ZingTruyen.Store

Naruto ×(sasuhina ) Mặt Trăng Trong Bóng Tối

53

qbui1412

Gió lạnh rít lên, cuốn theo những bông tuyết bay lất phất. Sasuke bước đi trên con đường lát đá của một thị trấn nhỏ, nằm sâu trong dãy núi. Anh vừa hoàn thành một nhiệm vụ điều tra, và giờ đây, anh có thể nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục hành trình. Anh không có mục đích cụ thể, chỉ đơn giản là đi bộ để làm dịu đi sự căng thẳng sau nhiệm vụ. Anh là một người lạnh lùng và ít nói, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh vẫn luôn nghĩ về những người mà anh yêu thương.
Anh ghé vào một tiệm trà nhỏ, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh thị trấn. Anh gọi một tách trà nóng, và anh ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nhìn những người qua lại, những đứa trẻ đang chơi đùa với tuyết, và anh cảm thấy một sự bình yên lạ lùng. Anh đã sống một cuộc sống đầy biến động, nhưng giờ đây, anh cảm thấy mình đã tìm thấy một nơi để trở về.
Sau khi uống xong trà, Sasuke bước ra khỏi tiệm. Anh tiếp tục đi bộ, và anh nhìn thấy một cửa hàng bán đồ thủ công. Anh không có ý định vào, nhưng ánh mắt anh lại bị thu hút bởi một bộ yukata được trưng bày ở cửa sổ. Nó là một bộ yukata màu trắng, với những họa tiết hoa linh lan tím tinh xảo. Sasuke dừng lại, và anh nhìn chằm chằm vào nó.
"Sasuke-kun... anh có khỏe không? Tuyết rơi dày lắm, anh có lạnh không?" Anh bất giác nghĩ về Hinata.
Anh đi vào cửa hàng. Những người trong cửa hàng, bao gồm cả bà chủ và những khách hàng nữ, đều quay lại nhìn anh. Vẻ ngoài lạnh lùng và khuôn mặt điển trai của anh làm cho họ đều tò mò. Bà chủ tiệm, một người phụ nữ lớn tuổi, bước đến gần anh, với một nụ cười hiền hậu.
"Chào cậu," bà chủ tiệm nói. "Cậu muốn tìm gì à?"
Sasuke không nói gì, anh chỉ chỉ tay vào bộ yukata. Bà chủ tiệm nhìn theo, và bà ấy mỉm cười. "À, cậu muốn mua bộ yukata này à? Đó là một bộ yukata rất đẹp. Cậu muốn mua cho ai à?"
"Mua cho một người," Sasuke đáp lại, giọng anh lạnh lùng.
Bà chủ tiệm cười. "Ta đoán là bạn gái của cậu. Cô ấy thật may mắn khi có được một người bạn trai có nhan sắc lẫn kinh tế như cậu."
Sasuke không nói gì, anh chỉ gật đầu.

Sasuke nhanh chóng thanh toán. Anh không mặc cả, cũng không hỏi giá. Anh chỉ đơn giản là trả tiền, và anh muốn ra về. Nhưng bà chủ tiệm lại giữ anh lại.
"Cậu có muốn ta gói nó lại không?" bà chủ tiệm hỏi.
"Không," Sasuke đáp lại. "Hãy gửi nó về Làng Lá, theo địa chỉ này." Anh lấy ra một tờ giấy nhỏ, và anh viết địa chỉ của Hinata.
Bà chủ tiệm ngạc nhiên, nhưng bà ấy nhanh chóng đồng ý. "Được thôi. Ta sẽ gửi nó về cho cậu. Nhưng... cậu có muốn thêm một lời nhắn không?"
Sasuke suy nghĩ một chút, rồi anh gật đầu. Anh lấy ra một cây bút, và anh viết một lời nhắn ngắn gọn. Anh viết về những gì anh đã nghĩ, những gì anh đã cảm nhận. Anh muốn nói với cô, rằng anh yêu cô, và anh sẽ luôn ở bên cô.
"Anh đã đi ngang qua một thị trấn nhỏ, và anh đã nhìn thấy một cửa hàng bán yukata. Anh đã nghĩ đến em. Anh đã chọn một bộ yukata màu trắng, vì anh biết em rất thích màu trắng. Anh đã chọn họa tiết hoa linh lan tím, vì nó rất hợp với em. Anh đã nhờ một người mang nó đến cho em. Anh hy vọng em sẽ thích nó. Anh sẽ về."
Sasuke đặt bút xuống, và anh đưa tờ giấy cho bà chủ tiệm. Bà chủ tiệm đọc lời nhắn, và bà ấy mỉm cười. Bà ấy hiểu được tình cảm mà anh đã dành cho cô gái đó. Bà ấy gói bộ yukata lại, và bà ấy cẩn thận đặt nó vào một chiếc thùng.
Sau khi thanh toán xong, Sasuke bước ra khỏi cửa hàng. Anh ngước lên nhìn bầu trời trắng xóa, và anh cảm thấy một sự bình yên lạ lùng. Anh thầm nghĩ về Hinata. Anh muốn biết, cô đang làm gì. Anh muốn biết, cô có nhớ anh không.
Trong lòng anh càng nóng lòng làm xong nhiệm vụ để quay về làng và trở về với người gái đang mong ngóng ngày đêm. Anh biết rằng, anh không còn là một kẻ cô đơn nữa. Anh đã có một người để trở về, một người để yêu thương, và một người để bảo vệ. Anh sẽ trở về, và anh sẽ không bao giờ rời xa cô ấy nữa.

