Nên Tôi Thượng Vị - Tiểu Thụ Chàng Lộc
Chương 36
Chương 36Ánh mắt Thời Tự lướt qua người đàn ông đối diện. Vẻ ngoài đối phương khá đẹp mắt, nhưng khí chất giống chú husky khiến hắn nhanh chóng yên tâm.Khóe môi hắn nhếch lên, nở một nụ cười xã giao không chê vào đâu được, nhiệt tình đưa tay ra: "Chào cậu, cậu là Trần Tử Văn phải không? Tôi là Thời Tự.""Tôi biết, tôi biết."Trần Tử Văn sững sờ nắm lấy tay hắn. Khi nhìn rõ khuôn mặt đó ở cự ly gần, trong lòng cậu ta không khỏi văng tục một câu — "Mẹ kiếp, màn ảnh quả nhiên lừa người!"Thời Tự trên TV đã đủ đẹp trai rồi, nhưng ngoài đời, ngũ quan của hắn càng thêm sắc bén, đường cong từ xương lông mày đến sống mũi trôi chảy như một tác phẩm nghệ thuật. Đôi mắt màu xám lấp lánh dưới ánh đèn, như có thể hút người vào.Truyền thông khen ngợi hắn là gì mà "người phát ngôn của thiên thần", vẫn có chút lý.Đầu tiên xin khẳng định: Tôi, Trần Tử Văn, không phải là gay. Tiếp theo, ngắm trai đẹp chắc không bị giới tính hạn chế chứ? Ngắm gái đẹp cũng cùng lý thôi.Thời Tự thật ra không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, nhưng vì là bạn của Giang Dư Thần, hắn quyết định cho phép đặc quyền.Ngược lại là Giang Dư Thần có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, đưa tay kéo tay áo Thời Tự:"Tôi hơi khát, cậu giúp tôi rót một ly nước được không?""Đương nhiên không thành vấn đề." Thời Tự đang không tìm được cơ hội để khoe khoang mình, nghe vậy liền quay người ngoan ngoãn đi rót nước.Ánh mắt Trần Tử Văn đi theo bóng lưng Thời Tự, mãi đến khi hắn đi xa, mới đột nhiên ghé sát vào Giang Dư Thần, hạ giọng: "Lão Giang! Cậu được đấy! Âm thầm lặng lẽ mà hốt được đại minh tinh?!"Giang Dư Thần bất lực: "Cái gì mà 'hốt được', đừng dùng từ thô thiển như vậy."Trần Tử Văn xua xua tay: "Ai ya, chẳng phải đều giống nhau sao!"Cậu ta hưng phấn xoa tay: "Nói mau, hai người quen nhau thế nào?"Giang Dư Thần liếc nhìn Thời Tự đang rót nước ở cách đó không xa, nói nhỏ: "Chẳng phải là hôm đó nghe lời cậu nói, mạnh dạn một lần, ai ngờ đối phương lại là một đại minh tinh."Trần Tử Văn trợn tròn mắt, ngay sau đó đắc ý vỗ đùi: "Hóa ra người mai mối vẫn là tôi à! Vậy hai người phải có phong bì thật lớn cho tôi đấy!""Phong bì gì vậy?" Thời Tự bưng ly nước quay lại, tò mò hỏi.Trần Tử Văn lập tức cười hì hì ghé lại gần: "Chúng ta đang nói về ngày hai người mới gặp. Thật ra hôm đó tôi và lão Giang cùng nhau đi uống rượu, chính tôi đã khuyên cậu ấy mạnh dạn một chút, đi tìm niềm vui!"Cậu ta nháy mắt với Thời Tự: "Thế nào, tôi có phải là công thần không?"Thời Tự sững sờ, ngay sau đó bừng tỉnh: "Thì ra là cậu!"Ánh mắt hắn sáng lên, lập tức nắm lấy tay Trần Tử Văn, đầy vẻ chân thành: "Vậy thì nhất định phải cảm ơn rồi! Từ nay về sau cậu chính là ân nhân tình yêu của hai chúng tôi!"Trần Tử Văn bị sự nhiệt tình bất thình lình làm cho hơi lâng lâng, thêm vài ly rượu vào bụng, miệng liền không giữ được: "Chứ còn gì nữa! Tôi đã nói với lão Giang, thà rằng bị người chồng ngoại tình kia đâm chọt, chi bằng mạnh dạn đi tìm niềm vui, chứng minh bản thân... Ách."Caauj ta đột nhiên nhận ra điều gì đó, cẩn thận nhìn về phía Thời Tự: "Cậu biết chuyện chồng cũ của cậu ấy không?"Thời Tự cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên biết, cái tên tra nam ngoại tình đó chứ gì!"Trần Tử Văn đập bàn, kích động nói: "Đúng! Chính là cái tên cặn bã đó!"Hai người lập tức tìm được chủ đề chung, ghé vào nhau rôm rả bắt đầu mắng nhiếc đủ loại thói xấu của người chồng cũ, từ "đạo đức giả" mắng đến "đồi bại", Thời Tự một mình còn ngại ngùng khi hàng ngày mắng người chồng cũ đó, giờ có thêm Trần Tử Văn hiểu rõ tình hình, Trần Tử Văn mắng một câu, hắn liền phụ họa một câu, hạ thấp người chồng cũ đến mức còn không bằng con gián. Cuối cùng, hai người cụng ly chúc mừng "Rời xa tra nam, đời người tươi sáng".Tình bạn giữa đàn ông chính là bắt đầu từ việc cùng nhau “nói xấu”. Sau một hồi mắng nhiếc chồng cũ, mối quan hệ giữa Trần Tử Văn và Thời Tự đã thân thiết hơn rất nhiều."Trên mạng đều nói cậu và lão Giang là bạn học cấp ba, thật hay giả?" Trần Tử Văn nhấp một ngụm rượu, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thời Tự: "Cậu còn yêu thầm cậu ấy từ cấp ba?""Đương nhiên là thật." Thời Tự lười biếng dựa vào ghế sofa, trong đôi mắt còn hiện lên ý cười: "Tôi yêu thầm cậu ấy sớm hơn trên mạng đồn nhiều."Trần Tử Văn "Ồ" một tiếng, kinh ngạc thốt lên: "Tôi còn tưởng hai người là để đối phó truyền thông nên mới bịa ra câu chuyện!"Giang Dư Thần im lặng uống một ngụm rượu, thầm nghĩ Trần Tử Văn không hổ là nửa người ngoài cuộc, quả nhiên nhạy bén. Nhưng điều khiến cậu khâm phục hơn là Thời Tự, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, ngay cả lông mi cũng không rung một chút, không hổ là người trong giới giải trí."Không phải bịa." Thời Tự lắc ly, thưởng thức vị trà đá, rất nghiêm túc làm rõ cho chính mình:"Tôi thật sự yêu thầm Giang Dư Thần."Giang Dư Thần đứng bên cạnh: "...""Không nói chuyện này nữa, hai người quen nhau từ đại học đúng không? Kể cho tôi nghe về Giang Dư Thần thời đại học đi!"Mục tiêu của Thời Tự rất rõ ràng, hắn chỉ muốn biết về Giang Dư Thần thời đại học.Trần Tử Văn lập tức tỉnh táo, thao thao bất tuyệt kể về chuyện cũ của mình và Giang Dư Thần: "Tôi là đi theo bạn gái, khi đó ngày nào cũng cùng bạn gái ở thư viện. Ngồi cạnh là Giang Dư Thần. Ban đầu tôi nghĩ tên này ngày nào cũng đến thư viện có phải là có ý với bạn gái tôi không, sau này tôi mới phát hiện, cậu ấy thật sự đến để đọc sách.""Sau này tôi và bạn gái chia tay, ngược lại vì chuyện này mà kết bạn với Giang Dư Thần. Trong đời tôi chưa có người bạn nào cổ hủ như Giang Dư Thần cả. Cậu biết đấy, người càng đứng đắn, thỉnh thoảng trêu chọc lại càng thú vị."Thời Tự cắn ngón tay, vẻ mặt vặn vẹo nói: "Tôi biết.""...""