Neu Yeu Nhat Dinh Phai La Em Sehun Irene Cover
"Hãy chấp nhận đi, chuyện của chúng mình mãi mãi là dĩ vãng. Đừng tự làm đau mình nữa. Ngày mai, biết đâu chừng, cảm giác của em về tôi chỉ là nỗi hận thù".
*****Sehun trở về nhà... Anh nằm dài trên chiếc ghế sofa và khép đôi mắt lại. Nơi lồng ngực Sehun trào lên những tức tối đến khó thở... Sehun ngồi dậy, anh khẽ mở chiếc ngăn kéo, nơi có tấm ảnh của Irene được giấu kĩ. Sehun vuốt nhẹ lên những kí ức về một cuộc tình trong veo mà tới giờ anh vẫn khắc ghi. Anh xót xa thương cô gái đã vì anh mà bỏ lỡ 10 năm tuổi xuân để chờ đợi, và rốt cục cái mà cô ấy nhận về chỉ là những nỗi đau. Sehun ước, giá mà mình có thể gánh nỗi đau đó giùm Irene.Nén những tiếng thở dài, trốn tránh cái không gian đặc quánh nỗi buồn , Sehunlái xe ra khỏi nhà. Anh tới quán rượu gần đó. Thành phố đã về đêm... Anh thoát khỏi không gian của riêng mình để lao tới nơi ồn ào, nhưng, cuối cùng, Sehun vẫn nhận ra mình chỉ là một kẻ đơn độc!Anh ngồi trong quán rượu uống không ngừng. Nhìn Sehun như một gã thất tình. Nếu người ta vừa tiễn biệt một cuộc tình đoản mệnh, người có thể bấu víu vào hi vọng về cuộc tình khác sẽ đến. Nhưng điều tồi tệ là ở chỗ, dùng mọi cách cũng không sao ngăn được tình yêu đó trong lòng mình, bởi thế, mọi thứ cứ mãi chông chênh và đau đớn. Anh uống rượu, những giọt cay nồng chạy thẳng vào tim.- "A lô"Sehun nhấc điện thoại.- "Sehun, chào anh! Không biết giờ anh có tâm trạng để làm vài chén với nhau không?"- "Park Bo Gum, là anh à? Được thôi, vậy... anh đến..."Sehun chẳng còn giữ được sự tỉnh táo, hơi men trong người làm anh chếnh choáng.Park Bo Gum ngó trước nhìn sau và nhận ra ở một góc phòng, Sehun đang ngửa mặt lên trời nốc những ly rượu liên hồi. Anh bước tới và ngăn lại. Park Bo Gum uống cạn ly rượu dở trên tay Sehun.- "Anh không thấy việc uống một mình như thế này là thất lễ sao? Tôi dự định hôm nay sẽ uống say, mà anh đã say thế này rồi thì ai tiếp tôi đây?"Sehun cười nhếch mép rồi ra hiệu cho nhân viên lấy thêm một chiếc ly. Anh rót rượu và nâng lên mời:- "Park Bo Gum, chào anh"Đôi mắt Sehun chao đảo, anh mỉm cười chua chát với người đàn ông mà lẽ ra anh có thể gọi là tình địch. Nhưng giờ, ngay cả cái quyền đó anh cũng không được thừa nhận.Trái ngược với sự chếnh choáng của Sehun, Park Bo Gum đĩnh đạc ngồi xuống và uống cạn ly rượu mời của Sehun:- "Cảm ơn vì đêm qua anh đã giúp Irene. Việc này nhất định tôi sẽ trả ơn".Sehun né tránh cái nhìn trực diện của Park Bo Gum. Anh lại rót rượu:- "Không có gì, cô ấy... ổn rồi chứ?"- "Sao anh không hỏi Irene? Anh quan tâm nhưng lại vờ né tránh, anh muốn biết nhưng không dám gặp mặt?"Lại uống! Thay cho câu trả lời, Sehun trốn vào trong những ly rượu mạnh! Nhưng Park Bo Gum không có ý định buông tha:- "Rốt cục, anh định làm gì với Irene?"Lần này, Sehun không thể làm ngơ. Anh quay lại nhìn người đàn ông đang chờ đợi câu trả lời từ phía mình. Park Bo Gum không phải người đơn giản. Phải rồi, một người đàn ông đứng đầu tập đoàn lớn như Park Bo Gum vốn không phải là người có thể dễ qua mặt- "Ý anh là sao?"