Neu Em Khong Tin Tinh Yeu Hay Tin Anh
Trường tổ chức cuộc thi văn nghệ chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, và cả lớp 11A rộn ràng không khí tập luyện. My, với năng khiếu múa bẩm sinh từ bé, được cô giáo chủ nhiệm "chọn mặt gửi vàng" cho tiết mục múa solo. Lúc đầu My còn e ngại, nhưng Nguyên đã động viên cô rất nhiều."Cậu múa đẹp lắm mà My," Nguyên nói trong giờ ra chơi, khi My đang ngồi đọc kịch bản. "Cứ tự tin lên.""Nhưng mà... tớ sợ lắm," My lí nhí. "Sợ múa không tốt, sợ làm hỏng tiết mục của lớp."Nguyên khẽ véo mũi My, cười tươi. "Thế thì tớ hát tặng cậu nhé? Cậu múa bài gì, tớ hát bài đó, xem ai run hơn ai."My ngạc nhiên nhìn Nguyên. Cô biết Nguyên có giọng hát rất hay, cậu thường hát vu vơ những bài hát cũ mà cô thích nghe. Nhưng Nguyên vốn ít khi thể hiện trước đám đông. My cười tít mắt: "Thật sao? Cậu mà dám hát, tớ sẽ múa hết mình!"Và thế là, tiết mục đặc biệt của lớp 11A ra đời: My múa, và Nguyên hát đệm. Cả hai bắt đầu tập luyện miệt mài. My dành hàng giờ để luyện tập những động tác múa uyển chuyển, còn Nguyên cẩn thận chọn bài hát, luyện giọng và chỉnh sửa từng nốt nhạc sao cho phù hợp nhất với điệu múa của My.Những buổi tập luyện trở thành khoảng thời gian riêng tư và ngọt ngào của My và Nguyên. Trong phòng tập đa năng của trường, Nguyên sẽ ngồi ở một góc, cất lên giọng hát ấm áp của mình. My, uyển chuyển theo từng giai điệu. Ánh mắt họ chạm nhau, truyền cho nhau sự tự tin và nguồn cảm hứng. Có những lúc, My trượt chân, Nguyên sẽ vội vàng chạy đến đỡ, rồi cả hai bật cười phá lên.Bạn bè trong lớp khi thấy tiết mục của My và Nguyên đều vô cùng bất ngờ và thích thú. Ai cũng tấm tắc khen ngợi sự ăn ý của cả hai. "Đúng là trời sinh một cặp!" hay "Nhìn họ tập thôi mà đã thấy lãng mạn rồi!" là những lời trêu chọc My thường xuyên được nghe.Rồi ngày hội văn nghệ cũng đến. Sân trường rực rỡ cờ hoa, tiếng nhạc tưng bừng. My đứng sau cánh gà, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô nhìn xuống hàng ghế khán giả đông nghịt, rồi lại nhìn sang Nguyên đang chuẩn bị ra sân khấu. Cậu quay sang, mỉm cười trấn an cô."Đừng lo, có tớ ở đây mà," Nguyên nói khẽ, rồi bước ra sân khấu.Tiếng nhạc nổi lên. Nguyên bắt đầu cất giọng hát. Giọng hát của cậu trầm ấm, ngọt ngào, như rót mật vào tai My. My bước ra sân khấu, ánh đèn pha rọi vào khiến cô hơi choáng váng. Nhưng rồi, khi nhìn thấy Nguyên đứng đó, hát vì mình, mọi nỗi lo lắng đều tan biến. My nhắm mắt lại, cảm nhận từng nốt nhạc, từng lời ca mà Nguyên dành tặng. Cô thả hồn vào điệu múa, những bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển như chim én giữa trời xuân.Cả hội trường im lặng, chìm đắm trong giai điệu và bước nhảy của họ. My như hóa thân vào điệu múa, kể lại câu chuyện về sự chữa lành, về tình yêu và hy vọng. Nguyên hát bằng cả trái tim, ánh mắt luôn hướng về My, như một lời hứa, một sự bảo vệ vô hình.Khi tiết mục kết thúc, cả hội trường bùng nổ trong tiếng vỗ tay vang dội. My và Nguyên đứng cạnh nhau, cúi đầu cảm ơn. My nhìn Nguyên, ánh mắt cô chất chứa biết ơn và cả tình yêu. Có lẽ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình trọn vẹn và hạnh phúc đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store