ZingTruyen.Store

Neu Yeu Nhat Dinh Phai La Em Sehun Irene Cover

"Chẳng thể nào để em biết sự nghiệt ngã của cuộc đời, thế nên, em chỉ cần biết sự nghiệt ngã của anh thôi. Như thế, sẽ tốt hơn cho em gấp bội... "

*****

Sehun tới công ty lúc hơn 5h chiều. Kể từ khi có sự cố tại công ty, anh phải xuất hiện nhiều hơn ở đây mặc dù đó là điều mà anh không hề mong muốn. Cầm bản báo cáo tiến độ trong tay, Sehun tới cửa phòng trợ lí để gửi lại. Từ phía bên ngoài, anh nghe tiếng của Trợ lí Son sốt sắng:

- "Dạ vâng, vậy cô Irene đã về lâu rồi sao ạ? Tại sao tôi lại không thể liên lạc được với cô ấy nhỉ? Nếu có thông tin gì, phiền cô báo lại cho tôi với nhé. Cảm ơn".

Linh cảm mách bảo Sehun , anh cảm thấy bất an. Sehun gõ cửa, tiếng trợ lí vang lên:

- "Vào đi..."

- "Trợ lí Son, đây là bản báo cáo tiến độ tháng này..."

- "Đội trưởng Oh, thật may quá, anh đây rồi, anh có biết... địa chỉ nhà của hai công nhân bị tai nạn đang nằm điều trị ở bệnh viện không? Anh là người quản lí trực tiếp họ, có thể anh sẽ biết. Phiền anh cho tôi địa chỉ"

- "Sao thế, có việc gì vậy?"

- "Giám đốc Irene sáng nay có đi tới đó nói là để thăm hỏi gia đình người bị nạn. Cô ấy trông rất phờ phạc, người thì sốt, tôi đã khuyên để tôi đại diện đi nhưng cô ấy không chịu, nhất nhất đòi đi. Cô ấy lái xe một mình tới đó. Giờ đã hơn 5h chiều, tôi điện thoại thì máy luôn báo không liên lạc được. Không rõ có chuyện gì hay không. Tôi có điện thoại cho người nhà của bệnh nhân, họ nói cô ấy đã rời về rồi. Đường tới đó nghe nói rất nguy hiểm, không biết, không biết... có chuyện gì không nữa".

Sehun đặt vội bản báo cáo xuống bàn rồi lao ra khỏi căn phòng sau khi nói lại vài câu:

- "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định là không có chuyện gì đâu"...

Giọng Sehun lạc đi... Anh phóng tới khu để xe và lái chiếc xe ra ngoài với tốc độ như vũ bão. Trên xe, đôi bàn tay Anh run run bấu chặt vào vô lăng:

- "Bae Joohyun, nhất định em không được có chuyện gì, nhất định phải như thế. Anh không cho phép chuyện gì xảy ra với em... Anh không cho phép..."

Đôi mắt Sehun ầng ậc nước. Nó đỏ sọng lên... Trong đầu anh lúc này, nụ cười của Irene cứ hiển hiện.


*****

Bóng tối buông xuống thật nhanh. Ở một tỉnh vùng núi như thế này, không gian về đêm trở nên đáng sợ hơn gấp bội. Bìa rừng vắng lặng người... Một màu tối thẫm bao trùm khắp nơi... Lác đác vài ánh đèn từ các căn nhà hẻo lánh, nhưng nó quá xa để có thể trở thành điều cứu nguy cho hoàn cảnh lúc này của Irene.

Cô cảm thấy toàn thân đau buốt. Đôi chân mắc kẹt vào gầm ghế xe không tài nào rút ra nổi, chiếc điện thoại văng ra ghế sau của xe và cũng đã hết điện. Irene từ từ mở mắt, những gì mà cô nhìn thấy chỉ là một màu đen thẫm... Irene hoảng loạn thực sự...

