ZingTruyen.Store

Neu Yeu Nhat Dinh Phai La Em Sehun Irene Cover

"Nếu không thể đưa em đi tới hết con đường như lời anh từng hứa, thì hãy quay mặt bước đi và để mặc em... Đừng đưa bàn tay ra nắm lấy nhau để rồi lại rời đi để lại nỗi đớn đau..."

*****

8h sáng, công ty cập rập hơn thường ngày. Ai nấy đều quay cuồng với guồng công việc. Sự cố xảy ra tại công trường thực sự đẩy công ty vào một tình thế khó khăn trước những chất vấn từ báo giới và sự săm soi của các đối tác.

Irene ngồi trong phòng họp từ sớm, cô liên tục nhìn đồng hồ và hướng về phía cửa. Hầu hết những người cần tham dự buổi họp đều đã có mặt, duy chỉ thiếu 1 người: Oh Sehun!

Đảm nhận chức vụ đội trưởng đội thi công, phần lớn thời gian Sehun ở dưới công trường. Sự vụ lần này Sehun là người nắm được rõ nhất nên buộc phải tới công ty để báo cáo tình hình.

- "Xin lỗi mọi người, tôi tới muộn"

Từ phía cửa, Sehun bước vào phòng họp. Anh lịch thiệp cúi chào mọi người. Sehun mặc chiếc áo sơ mi trắng, nhìn anh điển trai và mạnh mẽ giống như trong hình dung của Irene...Cô ngây người ngắm anh mà quên mất việc bắt đầu cuộc họp. Có gì đó cứ nghẹn ngào nơi cổ họng của Irene.

- "Giám đốc, mọi người đã đầy đủ rồi, chúng ta có thể bắt đầu cuộc họp thôi ạ" – Trợ lí nhắc nhở khiến Irene giật mình. Cô lấy lại tâm thế!

- "Ngày hôm nay, chúng ta tiến hành cuộc họp để nhìn lại sự cố vừa qua. Tôi muốn nghe ý kiến của các vị về nguyên nhân cũng như hướng giải quyết. Đội trưởng Oh, có lẽ chúng ta cần một báo cáo chi tiết từ phía anh".

Sehun tập trung cho cuộc họp. Sự dửng dưng của anh khiến Irene càng thêm hận. Có thể cô đang diễn, một vai diễn giám đốc đầy quyền uy, nhưng lúc này, trong lòng cô, trong trái tim cô chỉ văng vẳng những câu hỏi về người đàn ông mà 10 năm qua cô tìm kiếm. Vậy mà anh, mọi thứ dường như chẳng có ý nghĩa gì:

- "Thưa giám đốc, thưa tất cả quý vị. Với tư cách là đội trưởng đội thi công tại công trường, tôi xin báo cáo tình hình như sau. Hiện tại, các công nhân gặp nạn đã ổn định sức khỏe. Có hai người nặng nhất vẫn đang trong quá trình điều trị. Hai công nhân này được chẩn đoán là chấn thương cột sống, tình trạng không nguy hiểm tính mạng nhưng có thể dẫn tới bại liệt".

- "Vậy nguyên nhân là vì đâu? Do công nhân không đảm bảo an toàn lao động hay từ lí do nào khác?" – Irene hỏi

- "Nguyên nhân là từ... chất lượng giàn giáo của chúng ta đã quá cũ kĩ, không đảm bảo an toàn khi thi công. Nhưng do chúng ta không thay thế nên mới gây ra sự cố nghiêm trọng như vậy"

- "Không thể như vậy được, công ty chúng ta hàng năm vẫn tiến hành thay mới các công cụ thi công, khoản tiền chi cho việc thay mới thiết bị đều được đầu tư cẩn thận, sao có chuyện này được?" 

