang lứa nhỏ hơn rất nhiều, môi và tứ chi còn xanh tím hơn so với trước kia."Không chỉ thiếu cung cấp dinh dưỡng, chữa trị đứa bé này vẫn còn quá miễn cưỡng"- Lục Dương nhìn thoáng qua các đồng hồ sinh hiệu, cẩn thận nghe nhịp tim, khử trùng tỉ mỉ rồi gọi Ngô Lạc- "Đây là siêu âm trước đây của bệnh nhân"Hình ảnh chuyển qua, bày trước mặt Ngô Lạc- "Em xem qua một chút""Bọn họ trước đây vì sao muốn xuất viện?"- Ngô Lạc nhìn bố mẹ đứa bé còn ngồi ở bên ngoài, có một chút ấn tượng mơ hồ- "Vì xoay tiền sao?"Lục Dương không có ý định giấu diếm, nói vô cùng trực tiếp- "Khi đó bọn họ thấy ca phẫu thuật tính phiêu lưu quá cao, cộng thêm vấn đề tiền bạc, cho nên không phẫu thuật. Sau này trở về có tìm bệnh viện kiểm tra tiền sản cho hai mẹ con, nói người ta vì sao tiền sản không kiểm tra ra vấn đề này, bên bệnh viện đó đầu năm mới còn gọi điện qua mắng chúng ta"Lục Dương nói xong cười bất đắc dĩHiện tại quay về làm nguyên nhân chắc là làm ầm ĩ bên kia đã nhận được kết quả, lấy được tiền liền muốn quay về đây phẫu thuật"A, nhưng tiền sản kiểm tra cũng không nhất định phát hiện tất cả vấn đề, tim mạch không thể kiểm tra đơn giản là phát hiện ra bệnh tật... chúng ta nhận chữa trị, nếu như bọn họ lại bị... thì phải làm sao bây giờ?"Ngô Lạc nghe xong, ánh mắt nhìn bên ngoài thêm phần lo lắng. Vừa rồi hai vợ chồng thoạt nhìn đều vô cùng ôn hòa, nói chuyện với bác sĩ y tá đều vô cùng vui vẻ, lịch sự. Lục Dương không muốn trước mặt cô ấy bình luận những chuyện này, liền đi kiểm tra tình trạng truyền dịch của đứa trẻ."Có thể làm sao được? Chữa bệnh thôi, ca phẫu thuật chiều này, em trước tiên kiểm tra lại tất cả những luận văn có liên quan đến ca bệnh này, ngày mai theo vào phòng phẫu thuật""Dạ, được, em biết rồi"Lại có bác sĩ khác bước đến, Lục Dương quay qua nhìn người đến, gật đầu chào hỏi rồi giới thiệu cho Ngô Lạc. Bác sĩ chủ trị ở nhóm của Tô giáo sư, cũng là bác sĩ nữ. Đối phương thấy Ngô Lạc, chủ động nói- "Sáng nay đã chào hỏi rồi, có nữ bác sĩ mà, mọi người đều vây lại xem".Nhóm Tô giáo sư hôm qua làm một cuộc phẫu thuật nghiêm trọng, hôm nay cô ấy cũng đến kiểm tra tình hình bệnh nhân. Ngô Lạc nhìn bóng dáng cô ấy, nhỏ giọng hỏi Lục Dương- "Khoa này nữ bác sĩ thực sự rất ít sao?""Ngày hôm qua bọn họ còn đang đoán em có vào khoa hay không đó"- Lục Dương nhìn cô ấy một chút- "Sư tỷ của em đã hai năm lâm sàng nay vẫn còn chưa biết có nên quay về làm nghiên cứu khoa học hay không, tiến hành làm việc tại phòng thí nghiệm của Tô giáo sư""Khó đến vậy sao?""Có khó không thì phải xem từng người, khu bệnh viện Hồng Khẩu có bác sĩ tim mạch nổi tiếng Nhan chủ nhiệm em có biết không? Cô ấy cũng là nữ bác sĩ, trong tổ cô ấy thì phân nửa đều là bác sĩ nữ"Lục Dương mở ra hệ thống trong phòng trực, bổ sung lời dặn bác sĩ- "Đừng căng thẳng quá"Ngô Lạc nhìn cậu, một lát trịnh trọng nói với cậu một câu- "Sư huynh, thật sự rất cảm ơn anh'. Lục Dương quay nhìn cô ấy, cười lắc đầu "Không cần khách