Trán cô bị thương do đập vào vô lăng. Những gì mà cô có thể làm lúc này là nhắm mắt lại, chờ đợi... Chợ đợi trời sáng, chờ đợi một cơ may cho mình hoặc chờ đợi một vị thần hộ mệnh nào đó tới với mình. Con đường vắng vẻ này hiếm có ai đi tới. Người dân nơi đây cũng chỉ ở quanh quẩn nơi họ sống mà không đi đâu khác nên cung đường này ít người qua lại. Bất giác, cô đưa tay chạm vào chiếc vòng cổ của mình, nơi ngôi sao nhỏ đang lấp lánh... Cô nhớ anh, nhớ đến quay quắt. Nhớ người đàn ông đã từng ôm cô vào lòng khi cô đi lạc: "Đừng sợ, anh sẽ luôn tìm được em, chỉ cần em đứng lại thì dù em ở đâu anh cũng nhất định sẽ tìm được em".

- "Irene, Irene"

Tiếng ai đó lẫn trong màn đêm, khi văng vẳng, lúc lại thật gần... Irene mở mắt và nhìn ra phía bên ngoài cửa xe. Trước mắt cô vẫn là một màu đen thăm thẳm... Thế nhưng, linh cảm cho cô thấy người ấy đang thật gần. Giọng nói đó vẫn hệt như 10 năm trước, khi anh đi tìm cô...

- "Irene, Irene..."

Bóng tối buông xuống thật nhanh. Ở một tỉnh vùng núi như thế này, không gian về đêm trở nên đáng sợ hơn gấp bội. Bìa rừng vắng lặng người... Một màu tối thẫm bao trùm khắp nơi... Lác đác vài ánh đèn từ các căn nhà hẻo lánh, nhưng nó quá xa để có thể trở thành điều cứu nguy cho hoàn cảnh lúc này của Irene.

Cô cảm thấy toàn thân đau buốt. Đôi chân mắc kẹt vào gầm ghế xe không tài nào rút ra nổi, chiếc điện thoại văng ra ghế sau của xe và cũng đã hết điện. Irene từ từ mở mắt, những gì mà cô nhìn thấy chỉ là một màu đen thẫm... Irene hoảng loạn thực sự...

Lần này thì tiếng Sehun đã thật gần. Nước mắt Irene bắt đầu rơi. Cô đã tự nhủ với lòng mình không được khóc từ khi gặp tai nạn, vậy mà khi nghe thấy giọng nói của anh thật gần, cô lại bật lên nức nở. Irene có cảm giác mình như một đứa trẻ phải từ gồng mình lên chống chọi, nhưng khi được trở về trong vòng tay của người yêu thương mình, cô lại òa khóc đầy bản năng.

- "Sehun, em ở đây"

- "Irene, đừng sợ, đừng sợ, không sao hết..."

Lần nào cũng vậy, 10 năm trước, khi Irene đi lạc trong buổi cắm trại của trường, Sehun đã tìm thấy cô. Câu đầu tiên mà anh nói cũng là: "Joohyun, em đừng sợ, có anh đây rồi"...

Sehun mở cánh cửa xe và rọi đèn vào phía trong. Irene ngửa đầu vào thành ghế và cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng. Cô như người vừa từ cõi chết trở về. Sehun nhìn một chân của Irene đang mắc kẹt dưới gầm rồi lại nhìn gương mặt cô. Từ trên trán Irene những vết xước đang rỉ máu. Sehun nhẹ nhàng ôm Irene vào lòng:

- "Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn, em đừng khóc..."

Sehun lau những giọt nước mắt lăn trên đôi má của Irene. Anh càng làm thế thì Irene lại càng khóc. Giọt nước mắt tủi hờn của 10 năm xa cách cứ thế mà tuôn rơi dù cô không hề muốn làm một kẻ yếu đuối.

- "Em đau lắm không?" – Giọng Sehun thì thầm. Anh áp sát vào gương mặt của Irene để cô không cảm thấy sợ hãi.

- "Em... có thể chịu đựng được"

- "Em đã sợ hãi lắm đúng không?"

Trái tim Irene se thắt. Hình như người đàn ông đang ôm cô, ở bên cạnh cô lúc này mới là người mà suốt 10 năm qua cô tìm kiếm và chờ đợi. Anh ở bên cô, thật gần. Irene đưa tay ôm chặt lấy Sehun như chỉ sợ anh sẽ tan biến đi trong giây lát:

- "Em đã rất hoảng loạn. Nhưng em nhớ tới lời anh nói: 'Anh sẽ luôn tìm được em, chỉ cần em đứng lại thì dù em ở đâu anh cũng nhất định sẽ tìm được em'. Thế nên em tự nhủ không được khóc. Thật may là cuối cùng anh đã đến. Anh vẫn giữ lời hứa như năm nào".

