ZingTruyen.Store

Ndpnctbdtt


Chap 16

Từ đó về sau, Ngô Diệc Phàm cũng không hề chủ động mà gọi điện cho Phác Xán Liệt. Đôi khi là Phác Xán Liệt chủ động gọi điện, đều là Phác Xán Mỹ nhận điện. Phác Xán Liệt có hỏi Diệc Phàm, Phác Xán Mỹ nói Ngô Diệc Phàm có việc đi ra ngoài.

Cứ như vậy, chớp mắt đã qua mấy năm. Khi Phác Xán Liệt gặp lại Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Mỹ cũng nói muốn trở về nước, vừa lúc công ty baba của Ngô Diệc Phàm – Ngô Chính Hiên bắt đầu phát triển rất hưng thịnh, cũng suy tính mở rộng sự phát triển, đầu tư về trong nước.

Năm ấy Ngô Diệc Phàm 15 tuổi Phác Xán Liệt 27 tuổi

"Alo, tỷ ~". Thời điểm Phác Xán Liệt nhận được điện thoại, đang cùng Lộc Hàm ăn cơm trưa.

"Đệ đệ thân mến, ngày mai chúng ta sẽ về nước."

"Nhiệt liệt chào đón nha~" Phác Xán Liệt ha ha cười lớn vài tiếng : "Phàm Phàm cũng trở về chứ? Vài năm không gặp, không biết có được di truyền ưu điểm của cậu nó mà ngày trở nên càng đẹp trai hay không, tỷ tỷ, tỷ không được ngược đãi nó đấy?"

"Tỷ nói này, đến khi nào em mới có thể quan tâm đến tỷ một chút đây? Được ~ em không quan tâm tỷ cũng không sao nha, tỷ tỷ đây, trong lòng em, tỷ rốt cuộc là hình tượng gì vậy? Ngược đãi và những chuyện khác, chỉ đối với em tỷ mới thể hiện ra thôi "

"Xem đi, xem đi, một chút liền nổi nóng như vậy, tỷ tỷ, có phải tỷ tỷ đã đến thời kỳ mãn kinh, em nhớ rõ tỷ còn chưa tới 40 tuổi nha, chậc chậc. . . . Năm tháng thật sự là một đao có thể giết heo nha ."

"Giết đao cái quái gì hả, đợi đến khi tỷ gặp được em, tỷ đây trước đem em hạ thử một đao." Phác Xán Mỹ giận dữ hét lên: " Xế chiều mai, sân bay XX."

"Được, không thành vấn đề, tỷ, em còn có một chuyện muốn hỏi tỷ." Phác Xán Liệt sau khi nói xong, hít một hơi thật sâu: "Đã qua nhiều năm như vậy, anh rể vẫn có thể chịu được tính khí bà chằn như này của tỷ, chậc chậc anh rể chắc hẳn là phải kìm nén rất nhiều, phải nhẫn nhịn nhiều lắm đó. Anh rể thật sự là tuyệt thế nam nhân." Phác Xán Liệt một hơi nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, thở hổn hển một hơi: "Nghẹn chết ta luôn đi."

"Phác Xán Liệt! ! Có phải lá gan của em ngày càng to ra đúng không? ! !" Phác Xán Mỹ điên cuồng hét lên, đáp lại lời của nàng chỉ có âm thanh đô đô từ điện thoại.

"MaMa – Mẹ đến chừng nào mới có thể suy nghĩ cho cái cổ họng của bản thân."

"Ngô Diệc Phàm! ! Con còn chưa có thu dọn xong đồ đâu!" Phác Xán Mỹ để điện thoại di động xuống, nhéo nhéo tai con trai yêu quý. Nhưng thật đáng buồn là với không có tới , đành phải vỗ một cái thật mạnh vào lưng Ngô Diệc Phàm. Tiểu hỗn tử từ khi nào bộ dạng lại cao như vậy.

"Đã thu dọn xong từ trước rồi, nhưng mà có điều này. Sau này, con muốn cùng một chỗ với cậu." Ngô Diệc Phàm đi đến ghế sa lon ngồi xuống.

"Không phải con muốn có không gian của riêng mình sao, nhưng nhớ là, đến đó con phải nghe lời cậu nha"

"Dạ, con biết rồi." Ngô Diệc Phàm cúi đầu cầm điện thoại đùa nghịch. Lúc sau như chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Phác Xán Mỹ chân thành nói: "Mama ~ nếu về sau con đưa một bạn trai đến giới thiệu với mama, mama sẽ xử lý sao?"

Phác Xán Mỹ sửng sốt một chút, sau đó lại sờ sờ trán Ngô Diệc Phàm đang ngồi, nói: "Chỉ cần con hạnh phúc là tốt rồi, người mà con thích,mama cũng sẽ thích."

"Cám ơn mama ~" Ngô Diệc Phàm thân thủ ôm lấy Phác Xán Mỹ: "Nếu sau này mama sửa một chút tính tình nóng nảy của người, bạn trai sau này của con có lẽ sẽ càng thích gia đình của chúng ta."

"Con! Tiểu tử hỗn đản này, con thật giống với cậu con đó~" Phác Xán Mỹ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng Ngô Diệc Phàm, ôn nhu nói: " Con đang coi trọng ai đó đúng không?"

"Dạ." Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng mà trả lời một chút, sau còn nở nụ cười, : "Thích đã nhiều năm ."

" Thật vậy sao? Là ai? Là ai lại có thể làm cho con trai mẹ thích nhiều năm như vậy?"

"Bây giờ còn không thể để cho mẹ biết, chờ con theo đuổi thành công sẽ nói cho mẹ."

Nhà Phác Xán Liệt.

"Xán Xán ~" Phác Xán Liệt vừa tan tầm, vội thay quần áo liền thấy Biện Bạch Hiền vẻ mặt ủy khuất, đứng ở cửa nhìn mình.

"Không cần nói với tớ, cậu cùng Nghệ Hưng lại cãi nhau . . . ."

"Đừng nói về hắn trước mặt tớ!" Biện Bạch Hiền quệt miệng, đẩy Phác Xán Liệt ra, đi vào trong phòng.

"Chậc chậc. . . Lần này hắn lại làm sao mà chọc giận cậu?" Phác Xán Liệt nhún vai đóng cửa lại đi vào.