sáo"****************Khi trở lại phòng bệnh lầu chín cũng gần đến giờ ăn trưa, vừa bước vào liền nghe bên trái phòng bệnh truyền đến âm thanh huyên náo cùng tiếng gào khóc nức nở. Lục Dương còn chưa biết chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp để đồ đạc lên bàn làm việc, lập tức nhét tất cả vào tay Ngô Lạc- "Em mang về phòng, khoan vào đây đã". Sau đó quay lưng chạy đến hướng phòng bệnh. Hai y tá phụ trách đều ngơ ngác đứng nhìn, có lẽ do giật mình mà biểu hiện có chút cứng nhắc, trên giường bệnh chỉ có một bé trai tám tuổi đang không ngừng khóc lóc, có lẽ do khóc quá nức nở nên đã nôn hết lên người Giang Thuật Ninh.Bạn nhỏ vừa ăn cơm xong không lâu, dạ dày chưa tiêu hóa hết, trên mặt đất đều là thức ăn chưa tiêu hóa xong. Một y tá trên tay vẫn còn dấu răng, bác sĩ nội trí trên tay cũng còn vết cào xước. "Không muốn... oa.. oa, không muốn chích đâu, đau lắm, đem đi đi, đi hết đi, em không muốn mà...."Đứa nhỏ hiện tại vẫn khóc nức nở như cũ, lời nói có chút mơ hồ, câu chữ nghe không rõ, nhưng Giang Thuật Ninh vẫn kiên nhẫn ôm lấy nó, nhẹ nhàng vỗ về.Cởi xuống áo blouse trắng đã bị dính bẩn, Giang Thuật Ninh vẫn duy trì thái độ nhẹ nhàng vỗ về, một tay nâng đùi đứa bé, một tay vỗ vỗ lưng nó, bình tĩnh an ủi"Được rồi, được rồi đừng khóc, mạnh mẽ nào, Hào Hào giỏi nhất, đúng không nè?""Hào Hào đã dũng cảm như vậy, trước kia đau nhiều như thế, chích nhiều như vậy cũng đều trải qua hết rồi, cố gắng một chút nữa, nhanh lắm là được về nhà rồi""Không muốn, huhuhu, không muốn"Nước mắt nước mũi đều dính lên quần áo của Giang Thuật Ninh, nhưng sắc mặt y không hề thay đổi vẫn nhẹ giọng vỗ về. Ba mẹ bệnh nhân đứng cạnh có chút xấu hổ áy náy, muốn tiếp lấy đứa bé, cũng bị ánh mắt Giang Thuật Ninh cản lại, đứa nhỏ vất vả lắm mới bình tĩnh lại được. Đứa bé bệnh tim bẩm sinh, tuổi nhỏ như vậy đã phải phẫu thuật hai lần, cha mẹ thấy con mình đáng thương, nên vẫn luôn cưng chiều hết mực, dù có khóc nháo cũng chưa từng la rầy. Vừa rồi y tá hơi cứng rắn một chút đều cảm thấy đau lòng, trước mặt con có cãi nhau với y tá vài câu; bây giờ lại thấy con mình tâm tình rối loạn, tạo nên phiền toái lớn như vậy, người nhà bệnh nhân khác đều chứng kiến, lại thấy vô cùng ngại ngùng. Đứa bé tuy vẫn còn khóc, nhưng dường như do sợ hãi, tiếng khóc cũng dần nhỏ đi, thái độ cũng không dữ dội như vậy, dần dần bình tĩnh lại. Trong phòng bệnh có quá nhiều người, đứa trẻ cũng sẽ càng thêm căng thẳng. Giang Thuật Ninh nói Lục Dương bước qua, những bác sĩ khác đều tạm thời ra ngoài, cho hai y tá chuẩn bị một chút, sau đó tiếp tục nhỏ giọng trò chuyện cùng đứa trẻ. Khi trở về phòng nghỉ, Giang Thuật Ninh trước tiên khử trùng đồ đạc, sau đó đi tắm rửa."Cũng đều vất vả, đứa trẻ vất vả, cha mẹ vất vả, chúng ta cũng không hề dễ dàng"Lúc đi ra, Lục Dương thấy y cũng đã gội đầu, thay quần áo và cầm lại áo blouse trắng mới"Không sao chứ, sư huynh?"Giang Thuật Ninh mỉm cười lắc đầu"Bé trai kia trước kia vì tim bẩm sinh chịu nhiều ảnh hưởng, cộng thêm nằm viện 3,4 lần có thể hiểu được, ai cũng đều khó xử"Có thể do không muốn tiếp tục đề tài này, Giang Thuật Ninh nhìn cậu một chút- "Được rồi, sáng nay cậu đi đâu vậy, tiểu cô nương kia qua báo danh xong đi tìm cậu. Cậu... đi lễ truy điệu sao?""