Sehun mỉm cười, anh nhỏ nhẹ:

- "Giám đốc Bae, đấy là chính sách của công ty nhưng thật tiếc là Giám đốc Taehyun trước đây có lẽ không nắm được chính sách này. Với tư cách là người làm việc trực tiếp với công nhân tại công trường, tôi có thể cam đoan nhiều năm nay thiết bị xây dựng, giàn giáo không được thay mới. Tôi cũng đã từng đề nghị nhiều lần, Giám đốc Taehyun cũng xuống tận nơi để xem xét nhưng rốt cục ông ấy vẫn đưa ra quyết định số thiết bị đó còn dùng được. Cho tới khi sự cố đau lòng xảy ra ngày hôm qua..."

Irene trầm ngâm, đôi mắt cô đầy giận dữ.

- "Lại là chú ấy... Vấn đề bây giờ là chúng ta phải xử lí ra sao? Anh có ý kiến gì không?"

- "Tôi nghĩ việc này sẽ ảnh hưởng tới tâm lí của công nhân và phía đối tác mà chúng ta nhận thi công. Bây giờ, chúng ta cần hoàn thành đúng tiến độ đã đề ra để kịp thời bàn giao công trình đúng hẹn. Mà muốn như vậy trang thiết bị cần phải được thay mới để đảm bảo an toàn... Sự cố lần này là một lời cảnh báo. Nếu một lần nữa nó xảy ra, chúng ta sẽ không thể giải thích hay lấy lại lòng tin được nữa".

Trợ lí Son ngắt lời:

- "Làm thế e rằng có nhiều bất tiện thưa Giám đốc. Thứ nhất, trước mỗi dự án chúng ta đều hoạch toán con số chi tiêu. Khoản đầu tư trang thiết bị mới lần này không phải là nhỏ và nó không được đề xuất từ trước. Giờ chúng ta bỏ ra sẽ thâm hụt kinh tế khá lớn. Nhưng quan trọng hơn cả là, cánh báo chí, các đối thủ sẽ nhân chuyện này để kết tội chúng ta. Việc thay mới toàn bộ trang thiết bị thi công chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, rằng chúng ta đã không có được thiết bị an toàn nên mới dẫn đến tai nạn vừa rồi. Điều đó sẽ ảnh hưởng nặng nề tới uy tín của công ty và tập đoàn. E rằng những dự án đang đấu thầu sẽ thất bại mất"

- "Nhưng nếu chúng ta không thay mới, điều gì đảm bảo là không có tai nạn tiếp theo xảy ra và mức độ sẽ nghiêm trọng hơn? Chúng ta làm xây dựng nhưng cần phải coi trọng tính mạng con người. Chúng ta không thể mang sinh mạng của họ ra đánh cược được" – Sehun phản đối gay gắt

- "Nhưng nếu uy tín công ty bị ảnh hưởng thì đến công việc của họ cũng..." – Trợ lí Son đáp lại

- "Cứ làm theo lời đội trưởng Oh đi, mọi việc còn lại để tôi lo. Trợ lí Son giúp tôi nhập một loạt thiết bị theo báo cáo mà đội trưởng Oh đề xuất. Mọi người có thể rời khỏi cuộc họp. Tôi sẽ thông báo tình hình sau"

Đám đông nhanh chóng giải tán khỏi phòng họp, một vài tiếng xì xầm vang lên. Thái độ kiên quyết của của Irene – một giám đốc mới về nhận chức được vài ngày khiến nhiều người không dám phản ứng. Tất cả chỉ biết làm theo chỉ thị.

- "Đội trưởng Oh, phiền anh ở lại một chút, tôi có chuyện muốn nói"

Sehun dừng chân trước cửa phòng, anh hít một hơi thật sâu rồi quay người lại:

- "Giám đốc Bae, tôi thực sự đang rất bận nên có gì mong giám đốc nói nhanh cho"

Mỗi lần Tùng Quân nói 3 chữ: "Giám đốc Bae", Irene lại thấy tim mình như đang bị cứa từng vết sâu hoắm. Nó xa lạ và lạnh lùng!

