Naruto:Anh hùng trong bóng tối
Chap 20:Tha Thứ??
Quen gọi Kitsune rồi nên để Kitsune luôn nha-pav:Kitsune(Naruto)Sau cuộc nói chuyện với Natsumi thì tôi phải đi ngủ vì rất mệt . Và khi tôi đang ngủ thì tôi lại gặp 1 giấc mơ kì lạ đó là tôi thấy mình đang ở trong 1 căn phòng , nhìn rất quen và sau vài phút cố gắng lục soát kí ức thì tôi đã nhớ đây chính là căn phòng của tôi , căn phòng củ năm xưa-Tại sao mình lại ở đây :Tôi nói có lẻ đây cũng chỉ là mơ , căn phòng này đã rất cũ và bẩn rồi . Và tôi thấy một hình bóng quen thuộc , hình bóng đó chính là tôi cũng 8 năm trước năm tôi 10 tuổi . Tôi của năm xưa đang ngồi 1 ở trong 1 gốc tường và khóc đúng vậy . Cậu ấy đang khóc và cơ thể đầy những vết thương đã được băng bó . Và khi tôi định bước đến thì tôi lại bị đưa đến 1 không gian khác . 1 khoảng trời rộng lớn . Và đây là đâu??? . Tôi không nghỉ là mình đã chết đâu . Và khoảng trời rộng lớn ấy lại biến mất để lại 1 khoảng không màu đen vô định . Và khi tôi cố gắng đi để tìm 1 thứ gì đó thì tôi liền tỉnh dậy ở thế giới thật . Và khi mở mắt ra thì tôi chẳng thấy ai cả. Và khi nhìn vào chiếc đồng hồ thì đã 8h . Tôi gắng sức bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân . Và khi đi ra thì tôi thấy Airi đang cầm 1 cái hộp gì đấy bước vào .-Cậu dậy rồi à , lại ăn đi bác sĩ nói ngày mai cậu có thể xuất viện rồi đấy:Cô ấy nói và để hộp đồ ăn lên bàn cho tôi , và tôi cũng lại ăn như thường chứ chẳng lẻ không ăn . Và sau khi ăn xong thì tôi liền đi ra ngoài vì tôi có thể hoạt động bình thường nhưng không được quá nhiều thôi . Và sau vài tiếng đi thì tôi cũng về lại căn phòng bệnh thân quen của mình vì đã rất nhiều lần tôi ở trong đây rồi. Và khi vào thì tôi thấy Natsumi với Menma được ở trong đấy. Họ đang nói chuyện với Airi về chuyện gì đó .-Naruro anh đã đi đâu vậy:Natsumi con bé nói với tôi , có lẻ cái tính lạnh lùng nghiêm túc của nó lúc trước của nó đã không còn nữa mà nếu còn thì không nhiều .-Đi dạo chứ đi đâu:Tôi nói rồi lên giường gồi và nhìn 2 người đó với con mắt RinneByakuSharingan không phải vì tôi không tắt nó mà không thể tắt được vì 1 số lý do nào đó tôi cũng không biết có lẻ hôm nào tôi sẽ hỏi Hayyaki-Đến đây làm gì:Tôi nói với cái giọng như bình thường .-Họ đến thăm cậu chứ chả lẽ đến thăm tôi:Airi cô ấy nói rồi đi ra ngoài mua chút đồ-Thì đúng như Airi nói em và anh Menma đến để thăm anh:Natsumi cô bé nói và có hơi sợ khi nhìn vào con mắt RinneByakuSharingan của tôi .-Thế thôi??:Tôi nghi ngờ nhìn vào khuôn mặt của 2 đứa nó . Chúng có vẻ bối rối nhỉ.-À....à. xin anh hãy về nhà đi Aniki:Menma lên tiếng có vẻ nó khá bối rối nhỉ -Có lẻ hôm qua Natsumi đã nói rồi anh sẽ không về vì nơi đó không phải nhà anh:Tôi nghiên túc nói và nhìn vào chúng.-Xin anh đó Aniki , mẹ đã khóc rất nhiều khi nghe Natsumi nói anh sẽ không về , nên xin anh đấy hãy về nhà đi:Menma nói với tôi . Dù thế nào nữa thì câu trả lời của tôi vẫn là-Không ,vậy thử hỏi bà ấy biết cảm giác của anh từ những năm trước không?:Tôi đứng dậy quát thẳng vào 2 đứa em mình , việc làm của tôi không sai mà nói đúng lại càng không .-Về đi :Tôi nói và dùng con mắt RinneByakuSharingan để đe dọa . Tôi biết chúng nó sẽ không sợ vì có lẻ chúng đã quen.