Đến đây đến đây, tôi cho cậu xem ảnh này."Trần Tử Văn còn lôi điện thoại ra cho Thời Tự xem ảnh cũ. Trong ảnh, Giang Dư Thần đứng trong khuôn viên trường, biểu cảm lạnh lùng, khuôn mặt có đường nét giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên, đó là một đoạn quá khứ mà Thời Tự hoàn toàn không có.Hắn lập tức quên luôn cả việc ghen tị, ghé đầu lại gần: "Tôi xem với, tôi xem với.""Tấm này là tôi rủ cậu ấy đi leo núi, người thì không thể lúc nào cũng ở trong thư viện được.""Tấm này là cậu ấy ngủ trong thư viện, tôi chụp lén...""Cậu thật sự không phải gay chứ?""Không phải, thật sự không phải.""À, thế thì mi mắt của bác sĩ Giang thật là dài.""..."Hai người càng trò chuyện càng vui vẻ, tiếng cười không ngớt. Giang Dư Thần - "người trong cuộc" - ngược lại trở thành người ngoài cuộc, chỉ có thể im lặng ngồi một bên uống rượu, nhìn lịch sử đen của mình từng chút một bị lôi ra.Sau ba tuần rượu, Trần Tử Văn tinh ý nhận ra chiếc nhẫn trên tay Thời Tự. Cậu ta nắm lấy tay hắn cẩn thận quan sát, cau mày vẻ chê bai: "Cái nhẫn này sao lại đơn giản vậy?"Cậu ta ngẩng đầu nhìn Thời Tự: "Cậu là một đại minh tinh, lại tặng một chiếc nhẫn đơn giản như vậy? Quá keo kiệt!"Giang Dư Thần vội vàng ngăn cản: "Đừng nói bậy."Ai ngờ Thời Tự đột nhiên đẩy Giang Dư Thần sang một bên, nghiêm túc gật đầu: "Tôi cũng thấy thế! Thời gian gấp quá, chỉ có thể mua tạm cái đơn giản này."Hắn vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, thề thốt: "Sau này nhất định sẽ đổi một cái lớn, nạm đầy kim cương."Trần Tử Văn hài lòng vỗ vai hắn: "Thế thì còn tạm được!"Hai người đàn ông nhìn nhau cười, con thuyền tình bạn vững vàng khởi hành.Những khoảng thời gian tiếp theo, Giang Dư Thần và Trần Tử Văn trò chuyện về tình hình công việc gần đây, trong khi Trần Tử Văn lại hào hứng hỏi Thời Tự về những tin đồn trong giới giải trí, đến nỗi Giang Dư Thần cũng bị ép nghe không ít "dưa".Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon của thành phố chảy thành những dòng sông rực rỡ trên cửa kính xe. Trần Tử Văn đã uống say, buổi tụ họp cũng nên kết thúc.Thời Tự nhìn Giang Dư Thần đang chăm sóc Trần Tử Văn, chu đáo nói: "Tôi đi sắp xếp xe cho cậu ấy.""Ừ."Sau khi Thời Tự ra cửa, Giang Dư Thần đỡ Trần Tử Văn ngồi dậy khỏi ghế sofa, bưng một ly nước cho cậu ta uống."Uống nước đi, sao lại uống nhiều thế.""Vui mà." Trần Tử Văn nói năng lộn xộn: "Thời Tự đâu?""Tôi bảo cậu ấy đi gọi xe cho cậu rồi.""cậu ấy đúng là rất nghe lời cậu."Giang Dư Thần cạn lời: "cũng không thể bỏ cậu ở lại được.""Ý tôi không phải vậy." Trần Tử Văn nương vào vai Giang Dư Thần, khó khăn lắm mới ngồi dậy khỏi ghế sofa. Mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn, nhưng logic lại bất ngờ mạch lạc:"Cậu không phát hiện sao? Thời Tự rất quan tâm đến chuyện của cậu, không phải chỉ là chuyện hiện tại, mà còn là quá khứ của cậu, những gì cậu đã từng trải qua. Lão Giang à, cậu là người cứng nhắc và không có tâm tư gì, nhưng tôi biết, tình yêu giữa nam và nữ... à không, giữa hai người đàn