- "Tôi không biết anh đã mang lại hạnh phúc cho cô ấy thế nào cách đây 10 năm. Nhưng tôi biết, sau sự ra đi của anh cô ấy đã đau khổ như thế nào? Nếu anh định tiếp tục tình cảm đó, tôi sẵn sàng hoan nghênh và coi anh như một đối thủ. Còn nếu, anh chỉ định đùa giỡn với tình cảm của Irene thì dừng lại đi. Chẳng đáng mặt chút nào khi làm một cô gái đau khổ cả"- "Irene nói với anh về chuyện của chúng tôi?"Park Bo Gum cười. Anh thay Sehun rót rượu:- "Không. Anh và kí ức của cuộc tình đó là bí mật cô ấy giữ cho riêng mình. Cô ấy không bao giờ kể, và tôi cũng không bao giờ có ý định muốn biết"- "Vậy... tại sao anh lại biết tôi là người đó"Park Bo Gum nhìn vào mắt Sehun:- "Vì tôi yêu cô ấy. Cái cách cô ấy nhìn anh giống như cách mà tôi nhìn cô ấy. Có lẽ, anh sẽ không hiểu được điều này bởi vì anh luôn quay lưng về phía người con gái yêu mình".- "Thật may là vì Irene gặp được người như anh..."Sehun loạng choạng rời khỏi bàn. Park Bo Gum không níu lại nhưng anh chào tạm biệt bằng một câu nói đầy kiên quyết:- "Tôi nhắc lại, nếu anh muốn yêu Irene, hãy đứng lên như một thằng đàn ông và chúng ta sẽ là đối thủ. Bằng không buông tay cô ấy ra. Đây không phải một lời đề nghị. Đây là lời cảnh cáo. Không phải tôi không dám động đến anh, tôi chỉ không muốn động đến kí ức thiêng liêng mà cô ấy nâng niu".Sehun vỗ nhẹ vào vai Park Bo Gum trước khi rời đi:- "Anh yên tâm mà yêu, vì... tôi từ bỏ lâu rồi. Chỉ là... chưa hoàn toàn quên nhưng không có ý định tiếp tục".Sehun ra về. Anh thấy hận chính mình.
*****Khu biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố và không dễ để tìm đường đến đó. Sehun đỗ xe phía bên ngoài. Anh bước chậm rãi vào khuôn viên và bắt gặp ông Taehyun đang cắt tỉa những chậu cây cảnh trước thềm. Nhìn thấy Sehun, ông Taehyun dừng tay lại, nhìn đồng hồ rồi gật gù:- "Chào cậu! Xem ra cậu rất đúng giờ. Vào trong đi..."Ông Taehyun chậm rãi pha ấm trà nóng. Mùi thơm của trà ngào ngạt tỏa ra từ căn phòng. Sehun đưa mắt quan sát ngôi nhà. Nó lịch lãm và khoáng đạt, nhìn nó chẳng phù hợp chút nào với người đàn ông tham vọng và lọc lõi đang ngồi trước mặt anh.- "Kế hoạch của cậu thành công mĩ mãn chứ?"Sehun nhấp một ngụm trà, cảm nhận hương thơm dịu mát lan ra khắp miệng mình:- "Cũng không quá khó để thành công bởi đơn giản đối thủ vốn đã tự thua rồi"Ông Taehyun gật gù, đắc thắng:- "Kể cũng phải, cuộc đời lão Bae Woohyun cái gì cũng thành công, duy chỉ có con cái là thất bại của hắn! Bởi thế, chuyện này xảy ra cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nếu không phải cậu thì cũng là một gã khác cướp mất... Woohyun, Bae Woohyun à... rốt cục, ông cũng vẫn chỉ là một kẻ thất bại!"Người đàn ông già nua ngồi trước mặt Sehun khiến anh ớn lạnh. Thương trường vốn không có tình người nhưng nỗi hận thù lớn tới mức này quả thật anh không hình dung ra.- "Cậu chuẩn bị sẵn sàng tiền như tôi nói rồi chứ?"