Ừ, sư huynh... không đi xem sao?"Như trước đây thời gian nghỉ trưa tranh thủ đi xem, nhưng lễ truy điệu này lại không tham dự khiến Lục Dương có chút bất ngờ. "Những hình thức ghi nhớ như vậy, trong lòng hoài niệm cũng là hoài niệm, huống hồ lúc đó có nhiều người phát biểu như vậy, khả năng có người trước đây cũng không hề biết bác sĩ Lưu Thịnh là ai"- Giang Thuật Ninh chỉnh lại thẻ đeo- "Đi thôi, tiếp tục làm việc"Người trước mặt luôn luôn giữ được phong độ ổn định giây nào phút nào cũng điềm tĩnh, thời điểm nào cũng khống chế được cảm xúc của mình, dù trong lòng có không thích cũng không hề thể hiện ra một chút nào, nhanh chóng khắc chế mà đè nén. Khi quay đầu nhìn Lục Dương đã phục hồi vẻ mặt hiền hòa mang ý cười.Buổi chiều khi Lục Dương xuống lầu mua cà phê, ở ngoài cửa bệnh viện vô tình đụng phải vợ Lưu Thịnh. Đối phương khẽ mỉm cười, tuy có phần miễn cưỡng, nhưng ánh mắt vẫn mang mấy phần cảm tạ. Trong tay cầm một túi du lịch, có lẽ là đồ đạc dọn dẹp từ trong ngăn kéo phòng làm việc của bác sĩ nội trú. Lúc đầu có ý định hỏi thăm tình hình đối phương, nhưng đối phương dường như không có ý trò chuyện, lướt qua nhau rời đi. Cũng không biết kết quả, không biết sau này, người nhà lão Lưu mang theo hết những vết tích của hắn ở bệnh viện mà rời đi, rồi cũng giống những xung động khác dần dần phai nhạt."Giúp hai đứa trẻ giải quyết tốt những vấn đề liên quan đến giáo dục học hành, lại bồi thường một khoản tiền, chủ yếu vợ anh ấy là con gái một, cha mẹ sợ cô ấy đau lòng quá độ, cũng giúp đỡ khuyên nhủ; huống hồ bệnh viện công không thích hợp áp dụng luật lao động công cộng, coi như có thưa kiện, cũng sẽ không có kết quả lý tưởng."Quan Hành nói- "Mỗi khoa đều có đóng góp, tất cả cộng lại giúp lão Lưu nuôi hai đứa trẻ cũng không phải việc gì to tát"- Trong bát rõ ràng là bún cay xé lưỡi, ăn vào lại không mấy có cảm giác.Lục Dương ăn món mì đạm bạc, đang ăn thì thấy Quan Hành bí bí mật mật dịch sát người- "Bất quá nghe nói, bên trong bệnh viện có người tuồn cho vợ anh ấy rất nhiều tài liệu, cũng có người nói mời luật sư cho cô ấy, cô ấy cũng đều cự tuyệt"Đêm đó cùng Lâm Viễn Sâm vì chuyện này mà phát sinh xung đột, tất cả chi tiết như đều hiện ra rõ trong lòng. Lục Dương cuối cùng khẽ thở dài- "Nếu đề xuất bệnh viện cô ấy có thể chấp nhận, đó là tốt nhất". Sự việc có đau đớn hơn nữa, cũng sẽ khiến con người động lòng chán nản, có thể tránh được sự phiêu lưu, đảm bảo cuộc sống thoải mái sau biến cố là điều không dễ dàng, Ngày ngày đêm đêm ở bệnh viện đều xuất hiện những câu chuyện như vậy, cuộc sống khổ sở ở nơi này càng dường như được phóng đại lên nhiều lần, ấm áp và ánh sáng cũng chỉ thi thoảng lách qua từng kẽ lá, đa số thời điểm cũng chỉ là một màn xám tro vô hình.Lục Dương sáng hôm sau khi họp giao ban đầu ngày rốt cuộc gặp được Lâm Viễn Sâm tinh thần dường như đã khôi phục lại rất nhiều. Sau khi tổng kết kiểm tra phòng, lập tức tiến vào phòng giải phẫu. Hai ngày nay vì bận rộn, Lâm Viễn Sâm có đến khoa cũng chỉ vội vàng rồi đi mất, ngày hôm nay có lẽ đã nghỉ ngơi nhiều hơn, tơ máu trong mắt cũng giảm đi ít nhiều. Trước khi phẫu thuật cũng nên ăn gì đó, Lục Dương mở tủ lạnh định đem cơm nắm dự phòng hôm qua hâm qua lò viba, vừa lúc Ngô Lạc tiến vào, trên tay ngoại trừ điểm tâm còn có cà phê."Sư huynh, cái này em mua nhiều một phần, cho anh""Hả?"- Lục Dương hơi ngơ ngác, lắc đầu nói- "Không cần, không cần, em tự ăn đi, anh có mua"Nói xong dường như nhớ ra- "Sáng nay em có giờ học đúng không? Không phải buổi chiều mới đến sao?""Có, nhưng đến tận mười giờ, nên em ghé qua đây trước, cái này..."- Ngô Lạc tay cầm đồ lúng túng nhìn cậu, cô bé giọng điệu có chút mất tự nhiên- "sư huynh". Đoán chừng do cô bé đặc biệt mua, Lục Dương hơi sững lại- "Về sau đừng mua nữa, là anh phải mời em ăn cơm mới đúng""Không phải, không phải, không phải, sư huynh giúp em nhiều như vậy, hơn nữa sư huynh không vì em là nữ mà khuyên em không theo ngành này, hay thấy em không quá thích hợp, em thực ra rất cảm kích sư huynh"Lục Dương tiếp tục cân nhắc, lần nữa lên tiếng- "Ngô Lạc, anh rất vui có thể giúp em, nhưng em không cần vì lý do này mà cố ý làm một số việc... anh cảm thấy những điều mình làm là rất bình thường"- Lục Dương nói, dừng lại một chút- "Mặt khác đó cũng chỉ là kiến nghị của một cá nhân, đôi khi trong công việc sẽ có một vài người đàn ông thể hiện sự tôn trọng cũng như ủng hộ của họ đối với phái nữ, nhưng trong lòng có hay không có mục đích riêng nào khác thì cần thời gian dài để đánh giá; em... em cũng nên có ý thức tự bảo vệ mình, có hiểu ý anh không?"Ngô Lạc nhìn cậu, đôi mắt trong sáng rõ ràng"Anh trước đây bao gồm cả việc kí tên đồng ý, những lời nói với em, đều xuất phát từ góc nhìn công việc, cho nên em cứ làm tốt công việc là được rồi. Em là học sinh, tiền vẫn nên tiết kiệm một chút, tuần này khi trực ca đêm, anh mời em trà sữa!"Tiểu cô nương nhè nhẹ gật đầu, ánh mắt như có chút che giấu tâm tình, Lục Dương sợ lời mình nói có chút nghiêm trọng, thêm vào một câu- "Cám ơn điểm tâm và cà phê của em"Nhìn cô gái đi ra ngoài, Lục Dương định bỏ cơm nắm vào lò viba thì Quan Hành liền đi đến. Đoán chừng nghe được câu chuyện, biểu tình mang vài phần chế nhạo"Không chừng con gái nhà người ta thích cậu""Đừng nhảm"- Lục Dương trợn mắt, nhìn lò viba- "Nếu tới rồi thì cho cậu cơm nắm đó"Lâm Viễn Sâm hôm nay đặc biệt im lặngThao tác trước khi phẫu thuật như một dây chuyền sản xuất quen thuộc, không có âm thanh cũng không hề có thao tác thừa.Trong phòng giải phẫu, sau khi xong một ca tavi, bởi vì phạm vi chỉnh sửa không lớn, khâu lại cùng những thao tác sau đó đều