"Hừ! Hắn làm trò trước mặt tớ, ngang nhiên cùng nữ sinh đùa giỡn! Còn để thầy giáo như tớ đây vào mắt không chứ ! !" Biện Bạch Hiền tự rót cho mình một chén nước ấm, uống liền một hơi, hic ~ bên ngoài lạnh lắm ~

" HaHa ~ Đây còn không phải là Biện lão sư đang ghen tị sao? Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, cậu là một người lớn, Nghệ Hưng người ta mới lớn nha, đáng ra cậu không nên gây chuyện chứ. Lần đó cãi nhau, còn không phải người ta xin lỗi rồi làm lành trước sao, nếu không phải Nghệ Hưng tính tình thật ôn nhu lại tốt bụng như vậy, bằng không đã sớm cùng cậu nói chào tạm biệt rồi, còn có cơ hội cho cậu hết lần này đến lần khác mà ngạo kiều hả, cậu chính là ngạo kiều thụ tiêu biểu luôn đó."

" Nhà cậu mới là cái đồ ngạo kiều ấy!" Biện Bạch Hiền dùng ánh mắt sắc lẻm mà liếc Phác Xán Liệt: "Không đúng ~ Cậu mới là thụ! Cả nhà cậu đều là thụ!"

"Ngày mai, Phàm Phàm trở về ~" Phác Xán Liệt cười cười, thay đổi đề tài.

"Tiểu quỷ kia trở về ~ Xem ra về sau tớ càng phải hảo hảo mà giám sát thật chặt Trương Nghệ Hưng"

"Phàm Phàm trở về, liên quan gì tới việc quản lý Nghệ Hưng nhà ngươi." Phác Xán Liệt trở về, Biện Bạch Hiền một cái xem thường, "Đêm nay cậu ở lại đây à?"

"Ừm, để cho hắn ta một mình ngủ đi! !"

" Cậu đi nói với Nghệ Hưng một tiếng, đừng để hắn lo lắng." Phác Xán Liệt lấy điện thoại di động ra.

"Ừm ~ tớ đi tắm rửa một chút."

Buổi chiều ngày hôm sau tại sân bay.

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ ! Tỷ ~ nơi này ~" Phác Xán Liệt giơ cao hai tay, gọi lớn, sợ Phác Xán Mỹ nhìn không thấy hắn.

". . . . ." Phác Xán Mỹ vui sướng khi nhìn thấy đệ đệ mình bộ dáng rất te tởn, lúc sau thật muốn lôi kéo lão công của mình mà xoay người rời đi, tỏ vẻ không biết người này.

"Tỷ ~ Anh rể ~" Phác Xán Liệt một phen đi lên, liền gắt gao địa ôm lấy vợ chồng Phác Xán Mỹ cùng Ngô Chính Hiên.

"Khụ khụ ~ Phác Xán Liệt! Em mau buông tay cho tỷ, em muốn nghẹn chết lão nương có phải không ?! !"

Phác Xán Liệt vội vàng buông ra, ngượng ngùng nói: " Là tại em thấy tỷ liền kích động. . . . . Phàm Phàm ~" Phác Xán Liệt thấy Ngô Diệc Phàm đang đứng phía sau Phác Xán Mỹ, thời điểm muốn tiến đến ôm lấy hắn lại có người nhanh hơn cậu một bước.

"Phàm Phàm ~" Trương Nghệ Hưng vừa thấy Ngô Diệc Phàm, vội vàng buông tay Biện Bạch Hiền, bộ dạng vui vẻ như Phác Xán Liệt chạy qua ôm cổ Ngô Diệc Phàm: " Cậu có nhớ tớ không vậy."

"Ừm ~ Nghệ Hưng nhớ tớ sao?"

"Lão suy nghĩ ~ tiểu tử cậu còn biết đường trở về!"

"Trương Nghệ Hưng, mau cút lại đây cho ta! ! !"

Đoàn người cứ nói nói cười cười như vậy mà rời khỏi sân bay. Nửa đường Phác Xán Mỹ cùng Ngô Chính Hiên bởi vì có công việc nên đi trước, Trương Nghệ Hưng cùng Biện Bạch Hiền cũng chạy tới thế giới của hai người.

Phác Xán Liệt kéo theo hành lý cùng Ngô Diệc Phàm trở về nhà. Đem hành lý hướng phòng khách phóng tới, kéo tay Ngô Diệc Phàm: " Xem nào, xem có phải không thay đổi không nào~."

"Ừm ~" Ngô Diệc Phàm mất tự nhiên mà tránh tay Phác Xán Liệt, mặt không tự giác mà đỏ, Phác Xán Liệt không có nhìn đến.

"Để cậu đi lấy giúp con cốc nước ấm, con ngồi xuống trước đã." Phác Xán Liệt tự bản thân hướng phòng bếp đi đến.

"Cậu ~ tôi trở về, cậu rất cao hứng sao?" Thanh âm Ngô Diệc Phàm từ phía sau vang lên.

"Đương nhiên cao hứng rồi ~" Phác Xán Liệt không có nghĩ nhiều liền hồi đáp.

"Ừm ~ tôi cũng rất cao hứng, có thể cùng cậu ở cùng một chỗ." Ngô Diệc Phàm vui vẻ cười.

Tựa như một khởi đầu không tồi, ai có thể đoán được sẽ phát sinh sự tình gì về sau chứ.

Phác Xán Liệt, lần này tôi sẽ không nói giỡn .

Phác Xán Liệt, tôi nói tôi thích cậu, không phải đùa giỡn.

Phác Xán Liệt, cậu sẽ chấp nhận tình yêu như vậy chứ?

Chỉ mong là..

—————————————-End Chap 16——————————————-

Mình muốn nói một chút coi như là xì-boi về bộ này. Đừng thấy lúc đầu nó ngọt mà vui thích nha~ . Là trước ngọt sau ngược, còn ngược ai? ngược như thế nào? chỉ ít chap nữa sẽ rõ ~. Muốn nói để các bạn không chịu được ngược thì click back. OK. Bộ LMTTTT ngày mai có thể sẽ không post, tại cái chap ấy nó khiến mọi người sẽ đau nhiều lắm. Tạm để Nhất Thân Sủng Ái thay thế ít hôm.