- "Tôi đã mang đủ đây rồi... Chỉ có điều, tôi luôn thắc mắc, tại sao ông lại sẵn sàng giúp tôi"Ông Taehyun cười khà khà:- "Vì tôi biết, tôi với cậu chung một kẻ thù. Mà chẳng phải những người cùng chung kẻ thù thì có thể làm bạn hay sao?"- "Không, ông lầm rồi, tôi không có ý định làm bạn với ông"- "Khá lắm, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh... Cậu thật là có tố chất kinh doanh. Đúng vậy, trên thương trường, vốn dĩ không có bạn. Những kẻ coi trọng tình bạn ắt sẽ thất bại... Giống như bố cậu..."- "Và giống như cả ông Bae Woohyun nữa. Chẳng phải vì nghĩ đến tình bạn nên ông ấy mới dung túng cho ông tới tận bây giờ sao? Nhưng rốt cục, ông ấy cũng vẫn bị ông chơi lại..."- "Hắn mà coi ta là bạn à? Hắn coi ta là bạn mà lại đuổi ta không thương tiếc. Hắn phải trả giá cho hành động hất ta ra khỏi công ty"- "Tôi không muốn nói quá nhiều nữa... Tiền đây, phiền ông kí vào bản hợp đồng giúp tôi"Ông Taehyun đeo lại chiếc kính rồi nhìn vào bản hợp đồng. Ông đặt bút kí với sự hả hê:- "Oh Sehun. Chúc mừng cậu chính thức đã trở thành người có cổ phần cao nhất của công ty B. Giờ thì con của Tổng giám đốc Bae Woohyun cũng không thể hình dung được đã mất vị trí một cách lãng xẹt như thế. Số cổ phần ít ỏi mà tôi nắm giữ cuối cùng lại có thể làm nên chuyện rồi. Tôi đã nghĩ không làm gì được hắn ta, nhưng giờ mọi chuyện đã khác. Chúc mừng cậu chính thức tuyên chiến với tập đoàn B".Sehun rời khỏi ngôi biệt thự tưởng như thanh bình mà đầy những ám ảnh đó. Cuối cùng, sau bao tháng ngày, anh cũng đạt được kế hoạch lớn nhất của đời mình. Nhưng... lòng Sehun buồn da diết. Anh nên vui mới phải. Vui vì cuối cùng cũng giành lại được thứ mà anh bị cướp đi. Vậy mà lúc này, Sehun chỉ cảm thấy nỗi đau xâm chiếm tim mình. Bởi vì anh biết, câu chuyện tình của anh và Irene, vĩnh viễn khép lại...
*****Sehun ngó vào bàn làm việc của Irene, chiếc ghế cô ngồi trống trơn. Anh khép cánh cửa lại đầy tiếc nuối. Sehun bấm thang máy lên tầng thượng của tòa nhà để uống một ly cà phê. Đây là nơi duy nhất trong tập đoàn này mang lại cho anh cảm giác thư thái.Phía bên ngoài, dưới cơn gió lộng, đôi vai gầy của Irene trở nên mong manh quá đỗi. Cô lặng lẽ nhìn thành phố với đôi mắt u buồn. Hình ảnh này của Irene khiến Sehun nhói đau trong lòng...Khác với những lần trước, Sehun bước chậm rãi và đứng sánh đôi với Irene. Cô giật mình quay sang và nhận ra người đàn ông mà cô chờ đợi đang bên cạnh. Đôi mắt Irene long lanh những giọt lệ. Sehun biết, cô đã kiềm chế rất nhiều để không bật khóc.- "Thật tình cờ... Em không nghĩ anh lại biết chỗ này"- "Uhm... Em sao rồi? Chân còn đau không?"- "Cảm ơn anh, vết thương không nghiêm trọng nên cũng nhanh lành. Giá mà, mọi vết thương đều như vậy thì tốt biết bao"- "Thực ra... vết thương nặng hay nhẹ là do thái độ tiếp nhận của mỗi người. Tôi nhớ, khi em gặp nạn, em đã rất kiên cường và rắn rỏi. Hãy thử dùng thái độ đó để đối mặt với mọi chuyện xem sao. Biết đâu chừng em sẽ thấy mọi thứ dễ dàng hơn em nghĩ".