- "Sẽ không mất thời gian của anh đâu. Chuyện về công việc, tôi hoàn toàn không có ý muốn làm anh uổng phí vài phút của cuộc đời mình đâu"

Sehun kéo chiếc ghế về phía đối diện với Hạ Vy và chăm chú lắng nghe:

- "Tôi muốn biết về hoàn cảnh của hai công nhân bị nặng nhất, anh là người trực tiếp quản lí họ có lẽ sẽ rành hơn"

- "Hoàn cảnh của họ thực sự rất éo le, đều là người từ các tỉnh nghèo lên thành phố làm thuê. Hiện giờ họ đứng trước nguy cơ bị liệt bán thân, tình hình thực sự bi đát..."

- "Phiền anh hãy thay tôi giải quyết tất cả các chế độ cho họ. Ở bệnh viện cần làm phẫu thuật hay gì hãy cứ thực hiện, mọi chi phí phát sinh ngoài quy định của công ty và bảo hiểm, tôi sẽ dùng tài khoản cá nhân để chi trả. Thêm nữa, tôi sẽ có chính sách hỗ trợ gia đình họ trong suốt thời gian họ chưa thể bình phục. Những khoản tiền này đành nhờ đội trưởng Triệu giúp tôi chuyển tới công nhân đó. Mong anh giúp đỡ"

Sehun thinh lặng vài giây, anh gật đầu:

- "Tôi sẽ làm như những gì giám đốc giao phó. Thay mặt công nhân của mình, cảm ơn giám đốc vì thiện chí này. Nếu không có việc gì nữa tôi xin phép rời đi. Sáng nay tôi phải tới bệnh viện để làm bảo lãnh cho hai công nhân ấy"

Sehun vội vã rời khỏi căn phòng. Anh đi nhanh như một làn gió... Chỉ còn mình Irene. Cô nhìn theo cái dáng anh để rồi trái tim se thắt lại: "Sao thế Sehun. Dừng lại thêm vài giây để nhìn em trước khi quay mặt đi, với anh, cũng khó đến vậy sao?"


*****

1 tuần sau đó, Irene bận rộn tối mắt. Cô gặp gỡ phóng viên báo chí, các đối tác để cung cấp thông tin và xoa dịu dư luận. Một ngày, cô thậm chí chẳng có thời gian để ngồi ăn một bữa cơm cho tử tế. Irene những mong sự bận rộn là thứ có thể khiến cô tạm xóa đi hình ảnh người đàn ông đó trong tim mình. Nhưng tồi tệ là ở chỗ, mỗi khi cô nhắm mắt lại, hình ảnh Sehun lại cứ hiện lên trong đầu... Nỗi nhớ không phút nào nguôi...

3h chiều... Irene dựa đầu vào chiếc ghế văn phòng, gương mặt đầy mệt mỏi. Suốt một ngày, cô chạy đôn chạy đáo khắp nơi để lo mọi việc. Tới tận giờ cô mới có thời gian để nghỉ ngơi một chút. Irene thiếp đi trong cơn mộng mị và nỗi buồn xâm chiếm trái tim.

Park Bo Gum gõ cửa phòng... Khá lâu không có tiếng người hồi đáp... Anh rón rén hé cảnh cửa và nhìn vào. Irene ngả người lên chiếc ghế, những lọn tóc lòa xòa phủ trên gương mặt cô gái thanh tú. Nhìn Irene mệt mỏi như vậy, Park Bo Gum thấy xót xa. Anh nhẹ nhàng bước tới bên cô, cúi sát gần gương mặt và đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.

Từ phía sau, tiếng bước chân người vang lên, Sehun bối rối quay mặt đi... Cái cảnh tượng ấy khiến Sehun cảm thấy mình là người không nên xuất hiện. Park Bo Gum ngoái đầu nhìn lại. Gương mặt anh hân hoan như gặp người bạn cũ:

- "Sehun, chào anh! Rất vui được gặp lại"

Irene giật mình tỉnh giấc sau câu nói của Park Bo Gum. Cô mơ màng nhận ra bóng dáng của người đàn ông mà cô yêu... Irene vội vã đứng dậy, trong khi đó, cảm giác của Sehun thật tồi tệ. Anh muốn bước ra khỏi căn phòng này thật nhanh. Nhưng Irene chạy theo, như một phản xạ, cô nắm lấy tay Sehun níu lại:

- "Đội trưởng Oh, anh tìm tôi có việc gì? Vào đi..."