Chap 17

Buổi tối

Phác Xán Liệt đặt di động xuống, nằm ở trên giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chợt nghe một trận tiếng đập cửa.

"Ai?Là Phàm Phàm ~" Phác Xán Liệt khó hiểu nhìn Ngô Diệc Phàm, ôm gối ngủ đứng ngoài cửa.

"Cậu ~ Từ đó tới giờ tôi vẫn chưa được cùng cậu ngủ một chỗ nha~" Ngô Diệc Phàm vươn tay nhéo nhéo quần áo Phác Xán Liệt.

"Này. . Phàm Phàm đã lớn hơn rồi, còn muốn cùng cậu ngủ hả ~ "

"Tôi . . . Tôi sợ bóng tối." Ngô Diệc Phàm sau khi nói xong, ngượng ngùng đem mặt hướng gối ngủ né tránh.

" Nhưng ta có điều kiện này ~" Phác Xán Liệt đưa tay xoa xoa đầu Ngô Diệc Phàm.

"Là ???"

"Chính là buổi tối không được giành chăn của ta nha ~ "

" Được ~" Ngô Diệc Phàm vui vẻ đáp ứng, lúc sau vội vàng chạy vào trong chăn Phác Xán Liệt: "Chăn của cậu thật là ấm áp ~ "

Phác Xán Liệt nhìn Ngô Diệc Phàm lăn lộn trên giường, bất đắc dĩ mỉm cười, đây mới thật là đứa nhỏ 15 tuổi sao.

"Cậu ~ mau tới đây ~ "Ngô Diệc Phàm thấy Phác Xán Liệt chậm chạp không có tiến đến, liền vẫy vẫy tay.

"Được ~ " Phác Xán Liệt đi tới, nằm xuống, thân thủ Ngô Diệc Phàm liền nhanh nhẹn mà ôm lấy Phác Xán Liệt, miệng còn thì thầm : "Ôm cậu mới có thể ấm áp hơn."

"Con~ Tiểu tử này. . . Như thế nào càng ngày càng trở nên cao lớn như vậy." Phác Xán Liệt thuận thế ôm ôm Ngô Diệc Phàm vuốt nhẹ phía sau gáy Ngô Diệc Phàm nói.

"Cậu ~" Một lát sau, Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng mà kêu một tiếng.

"Ừm ~ "

"Cậu có thích người đó chưa?"

"Thích người nào đó hả? Có . . Nhưng mà cậu còn không biết phải như thế nào đối cô ấy thổ lộ đây."

"Ai vậy?"

"Là một đồng nghiệp của cậu, tên là Kỳ. Là một cái tên nghe rất êm tai đi."

"Ừm~~" Ngô Diệc Phàm nghe xong, lúc sau gắt gao mà ôm chặt Phác Xán Liệt đang nói chuyện.

"Còn Phàm Phàm, có thích ai không?"

"Có, hơn nữa, tôi nhất định sẽ theo đuổi hắn."

"Chúc Phàm Phàm thành công nha ~ "

Sáng sớm nay bất ngờ nhất chính là Ngô Diệc Phàm còn sớm đã thức dậy.

"Phàm Phàm ~ Hôm nay con tự làm đồ ăn sáng nha~ Cậu sắp muộn giờ làm rồi~ đi trước nha." Còn không có chờ Ngô Diệc Phàm nói thêm gì, Phác Xán Liệt đã nhanh như chớp mà chạy không nhìn thấy bóng dáng đâu.

Chỉ chốc lát sau, chuông cửa vang lên, Ngô Diệc Phàm tưởng Phác Xán Liệt trở lại, vội vàng buông bữa sáng, chạy qua mở cửa, ai ngờ là nụ cười tựa như thái dương tỏa sáng của Trương Nghệ Hưng.

"A ~ Hưng Hưng ~" Ngô Diệc Phàm thất vọng mà liếc nhìn Trương Nghệ Hưng một cái.

"Ngô Diệc Phàm ~ biểu tình vừa rồi là có ý gì ?" Trương Nghệ Hưng nhìn ra vẻ mất hứng của Diệc Phàm. Ngẫm lại Trương Nghệ Hưng cùng hắn được coi là nhân vật số một số hai của trường học. Không hiểu sao Ngô Diệc Phàm lại có biểu tình mệt nhọc, biểu tình này cũng biến chuyển quá nhanh đi.

"Không có gì ~ Hưng Hưng của tớ vẫn đẹp trai như trước đây, nhưng mà vẫn còn sớm như vậy, sao cậu lại tới đây?" Ngô Diệc Phàm đem Trương Nghệ Hưng kéo vào trong hỏi.

"Tớ muốn cùng cậu đi ra ngoài tản bộ~ , chào đón cậu lâu nay mới quay lại đây. Mang cậu đi làm quen một chút." Nói xong Trương Nghệ Hưng lôi kéo Ngô Diệc Phàm ra khỏi nhà.

"Từ từ ~ Hưng Hưng ~ cậu dám chắc cậu sẽ không lạc đường?" Ngô Diệc Phàm đem Trương Nghệ Hưng túm trở về, vẻ mặt không tin nhìn Trương Nghệ Hưng, đánh chết hắn cũng sẽ không quên, trước đây Trương Nghệ Hưng mang theo hắn đi ra ngoài vui đùa, kết quả chính là sự kiện lạc đường kia.

"Không hề, nếu thế tớ gọi bảo tiêu của tớ Đào Tử là được." Trương Nghệ Hưng lại lôi kéo Ngô Diệc Phàm ra ngoài, một bên lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Alo ~ Đào Tử. Đi ra chỗ cũ gặp."

Chờ lúc Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng đến địa điểm kia, chỉ trong chốc lát, Hoàng Tử Thao cũng chạy đến.

"Đến đây ~ tớ giới thiệu một chút, đây ngự dụng bảo tiêu Hoàng Tử Thao của tớ, đây là hảo bằng hữu của tớ Ngô Diệc Phàm."

"Xin chào ~ gọi tôi là Tiểu Đào là được ~ "

" Cứ gọi tôi là Phàm Phàm ~ Nhưng mà hốc mắt của ngươi sao lại trũng xuống thế ~ đêm qua ngủ không được ngon giấc sao?"