giao cho hai bác sĩ hỗ trợ, Lục Dương theo Lâm Viễn Sâm thay đồ chuyển qua phòng phẫu thuật khác, tiếp nhận ca bệnh bắc cầu khẩn cấp hôm qua vừa chuyển viện. Lục Dương bắt đầu thao tác mở ngực và mở huyết quản, Lâm Viễn Sâm trong lúc chuẩn bị xác nhận kĩ tình trạng bệnh nhân, sau khi bước đến bàn phẫu thuật bắt đầu trực tiếp vào vị trí tim. Đứng rất gần, Lục Dương hỗ trợ y khâu vá, giữa hai người vốn đã không cần nhiều lời. Vị trí rất gần nhau, gần đền mức tần suất hô hấp của Lâm Viễn Sâm cũng trở nên rõ ràng, gần đến mức mỗi tia dao động dù nhỏ nhất trong mắt y, khi thuận lợi cũng như gặp trở ngại, đều có thể nhìn rõ được. Lục Dương tuy ánh mắt chuyên chú vào ca phẫu thuật, nhưng cũng xác nhận kĩ tầm mắt của mình, khẽ ngước lên sẽ đối diện ánh mắt Lâm Viễn Sâm.Bên tai chỉ còn lại âm thanh của công vụ vững vàng thao tác, âm thanh của kim khâu, thỉnh thoảng là tiếng báo chỉ số liên quan. Sắp kết thúc phẫu thuật, Lâm Viễn Sâm đột ngột hỏi một câu"Chủ nhật này em nghỉ có bận việc gì không?"Lục Dương sửng sốt.Lâm Viễn Sâm không giống những giáo sư khác, cho dù ca phẫu thuật tương đối ổn định cũng sẽ không trong ca phẫu thuật nói chuyện phiếm, mở miệng chỉ là hướng dẫn, chỉ lệnh hay là dạy học, chưa từng có trong ca phẫu thuật nói chuyện không liên quan."...Không có""Ngày đó chừa trống, trước năm giờ chiều thầy đến đón em"Lâm Viễn Sâm rõ ràng không muốn nói ra nguyên nhân cụ thể trên bàn mở, Lục Dương cũng ăn ý không hỏi- "Ăn mặc không nên quá tùy tiện, nhưng cũng không cần quá long trọng""Hả?"Đây là yêu cầu gì đây. Ánh mắt đối phương chỉ khẽ nâng lên đối diện, Lục Dương ngay lập tức cúi đầu. Lâm Viễn Sâm tuy nói chuyện nhưng dù sao cũng không nói ra chi tiết rõ ràng, đã biết như vậy còn tùy tiện hỏi có chút đường đột. Nhíp gấp gõ lên ngón tay của cậu, không đau mấy, chỉ là tiện tay nhắc nhở. Nhưng ánh mắt đối phương có chút thay đổi, y ở ngay trong phòng phẫu thuật, trước mặt mọi người chung quanh đối diện Lục Dương, bình tĩnh nói- "Dẫn em đi gặp Trần viện trưởng"***********Khoa cấp cứu hai ngày nay cũng không có tình huống đặc biệt căng thẳng nào, ca đêm có thể từ hai giờ rưỡi an ổn ngủ một mạch đến sáng. Trình Trừng trong phòng làm việc nhìn đứa nhóc đang an tĩnh đọc sách, vẫn còn mang dáng dấp một con mọt sách. Do cậu sau khi đến khoa cấp cứu, ca đêm của khoa cấp cứu ngày càng may mắn nên được mọi người phong là "Ngôi sao may mắn". Hắn không nhịn được lên tiếng nói với Hà Tễ Minh"Cậu xem một chút phần viết mẫu! Viết thế nào, ghi chú thế nào, tôi đã nói quy tắc với cậu! Quy tắc đó! Cậu để ý một chút chứ!"Hà Tễ Minh xem lại phần yêu cầu ghi chú của bác sĩ trên tay mình, lại xem phần ghi chú của mình, lẩm bẩm- "Cái này so với em viết cũng không khác gì mấy mà..."Trình Trừng đứng lên, dùng bút chỉ màn hình- "Cậu nhìn coi"Hà Tễ Minh ngẩn đầu cẩn thận nhìn biểu hiện của Trình Trừng- "Em... em lập tức sửa, lập tức sửa!""Cái này cái kia đều không dám cho cậu làm, cậu... ít