Nga Vao Cuoc Doi Em Chaelice Jensoo
Chị không thực dụng mà chị thực tế. Lisa pov____________________ Lisa bước chân thật nhanh để vào trung tâm trấn Gangwon. Trời hôm nay khá đẹp, không khí còn trong lành nữa, chả bù cho thời của Lisa sống. Mức độ ô nhiễm càng ngày càng nặng. Nồng độ các hạt bụi mịn PM2,5 đã lên tới 118mcg trong một mét khối không khí. Nói chung là rất đáng báo động. Lí do cô làm khảo cổ học là do say mê khi nhìn thấy những nét văn hóa độc đáo của quốc gia mình và các nước khác, là do cô chìm đắm trong văn học cổ của nhân loại. Từng nét chữ cũng như từng cuốn sách cũ đều được cô ghi nhớ hết vào trong đầu. Người làm khảo cổ học có thể không nhiều nhưng nhất định sẽ là một viên ngọc sáng của đất nước, là người tiếp tục khai phá những bí ẩn của nhân loại.Lisa khịt mũi tự hào bởi tư tưởng cao đẹp của mình rồi cười hì hục tung tăng tìm kiếm nhà của Song Phu Tử. Mãi một lúc loay hoay, cô mới tìm được qua việc hỏi mấy người bán tranh ở chợ. Nhà của người thầy giáo này quả thực rất có cốt cách của một nhà văn lỗi lạc nhưng sống ẩn dật bởi chuyện đời trái ngang. Lisa không khỏi cảm thán bởi cái sân rợp bóng mát nhưng vẫn có vài tia nắng khẽ len lỏi vào từng chiếc lá. Rồi đến cả cách bố trí nhà cửa cũng sạch sẽ gọn gàng. "Ở một mình không có nghĩa là cho phép mình buông thả" Lisa gật gù với cách nhận xét của mình về nhà của Song Phu Tử.Lisa thầm nghĩ tới những ngày tháng cô lười biếng đi học về chỉ có vất cặp vào góc giường vì mệt mỏi. Những giờ học lí thuyết môn Địa lí phụ đạo tra tấn cô bằng cả hàng giờ ngồi ê cả mông trên giảng đường đến giờ nghĩ lại vẫn không tránh khỏi rùng mình. Đến cả lão hói giao bài tập cho cô cũng ác độc bắt cô làm kiệt sức phần tìm hiểu thêm. Chắc đó là lí do khiến Lisa này lười. Là cuộc sống đưa đẩy, tha hóa bắt cô phải lười chứ thực ra cô không hề lười. Tại dòng đời hết chứ cô nào có biết cái gì.Song Phu Tử hai tay đặt đằng sau lưng, chầm chậm bước ra khỏi phòng gọi nhẹ Lisa "Khà, đến rồi à? Sao không vào trong?" Lisa kêu gào thảm thiết trong lòng. Sao cứ để con tim nhỏ bé này bị tổn thương bởi những cái âm thanh bất chợt từ đâu xuất hiện thế nhở. Cứ như thế này mà sống ở đây có ngày cô sẽ bị trụy tim vì lão sư và Chaeyoung mất.Lisa quay lại rồi chào lão sư "Ai da, Song lão sư, tiểu sinh mới đến còn chưa kịp vào nhà mà." Mino khẽ cười, vuốt vuốt cái râu rồi bảo Lisa vào trong nhà cùng ngồi.Hai thầy trò cùng nhau ngồi trên một cái sập nhìn có vẻ đơn giản nhưng ở mỗi chân sập lại khắc một câu đối tuyệt hay về sự rung cảm của thi sĩ trước vẻ đẹp huyền ảo lung linh của mặt trăng. (Ả diu đờ mủn - chương trình 'come out' cùng BP)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store