- "Điều quan trọng là ở chỗ... có những thứ không muốn quên và cũng chẳng muốn nó lành. Hôm đó, sao anh lại rời đi mà không nói một lời?"Sehun ngước mắt nhìn thành phố, lơ đãng né tránh Irene - "Tôi có chuyện đột xuất nên phải đi ngay"Irene im lặng... Cô cảm nhận được sự xa cách trong từng câu nói mà Sehun thốt ra.- "Anh tìm em có việc gì không?"Sehun chậm rãi rút từ trong áo ra phong thư nhỏ. Anh đặt vào tay Irene nhưng đôi mắt thì không dám nhìn thẳng vào cô:- "Tôi muốn gửi em thứ này"- "Đây là?"- "Đơn xin nghỉ việc"Đôi bàn tay Irene run run... Cô muốn gào thét lên nhưng có thứ gì đó cứ ngăn cô lại:- "Tại sao anh phải làm thế? Tại sao phải trốn tránh em theo cách này. Anh có thể không đáp lại, nhưng cứ làm công việc của mình. Đừng khiến em cảm thấy có lỗi vì đã ép anh vào bước đường cùng. Em... em không muốn như thế"- "Không phải vì em. Vốn dĩ em đã không xuất hiện trong mọi dự liệu của cuộc đời tôi từ 10 năm trước rồi. Tôi nghỉ việc vì đã có một vị trí mới cho mình. Nó là thứ mà 10 năm qua tôi cố gắng để đạt được. Giờ thì tôi phải về"Sehun quay bước đi lạnh lùng. Irene không cầm lòng nổi mà ôm chặt lấy anh từ phía sau... Sự yếu đuối của Irene khiến Sehun càng thêm nhói buốt.- "Anh đừng đi... đừng rời đi theo cách này..."Sehun lặng lẽ tháo những ngón tay của Irene ra khỏi người mình:- "Chỉ sợ rằng, một ngày nào đó, em hối hận vì hôm nay đã níu giữ tôi lại. Hãy chấp nhận đi, chuyện của chúng mình mãi mãi là dĩ vãng. Đừng tự làm đau mình nữa. Ngày mai, biết đâu chừng, cảm giác của em về tôi chỉ là nỗi hận thù".
*****Sehun trở về nhà... Anh nằm dài trên chiếc ghế sofa và khép đôi mắt lại. Nơi lồng ngực Sehun trào lên những tức tối đến khó thở... Sehun ngồi dậy, anh khẽ mở chiếc ngăn kéo, nơi có tấm ảnh của Irene được giấu kĩ. Sehun vuốt nhẹ lên những kí ức về một cuộc tình trong veo mà tới giờ anh vẫn khắc ghi. Anh xót xa thương cô gái đã vì anh mà bỏ lỡ 10 năm tuổi xuân để chờ đợi, và rốt cục cái mà cô ấy nhận về chỉ là những nỗi đau. Sehun ước, giá mà mình có thể gánh nỗi đau đó giùm Irene.Nén những tiếng thở dài, trốn tránh cái không gian đặc quánh nỗi buồn , Sehunlái xe ra khỏi nhà. Anh tới quán rượu gần đó. Thành phố đã về đêm... Anh thoát khỏi không gian của riêng mình để lao tới nơi ồn ào, nhưng, cuối cùng, Sehun vẫn nhận ra mình chỉ là một kẻ đơn độc!Anh ngồi trong quán rượu uống không ngừng. Nhìn Sehun như một gã thất tình. Nếu người ta vừa tiễn biệt một cuộc tình đoản mệnh, người có thể bấu víu vào hi vọng về cuộc tình khác sẽ đến. Nhưng điều tồi tệ là ở chỗ, dùng mọi cách cũng không sao ngăn được tình yêu đó trong lòng mình, bởi thế, mọi thứ cứ mãi chông chênh và đau đớn. Anh uống rượu, những giọt cay nồng chạy thẳng vào tim.- "A lô"Sehun nhấc điện thoại.- "Sehun, chào anh! Không biết giờ anh có tâm trạng để làm vài chén với nhau không?"