Miễn cưỡng, Sehun quay người lại. Anh cúi đầu chào Park Bo Gum:

- "Giám đốc Park, rất vui được gặp anh"

- "Đừng gọi như thế, khách sáo lắm, tôi đâu phải là giám đốc của anh"

Irene bối rối buông tay Sehun ra... Cô nhìn Park Bo Gum:

- "Anh tới khi nào thế? Tìm em giữa giờ thế này có việc gì không?"

- "Anh tới khi em đang thiếp đi. Em nên giữ gìn sức khỏe, đừng để lao lực. Anh thấy em rất mệt mỏi. Anh chỉ tiện đường nên ghé qua thăm em. Giờ anh cũng phải đi đây. Cuối tuần chúng mình đi ăn nhé"

- "Em... sẽ thu xếp thời gian, em chưa hứa trước được. Anh biết là em bận mà"

- "Uhm, vậy có gì anh sẽ điện thoại lại sau. Anh đi nhé".

Park Bo Gum  mỉm cười chào Sehun:

- "Thật tiếc, hôm nay tôi có chút việc bận. Đành hẹn cậu lần sau nhé"

Tùng Quân cúi người chào lịch sự. Giờ thì căn phòng chỉ còn lại anh và Hạ Vy.

- "Giám đốc Bae, tôi gửi bản báo cáo về tình hình của hai công nhân. Toàn bộ các khoản chi tiêu tôi đã liệt kê đầy đủ trong này. Cô xem duyệt và kí để gửi cho bên kế toán..."

Irene cầm bản kê khai của Sehun và đặt bút kí mà không cần đọc lại. Sehun ngăn cản:

- "Giám đốc còn chưa kiểm tra lại cơ mà..."

Irene cười nhạt thếch:

- "Đôi khi, tôi thường có lòng tin mù quáng như thế đấy. Anh thấy tôi ngốc lắm đúng không? Nhưng biết sao được, có những người thuộc về điểm yếu của mình mà chẳng có cách nào để chống cự "

Irene vừa nói vừa đặt bút kí. Cô đưa lại bản kê khai cho Sehun và nhìn anh bằng một ánh mắt của sự oán hờn xen lẫn những yêu thương bùng cháy. Đáp lại lời nói đó, Sehun chỉ im lặng. Irene có cảm giác, trong cuộc tình này, 10 năm qua, chỉ mình cô coi nó là sự thật.

- "Nghe nói trang thiết bị thi công mới đã được chuyển tới công trường?"

- "Đúng vậy thưa Giám đốc"

- "Tôi có thể phiền anh cho đi nhờ xe tới đó được không? Chiều hôm nay tôi rảnh, muốn ghé qua đó để nói với lời với công nhân. Xe của tôi đang bị hỏng đang mang đi sửa... Nếu anh tiện đường quay lại đó, tôi có thể đi nhờ được không?"

Sehun hơi lưỡng lự...

- "Vậy thôi, để tôi gọi taxi. Anh làm việc của mình đi"

- "Không..."

Bàn tay của Sehun nắm lấy tay Irene kéo lại. Khoảnh khắc này giống như 10 năm trước, khi anh níu lấy tay cô và nói rằng: "Tuyệt đối, em không được phép rời xa anh".

Trái tim Cô đập rộn ràng... Nhưng rồi chỉ vài giây, anh vội vã buông tay:

- "Đợi tôi ra lấy xe, lên xe tôi đi... Đằng nào tôi cũng tới đó".

Cả chặng đường đi, Irene và Sehunđều im lặng. Bản nhạc trong xe nhẹ nhàng vang lên... Đến cả tiếng thở cũng thật khẽ khàng...

- "Sehun, phiền anh cho tôi địa chỉ nhà của hai người công nhân bị nặng nhất trong vụ tai nạn nhé"

- "Giám đốc định làm gì vậy?"