"Lão tử đây là bọng mắt! ! !"

"Chúng ta đi đến địa phương mới kia ngoạn đi ~" đã quên mất là ai nói lời đề nghị này, nhưng đề nghị này hiển nhiên là một sai lầm.

"Nguyên lai nơi này là chỗ nào đây?" Ngô Diệc Phàm u oán nhìn Trương Nghệ Hưng: "Vậy chúng ta làm sao để về nhà đây?"

"Hoàng Tử Thao, cậu nói đi, phải làm sao bây giờ?" Trương Nghệ Hưng đẩy đẩy người bên cạnh đang rầu rĩ – Hoàng Tử Thao.

"Nhưng mà, tớ nhớ rõ đường đi như thế mà, không hề sai đâu? Hay là~ chúng ta giống như đang lạc đường . . . ."

"Vậy làm sao bây giờ ?" Ngô Diệc Phàm lại sốt ruột giựt giựt quần áo Trương Nghệ Hưng. Ở một nơi xa lạ, làm cho hắn cảm thấy một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.

Thời điểm Phác Xán Liệt tìm tới, ba người bọn họ ngồi xổm một chỗ không biết đang nói cái gì đó.

"Phàm Phàm ~" Phác Xán Liệt đi đến phía trước, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng.

"Cậu ~" Ngô Diệc Phàm nghe thấy có người gọi hắn, liền ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Phác Xán Liệt, vội vàng đứng dậy, chạy qua ôm lấy Phác Xán Liệt.

"Không biết rõ đường lại còn chạy loạn."

"Không phải là vẫn còn có cậu sao ~ "

"Đi thôi, Ngốc tử, chúng ta về nhà."

———————————-

"Ừm ~ tôi biết rồi, cám ơn anh ~" Phác Xán Liệt để điện thoại di động xuống, thẫn thờ ngồi trên ghế sa lon vẻ mặt hoảng hốt nhìn phía trước, mà ngay cả Ngô Diệc Phàm có kêu vài tiếng đều không hề nghe thấy.

"Cậu ~" Ngô Diệc Phàm lại lớn tiếng mà kêu lên, nhân tiện lắc lắc tay Phác Xán Liệt.

"Ừm ~ Làm sao vậy?" Phác Xán Liệt phục hồi lại tinh thần nhìn Ngô Diệc Phàm.

"Vừa rồi là ai gọi điện thoại tới ?" Ngô Diệc Phàm vừa nói, một bên đặt cánh tay của Phác Xán Liệt trên vai mình. Ở chung vài ngày đã tập thành thói quen, Phác Xán Liệt cũng tập nhiễm với động tác quen thuộc này của Ngô Diệc Phàm.

"Phàm Phàm ~ về sau sẽ nguyện ý cùng cậu ở cùng một chỗ chứ?" Phác Xán Liệt xoa xoa đầu Ngô Diệc Phàm, hít một hơi thật sâu nói.

"Dạ ~ còn có baba mama, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ."

"Phàm Phàm! Về sau liền một mình ở cùng một chỗ với cậu được không." Phác Xán Liệt rút cánh tay khỏi bờ vai Ngô Diệc Phàm, lúc sau ngồi thẳng hắn.

"Vì sao lại không thể cùng baba mama ở cùng nhau ~ oa oa~ cậu nhất định là cũng chán ghét mama hay lớn giọng có phải không. Không sao đâu, kỳ thật mama vẫn rất dịu dàng mà. Nói cho cậu biết nha ~ cậu ~ Khi mà mama hướng cậu hét lên ấy, chỉ cần cậu ngoan ngoãn lắng nghe, lập tức không có chuyện gì" Ngô Diệc Phàm nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt.

"Phàm Phàm, về sau có thể con sẽ không thể cùng baba và mama ở cùng một chỗ ." Phác Xán Liệt cố mở to đôi mắt, không cho nước mắt chảy xuống.

"Gì?" Ngô Diệc Phàm nghe xong, lúc sau nhíu nhíu mày.

Phác Xán Liệt nhìn Ngô Diệc Phàm, một phen đi lên đem Ngô Diệc Phàm ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu Ngô Diệc Phàm: "Về sau này, liền để cậu chiếu cố Phàm Phàm được không ?"

"Dạ ~" Ngô Diệc Phàm tựa đầu trên vai Phác Xán Liệt, không có nói thêm gì nữa.

Phác Xán Liệt đến công ty xin từ chức, sau đó liền bắt tay vào xử lý hậu sự cho Phác Xán Mỹ cùng Ngô Chính Hiên. Nhưng điều xảy ra ngoài ý muốn Phác Xán Liệt chính là tiểu hài tử vẫn lẳng lặng mà đi theo sau Phác Xán Liệt, không khóc, không nháo, chỉ là im lặng mà đi theo Phác Xán Liệt.

Hoàng hôn.

"Phàm Phàm ~ ra dùng cơm ." Đây không biết đã là lần thứ mấy Phác Xán Liệt kêu Ngô Diệc Phàm .

". . . . ." Trong phòng ngủ như trước không có động tĩnh.

"Phàm Phàm ~" Phác Xán Liệt đẩy cửa ra liền thấy Ngô Diệc Phàm đang ôm chặt bức mình chụp chung của Phác Xán Mỹ cùng Ngô Chính Hiên, không nói một lời.

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng mà bước qua, đứng trước mặt Ngô Diệc Phàm, đưa tay nhẹ vuốt đầu Ngô Diệc Phàm, nghẹn ngào nói: "Phàm Phàm ~ muốn khóc con hãy khóc đi, cậu sẽ không chê cười con ~ "

"Tôi sẽ không khóc, mama đã nói, là nam nhân nếu rơi lệ thì không phải là nam tử hán." Ngô Diệc Phàm vẫn như trước mà gắt gao ôm chặt khung ảnh, một chút chớp mắt cũn không hề có.

"Đúng ~ Phàm Phàm nhà chúng ta rất là kiên cường ."

"Cậu ~ mama mấy hôm trước còn nói, muốn tôi nhanh nhanh tìm một cô dâu, đưa đến cho mama xem, nhưng là, mama còn chưa kịp nhìn thấy tại sao lại rời đi nhanh đến vậy . . ."