ông, đều bắt đầu từ sự tò mò.""Nếu một người không có chút hứng thú nào với quá khứ, các mối quan hệ, sở thích, điều không thích, bạn bè, hay công việc của cậu, thì dù cậu ấy có nói hay đến đâu, nói rằng cậu ấy thích cậu đến mức nào đi nữa, thì nhiều nhất cũng chỉ là thích thể xác của cậu, hay còn gọi là 'thèm thân thể' cậu thôi.""Thích thật lòng là muốn tìm hiểu mọi thứ về người đó, sự tò mò và khao khát khám phá một người chính là biểu hiện của tình yêu.""Tôi nhìn ra được, Thời Tự thật sự có cảm tình với cậu."Cuối cùng, Trần Tử Văn nói với vẻ đầy thâm ý: "Đừng bỏ lỡ cậu ấy, tuy rằng thân phận của Thời Tự tương đối rắc rối, nhưng tình yêu nào mà không có rắc rối. Cậu có thể gặp được người thực sự thích cậu, tôi rất vui."Giang Dư Thần nhìn vào đôi mắt say đến nỗi không thể tụ lại tiêu điểm của cậu ta, nhất thời nghẹn lời.Thời Tự gọi xe đến, cùng Giang Dư Thần hai người hợp sức đưa Trần Tử Văn lên xe. Sau khi dặn dò tài xế xong, hai người mới quay trở lại xe của mình.Thời Tự nói rằng hôm nay là buổi tiệc của Giang Dư Thần, để cậu được vui vẻ, chính hắn đã không uống rượu. Tay hắn vững vàng nắm vô lăng, ánh mắt nhìn về phía Giang Dư Thần đang ngồi ở ghế phụ. Giang Dư Thần hơi say, dựa vào cửa xe, những ánh đèn đường màu vàng ấm lướt qua, chiếu những vệt sáng lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt thanh tú của cậu.Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy lạnh khe khẽ. Giang Dư Thần nhắm hờ mắt, trong cơn mơ hồ ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng nhè nhẹ trên người Thời Tự, hòa quyện với mùi cam chanh từ nước hoa xe, tạo thành một bản dạ khúc an lòng trong không gian kín.Cơ thể cậu di chuyển theo chiếc xe đang, ý thức lơ lửng của bộ não say rượu dần trở nên mơ màng. Những lời nói đứt quãng của Trần Tử Văn hiện lên trong đầu cậu.Trần Tử Văn không rõ mối quan hệ giữa cậu và Thời Tự, nên những phỏng đoán đó cũng không có gì là lạ. Nhưng có lẽ, những gì cậu ta nói không hoàn toàn sai.Thời Tự quả thật quan tâm đến cậu hơn những người bình thường. Giống như lúc này, nhiệt độ máy lạnh trong xe được điều chỉnh vừa phải, ghế ngồi được sưởi ấm ở mức thoải mái nhất, ngay cả việc lái xe cũng vững đến nỗi khiến người ta không cảm nhận được chút xóc nảy nào. Chiếc Rolls-Royce đắt giá này, dường như đã trở thành một cái nôi để cậu nghỉ ngơi.Âm nhạc trong xe du dương êm dịu, cùng với mùi hương của Thời Tự, Giang Dư Thần mơ hồ nảy ra một ý nghĩ: "Họ đang về nhà"."Nhà", nhà là gì?Nhà, là nơi có người mà mình quan tâm."Chúng ta về đến nhà rồi..."Một giọng nói kéo Giang Dư Thần từ giấc mơ xa xôi về thực tại. Lúc này cậu mới nhận ra xe đã dừng lại, mình vừa chợp mắt. Thời Tự nghiêng người cởi dây an toàn cho cậu, đôi mắt màu xám trong xe tối lờ mờ như biển cả dưới ánh trăng.Nhà.chữ này giống như một viên kẹo chanh bọc mật ong, tan ra vị chua ngọt trong lòng cậu.Cậu đã từng có một mái nhà, khi còn rất nhỏ, lúc cha mẹ còn chưa ghét nhau và cãi vã không ngừng. Nhưng rất nhanh, cậu đã mất đi mái nhà đó. Lâu sau, khi cậu kết hôn với Lâm Thịnh, cậu cũng từng có một mái ấm. Dù mái ấm đó có hơi lạnh nhạt, nhưng cũng thực tế mang lại cho cậu cảm giác của một gia đình. Nhưng rồi, mái ấm này cũng không còn nữa.