- "Tôi muốn tới thăm nhà họ, gửi quà động viên. Dù sao gia đình họ cũng là những người thiệt thòi nhất"

- "Nhà hai công nhân đó đều ở địa bàn xa, hẻo lánh, đường xá đi lại hết sức khó khăn. Tốt nhất cô nên nhờ ai đó chuyển giúp, không nên tự đi một mình"

Irene cười gượng gạo:

- "Có thể không đi sao? Họ đã gặp nạn vì công ty mình, giờ ngay cả chuyện tới thăm họ một chuyến cũng phải nhờ người khác đi giùm thì còn gì là thành ý nữa"

***

Irene đi lững thững dưới những khu nhà đang xây dựng ở công trường. Bất giác cô ngoái lại một lần nữa nhìn đám công nhân đang hân hoan sau màn gặp mặt với giám đốc. Tự nhiên, Irene thấy vui trong lòng. Có lẽ cô đã làm được một điều gì đó để lấy lại niềm tin nơi họ sau sự cố vừa rồi.

Irene rảo bước trên công trường. Bóng tối buông dần nhanh. Cô nhìn đồng hồ trên tay mình, đã hơn 7h tối. Có lẽ giờ này Sehun cũng về rồi... Dù sao anh cũng bận rộn, mà... biết đâu chừng, anh cũng phải đi hẹn hò...

- "Cẩn thận"

Tai Irene ù đi vì sau câu hét đó, cô nghe thấy những tiếng rầm liên hồi và người mình thì đau buốt. Phải mất vài phút Irene mới mở được đôi mắt và cảm nhận thấy đống đổ nát quanh mình.

Sehun  áp sát cô vào phía tường. Anh dùng thân mình để che cho cô đám tường vừa ập xuống. Chỉ thiếu chút nữa nó đã đè lên người Irene nếu không có Sehun kịp thời kéo và che chắn.

Khoảnh khắc đó, giống hệt như năm xưa... khi mà anh kéo cô vào khu cuối hành lang, dùng tấm thân mình để che chắn và đặt lên môi cô nụ hôn đầu vụng dại. Sehun đang áp sát cô, mặt đối mặt gần trong gang tấc... Hơi ấm của anh, bờ môi cận kề... Nhịp đập trái tim anh cô cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng. Nước mắt Irene cứ thế trào ra. Cô muốn ôm chặt lấy anh cho thỏa những tháng ngày chờ đợi.

- "Cô không sao chứ? Ở công trường nhiều khu đang đập phá, xây dựng, không thể tùy tiện bước vào được đâu... Tốt nhất cô nên đi theo tôi ra ngoài thay vì lang thang như thế?"

Sehun buông bỏ vị trí. Anh quay mặt đi lạnh lùng dù vai anh trầy xước...

- "Có thể nào dừng lại, cho em vài phút, chỉ vài phút thôi ...?"

Sehun đứng lại sau câu nói nghẹn ngào của Irene.

- "Bây giờ không phải là lúc, chỗ này nguy hiểm lắm..."

- "Em không quan tâm, em mặc kệ... Anh nói anh là thần hộ mệnh của em cơ mà, có thần hộ mệnh bên cạnh em chẳng sợ gì cả... Nếu ngày hôm nay em không nói được với anh những lời này, thì em sẽ không rời đi đâu. Có thể với anh nó chỉ là chuyện của thời con nít, nhưng với em nó là cả quãng đời tươi đẹp nhất mà em trân trọng và là 10 năm tuổi xuân mà em chờ đợi. Anh có thể coi nó là vô nghĩa nhưng với em là vô giá. Ngày hôm nay, em cần một câu trả lời..."

Irene khóc nấc lên... làm Sehun nhói đau trong lòng. Anh quay lại đối diện với Irene:

- "Em muốn nghe điều gì từ tôi?"