"Mama con ở trên trời vẫn sẽ nhìn thấy mà."

"Ba ba cũng là đại xấu xa, mama rời đi, baba cũng không hề ngăn cản, lại còn cùng mama, hai người cùng rời đi. Hơn nữa còn không cho tôi một cơ hội, làm một đứa con hiếu thuận, hảo hảo mà phụng dưỡng baba."

". . ."

"Cậu ~ có phải tôi trước đây đều không làm tốt, cho nên ba ba mama mới rời bỏ tôi không."

"Không có đâu, Phàm Phàm nhà chúng ta rất cừ mà ." Phác Xán Liệt ngồi xuống, đau lòng đích nhìn Ngô Diệc Phàm.

"Bọn họ ở nơi nào đó có sống tốt không? Có nhớ tới tôi không? ."

"À ~ bọn họ ư ~ ở nơi đó có thể cùng đoàn tụ với ông bà của Phàm Phàm, sẽ hạnh phúc. Hơn nữa bọn họ cũng rất nhớ Phàm Phàm."

"Đúng ~ tôi cũng sẽ nhớ bọn họ. Nhưng là, cậu, Phàm Phàm phải tưởng niệm nhiều người lắm, có lúc thở không được, ông , bà , baba mama, Phàm Phàm đều phải nhớ, có điểm mệt."

"Ông bà của Phàm Phàm giao cho cậu tưởng niệm, Phàm Phàm chỉ cần nhớ tới baba mama là tốt rồi."

"Ân ~ cậu ~ tôi về sau sẽ không còn là một đứa nhỏ, tôi biến thành cô nhi rồi ." Ngô Diệc Phàm nói xong nhẹ nhàng mà nhu nhu mắt.

"Tiểu ngốc, con không phải là còn có cậu sao." Phác Xán Liệt đem Ngô Diệc Phàm gắt gao mà ôm chặt trong lòng.

"Đúng rồi ~ tôi chỉ còn có cậu, cho nên, cậu có thể không giống bọn họ mà bỏ lại Phàm Phàm không~ nếu không tôi sợ sẽ." Ngô Diệc Phàm cũng ôm chặt lấy Phác Xán Liệt, sợ chỉ trong vài giây tiếp theo thôi, Phác Xán Liệt sẽ biến mất.

"Ừm~ cậu sẽ không bỏ lại Phàm Phàm mà rời đi."

"Cậu ~ tôi muốn ngủ, mệt mỏi quá ~ "

"Chúng ta trước ăn một chút gì rồi đi ngủ được không."

"Được."

Đêm khuya.

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng mà vuốt tiểu hài tử không an phận trong lòng.

Ngô Diệc Phàm tựa như là mơ thấy gì đó hoặc là do chịu nhiều áp lực từ sự tình mới xảy ra trong mấy ngày qua mà nước mắt không kìm nén được, lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt tiêu sái.

Phác Xán Liệt định chuyển mình đi lấy giấy, lại bị Ngô Diệc Phàm gắt gao bắt lấy cánh tay: "Đừng rời đi ~ Đừng rời đi ~ "

"Không rời đi mà~ ngoan ~" Phác Xán Liệt ngừng động tác, lại tiếp tục nhẹ nhàng mà vuốt lưng Ngô Diệc Phàm, cho đến khi Ngô Diệc Phàm chìm vào giấc ngủ say, lúc sau mới nhẹ nhàng lấy ra khung ảnh Ngô Diệc Phàm đang ôm chặt trong lòng.

Phác Xán Liệt nhìn hai người trong ảnh nở nụ cười thật ngọt ngào, khóe mắt không kìm nén được liền đỏ lên: "Tỷ à~, không có giọng nói to lớn kia của tỷ, em trong nhất thời vẫn chưa thể quen được, tỷ nói đi, có phải tỷ có chút nhẫn tâm rồi không. Sao tỷ lại rời đi mà không một lời cáo biệt như thế. Thực muốn bỏ lại đứa con ngoan đáng yêu kia cùng một đệ đệ đẹp trai này mà cùng anh rể đi đến thế giới của riêng hai người sao~ chuyện này thực nhẫn tâm nha~ Em muốn tỷ hãy nhớ kĩ. Hai người hãy cứ yên tâm đem Phàm Phàm giao cho em đi, em thề rằng sẽ chiếu cố nó còn tốt hơn khi ở cùng với anh chị. Đến lúc đó hai người nhớ phải bù đắp cho em nha ~ nếu không em sẽ không bỏ qua cho hai người đâu. Tỷ ~ ở bên kia hảo hảo mà chiếu cố ba mẹ ~ hảo hảo mà cùng sống hạnh phúc bên anh rể, ngủ ngon."

——————————–End Chap 17——————————–

Chap 18

Phác Xán Mỹ cùng Ngô Chính Hiên qua đời cũng đã được một khoảng thời gian ngắn. Nhưng mà Phác Xán Liệt phát hiện, sau khi Phác Xán Mỹ cùng Ngô Chính Hiên qua đời, Ngô Diệc Phàm lại luôn luôn theo sát cậu, so với trước kia còn muốn kề cận nhiều hơn. Có thể nói là, Phác Xán Liệt đi tới chỗ nào, Ngô Diệc Phàm liền đi theo tới chỗ đó.

"Cậu, cậu muốn đi đâu?" Phác Xán Liệt mới vừa đứng dậy đã bị Ngô Diệc Phàm gắt gao bắt lấy cánh tay, khẩn trương hỏi.

"Đi mua điểm tâm cho con, con nghỉ ngơi một chút đi." Phác Xán Liệt lại ngồi xuống ôn nhu đúng mực mà hướng Ngô Diệc Phàm nói.

" Cậu đợi tôi một chút ~ tôi cùng đi với cậu." Nói xong Ngô Diệc Phàm đứng dậy mặc quần áo.

"Cậu, cậu lại đi đâu vậy?" Ngô Diệc Phàm buông bữa sáng hỏi.

"Ta đi thu dọn một chút, chút nữa bọn Hưng Hưng sẽ đến "

"Ừm ~ "

———————————————-

"Ding Doong~ Ding Doong ~ "

Ngô Diệc Phàm từ trên ghế sa lon đứng lên, vui vẻ chạy ra mở cửa.