-Nhưng......:Natsumi đã định nói nhưng đã bị Menma cản lại vì lí do nào đó tôi không biết -Thôi được rồi chúng ta về thôi:Menma nói nhưng có vẻ khá kì lạ . Sau đó 2 đứa nó cũng về và để lại tôi một mình trong căn phòng và cứ thế tôi nằm suy nghĩ về những việc đã xảy ra vào những năm trước. Một cảm giác.....thật cô đơn đúng vậy!Tôi cảm giác bản thân thật cô đơn . Nhưng chẳng sao vì tôi đã quen rồi........ có lẻ vậy . Và cứ nằm một lúc thì tôi lại chợp mắt . Những ngày trong viện của tôi lúc nào cũng như thế cả . Và khi ngủ tôi có 1 cảm giác kì lạ , nói đúng hơn là một giấc mơ . Nó...... kì lạ , đáng sợ ! đúng vậy . Tôi thấy những người thân của mình.... chẳng biết có thân thay không bị chém chết trước mắt tôi mà tôi chẳng thể làm gì vì đang bị xích lại . Nó đáng sợ , đúng vậy nó rất đáng sợ . Thứ tôi sợ nhất chính là việc mất người thân của mình , và càng đáng sợ hơn khi tôi chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn họ chết trước mặt mình . Như cách mà cha nuôi ông Hanshi đã chết trước mắt tôi mà lúc đó tôi chỉ là 1 thằng nhóc 14 tuổi chẳng làm được gì cả . Dù có làm được gì thì tôi không giám vì sao? vì tôi rất sợ hãi . Chỉ vậy thôi . Các bạn sẽ hỏi tôi có thể dùng được Rasengan Thiên Nhân Thuật và cả Phi Lôi Thần Thuật lúc đó tại sao lại không cứu được ông ấy . Vì bản tính của 1 đứa nhóc dù có tài giỏi thay thông minh đến mức nào thì sự sợ hãi và nhát gan đều có mà thôi dù chỉ là 1% . Ngay cả những người lớn còn phải vô vọng và bất lực trước cái chết của người thân , nói chi lúc đó tôi chỉ có 14 tuổi . Sau những suy nghĩ trong mơ đó tôi liền tỉnh dậy cho có ai gọi dậy , điều tôi ghét nhất . -Này Kitsune dậy đi:Tôi mở mắt nhìn ra người đang gọi tôi dậy đó là cô bạn từ nhỏ Airi một người trong gia tộc Uzumaki . -Có chuyện gì tôi đang ngủ mà:Nói thật chứ việc tôi ghét nhất đó là bị kêu dậy khi đang ngủ.-Cậu biết mấy giờ rồi không:Airi cô ấy nói với tôi với vẻ mặt khá cộc chắc vậy . Tôi liền nhìn sang đồng hồ thì liền thấy 9h tối .-Cậu cũng ghê thiệt khi ngủ đến giờ này:Airi nói và đưa cho tôi 1 hộp đồ ăn mà cô ấy đã nấu ở nhà chắc vậy.-Ờ:Tôi nhẹ nhàng đáp rồi bước vào phòng tắm cái rồi muốn làm gì làm. Vào nhà tắm làm gì ?để tắm rồi chứ làm gì .Sau vài chục phút trong nhà tắm và bước ra thì tôi lại không thấy Airi đâu nữa , chắc cô ấy đã đi về nhà rồi . Vì cô ấy thay về nhà giờ này , lâu lâu có ấy mới ở lại khi tình hình của tôi thật sự nghiêm trọng . Tôi khá vui khi có 1 cô bạn như thế , không chỉ xinh đẹp lại còn giỏi . Nếu ở trong ngôi làng này lâu thì có lẻ cô ấy đã được rất nhiều người theo đuổi . mà không cần ngôi làng này đâu , vì những nơi khác cô ấy luôn là sự chú ý của những tên đàn ông khác , và luôn là sự ngen ghét đôi khi là hâm mộ của nữ giới. Thôi bỏ qua những suy nghỉ đó tôi liền ăn hộp thức ăn mà Airi đã nấu , ngày mai sẽ được xuất viện và lại làm nhiệm vụ rồi bị thương rồi nhập viện và cứ thế. -pav:Airi-Sau khi đến thăm và đưa đồ ăn cho Kitsune thì tôi liền về lại nhà của mình và khi đang về thì tôi thấy 1 người phụ nữ có mái tóc đỏ và đôi mắt màu xanh rất đẹp đang ngồi trên cái xích đu và có vẻ đang suy nghĩ một điều gì đó . Khi nhìn kỉ thì tôi thấy cô ấy đang khóc , và tôi nhớ kỉ lại thì tôi biết cô ấy là Uzumaki Kushina mẹ của Menma và Natsumi và cũng là vợ của đệ Tứ . Có vẻ cô ấy đang gặp một chuyện gì đó rất buồn , nên quyến định đi lại và tâm sự với cô ấy , hi vọng việc làm của tôi có thể làm cô ấy đỡ buồn hơn.-Cô không sao chứ Kushina-sama:Tôi lại gần và nói và đưa cô ấy 1 cái khăn tay .-Ch..cháu là ai?:Cô ấy nhìn lên tôi và nói , cô ấy thật đẹp đúng vậy 1 nét đẹp rất hớp hồn người khác . -Cháu là Uzumaki Airi cô có sao không:Tôi nói với cô ấy và vẫn đưa cái khăn tay cho cô ấy-Uzumaki lẻ ra gia tộc này đã mất rồi mà:Cô ấy khó hiểu nhìn tôi và sau đó tôi ngồi cạnh cô ấy và kể lại mọi chuyện của tôi cho cô ấy hiểu .