Nước mắt Irene xen lẫn vào lời cô nói:

- "Ngày đó anh từng nói với em những gì, anh còn nhớ chứ? Anh nói em tuyệt đối không được phép rời xa anh. Anh nói nhất định sẽ cưới em... Vậy tại sao anh lại đột nhiên bỏ đi, 10 năm trời không một lần liên lạc. Anh có biết những tháng ngày sau khi anh đi em phải sống như thế nào không? Em đã bấu víu vào niềm hạnh phúc và những lời anh hứa để sống cho đến giờ và chờ đợi anh... Hãy cho em một lời giải thích..."

- "Tôi cũng có cuộc sống của riêng mình. Tôi có những mục đích mà tôi cần phải thực hiện... Có thể năm xưa tôi đã từng nói với em những lời đó. Tôi xin lỗi vì làm em tin vào lời của một thằng nhóc mới chỉ 18 tuổi. Nhưng thực sự, tôi thậm chí chẳng còn nhớ mình đã từng nói thế. Nếu em đang tin vào những điều ấy, bây giờ em có câu trà lời rồi đấy. Em quên mọi chuyện của quá khứ đi và sống cho thực tại. Ngày đó em 16 tuổi, còn tôi 18, em đánh cược cả đời mình vào một lời thề đó làm chi? Sau em, tôi cũng đã từng nói yêu một vài cô khác nữa. Nhưng đến giờ, thậm chí gương mặt họ thế nào tôi cũng không nhớ"

Nước mắt Irene tuôn trào. Lồng ngực cô như có ai đó đang bóp nghẹt khi nghe những lời Sehun nói:

- "Anh nói dối... Nếu anh không còn nhớ về quá khứ, tại sao trên cổ anh vẫn đeo chiếc nhẫn mà năm xưa anh tháo nó ra từ tay em..."

Irene bước tới và kéo mạnh sợi dây gắn nhẫn trên cổ của Sehun. Anh cúi xuống nhìn rồi bật cười:

- "Bae Tiểu thư  à, em đang có một cuộc sống tốt và có thể cái mà em coi trọng là câu thề của những ngày bồng bột ấy. Còn tôi, cái mà tôi coi trọng lúc này là cơm áo gạo tiền cho hàng trăm công nhân dưới quyền tôi. Tôi đã hứa lo cho họ cuộc sống đầy đủ. Nếu em cứ thế này, em sẽ làm ảnh hưởng tới công việc của tôi và hàng trăm người khác cũng vì thế mà ảnh hưởng. Tôi không có thời gian để nhớ mình đã từng nói yêu ai đó từ năm 18 tuổi. Em và tôi, chúng ta đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Còn chiếc vòng này ư, nó đơn giản là một thói quen..."

Sehun giật phắt chiếc dây từ cổ mình và quăng xuống nền đất... Chiếc nhẫn cũng văng đâu đó trong mớ hỗn độn của gạch đá... Anh vừa ném đi chút niềm tin cuối cùng của Irene.

Trời ập tới cơn mưa... Cơn mưa như trút nước... Irene vẫn đứng đó, bần thần... Sehun tiến nắm lấy tay Irene kéo đi:

- "Về thôi, trời mưa rồi. Tôi sẽ đưa cô về"

- "Buông tay ra..."

Sehun nhìn Irene ướt sũng nước mưa và đôi mắt cô đỏ lên.

- "Em có thể tự về được... Nếu không thể đưa em đi tới hết con đường như lời anh từng hứa, thì hãy quay mặt bước đi và để mặc em... Đừng đưa bàn tay ra nắm lấy nhau để rồi lại rời đi để lại nỗi đớn đau..."

Irene một mình băng màn mưa ra về. Cô chạy như đang trốn tránh cả thế giới này để trở về với nơi chỉ có riêng mình. Nơi mà cô có thể vật lộn với nỗi đau chỉ riêng mình cô biết.

Sehun đứng lại nhìn người con gái mà hơn 10 năm qua anh chưa từng một ngày thôi nhung nhớ. Anh không dám đuổi theo bởi anh hiểu, trên đời này, đôi khi một tình yêu mãnh liệt là thứ tình yêu dám buông bỏ mơ ước của mình để người kia hạnh phúc...


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store