- "Park Bo Gum, là anh à? Được thôi, vậy... anh đến..."Sehun chẳng còn giữ được sự tỉnh táo, hơi men trong người làm anh chếnh choáng.Park Bo Gum ngó trước nhìn sau và nhận ra ở một góc phòng, Sehun đang ngửa mặt lên trời nốc những ly rượu liên hồi. Anh bước tới và ngăn lại. Park Bo Gum uống cạn ly rượu dở trên tay Sehun.- "Anh không thấy việc uống một mình như thế này là thất lễ sao? Tôi dự định hôm nay sẽ uống say, mà anh đã say thế này rồi thì ai tiếp tôi đây?"Sehun cười nhếch mép rồi ra hiệu cho nhân viên lấy thêm một chiếc ly. Anh rót rượu và nâng lên mời:- "Park Bo Gum, chào anh"Đôi mắt Sehun chao đảo, anh mỉm cười chua chát với người đàn ông mà lẽ ra anh có thể gọi là tình địch. Nhưng giờ, ngay cả cái quyền đó anh cũng không được thừa nhận.Trái ngược với sự chếnh choáng của Sehun, Park Bo Gum đĩnh đạc ngồi xuống và uống cạn ly rượu mời của Sehun:- "Cảm ơn vì đêm qua anh đã giúp Irene. Việc này nhất định tôi sẽ trả ơn".Sehun né tránh cái nhìn trực diện của Park Bo Gum. Anh lại rót rượu:- "Không có gì, cô ấy... ổn rồi chứ?"- "Sao anh không hỏi Irene? Anh quan tâm nhưng lại vờ né tránh, anh muốn biết nhưng không dám gặp mặt?"Lại uống! Thay cho câu trả lời, Sehun trốn vào trong những ly rượu mạnh! Nhưng Park Bo Gum không có ý định buông tha:- "Rốt cục, anh định làm gì với Irene?"Lần này, Sehun không thể làm ngơ. Anh quay lại nhìn người đàn ông đang chờ đợi câu trả lời từ phía mình. Park Bo Gum không phải người đơn giản. Phải rồi, một người đàn ông đứng đầu tập đoàn lớn như Park Bo Gum vốn không phải là người có thể dễ qua mặt- "Ý anh là sao?"- "Tôi không biết anh đã mang lại hạnh phúc cho cô ấy thế nào cách đây 10 năm. Nhưng tôi biết, sau sự ra đi của anh cô ấy đã đau khổ như thế nào? Nếu anh định tiếp tục tình cảm đó, tôi sẵn sàng hoan nghênh và coi anh như một đối thủ. Còn nếu, anh chỉ định đùa giỡn với tình cảm của Irene thì dừng lại đi. Chẳng đáng mặt chút nào khi làm một cô gái đau khổ cả"- "Irene nói với anh về chuyện của chúng tôi?"Park Bo Gum cười. Anh thay Sehun rót rượu:- "Không. Anh và kí ức của cuộc tình đó là bí mật cô ấy giữ cho riêng mình. Cô ấy không bao giờ kể, và tôi cũng không bao giờ có ý định muốn biết"- "Vậy... tại sao anh lại biết tôi là người đó"Park Bo Gum nhìn vào mắt Sehun:- "Vì tôi yêu cô ấy. Cái cách cô ấy nhìn anh giống như cách mà tôi nhìn cô ấy. Có lẽ, anh sẽ không hiểu được điều này bởi vì anh luôn quay lưng về phía người con gái yêu mình".- "Thật may là vì Irene gặp được người như anh..."Sehun loạng choạng rời khỏi bàn. Park Bo Gum không níu lại nhưng anh chào tạm biệt bằng một câu nói đầy kiên quyết:- "Tôi nhắc lại, nếu anh muốn yêu Irene, hãy đứng lên như một thằng đàn ông và chúng ta sẽ là đối thủ. Bằng không buông tay cô ấy ra. Đây không phải một lời đề nghị. Đây là lời cảnh cáo. Không phải tôi không dám động đến anh, tôi chỉ không muốn động đến kí ức thiêng liêng mà cô ấy nâng niu".Sehun vỗ nhẹ vào vai Park Bo Gum trước khi rời đi:- "Anh yên tâm mà yêu, vì... tôi từ bỏ lâu rồi. Chỉ là... chưa hoàn toàn quên nhưng không có ý định tiếp tục".Sehun ra về. Anh thấy hận chính mình.