nhất... trong mấy tiếng này làm cho tốt việc này đi!"Trình Trừng trở về ghế salon- "Chuyện này cũng không làm được thì không cần ở lại khoa cấp cứu"Mặc dù không phải quá lời nói chính thức hay sắc mặt nghiêm túc gì, nhưng một câu này dường như có thể đánh động tinh thần của Hà Tễ Minh, đứa nhỏ trên mặt viết đầy tủi thân và nao núng, nhưng vẫn cẩn thận đáp lời. Haiz, ngược lại khiến hắn thấy mình như một người xấu vậy."Cậu dựa theo cái trước làm lại! Đừng hỏi lại nữa!"Có thể nhận ra Trình Trừng có chút thả lỏng, Hà Tễ Minh lấy lại một chút tinh thần- "Dạ, em biết rồi!"Cho nên khi Lục Dương đẩy cửa phòng cấp cứu thì trông thấy một cảnh tượng khó gặpTrình Trừng không tranh thủ thời gian nghỉ ngơi chơi game, lại đứng trước máy tính giúp một bác sĩ nội trú chỉnh sửa lời dặn dò của bác sĩ, liên tục cau mày lấy bút gõ gõ màn hình. Tuy giọng nói ra vẻ sốt ruột, nhưng vẫn kiên nhẫn nhìn đối phương chỉnh sửa. Trình Trừng nhìn thấy Lục Dương lập tức khoát tay- "Đây, em tới chỉ cho nó"Lục Dương tuy trên mặt vẫn còn biểu hiện mệt mỏi do nhiều ca phẫu thuật liên tục, nhưng nụ cười ngược lại càng thêm thả lỏng. "Trước đây khi viết cái này Trình ca cũng không có kiên nhẫn chỉ cho em nhiều như vậy""Lúc em tới cái gì cũng biết, em nhìn nó coi"Trình Trừng thực ra chỉ là một câu nói bình thường trong lúc bực bội, nhưng cách nói này dễ dàng khiến người khác thấy khó chịu, Hà Tễ Minh liền như bị trút một gáo nước lạnh, bỗng chốc trở nên ỉu xìu, những đứa trẻ hiện tại lòng tự trọng đều rất cao, viền mắt liền đỏ lên. Cảm xúc đều được viết rành rành lên mặt. Trình Trừng ho khan một tiếng, cũng không biết nói gì khiến người khác dễ chịu một lúc, liền im lặng, còn bị Lục Dương nhìn thoáng qua- "Anh trước đây từng làm hai năm ở cấp cứu, lần sau tranh thủ thời gian chỉ cho cậu một chút, những tư liệu bên cấp cứu cũng không phức tạp như các khoa khác, đừng lo lắng"Nói xong ánh mắt hướng về phía Hà Tễ Minh tỏ ý còn có chuyện cần trao đổi riêng, cậu bé riêng chuyện này rất linh lợi, lập tức đứng lên nói mình phải đi đọc sách, lát sẽ tiếp tục viết ở phòng hệ thống sau đó liền đi mất.Trình Trừng trên tay cầm bình nước nóng, lấy ra trà cụ, lại lấy bình trà từ ngăn kéo- "Bày biện cẩn thận như vậy"- Lục Dương lâu không nhìn hắn pha trà, cũng thấy vô cùng mới mẻ""Em dạo này rất ít qua đây, giờ qua đây là có chuyện gì lớn sao?""Dạo này..."- Lục Dương ngẫm nghĩ, thực sự dường như đúng vậy"Em cũng không cần nói với ta cái gì mà gần đây tương đối bận rộn, cái này chỉ dùng với người ngoài"- Trình Trừng đưa cho cậu ly trà đã pha xong- "Quan hệ cùng Lâm Viễn Sâm hòa hoãn là chuyện tốt, thế nào? Nó muốn đưa em đi ra mắt Trần viện trưởng?"Ngẩng đầu nhìn biểu hiện của Lục Dương"Xem ra là như vậy"Hoàn toàn không ngạc nhiên, nhàn nhạt nói- "Cái này chủ yếu vẫn là xem em nghĩ thế nào"- Trình Trừng thản nhiên thông báo- "Chủ nhật này là sinh nhật Trần viện trưởng"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store