Đây là lần thứ ba, cậu lại một lần nữa có cảm giác "nhà". Cho dù cảm giác này không kéo dài được bao lâu, nó cũng đủ để an ủi tâm hồn cằn cỗi và nhạt nhẽo của cậu.Giang Dư Thần vươn tay, trong ánh đèn xe lờ mờ, xoa mặt Thời Tự."Thời Tự, được gặp lại cậu thật sự là quá tốt..."Giang Dư Thần lẩm bẩm, cồn làm suy nghĩ của cậu trở nên mềm mại: "Cảm ơn cậu... vì đã luôn quan tâm tôi như vậy."Đôi mắt Thời Tự run rẩy.Bàn tay hắn xoa mặt cậu, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhẹ nhàng như một đám mây, lại giống như đối xử với một món bảo vật mà mình khó khăn lắm mới có được."Nếu đã vậy, thì có thể cho tôi một phần thưởng không?"Ánh mắt Giang Dư Thần dịu dàng bao dung, dường như có thể chứa đựng mọi thứ: "Cậu muốn gì?""Một nụ hôn."...Nụ hôn của Giang Dư Thần đáp xuống môi Thời Tự, mang theo sự mềm mại và ôn hòa của gió đêm tháng 5. Thời gian dường như ngưng đọng lại ở khoảnh khắc này, cửa xe hé mở đưa vào mùi hương ngọt ngào của hoa tử đằng đã tàn, trong mơ hồ lại nghe thấy mùi hoa tử đằng ở giàn hoa trước khu dạy học năm lớp 11....Cảm giác ấm áp dần biến mất, cơ thể Giang Dư Thần lại trở về vị trí ghế phụ, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh những vệt sáng nhỏ, những sợi tóc mềm mại lướt qua gáy hắn theo động tác."Cảm ơn cậu, Thời Tự."--Sáng hôm sau, Giang Dư Thần tỉnh dậy trong ánh nắng xuyên qua rèm cửa.Cậu nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu. Những mảnh ký ức vụn vặt của đêm qua giống như một bức tranh màu nước bị mưa làm ướt, mờ nhạt đến mức không thể nhận ra hình dáng. Chỉ nhớ bóng cây lay động ngoài cửa xe, và đôi mắt Thời Tự đặc biệt sáng ngời trong bóng tối."Chúng ta về đến nhà rồi..."Những lời này vang vọng trong đầu, nhưng cậu lại không thể nhớ được sau đó đã xảy ra chuyện gì.Cậu xoa xoa thái dương, cơn đau âm ỉ do say rượu khiến cậu khẽ kêu một tiếng. Lật chăn ra, cậu phát hiện mình đã được thay một bộ đồ ngủ, trên tủ đầu giường đặt một ly nước mật ong, còn sót lại hơi ấm của ngày hôm qua.Đẩy cửa phòng, mùi trứng chiên xộc vào. Nắng sớm xuyên qua cửa sổ kính lớn chiếu rọi khắp phòng khách. Thời Tự đứng trước quầy bếp, chiếc áo phông trắng gần như trong suốt dưới ánh nắng, thắt chiếc tạp dề màu xanh dương của Giang Dư Thần. Nghe thấy tiếng động, hắn quay người lại, khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười tươi tắn như mọi khi:"Chào buổi sáng." Thời Tự cười cong cả mắt, giơ chiếc xẻng lật trứng lên vẫy vẫy: "Vừa kịp lúc ăn sáng."Đối mặt với một Thời Tự tràn đầy cảm giác về nghi thức cuộc sống, Giang Dư Thần chợt thấy áy náy. Rõ ràng trong lòng đã quyết định không chỉ là một người thụ hưởng sự phục vụ của người khác, nhưng trên thực tế hành động lại là như vậy."Tối qua..." Cậu ngập ngừng mở lời: "Sau khi tôi say có làm gì kỳ quái không?"