*****Khu biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố và không dễ để tìm đường đến đó. Sehun đỗ xe phía bên ngoài. Anh bước chậm rãi vào khuôn viên và bắt gặp ông Taehyun đang cắt tỉa những chậu cây cảnh trước thềm. Nhìn thấy Sehun, ông Taehyun dừng tay lại, nhìn đồng hồ rồi gật gù:- "Chào cậu! Xem ra cậu rất đúng giờ. Vào trong đi..."Ông Taehyun chậm rãi pha ấm trà nóng. Mùi thơm của trà ngào ngạt tỏa ra từ căn phòng. Sehun đưa mắt quan sát ngôi nhà. Nó lịch lãm và khoáng đạt, nhìn nó chẳng phù hợp chút nào với người đàn ông tham vọng và lọc lõi đang ngồi trước mặt anh.- "Kế hoạch của cậu thành công mĩ mãn chứ?"Sehun nhấp một ngụm trà, cảm nhận hương thơm dịu mát lan ra khắp miệng mình:- "Cũng không quá khó để thành công bởi đơn giản đối thủ vốn đã tự thua rồi"Ông Taehyun gật gù, đắc thắng:- "Kể cũng phải, cuộc đời lão Bae Woohyun cái gì cũng thành công, duy chỉ có con cái là thất bại của hắn! Bởi thế, chuyện này xảy ra cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nếu không phải cậu thì cũng là một gã khác cướp mất... Woohyun, Bae Woohyun à... rốt cục, ông cũng vẫn chỉ là một kẻ thất bại!"Người đàn ông già nua ngồi trước mặt Sehun khiến anh ớn lạnh. Thương trường vốn không có tình người nhưng nỗi hận thù lớn tới mức này quả thật anh không hình dung ra.- "Cậu chuẩn bị sẵn sàng tiền như tôi nói rồi chứ?"- "Tôi đã mang đủ đây rồi... Chỉ có điều, tôi luôn thắc mắc, tại sao ông lại sẵn sàng giúp tôi"Ông Taehyun cười khà khà:- "Vì tôi biết, tôi với cậu chung một kẻ thù. Mà chẳng phải những người cùng chung kẻ thù thì có thể làm bạn hay sao?"- "Không, ông lầm rồi, tôi không có ý định làm bạn với ông"- "Khá lắm, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh... Cậu thật là có tố chất kinh doanh. Đúng vậy, trên thương trường, vốn dĩ không có bạn. Những kẻ coi trọng tình bạn ắt sẽ thất bại... Giống như bố cậu..."- "Và giống như cả ông Bae Woohyun nữa. Chẳng phải vì nghĩ đến tình bạn nên ông ấy mới dung túng cho ông tới tận bây giờ sao? Nhưng rốt cục, ông ấy cũng vẫn bị ông chơi lại..."- "Hắn mà coi ta là bạn à? Hắn coi ta là bạn mà lại đuổi ta không thương tiếc. Hắn phải trả giá cho hành động hất ta ra khỏi công ty"- "Tôi không muốn nói quá nhiều nữa... Tiền đây, phiền ông kí vào bản hợp đồng giúp tôi"Ông Taehyun đeo lại chiếc kính rồi nhìn vào bản hợp đồng. Ông đặt bút kí với sự hả hê:- "Oh Sehun. Chúc mừng cậu chính thức đã trở thành người có cổ phần cao nhất của công ty B. Giờ thì con của Tổng giám đốc Bae Woohyun cũng không thể hình dung được đã mất vị trí một cách lãng xẹt như thế. Số cổ phần ít ỏi mà tôi nắm giữ cuối cùng lại có thể làm nên chuyện rồi. Tôi đã nghĩ không làm gì được hắn ta, nhưng giờ mọi chuyện đã khác. Chúc mừng cậu chính thức tuyên chiến với tập đoàn B".Sehun rời khỏi ngôi biệt thự tưởng như thanh bình mà đầy những ám ảnh đó. Cuối cùng, sau bao tháng ngày, anh cũng đạt được kế hoạch lớn nhất của đời mình. Nhưng... lòng Sehun buồn da diết. Anh nên vui mới phải. Vui vì cuối cùng cũng giành lại được thứ mà anh bị cướp đi. Vậy mà lúc này, Sehun chỉ cảm thấy nỗi đau xâm chiếm tim mình. Bởi vì anh biết, câu chuyện tình của anh và Irene, vĩnh viễn khép lại...