"Phàm Phàm ~ sinh nhật vui vẻ ~" Trương Nghệ Hưng còn không chờ Ngô Diệc Phàm phản ứng,liền ôm cổ Ngô Diệc Phàm.

"A ~ Hưng Hưng, cậu trước buông tay đã ~" Ngô Diệc Phàm ghét bỏ đem Trương Nghệ Hưng đẩy ra. Lúc này, Phác Xán Liệt đã đi tới: "A ha, các cậu nhanh như vậy đã tới rồi. Vậy đi, Phàm Phàm nhà ta liền giao cho các cậu chiếu cố" Hiển nhiên Phác Xán Liệt không có nghe được câu nói kia của Trương Nghệ Hưng.

"Gì ? Cậu muốn đi đâu?"

"Hôm nay ta có chút việc. Vậy nên Phàm Phàm phải ngoan ngoãn ở nhà nha."

"Ừm ~ Vậy cậu đi bao lâu?"

"Sẽ nhanh chóng trở lại mà, như vậy đi, kính nhờ mọi người nha." Phác Xán Liệt sau khi nói xong, mặc áo khoác đi ra khỏi nhà.

"Nào ~ Phàm Phàm, chúng ta vào nhà đi." Ngô Diệc Phàm đã quên là ai đem hắn đẩy mạnh vào trong phòng, hắn chính là thấy Phác Xán Liệt xoay người bước vào một cửa hàng hoa gần đó.

Hôm nay, Phác Xán Liệt chuẩn bị hướng Châu Kỳ tỏ tình, mặc kệ thành công hay thất bại, tóm lại là sẽ cố gắng, không hề hối hận.

Phác Xán Liệt hài lòng với bó hoa vừa chọn. Vội đi đến nơi đã hẹn trước, ngồi đó đợi Châu Kỳ.

—— Châu Kỳ, anh để ý em đã lâu rồi . . . . .

Không được ~ không được ~

—— Châu Kỳ, em có bạn trai chưa? Nếu như không có, nguyện ý cùng tôi cùng một chỗ được không?

Không được ~ không được ~ Nếu như Châu Kỳ có bạn trai rồi, tôi chẳng phải là sẽ rất xấu hổ sao.

Đang lúc Phác Xán Liệt đau khổ suy nghĩ, Châu Kỳ đẩy cửa bước đến.

"Xán Liệt, Xán Liệt "

"A ~ Tiểu Kỳ, em đã đến rồi." Phác Xán Liệt trở về bộ dáng ngượng ngùng, gãi gãi đầu.

"Hôm nay, anh hẹn em là có chuyện gì vậy." Châu Kỳ hướng Phác Xán Liệt cười cười, ánh mắt mềm mại nhìn Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt đặc biệt thích Châu Kỳ mỉm cười, cậu cảm thấy khi Châu Kỳ mỉm cười, là một mỹ nữ có thể làm động lòng cả thế giới, còn khi Châu Kỳ ngồi im lặng, Phác Xán Liệt vẫn có thể chìm đắm thật sâu. Thời điểm kia, Châu Kỳ có hướng Phác Xán Liệt yêu cầu làm gì đó, Phác Xán Liệt cũng sẽ không hề suy nghĩ trước sau mà liền đáp ứng.

Hiện tại, Phác Xán Liệt rất muốn nắm tay Châu Kỳ, nhưng mà suy nghĩ gì đó lại thôi.

"Tiểu Kỳ, anh thích em đã lâu rồi. . . .Em có thể suy nghĩ một chút mà cùng một chỗ với anh không. . .Chuyện này, anh có thể cho em thời gian để suy nghĩ, đương nhiên, hiện tại em có thể cự tuyệt anh, cũng không sao hết" Phác Xán Liệt nói xong cúi đầu nhìn cà phê.

"Xán Liệt a ~" Châu Kỳ nhẹ nhàng mà kêu một tiếng.

"Ừm?"

"Em đồng ý."

"A?" Phác Xán Liệt trừng mắt to nhìn Châu Kỳ.

" Sao vậy, hiện tại anh không muốn em đồng ý sao ?" Châu Kỳ nhẹ nhàng mà hơi chuyển mình về phía trước một chút, vuốt nhẹ đầu Xán Liệt: " Nói sao được nhỉ, ngay lần đầu tiên nhìn thấy Xán Liệt, em đã muốn xoa xoa một chút cái đầu của Xán Liệt."

"Ha Ha. ." Xán Liệt cứ như vậy mà để Châu Kỳ tùy ý vuốt vuốt, ngây ngốc cười.

"Vậy Xán Liệt vì sao lại thích em?" Châu Kỳ nghịch xong, lúc sau cảm thấy mỹ mãn lại quay về đúng vị trí.

"Anh thích bộ dáng khi em cười. . . . Còn có . . . . Tiểu Kỳ vì sao lại đồng ý vậy?"

"Bởi vì em cũng thích bộ dáng Xán Liệt không hề để ý hình tượng mà cười to."

"Ha Ha ~~~" Xán Liệt không tự chủ được mà phát ra tiếng cười.

"Xán Liệt ~ anh cười ngốc cái gì." Châu Kỳ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tuyết trên vai Xán Liệt.

"A ~ tuyết rơi." Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn những bông tuyết nhỏ chậm rãi rơi xuống.

" Xán Liệt, chúng ta tiếp theo sẽ đi đâu?"

"Đi xem phim đi."

"Được ~ "

Hoàng hôn.

Ngô Diệc Phàm lại thêm một lần nhìn đồng hồ. Hing ~ cậu đã đi một ngày rồi, vì sao còn chưa có trở về, chẳng lẽ cậu đã quên hôm nay là sinh nhật tôi sao?

"Bạch Bạch ~" Ngô Diệc Phàm nhìn nhìn Biện Bạch Hiền kêu lên.

"Gọi ta là Bạch thúc thúc ~" Biện Bạch Hiền cúi đầu bắt đầu nghịch nghịch điện thoại nói.

"Cậu sao còn chưa có trở về nhỉ?" Ngô Diệc Phàm không nhìn Biện Bạch Hiền hỏi.