Sasuke tìm một quán trọ nhỏ, và anh thuê một phòng. Căn phòng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, và một chiếc tủ nhỏ. Sasuke đóng cửa lại, và anh ngã lưng trên chiếc nệm được trải sẵn ra. Anh nhắm nghiền con mắt lại, và anh thả lỏng toàn bộ chức năng trên cơ thể ra. Anh đã làm việc rất nhiều, và anh cần một chút thời gian để nghỉ ngơi.
Nhưng khi anh nhắm mắt lại, não anh lại tự giác chạy về một đoạn ký ức. Một đoạn ký ức rất cũ, một đoạn ký ức mà anh đã cố gắng quên đi. Đó là đoạn ký ức khi anh và cô còn ở Đội Taka. Khi cô đã chăm sóc anh bị thương tả tơi sau các trận chiến lớn.
Anh nhớ lại một đêm, khi anh đã bị thương rất nặng. Anh đã chiến đấu với một kẻ thù rất mạnh, và anh đã suýt chết. Anh đã ngã xuống, và anh đã nghĩ rằng, anh sẽ chết ở đây. Nhưng cô đã đến, và cô đã cứu anh. Cô đã đưa anh về một căn nhà nhỏ, và cô đã chăm sóc anh. Cô đã rửa sạch vết thương cho anh, và cô đã băng bó cho anh.
Anh nhớ lại một đêm khác, khi anh đã bị thương ở cánh tay. Anh đã không thể cử động được cánh tay của mình. Cô đã đến, và cô đã giúp anh. Cô đã giúp anh mặc áo, và cô đã giúp anh ăn. Cô đã không nói gì, nhưng ánh mắt của cô thì đầy vẻ lo lắng. Anh đã cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng. Anh chưa bao giờ cảm thấy điều đó. Anh đã luôn là một kẻ cô đơn. Nhưng cô đã đến, và cô đã làm cho anh cảm thấy mình không còn đơn độc nữa.
"Hinata..." Sasuke thì thầm, giọng anh nhẹ nhàng.

Ký ức vẫn tiếp tục chạy trong tâm trí Sasuke. Anh nhớ lại một lần, anh đã bị thương ở chân. Anh đã không thể đi được. Cô đã đến, và cô đã giúp anh. Cô đã dìu anh đi, và cô đã giúp anh đến một nơi an toàn. Cô đã không nói gì, nhưng anh có thể cảm nhận được sự quan tâm của cô. Anh đã cảm thấy một sự ấm áp, một sự an toàn. Anh đã cảm thấy mình được bảo vệ.
Anh nhớ lại một lần khác, anh đã bị thương ở vai. Anh đã không thể cử động được vai của mình. Cô đã đến, và cô đã giúp anh. Cô đã giúp anh băng bó vết thương, và cô đã giúp anh mặc áo. Cô đã không nói gì, nhưng ánh mắt của cô thì đầy vẻ lo lắng. Anh đã cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng. Anh chưa bao giờ cảm thấy điều đó. Anh đã luôn là một kẻ cô đơn. Nhưng cô đã đến, và cô đã làm cho anh cảm thấy mình không còn đơn độc nữa.