Sehun ghì xiết Irene vào lòng. Anh mím chặt đôi môi để ngăn những nỗi xót xa đang trào lên trong lòng mình.

- "Xin lỗi em"

- "Sao... anh có thể tìm được em"

- "Tôi xin lỗi vì hôm qua đã để em dầm mưa ra về... Nếu hôm nay em có chuyện gì xảy ra, có lẽ tôi sẽ hận bản thân mình suốt đời".

- "Chỉ là tai nạn thôi. Chiếc xe mới được sửa, em chưa kiểm tra lại mà đã phóng đi. Đường gập ghềnh, trời lại sẩm tối, em không làm chủ được tay lái nên mới như vậy..."

Sehun đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Irene để trấn an cô. Khoảnh khắc đó, Irene tưởng như trái tim mình đang tan chảy. Irene thấy mình giống cô bé 16 tuổi năm nào, ép mình trong vòng tay của người đàn ông hứa yêu cô nhiều hơn cái chết.

- "Sẽ chỉ đau một chút thôi. Tôi cần phải gỡ chân em ra khỏi vị trí bị mắc kẹt. Có lẽ sẽ đau, nhưng một chút thôi. Nếu cứ để thế này sẽ không được. Em cố gắng nhé".

Irene khẽ nhắm mắt lại. Trong khoảng vài phút, toàn thân cô đau đớn và bàn chân như cứng đờ lại. Irene thét lên một tiếng khi Sehun rút được chân cô ra khỏi chỗ mắc kẹt.

- "Á... á"

Sehun lập cập nắm vội lấy tay Irene:

- "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... em không sao chứ?"

Irene mỉm cười. Cô nhìn gương mặt Sehun mờ ảo dưới ánh đèn pin nho nhỏ. Anh cuống quýt, mồ hôi ướt đầm trên mặt. Anh vẫn như ngày xưa, lúc nào Irene đau hay tổn thương, anh cũng đều nhận đó là lỗi của mình.

- "Đâu phải lỗi của anh... Cảm ơn anh"

Sehun im lặng:

- "Cảm ơn vì anh đã đến..."

Sehun bế Irene trên đôi tay mình. Anh đặt cô sang chiếc ghế bên cạnh và từ từ kéo ngả nó ra phía sau.

- "Đêm nay có lẽ chúng ta phải ở lại đây... Bây giờ trời tối, đội cứu hộ có tới cũng rất khó khăn. Em chịu khó nằm đây, đợi tới trời sáng..."

- "Vâng"

Irene mỉm cười đầy hạnh phúc. Cô kéo nhẹ cánh tay của Sehun về phía mình rồi bám chặt lấy. Anh ngồi bên cạnh để cô dựa đầu vào. Hai bàn tay Irene xiết lấy tay anh. Cô thiếp đi trong niềm hạnh phúc mong manh vừa tìm được.

Sehun ngắm nhìn gương mặt như thiên thần đó. Thi thoảng, anh lại nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc sang một bên. 10 năm rồi, Irene vẫn mỏng manh tựa sương khói mà mỗi lần bên cô anh đều chẳng muốn rời xa.

Sehun nén tiếng thở dài nhìn vào màn đêm mịt mùng. Tương lai của anh , và của cả Irene cũng tối thẫm như màu màn đêm ấy.

- "Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?"

Tiếng Irene vang lên nhẹ nhàng mà cứa vào lòng Sehun vết thương đau nhói. Anh im lặng. Anh cúi xuống nhìn gương mặt của Irene. Cô vẫn khép hờ đôi mắt, nhưng những giọt nước long lanh vẫn tràn ra từ khóe mi. Irene không hề ngủ.

Sehun lặng lẽ lau những giọt nước mắt từ gương mặt đượm nỗi buồn và vết thương lòng đang rỉ máu đó. Anh im lặng.