"Nhị Đản của cậu còn không phải là đi hẹn hò sao, làm sao mà lại có thể về sớm được chứ. Vậy đi, chúng ta sẽ vờ như quên sinh nhật của cậu. Hôm nay cậu ấy chính là lấy hết dũng khí muốn tỏ tình với cô gái kia, còn không cho chúng ta nói cho cậu biết, không biết cậu ta nghĩ như thế nào, nhưng mà lại chưa nói trở về. . . ." Đúng lúc Biện Bạch Hiền còn muốn nói thêm gì đó, Lộc Hàm hướng cái ót hắn mà ban tặng một cái tát, Biện Bạch Hiền ôm cái cái ót đáng thương hướng Lộc Hàm hét lên: "Lộc Hàm, cậu sao lại đánh tớ." Nhưng sau đó Biện Bạch Hiền ý thức được mình đã lỡ miệng nói sai, vội vàng sửa lại: " Vừa rồi là tôi nói đùa, này. . . A ~ Phàm Phàm đâu?"

Ngô Diệc Phàm mặc quần áo chỉnh tề từ phòng ngủ bước ra, đang chuẩn bị mở cửa đi tìm Phác Xán Liệt lại bị Lộc Hàm kéo trở về: "Cậu đi làm gì, bên ngoài lạnh như thế."

"Tôi muốn đi tìm cậu."Ngô Diệc Phàm gạt tay Lộc Hàm, hướng ngoài cửa chạy tới.

"Mau gọi cho Phác Xán Liệt ."Lộc Hàm hướng Biện Bạch Hiền quát. Nói xong, lôi kéo Ngô Thế Huân đuổi theo.

Trên đường, Phác Xán Liệt nghĩ tới đêm kia, cho nên cậu mới không để bọn họ nói cho Ngô Diệc Phàm biết chuyện hôm nay.

Đêm hôm đó, Phác Xán Liệt sau khi tắm xong. Ngô Diệc Phàm đã nằm trên giường mà ngủ. Tựa hồ còn nói nói mơ, Phác Xán Liệt đi đến nhìn Ngô Diệc Phàm, đúng lúc hắn đang nói thầm nói: "Mama ~ con thích thích người đó. ."

Phác Xán Liệt thấy Ngô Diệc Phàm không nhắc lại, trong lòng rất hiếu kỳ mà tiến đến.

"Phàm Phàm nói cho cậu, con thích ai vậy."

"Cậu ~ "

"Phàm Phàm. Cậu hỏi con thích ai." Phác Xán Liệt ngồi xuống vuốt nhẹ đầu Ngô Diệc Phàm.

"Chính là cậu ~ Phàm Phàm thích cậu." Nói xong Ngô Diệc Phàm trở mình một thân tiến vào mộng đẹp.

Phác Xán Liệt sững sờ ngay tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Sau đó lại nở nụ cười thoải mái, có lẽ lúc đó tiểu hài tử đối với mình chính là tình thân trong một gia đình đi.

————————————-

Đúng lúc Phác Xán Liệt chạy tới cửa hàng hoa lúc trước cậu đặt mua, Ngô Diệc Phàm đang ngồi trên mặt đất, bên cạnh còn có bốn người đang xoa xoa thắt lưng nói gì đó.

"Phàm Phàm ~" Phác Xán Liệt tiến lên kêu một tiếng.

"Cậu ~" Ngô Diệc Phàm thấy Phác Xán Liệt đã trở lại, vội vàng đứng lên ôm lấy Phác Xán Liệt: "Cậu làm gì thế, Bạch Bạch nói cậu đi tỏ tình, tôi không tin."

"À ~ Bạch thúc thúc không có nói sai, Phàm Phàm về sau sẽ có mợ ." Phác Xán Liệt rõ ràng cảm thấy người trong lòng thân thể đột nhiên cứng đờ, sau đó còn nói thêm: "Chẳng lẽ Phàm Phàm không hy vọng về sau sẽ có thêm mợ cùng cậu, hai người cùng nhau chiếu cố Phàm Phàm sao?"

Ngô Diệc Phàm rời khỏi vòng tay ấm áp của Phác Xán Liệt, sau đó lui lại mấy bước: "Không! Cậu chỉ có thể là của ta, không ai có thể cướp đi." Ngô Diệc Phàm lại gắt gao địa ôm lấy Phác Xán Liệt: "Ta thích cậu. Cậu chỉ có thể là của ta."

Ở nơi kia, bốn người nghe xong, lúc sau sửng sờ tại chỗ.

Phác Xán Liệt đẩy Ngô Diệc Phàm ra: "Ngô Diệc Phàm! Con nói bậy bạ gì đó! ! Ta là cậu của con! !"

"Cậu lại làm sao vậy! Tôi chính là thích cậu! Thích cậu, thích cậu. Ngay từ khi tôi hướng cậu, gọi cuộc điện thoại ngày đó, tôi đã thích cậu." Ngô Diệc Phàm tiến lên giữ chặt Phác Xán Liệt kích động mà nói.

"Ngô Diệc Phàm! Chúng ta không có khả năng cùng một chỗ. Đây là con đang hồ nháo!" Nói xong Phác Xán Liệt liền cho Ngô Diệc Phàm một cái tát.

"Ta nói có thể là có thể!" Ngô Diệc Phàm buông tay. Ánh mắt kiên định nhìn Phác Xán Liệt.

"Con . . . ." Nói xong Phác Xán Liệt lại giơ tay lên, lúc này Biện Bạch Hiền mới hồi phục tinh thần, vội chạy qua, một bước kéo tay Xán Liệt xuống mà hét lên "Xán Liệt "

"Cậu đánh đi ~ Cậu có đánh chết tôi, tôi cũng vẫn thích cậu."

"Phàm Phàm ~" Trương Nghệ Hưng đi qua, giữ chặt Ngô Diệc Phàm, sờ sờ mặt Ngô Diệc Phàm, ánh mắt đỏ lên, nhỏ giọng hướng Ngô Diệc Phàm nói: "Rất đau đi, nói ra để làm gì chứ, cậu không phải đã từng nói: " cứ âm thầm mà thích thôi cũng đã rất hạnh phúc rồi" sao."

"Được rồi, được rồi. Có gì về nhà nói." Lộc Hàm cũng đi đến, lôi kéo Phác Xán Liệt: "Vừa rồi có chút hơi quá phận, hắn vẫn là đứa nhỏ mà."