Động tác của Thời Tự khựng lại. Hắn thong thả gắp trứng chiên ra đĩa, hàng mi dưới ánh nắng đổ bóng mịn màng:"Cậu không nhớ gì sao?" Giọng hắn bỗng trầm xuống vài phần.Tim Giang Dư Thần hẫng đi một nhịp."Tôi, đáng lẽ phải nhớ gì à?"Thời Tự bưng bữa sáng đi tới, trong ánh sáng phản chiếu, hắn lộ ra vẻ mặt tủi thân: "Cậu nói cậu rất thích tôi, thích tôi nhất, sau này sẽ bảo vệ tôi, che chở tôi, yêu thương tôi...""Những lời này, cậu đều không nhớ sao?"Giang Dư Thần nhất thời kinh ngạc, hóa ra sau khi say rượu mình lại là người nói ra những lời sến sẩm như vậy sao?"Tôi...""Phụt"— Thời Tự đột nhiên bật cười, vẻ mặt tủi thân ban nãy biến mất:"Lừa cậu đấy!"Hắn quay người đặt bữa sáng lên bàn, cười đến nỗi vai cũng run lên: "Tối qua cậu ngoan đến lạ, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo cởi áo khoác thì cởi áo khoác, đứa trẻ hai tuổi còn chưa chắc ngoan bằng cậu."Giang Dư Thần thở phào một hơi, cậu không so đo trò đùa nghịch của Thời Tự, chỉ cười nói: "Tôi biết mà."Hai người im lặng dùng bữa, đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Khu chung cư cao cấp này an ninh nghiêm ngặt, trừ chủ nhà và khách đã được xác nhận, ngay cả người giao hàng hay người đưa đồ ăn cũng không vào được. Giang Dư Thần nhìn vẻ mặt Thời Tự đột nhiên xụ xuống, không nhịn được cười khẽ:"Không mở cửa sao? Cần tôi giúp không?""Không cần." Thời Tự bĩu môi, lề mề đi đến cửa, vẻ mặt không tình nguyện kéo cửa ra.Ngoài cửa, Trịnh Minh Nghiệp xách theo túi lớn túi nhỏ đứng đó, trán còn lấm tấm mồ hôi."Nóng ch//ết tôi." anh ta vừa than vãn vừa chen vào cửa, ném mấy cái túi giấy lên ghế sofa:"Thời tiết nóng rồi, tôi mang mấy mẫu mới mùa hè đến cho hai người đây."Giang Dư Thần lịch sự gật đầu: "Phiền anh rồi."Trịnh Minh Nghiệp rất hài lòng với thái độ của Giang Dư Thần, anh ta liếc mắt nhìn Thời Tự, có ý nói: "Giá mà có người cũng biết cảm ơn thì tốt biết mấy.""anh đang ám chỉ ai đấy?" Thời Tự khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khó chịu.Trịnh Minh Nghiệp mặc kệ hắn, quay sang hàn huyên với Giang Dư Thần: "Bác sĩ Giang, hiệu quả chương trình gần đây rất tốt, khán giả phản ứng đặc biệt nhiệt tình."Anh ta lấy điện thoại ra lướt xem số liệu: "Đặc biệt là sự tương tác của hai người, mức độ thảo luận rất cao. Tôi nghĩ có thể duy trì kiểu tương tác này...""Này này này—" Thời Tự khó chịu xen vào:"Khán giả có mắt nhìn, thật hay giả họ có thể nhận ra ngay lập tức. Cố tình bắt chước ngược lại sẽ mất đi sự tự nhiên, không chừng còn gây tác dụng ngược. Là một người kỳ cựu trong giới giải trí, chẳng lẽ anh không biết điều này sao?"Trịnh Minh Nghiệp bị hắn phản bác nhưng không có cách nào cãi lại, bởi vì anh ta biết, Thời Tự nói đúng."Thôi được rồi, tôi chỉ là muốn nói rằng khi các cậu không biết làm thế nào