Nếu Em Không Tin Tình Yêu, Hãy Tin anh!
Chương 28- Đừng tưởng tôi mãi im lặng
Buổi học tiết hai, không khí trong lớp đang lặng lẽ thì cánh cửa bất ngờ mở ra.My bước vào.
Dù chỉ mới nghỉ một ngày, sự xuất hiện của cô khiến cả lớp nhao nhao. Tóc cô vẫn còn hơi ẩm, chân đi khập khiễng nhẹ vì vết trầy hôm trước. Nhưng ánh mắt – sáng rõ, sắc lạnh và điềm tĩnh.Cô đi thẳng về chỗ ngồi, nhưng không rút sách ra. My quay sang nhìn Châu, đang ngồi ngay phía sau, và nói rõ ràng:– "Hôm nay, tớ muốn nói chuyện trước mặt cả lớp."Linh giật mình quay sang, chưa hiểu ý định bạn mình là gì. Một vài học sinh bắt đầu rì rầm, không khí lớp bỗng ngưng đọng lại như thể có điều gì đó sắp xảy ra.Cô chủ nhiệm còn chưa kịp bước vào.My đứng dậy. Giọng bình thản nhưng đầy sức nặng.– "Hôm qua, tớ bị nhốt trong kho. Không phải tai nạn, mà có người cố tình làm vậy. Và hôm nay, tớ muốn người đó đứng ra xin lỗi."Cả lớp sững sờ.Châu cười khẩy:
– "Ý cậu là ai? Sao tự nhiên nói vậy, bằng chứng đâu?"My nhìn thẳng vào mắt Châu, không chớp.– "Chính cậu nói với tớ là cô giáo nhờ lấy đồ. Nhưng cô khẳng định không hề nhờ ai. Chỉ có hai người biết chuyện đó: tớ và cậu."Không gian im phăng phắc.Châu bắt đầu lúng túng, định mở miệng thì My tiếp lời, không để cô ta kịp phản công:– "Tớ im lặng nhiều lần, không phải vì sợ. Mà vì không muốn làm to chuyện. Nhưng đến hôm qua, tớ hiểu: càng nhịn, người khác càng nghĩ mình dễ bắt nạt."My quay sang nhìn cả lớp, giọng rõ ràng hơn:– "Tớ không cần ai bênh. Tớ chỉ muốn nói: nếu ai còn nghĩ có thể dùng chiêu trò hèn hạ để khiến tớ rút lui, thì nên nhìn lại chính mình. Vì tớ không lùi bước đâu."Không ai dám lên tiếng.
Châu tái mặt. Và lúc đó, Thùy Anh đứng bật dậy.– "Cậu đang quy chụp cả nhóm bọn tớ đấy à?"My bình thản nhìn lại:– "Tớ chưa nói đến ai ngoài Châu. Nhưng nếu ai thấy mình liên quan, thì... chắc là có vấn đề thật."Câu nói nhẹ tênh nhưng như mũi dao xuyên thẳng.Linh thì đứng dậy vỗ tay:
– "Ghê đó My, lần đầu thấy cậu đanh thép như vậy. Mà đáng lẽ phải thế từ lâu rồi!"Cả lớp như vỡ tung. Không ai bênh Châu hay Thùy Anh nữa – ai cũng hiểu rõ trong lòng chuyện gì đang xảy ra.Ngoài hành lang, Nguyên đang đứng dựa tường nghe hết.
Cậu mỉm cười. Không phải vì My thắng trong cuộc đối đầu.Mà vì lần đầu tiên, cô thật sự bảo vệ được chính mình."Mình không cần phải chạy đến giúp. Cô ấy, giờ đủ mạnh mẽ rồi."
Dù chỉ mới nghỉ một ngày, sự xuất hiện của cô khiến cả lớp nhao nhao. Tóc cô vẫn còn hơi ẩm, chân đi khập khiễng nhẹ vì vết trầy hôm trước. Nhưng ánh mắt – sáng rõ, sắc lạnh và điềm tĩnh.Cô đi thẳng về chỗ ngồi, nhưng không rút sách ra. My quay sang nhìn Châu, đang ngồi ngay phía sau, và nói rõ ràng:– "Hôm nay, tớ muốn nói chuyện trước mặt cả lớp."Linh giật mình quay sang, chưa hiểu ý định bạn mình là gì. Một vài học sinh bắt đầu rì rầm, không khí lớp bỗng ngưng đọng lại như thể có điều gì đó sắp xảy ra.Cô chủ nhiệm còn chưa kịp bước vào.My đứng dậy. Giọng bình thản nhưng đầy sức nặng.– "Hôm qua, tớ bị nhốt trong kho. Không phải tai nạn, mà có người cố tình làm vậy. Và hôm nay, tớ muốn người đó đứng ra xin lỗi."Cả lớp sững sờ.Châu cười khẩy:
– "Ý cậu là ai? Sao tự nhiên nói vậy, bằng chứng đâu?"My nhìn thẳng vào mắt Châu, không chớp.– "Chính cậu nói với tớ là cô giáo nhờ lấy đồ. Nhưng cô khẳng định không hề nhờ ai. Chỉ có hai người biết chuyện đó: tớ và cậu."Không gian im phăng phắc.Châu bắt đầu lúng túng, định mở miệng thì My tiếp lời, không để cô ta kịp phản công:– "Tớ im lặng nhiều lần, không phải vì sợ. Mà vì không muốn làm to chuyện. Nhưng đến hôm qua, tớ hiểu: càng nhịn, người khác càng nghĩ mình dễ bắt nạt."My quay sang nhìn cả lớp, giọng rõ ràng hơn:– "Tớ không cần ai bênh. Tớ chỉ muốn nói: nếu ai còn nghĩ có thể dùng chiêu trò hèn hạ để khiến tớ rút lui, thì nên nhìn lại chính mình. Vì tớ không lùi bước đâu."Không ai dám lên tiếng.
Châu tái mặt. Và lúc đó, Thùy Anh đứng bật dậy.– "Cậu đang quy chụp cả nhóm bọn tớ đấy à?"My bình thản nhìn lại:– "Tớ chưa nói đến ai ngoài Châu. Nhưng nếu ai thấy mình liên quan, thì... chắc là có vấn đề thật."Câu nói nhẹ tênh nhưng như mũi dao xuyên thẳng.Linh thì đứng dậy vỗ tay:
– "Ghê đó My, lần đầu thấy cậu đanh thép như vậy. Mà đáng lẽ phải thế từ lâu rồi!"Cả lớp như vỡ tung. Không ai bênh Châu hay Thùy Anh nữa – ai cũng hiểu rõ trong lòng chuyện gì đang xảy ra.Ngoài hành lang, Nguyên đang đứng dựa tường nghe hết.
Cậu mỉm cười. Không phải vì My thắng trong cuộc đối đầu.Mà vì lần đầu tiên, cô thật sự bảo vệ được chính mình."Mình không cần phải chạy đến giúp. Cô ấy, giờ đủ mạnh mẽ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store