"Về nhà! !" Phác Xán Liệt trừng mắt Ngô Diệc Phàm nói.

"Không ~ tôi không trở về nhà." Ngô Diệc Phàm quật cường nhìn Phác Xán Liệt, nước mắt cũng không nghe lời mà rơi xuống.

"Ngô Diệc Phàm! Đừng để ta chán ghét con!" Phác Xán Liệt nói xong câu đó, hướng Lộc Hàm cùng Biện Bạch Hiền nói: "Thời gian không còn sớm, các cậu nên về nhà trước đi."

"Chuyện này . . ."

"Không có gì, tớ sẽ xử lý tốt, yên tâm đi." Phác Xán Liệt vỗ vỗ vai Lộc Hàm.

"Chúng ta đi trước vậy, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại nha." Nói xong bốn người rời đi, trước khi rời đi, Trương Nghệ Hưng nổi giận đùng đùng, tiêu sái mà đi đến trước mặt Phác Xán Liệt: " Anh còn dám đánh Phàm Phàm, tôi không để yên cho anh." Nói xong bị Biện Bạch Hiền lôi đi.

Phác Xán Liệt chờ bốn người đi xa, lúc sau mở miệng nói: "Về nhà! !"

"Không!" Ngô Diệc Phàm lại một lần nữa cự tuyệt, lau lau nước mắt.

"Ngô Diệc Phàm! Ta nói lại lần nữa.Đừng để cho ta chán ghét con!" Dứt lời Phác Xán Liệt một bước rời đi, đi chưa được mấy bước, thân ảnh lại dừng ở nơi nào, phía sau truyền đến thanh âm Ngô Diệc Phàm: " Làm thế nào để cậu không ghét tôi?"

Ngô Diệc Phàm rất nhanh tiến đến, cầm tay Phác Xán Liệt mà lắc lắc, cúi đầu gắt gao mà cắn chặt môi, nước mắt cứ thế tùy ý mà từng giọt, từng giọt chảy xuống. Đang lúc Phác Xán Liệt không kiên nhẫn định mở miệng nói gì đó, Ngô Diệc Phàm lại chậm rãi mở miệng nói: "Có phải nếu tôi nói, tôi không thích cậu, , cậu sẽ không ghét bỏ tôi, có phải nếu tôi ngoan ngoãn đi theo cậu về nhà, cậu cũng sẽ không chán ghét tôi ."

"Phàm . . ." Phác Xán Liệt đứa nhỏ nhìn trước mắt.

"Cái kia . ." Ngô Diệc Phàm ngẩng đầu, điều chỉnh một chút cảm xúc, hắn không hề kích động như trước đó, tĩnh tâm lại, hô hấp bình tĩnh, không chớp mắt mà nhìn Phác Xán Liệt, sau đó mỉm cười nói: " Phàm Phàm không thích cậu , Phàm Phàm cũng đi theo cậu về nhà, cậu cũng không được chán ghét tôi nha."

Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn Ngô Diệc Phàm, hiện tại, đứng trước cậu là Ngô Diệc Phàm với một vẻ mặt mà Phác Xán Liệt chưa từng thấy qua.

Bên trong tràn ngập thống khổ, tuyệt vọng, tựa hồ giây tiếp theo sẽ hoàn toàn tan vỡ.

"Phàm Phàm ~" Phác Xán Liệt không biết sao lại thế này, chính là đột nhiên muốn tiến lên ôm lấy Ngô Diệc Phàm, đối hắn nói: thực xin lỗi.

Lại bị Ngô Diệc Phàm né tránh: "Cậu, chúng ta về nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."

Phòng khách, một chiếc bánh kem đơn độc nằm trên bàn ăn, còn có một bàn đồ ăn chưa hề động đũa.

"Hôm nay là sinh nhật con?" Phác Xán Liệt nhìn một hồi, đầu óc trống rỗng.

"À. Xem ra hôm nay cậu thực đã quên ngày này rồi, haha ~ đồ ăn đều lạnh rồi, tôi đi hâm lại." Nói xong Ngô Diệc Phàm chuẩn bị đi hâm lại đồ ăn.

"Phàm Phàm . . . Cậu xin lỗi." Phác Xán Liệt muốn giữ chặt tay Ngô Diệc Phàm.

Lại lại một lần nữa bị Ngô Diệc Phàm né tránh, Ngô Diệc Phàm nhìn đồng hồ: "Chắc cậu cũng đã ăn tối, chúng ta nghỉ ngơi đi, hôm nay tôi không biết sao lại mệt mỏi như thế này ~ cậu ngủ ngon." Nói xong Ngô Diệc Phàm hướng phòng ngủ của mình, mà không có đi đến phòng ngủ của Phác Xán Liệt. Trước lúc đóng cửa, Phác Xán Liệt nghe được Ngô Diệc Phàm nói một câu thật dài.

Hắn nói: "Cậu, trước ngày sinh nhật của tôi, tôi rất chờ mong cậu có thể tặng cho tôi một thứ gì đó, thật sự, thật sự là tôi đặc biệt, đặc biệt chờ mong, tôi nói bọn họ không được nói cho cậu, chính là muốn xem cậu còn nhớ ngày sinh nhật của tôi không. Còn nhớ rõ, sinh nhật trước kia của ta, cậu luôn luôn là người đầu tiên chúc tôi sinh nhật khoái hoạt, nhưng mà, lần này cậu không có nói, tôi lại tự mình ảo tưởng, là chắc hẳn cậu đã chuẩn bị cho tôi một kinh hỉ, ha ha ~ hôm nay cậu thật sự cho ta một cái kinh hỉ thật lớn, một người mợ cùng một cái tát. Nhưng thực xin lỗi cậu, tôi còn chưa hề chuẩn bị tốt mà nhận lễ vật này của cậu, cho nên vừa rồi trước mặt cậu có chút thất lễ , xin cậu đừng để nó trong lòng. Cũng đừng chán ghét tôi, bởi vì tôi, thật sự chỉ còn lại duy nhất cậu là người thân, tôi chỉ còn có cậu thôi ." Nói xong Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.

—— Phác Xán Liệt, tôi là thật tâm thích người.

_______________________End Chap 18________________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store