để hòa hợp, có thể tham khảo một chút tương tác trước đây.""Chuyện này không cần anh phải bận tâm. Tôi là hoàng tử của các chương trình truyền hình thực tế.""Cậu là hoàng tử chương trình thực tế từ bao giờ vậy? Cậu tham gia được mấy lần rồi?"Trịnh Minh Nghiệp đảo mắt, một tay túm chặt cánh tay Thời Tự, quay đầu lại nói với Giang Dư Thần:"Cậu nên đi làm việc, hôm nay còn có ba lịch trình. Bác sĩ Giang, chúng tôi đi trước đây, tối có thời gian thì tôi sẽ trả cậu ấy về."Thời Tự bị kéo đi loạng choạng, không cam lòng quay đầu lại nhìn về phía Giang Dư Thần. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính lớn chiếu lên người hắn, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không tình nguyện, ánh mắt này Giang Dư Thần đã quá quen thuộc."Tối gặp." Để trấn an hắn, Giang Dư Thần nháy mắt với Thời Tự, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.Thời Tự lúc này mới miễn cưỡng nói: "Tối gặp."Sau khi Thời Tự rời đi, căn nhà lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại ánh nắng lẳng lặng chảy trên sàn nhà. Giang Dư Thần hít một hơi trong không gian yên bình này, đứng dậy dọn dẹp bộ đồ ăn bữa sáng.Sau khi dọn dẹp đơn giản, cậu lấy ra cuốn sách đang đọc dở. Vừa mở sách ra, một chiếc thẻ đánh dấu màu vàng lấp lánh rơi xuống.Những khoảnh khắc vui vẻ và dịu dàng trong chương trình cùng những kỷ niệm lần lượt sống lại, lồng ngực Giang Dư Thần được một cảm giác ấm áp lấp đầy. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi tập trung vào cuốn sách....Giang Dư Thần làm việc rất chuyên tâm, thoắt cái một buổi sáng đã trôi qua. Vừa định đứng dậy vươn vai, chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên, hiện lên một lời mời kết bạn.Đối phương là Phương Tri Việt từ nhóm chat “Hành Trình Rung Động”. Họ đã kết bạn trong nhóm chat này ngay từ lần đầu gặp mặt ở tập một, bao gồm một nhóm lớn cho toàn bộ đoàn làm phim và một nhóm nhỏ chỉ dành cho tám khách mời.Nhận được lời mời kết bạn của Phương Tri Việt, Giang Dư Thần có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã đồng ý. Vừa đồng ý không lâu, bên kia liền gửi một tin nhắn:[Phương Tri Việt]: Cậu đang ở thành phố A sao?[Giang Dư Thần]: Đúng vậy.[Phương Tri Việt]: Tôi cũng ở đây, có muốn gặp mặt không, hơi rảnh.Công ty của Phương Tri Việt không ở thành phố A, nhưng Triệu Dĩ Điềm thì có, có lẽ anh ta đang đi cùng Triệu Dĩ Điềm. Mặc dù không rõ lý do anh ta mời mình gặp mặt, nhưng Giang Dư Thần nghĩ một lát, vẫn trả lời:[Giang Dư Thần]: Được.Một giờ sau, Giang Dư Thần lái xe đến địa chỉ mà Phương Tri Việt đã gửi. Đẩy cửa phòng ra, bên trong chỉ có một mình anh ta."