*****Sehun ngó vào bàn làm việc của Irene, chiếc ghế cô ngồi trống trơn. Anh khép cánh cửa lại đầy tiếc nuối. Sehun bấm thang máy lên tầng thượng của tòa nhà để uống một ly cà phê. Đây là nơi duy nhất trong tập đoàn này mang lại cho anh cảm giác thư thái.Phía bên ngoài, dưới cơn gió lộng, đôi vai gầy của Irene trở nên mong manh quá đỗi. Cô lặng lẽ nhìn thành phố với đôi mắt u buồn. Hình ảnh này của Irene khiến Sehun nhói đau trong lòng...Khác với những lần trước, Sehun bước chậm rãi và đứng sánh đôi với Irene. Cô giật mình quay sang và nhận ra người đàn ông mà cô chờ đợi đang bên cạnh. Đôi mắt Irene long lanh những giọt lệ. Sehun biết, cô đã kiềm chế rất nhiều để không bật khóc.- "Thật tình cờ... Em không nghĩ anh lại biết chỗ này"- "Uhm... Em sao rồi? Chân còn đau không?"- "Cảm ơn anh, vết thương không nghiêm trọng nên cũng nhanh lành. Giá mà, mọi vết thương đều như vậy thì tốt biết bao"- "Thực ra... vết thương nặng hay nhẹ là do thái độ tiếp nhận của mỗi người. Tôi nhớ, khi em gặp nạn, em đã rất kiên cường và rắn rỏi. Hãy thử dùng thái độ đó để đối mặt với mọi chuyện xem sao. Biết đâu chừng em sẽ thấy mọi thứ dễ dàng hơn em nghĩ".- "Điều quan trọng là ở chỗ... có những thứ không muốn quên và cũng chẳng muốn nó lành. Hôm đó, sao anh lại rời đi mà không nói một lời?"Sehun ngước mắt nhìn thành phố, lơ đãng né tránh Irene - "Tôi có chuyện đột xuất nên phải đi ngay"Irene im lặng... Cô cảm nhận được sự xa cách trong từng câu nói mà Sehun thốt ra.- "Anh tìm em có việc gì không?"Sehun chậm rãi rút từ trong áo ra phong thư nhỏ. Anh đặt vào tay Irene nhưng đôi mắt thì không dám nhìn thẳng vào cô:- "Tôi muốn gửi em thứ này"- "Đây là?"- "Đơn xin nghỉ việc"Đôi bàn tay Irene run run... Cô muốn gào thét lên nhưng có thứ gì đó cứ ngăn cô lại:- "Tại sao anh phải làm thế? Tại sao phải trốn tránh em theo cách này. Anh có thể không đáp lại, nhưng cứ làm công việc của mình. Đừng khiến em cảm thấy có lỗi vì đã ép anh vào bước đường cùng. Em... em không muốn như thế"- "Không phải vì em. Vốn dĩ em đã không xuất hiện trong mọi dự liệu của cuộc đời tôi từ 10 năm trước rồi. Tôi nghỉ việc vì đã có một vị trí mới cho mình. Nó là thứ mà 10 năm qua tôi cố gắng để đạt được. Giờ thì tôi phải về"Sehun quay bước đi lạnh lùng. Irene không cầm lòng nổi mà ôm chặt lấy anh từ phía sau... Sự yếu đuối của Irene khiến Sehun càng thêm nhói buốt.- "Anh đừng đi... đừng rời đi theo cách này..."Sehun lặng lẽ tháo những ngón tay của Irene ra khỏi người mình:- "Chỉ sợ rằng, một ngày nào đó, em hối hận vì hôm nay đã níu giữ tôi lại. Hãy chấp nhận đi, chuyện của chúng mình mãi mãi là dĩ vãng. Đừng tự làm đau mình nữa. Ngày mai, biết đâu chừng, cảm giác của em về tôi chỉ là nỗi hận thù".
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store