Anh đứng dậy, và anh đi đến cửa sổ. Anh nhìn ra ngoài. Tuyết vẫn đang rơi, nhưng anh không cảm thấy lạnh. Thay vào đó, anh cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể anh. Anh biết rằng, anh không còn là một kẻ cô đơn nữa. Anh đã có một người để trở về, một người để yêu thương, và một người để bảo vệ. Anh sẽ trở về, và anh sẽ không bao giờ rời xa cô ấy nữa. Tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. "Thưa ngài Uchiha, bữa tối đã sẵn sàng."
Sasuke chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì. Anh bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, và để lại thế giới ồn ào phía sau. Nước nóng từ vòi chảy xuống, tạo ra một làn hơi ấm áp. Anh bước vào bồn tắm, và anh ngâm mình trong nước. Cơ thể anh, đã mệt mỏi sau một ngày dài, dần giãn ra. Sự thoải mái xâm chiếm lấy anh, và anh cảm thấy mình được thư giãn hoàn toàn.
Anh ngả người ra sau, dựa vào bồn tắm. Mái tóc ướt rũ xuống, được anh vuốt ngược ra sau, để lộ khuôn mặt sắc sảo và điển trai. Anh nhắm mắt lại, và anh cảm nhận sự bình yên. Anh đã sống một cuộc đời đầy biến động, nhưng giờ đây, anh cảm thấy mình đã tìm thấy một nơi để trở về.
Sau khi tắm xong, Sasuke mặc bộ quần áo của mình, và anh ngồi xuống bàn. Bữa ăn đã được đem lên, và nó rất đơn giản, chỉ có một bát cơm, một ít cá nướng, và một bát canh. Sasuke ăn nhanh bữa ăn, và anh lấy ra các cuộn giấy về thông tin và nhiệm vụ cần đọc. Anh là một người luôn nghiêm túc với công việc của mình. Anh muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách tốt nhất, để anh có thể trở về với Hinata.
Một ngày của Sasuke đã kết thúc một cách nhàm chán và chậm rãi như vậy. Nhưng anh không cảm thấy buồn. Bởi vì anh biết rằng, anh có một lý do để sống. Một lý do để chiến đấu. Một lý do để trở về. Điều thôi thúc và làm anh có cảm giác tồn tại là luôn có sự chờ đợi của Hinata, và luôn chọn những món đồ gửi về cho cô. Cô là ánh sáng trong cuộc đời anh. Cô là lý do để anh sống.

Hành trình làm nhiệm vụ của Sasuke vẫn tiếp tục qua những vùng đất phủ đầy tuyết. Anh di chuyển nhanh chóng, mỗi bước chân đều dứt khoát và lạnh lùng. Anh muốn hoàn thành xong nhiệm vụ càng sớm càng tốt, để có thể quay về Làng Lá. Dù anh không thể hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng anh, nỗi nhớ về Hinata và sự mong chờ được trở về đang ngày một lớn dần.
Một buổi chiều, khi đang dừng chân tại một khu rừng tuyết phủ, một con chim sẻ nhỏ bay đến, đậu trên vai anh. Nó mang theo một cuộn giấy nhỏ, được buộc chặt vào chân. Sasuke nhận ra đó là một con chim đưa thư, và anh lấy cuộn giấy ra. Nét chữ quen thuộc của Naruto hiện ra trước mắt anh. Lời nhắn rất ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn vài dòng: Naruto và Sakura đang làm nhiệm vụ ở gần đây và muốn gặp anh. Cậu hẹn anh ở một ngôi làng nhỏ, một ngày sau. Sasuke không trả lời, ngầm đồng ý. Rất lâu rồi anh không gặp đồng đội của mình.
Đúng một ngày sau, Sasuke đã tới ngôi làng đó. Ngôi làng rất nhỏ, và nó rất yên tĩnh. Trước cổng làng, có hai bóng dáng quen thuộc đã đứng chờ. Naruto, với bộ đồ màu cam quen thuộc, và Sakura, với mái tóc hồng rực rỡ. Tim Sasuke hẫng một nhịp, một cảm giác quen thuộc ùa về. Anh bước đi, và anh tiến về phía họ.
"SASUKE!" Naruto hét lên, giọng cậu ta đầy vẻ bất ngờ và vui mừng. "Cuối cùng cậu cũng đến! Tớ đã chờ cậu rất lâu rồi! Sao cậu không trả lời thư của tớ hả?" Naruto trách móc cậu, nhưng trong giọng nói lại có sự mừng rỡ.
Sakura bước đến gần Sasuke, khuôn mặt cô đầy vẻ lo lắng. "Cậu có khỏe không, Sasuke-kun? Chờ cậu lâu quá, tụi tớ đã lạnh cóng rồi đây này."
"Tôi ổn," Sasuke đáp lại, giọng anh vẫn điềm tĩnh. "Không cần phải chờ."
"Được rồi, được rồi," Sakura nói, giọng cô đầy vẻ dịu dàng. "Tụi mình sẽ đi ăn gì đó cho ấm bụng. Ở đây có một quán ramen rất ngon đấy. Naruto đã ăn hết một bát rồi, nhưng cậu ta vẫn muốn ăn thêm."
"Đúng vậy!" Naruto cười, và cậu ta gãi đầu. "Tớ... tớ đói lắm!"
Họ cùng nhau đi bộ vào làng. Không khí giữa họ rất tự nhiên, như thể họ chưa từng xa cách. Sasuke vẫn im lặng, nhưng anh cảm thấy một sự kết nối mà anh đã tưởng chừng như đã mất.

