Ngày Ấy Chúng Ta Cùng Nhau Trưởng Thành
Chương 3-Kỳ thi và bí mật
Những ngày cận kề thi học kì 1, nhóm năm người tụ tập ở căn cứ bí mật – căn phòng nhỏ tầng hai nhà Gia Minh. Đây là nơi lý tưởng để học tập: bàn rộng rãi, đầy đủ sách vở, bảng trắng và ánh sáng ấm áp giúp mọi người dễ dàng tập trung. Không gian tuy nhỏ nhưng luôn tràn đầy tiếng cười và sự thân mật.
Gia Minh nghiêm túc mở sách, hất hàm:
– "Môn Toán năm nay là thách thức, ai quên công thức thì chuẩn bị... ngủ ngoài hành lang nhé."
Minh Khoa cười khẩy:
– "Công thức dài ngoằng mà nhìn một phát nhớ hết thì thiên tài mới là chúng ta."
Tuấn Kiệt làm bộ mặt buồn:
– "Tớ thì chỉ biết nhìn thôi, xong lại nghĩ mơ về kem."
Nhật Huy nhíu mày:
– "Kem thì không được quên đâu nhé, ôn thi mà tớ không có 'động lực' là mệt lắm đó."
Hạ Vy tinh nghịch:
– "Vậy thì bọn tớ hứa, sau thi mua kem mấy lần cho ba cô em gái. Nhớ là ba nha!"
Gia Minh tự tin:
– "Chuyện nhỏ! Ba mẹ tớ đã chuẩn bị mấy món tủ để chiều Vy rồi, không có quà không phải là tụi tớ."
Minh Khoa giả vờ nghiêm nghị:
– "Nhớ lời hứa, không thì sẽ... ôm bát rửa chén đấy."
Tuấn Kiệt cười toe toét:
– "Và đừng quên bị tạt nước nữa nha, ai quên hứa là ướt sũng!"
Cả nhóm cười rộn rã, không khí học tập trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn hẳn.
Suốt những ngày ôn tập căng thẳng ấy, các bà mẹ của bốn chàng trai thay phiên nhau mang đồ ăn lên cho nhóm. Món ăn nào cũng được chọn lựa tỉ mỉ, đặc biệt là những món Hạ Vy thích. Mỗi khi đồ ăn được mang lên, không khí lại trở nên ấm cúng như một gia đình lớn, tiếng cười và chuyện trò hòa quyện tạo nên động lực lớn lao cho nhóm.
Ngày thi học kỳ 1 đến, cả năm người đều tự tin bước vào phòng thi, không hề căng thẳng vì đã chuẩn bị chu đáo và tin tưởng vào năng lực của bản thân.
Vài ngày sau, bảng điểm được dán lên bảng tin trường. Năm cái tên quen thuộc đều đứng trong top 5 của toàn khối khiến mọi người trầm trồ ngưỡng mộ.
Một số bạn xì xào:
– "Nhóm đó vừa xinh vừa giỏi, không thể tin nổi!"
Một vài người khác lại dè bỉu:
– "Chắc điểm mua được thôi, không thể nào giỏi thật được."
Gia Minh lạnh lùng đáp:
– "Tự làm tự chịu, không cần phải giải thích với những kẻ không tin."
Minh Khoa cũng không vừa:
– "Tin hay không tùy, điểm số trên bảng kia là sự thật."
Những câu nói có phần lạnh lùng, sắc sảo của hai cậu khiến không ai dám đùa nữa.
Sau khi về lớp, Hà Linh e dè kéo tay Vy ra một góc yên tĩnh trong lớp:
Hà Linh:
– "Vy, tớ có chuyện muốn nói với cậu..."
Hạ Vy mỉm cười dịu dàng:
– "Gì vậy, Linh? Cứ nói đi, sao ngại ngùng vậy?."
Hà Linh ngập ngừng, rồi thốt ra:
– "Tớ... thích Kiệt."
Hạ Vy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhẹ nhàng:
– "Gì cơ? Câu thích Kiệt? Thật ư? Kiệt là một người rất tốt đó nhé , cố lên tớ tin cậu làm được."
Hà Linh e thẹn:
– "Tớ chỉ sợ.. c-c-cậu và Kiệt sẽ không thoải mái."
Hạ Vy vỗ vai bạn an ủi:
– "Đừng lo lắng, Linh. Tớ với Kiệt vẫn là bạn, cậu cứ là chính mình đi. Tớ ủng hộ cậu."
Hà Linh nở nụ cười rạng rỡ:
– "Cảm ơn Vy, ra về tớ bao cậu trà sữa nhé."
Vy mỉm cười và gật đầu
Tình bạn giữa họ thêm khăng khít hơn sau cuộc trò chuyện ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store