Đến rồi, ngồi đi." Phương Tri Việt đứng dậy, nhiệt tình tiếp đón cậu.Giang Dư Thần ngồi xuống đối diện Phương Tri Việt. Hương đàn hương nhè nhẹ hòa với mùi trà trong phòng, khiến người ta vô thức thả lỏng. Hai người cũng xem như đã quen biết, Giang Dư Thần không khách khí, hỏi anh ta:"Sao tự nhiên lại hẹn tôi ra ngoài vậy.""Ai, chẳng phải vì chán. Nghỉ ngơi cũng không được mấy ngày, tôi ở đây bầu bạn với Dĩ Điềm, nhưng cô ấy bận quá, ngược lại khiến tôi quá rảnh rỗi." anh ta cười bất lực."Chuyện này tôi hoàn toàn đồng cảm, lịch trình của một người nổi tiếng quả thật rất bận rộn."Là "bạn đời" của ngôi sao, họ có chủ đề chung.Hai người tùy tiện trò chuyện một lúc, Phương Tri Việt đặt ấm trà xuống, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Thật ra hôm nay tôi hẹn cậu ra ngoài còn có một chuyện nữa."Giang Dư Thần đã chuẩn bị sẵn tinh thần, lẳng lặng chờ đợi."Tôi muốn mời cậu gia nhập phòng nghiên cứu y học của tôi."Phương Tri Việt lấy ra một tập tài liệu từ trong cặp công văn, đẩy về phía Giang Dư Thần: "Chúng tôi đang lên kế hoạch thành lập một đội ngũ nghiên cứu đa ngành về phục hồi thần kinh, chuyên sâu vào việc tái tạo chức năng thần kinh sau chấn thương. Kinh nghiệm lâm sàng và nền tảng nghiên cứu của cậu chính là điều chúng tôi đang cần."Giang Dư Thần mở tập tài liệu ra, đập vào mắt là bản kế hoạch dự án và một loạt danh sách các cơ quan hợp tác, bao gồm vài viện y học hàng đầu quốc tế."Viện nghiên cứu này sẽ quy tụ những chuyên gia hàng đầu trong ngành, việc nghiên cứu về thần kinh học cũng sẽ tinh tế và chuyên sâu hơn. Cậu còn trẻ, công việc này cho dù là đối với cậu ở giai đoạn hiện tại hay tương lai, đều sẽ rất có ích. Về mặt lương bổng, cậu càng không cần phải lo lắng."Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm, đổ bóng lốm đốm lên tài liệu. Đầu ngón tay Giang Dư Thần vô thức vuốt ve mép giấy, trong mắt không hiện rõ cảm xúc.Phương Tri Việt nhìn ra sự băn khoăn của cậu, chu đáo nói: "Cậu không cần phải quyết định ngay lập tức, dù sao viện nghiên cứu của tôi cũng còn đang trong giai đoạn quy hoạch.""Ừ." Giang Dư Thần gật đầu: "Tôi sẽ suy nghĩ.""Vậy được rồi. đồ ăn tôi gọi đến rồi, ăn cơm trước đã."Hai người bắt đầu dùng bữa, Giang Dư Thần quả thật rất hứng thú với viện nghiên cứu này, đã hỏi anh ta không ít vấn đề.Khi cả hai ăn được nửa bữa, Phương Tri Việt đi vệ sinh. Đúng lúc đó, Thời Tự gửi tin nhắn đến, là một tin nhắn thoại. Hắn ở phim trường đôi khi không rảnh rỗi từ đầu đến chân, gửi tin nhắn thoại tiện hơn nhắn tin. Giang Dư Thần mở tin nhắn thoại ra, nghe hắn nói:"Giang Dư Thần, cậu ăn cơm chưa? Trịnh Minh Nghiệp giữ tôi lại phim trường, không cho tôi ăn cơm!"Đến rồi, hôm nay lại là một ngày mắng Trịnh Minh Nghiệp.Giang Dư Thần đã quen với thói quen hàng ngày của hai người này, cũng không cho rằng Trịnh Minh Nghiệp thật sự bắt nạt Thời Tự. Tuy nhiên, dỗ dành thì vẫn phải dỗ. Cậu cúi đầu nói nhỏ:"Tôi đang ăn cơm, cậu cố gắng thêm một lát nữa, sẽ được ăn ngay thôi..."Phương Tri Việt vừa lúc từ nhà vệ sinh ra, lớn tiếng nói: "Buổi chiều cậu còn bận gì không?"Giang Dư Thần vừa thốt ra chữ "cơm" thì ngón tay theo bản năng thả lỏng, tin nhắn liền được gửi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store