Quán ramen rất nhỏ và ấm cúng. Họ ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ, và họ gọi ba bát ramen. Naruto bắt đầu kể về những gì đã xảy ra ở Làng Lá.
"Cậu biết không, Sasuke," Naruto nói, giọng cậu ta đầy vẻ hào hứng. "Thầy Kakashi... đã trở thành Hokage, nhưng thầy ấy lại lười biếng một cách kinh khủng! Thầy cứ viện cớ để trốn việc, để Shikamaru phải làm việc thay. Cậu ta cứ than phiền, bảo rằng thầy Kakashi sẽ khiến cậu ta phát điên mất thôi."
Một nụ cười mỉm hiện lên trên môi Sasuke. Anh có thể mường tượng ra hình ảnh Kakashi đang trốn việc, và Shikamaru đang than phiền. Anh cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng. Anh đã xa làng rất lâu rồi, nhưng anh vẫn luôn là một phần của nó.
Sakura nhìn Sasuke, và cô biết rằng, đã đến lúc để nói về chủ đề mà anh quan tâm nhất. Cô khẽ mỉm cười, và cô bắt đầu nói.
"Cậu biết không, Sasuke," Sakura nói, giọng cô đầy vẻ tự nhiên. "Hinata dạo này thay đổi nhiều lắm. Cô ấy trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Cô ấy đã bắt đầu biết cách chăm chút bản thân. Cô ấy đã mua những bộ quần áo mới, và cô ấy đã học cách trang điểm nhẹ nhàng. Cô ấy... đã trở nên rạng rỡ hơn."
Sasuke không nói gì, nhưng anh lắng nghe rất chăm chú. Ánh mắt anh trở nên tập trung hơn, như thể anh đang cố gắng tưởng tượng ra hình ảnh của Hinata. Một cảm giác hài lòng, ngọt ngào lan tỏa trong lòng anh. Anh không hề đỏ mặt hay có bất kỳ phản ứng mạnh mẽ nào, nhưng sự im lặng và chăm chú của anh đã đủ để Sakura và Naruto hiểu rằng, anh đang rất quan tâm.
"Tớ và Hinata đã trở nên thân thiết hơn," Sakura nói. "Bọn tớ thường đi mua sắm cùng nhau, và bọn tớ thường kể cho nhau nghe những câu chuyện của riêng mình. Bọn tớ... đã trở thành những người bạn thân."
Sasuke cảm thấy một sự biết ơn sâu sắc. Anh rất vui vì Hinata đã có những người bạn tốt. Anh rất vui vì cô ấy đã có một cuộc sống hạnh phúc.
"Và cậu biết không," Naruto nói, giọng cậu ta đầy vẻ hào hứng. "Mọi người trong làng... đều rất nhớ cậu. Họ... đều muốn cậu trở về."
Sasuke im lặng. Anh cảm thấy một sự biết ơn sâu sắc. Anh biết rằng, anh đã làm cho họ phải đau khổ, nhưng họ vẫn luôn yêu thương anh. Sau khi ăn xong, họ cùng nhau đi bộ trên con đường tuyết trắng. Naruto vẫn không ngừng nói, kể về những nhiệm vụ mà cậu đã thực hiện, về những người mà cậu đã gặp. Sakura cũng tham gia vào câu chuyện, kể về những ca phẫu thuật khó khăn mà cô đã thực hiện, về những bệnh nhân mà cô đã cứu sống. Sasuke chỉ lắng nghe, nhưng anh không hề cảm thấy nhàm chán. Anh cảm thấy một sự ấm áp, một sự kết nối.
"À, Sasuke này," Sakura bất ngờ đổi chủ đề, ánh mắt cô đầy vẻ tinh ý. "Tớ thấy dạo này Hinata hay đến trang viên Uchiha lắm. Cô ấy mang theo hoa, và cô ấy cắm hoa vào một cái bình. Cô ấy... đã làm cho nơi đó trở nên ấm áp hơn."
Sasuke không nói gì, nhưng anh biết rằng, Sakura đang ám chỉ điều gì. Một sự hài lòng lặng lẽ hiện lên trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Anh biết rằng, Hinata đã làm điều đó vì anh. Cô ấy đã luôn quan tâm đến anh, dù anh có là ai.
"Và cậu biết không," Sakura nói tiếp, giọng cô đầy vẻ trêu chọc. "Tớ nghe nói Hinata đã mua len để đan khăn cho một người đặc biệt đấy. Tớ đoán là cậu ấy muốn đan cho cậu."
Sasuke vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng một sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt anh đã đủ để Sakura hiểu rằng cô đã đoán đúng.
"Tớ... tớ rất vui vì các cậu đã tìm thấy nhau," Naruto nói. "Tớ... tớ rất vui vì các cậu đã tìm thấy hạnh phúc của mình."
Sasuke không nói gì, anh chỉ gật đầu. Anh biết rằng, Naruto đang nói thật. Anh đã tìm thấy một người để yêu thương

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store