- "Sao em không ngủ đi?"

- "Em sợ"

- "Không sao đâu, ở đây an toàn rồi, chỉ một xíu nữa trời sáng, mọi chuyện sẽ ổn thôi..."

- "Em sợ khi em mở mắt ra, anh sẽ không còn ở đây nữa, hoặc giả... anh sẽ lại trở nên xa lạ như những ngày qua"

Sehun nén tiếng thở dài:

- "Em còn nghe theo những lời tôi nói không?"

- "Vậy hãy nhắm mắt lại và ngủ đi. Tôi sẽ ở đây, bên em..."

Irene mỉm cười. Sehun hôn nhẹ lên trán cô. Irene chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cô thấy mình vẫn là cô gái 16 tuổi năm nào! Và tình yêu của họ chưa từng có những khoảng cách của 10 năm đau khổ!

Sehun lặng ngắm Irene...Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn thật khẽ:

- "Và... nếu em còn nghe theo lời anh nói, thì những gì đã có giữa chúng ta... hãy quên đi mà sống!"

*****

Ánh sáng mặt trời làm Irene chói mắt. Cô he hé nhìn ra bên ngoài. Đoàn người cứu hộ bắt đầu đến. Cô gượng dậy dù toàn thân đau ê ẩm. Irene nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình. Cô kinh ngạc:

- "Park Bo Gum, sao lại là anh?"

Park Bo Gum khẽ nâng Irene ngồi dựng dậy. Anh mỉm cười tươi tắn:

- "Em ngủ ngon chứ? Em làm anh lo đến thế nào có biết không hả?"

Trong đầu Irene trống rỗng, cô chẳng còn nghe thấy những lời Park Bo Gum nói. Cô đưa mắt khắp nơi tìm Sehun – người đàn ông đêm qua đã mang tới cho cô một giấc mơ ngọt ngào mà 10 năm rồi cô mới có.

- "Anh ấy đâu?"

- "Ai cơ?"

- "Sehun"

- "À, gần sáng nay cậu ấy có gọi cho anh nói rằng em gặp tai nạn ở đây. Cậu ấy còn cho anh địa chỉ rõ ràng. Cậu ấy nói quá biết em gặp tai nạn nhưng bận không thể tới được. Anh đã phải lao như bay tới đây đó. Cả đêm qua mọi người nháo nhác tìm em. Tới nơi thấy em ngủ ngon lành trong xe, anh nhẹ cả người. Anh không dám đánh thức em dậy vì sợ em mệt. Cố gắng chịu đau một chút, về tới thành phố, anh sẽ đưa em tới bệnh viện để điều trị".

Sự dịu dàng của Park Bo Gum lúc này chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa. Irene bần thần như kẻ mất hồn.

Park Bo Gum bế cô ra khỏi xe và di chuyển một đoạn dài để tới xe cứu hộ. Nằm trong vòng tay người đàn ông nâng niu, coi trọng mình, nước mắt Irene không ngừng tuôn rơi. Cô mang máng nhớ lại câu nói mơ hồ nghe thấy trong lúc đang thiếp đi về mệt: "nếu em còn nghe theo lời anh nói, thì những gì đã có giữa chúng ta... hãy quên đi mà sống!"

- "Oh Sehun! Nhất định phải tàn nhẫn với em đến thế sao? Chuyện tình của chúng mình, nhất định cứ phải tan vỡ theo cách nghiệt ngã đến thế này ư?"

Từ phía một góc khuất của bìa rừng, Sehun nín lặng nhìn người con gái mình yêu nằm gọn trong vòng tay người đàn ông khác. Anh mỉm cười chua chát:

- "Chẳng thể nào để em biết sự nghiệt ngã của cuộc đời, thế nên, em chỉ cần biết sự nghiệt ngã của anh thôi. Như thế, sẽ tốt hơn cho em gấp bội... Biết đâu chừng, chỉ ngày mai thôi, em sẽ không còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy yêu thương đó, em sẽ nhìn tôi hận thù. Vậy thì chi bằng, bây giờ, để tôi giúp em quen dần với cảm xúc đó. Nỗi đau này, em sẽ qua nhanh thôi"




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store