-Vậy cháu là bạn từ nhỏ của Kitsune?:Cô ấy nhìn tôi và hỏi-Vâng :Tôi nhẹ nhàng đáp nhẹ và lén nhìn sang cô ấy , có vẻ cô ấy rất buồn khi nghe đến Kitsune tôi không hiểu vì sao.-Có chuyện gì ạ:Tôi lịch sự hỏi lại cô ấy . Và sau đó cô ấy kể lại hết mọi chuyện cho tôi nghe và khiến tôi bất ngờ khi Kitsune người bạn từ nhỏ của tôi chính là người con cả của cô ấy . Vậy có lẻ đúng như những gì Kitsune đã nói 8 năm trước . -Có lẻ cô là 1 người mẹ đáng tránh phải không:Cô ấy gục mặt xuống và có lẻ cô ấy đã khóc.-Không phải đâu :Tôi nói khiến cho cô ấy bất ngờ và lau sang nhìn tôi .-Nếu cậu ấy căm ghét cô và mọi thứ của ngôi làng này thì tại sao cậu ấy lại cố gắng bảo vệ nơi này từ lần này đến lần khác và đã hi sinh tính mạng của mình để bảo vệ cô và mọi người:Tôi nói và giải thích cho cô ấy , tôi mong muốn Kitsune và cô ấy sẽ giải hòa lại với nhau dù tôi biết điều đó rất khó .-Vậy à , được rồi cảm ơn cháu đã nói chuyện với cô và khiến cô tự tin hơn ngày mai cô sẽ gặp lại thằng bé cảm ơn con:Cô ấy đứng dậy và nói với dáng vẻ rất quyết tâm và đã không còn như lúc nãy . Tôi không nói gì chỉ mỉm cười và thầm chúc cho cô ấy cùng với Kitsune có thể về chung 1 nhà. Có lẻ tôi cũng giống như cậu ấy khi trước đây tôi và cậu ấy đã rất căm thù làng Lá và khi đã hiểu lý do và sự thật thì tôi và cậu ấy đã không còn ghét nơi này nữa đó là đối với tôi còn đối với Kitsune thì tôi không biết dù đã ở cùng với nhau với 8 năm và là những người bạn rất thân tuy nhiên còn rất nhiều điều mà tôi còn không thể biết về người bạn này. Tuy nhiên tuy nói không còn căm thù ngôi làng này tuy nhiên tôi vẫn căm thù tên Danzo , và tôi vẫn chưa tìm thấy hắn và nếu tôi tìm được hắn thì tôi sẽ giết hắn vì đã tiêu diệt ngôi làng tôi đã ở và đã giết lấy người cha của tôi. Tuy tôi biết việc đó sẽ bị truy nã và phạm tội nặng và tôi không thể sống ở nơi này . Tôi chẳng biết mình phải làm gì cả . Bỏ qua những suy nghĩ đó về lại căn phòng trong chung cư của mình. -pav:tác-Ngày hôm sau khi mọi thứ đã nhận được ánh sáng của mặt trời . Thì tại bệnh viện nơi Kitsune đang ở và hôm nay là ngày mà cậu sẽ được xuất viện . Và tại phòng bệnh của cậu đang có một người ở đó , đó là Airi cô vẫn như thế luôn dậy sớm để đến thăm Kitsune . Vì hôm nay là ngày cậu ấy được xuất viện và cũng vì cô rất thay dậy sớm. -Này Kitsune dậy đi:Airi cô ấy cố gắng kêu Kitsune dậy . Nhưng việc đó có vẻ khá khó . Nhưng lần này nó cũng chẳng khó như những lần trước .-Mệt quá ngủ cũng không yên:Kitsune than vãn vì bị gọi dậy lúc sáng.-Chẳng biết ai mệt ai lo dọn đồ rồi xuất viện kìa:Airi nói và dọn vài thứ giúp Kitsune.-Biết rồi :Cậu nói và bước vao phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Sau vài chục phút thì cậu đã ra và bắt đầu lấy những đồ của mình để đi về . -pav-:Kitsune(Naruto)Sau khi lấy đồ của mình về nhà thì tôi cùng Airi đi đến chợ vì chẳng có ai đã ăn gì cả nên việc đói là rất bình thường. Sau khi suy nghĩ một lúc thì tôi quyết định mua vài miếng thịt vài cây nấm và 1 bó rau . Khi đi về thì tôi thấy có khá nhiều người nhìn tôi có lẻ vì tôi ít khi đi chợ . -Cậu được nhiều người chú ý ha :Airi cô ấy nói nhưng có vẻ nói đểu tôi thì nhiều hơn. -Sao cũng được :Tôi nhanh chóng chạy về nhà , vì không muốn gặp phiền phức bởi 1 số người . Và khi về lại căn phòng mà tôi đang ở và nấu ăn , tôi không nấu ăn quá nhiều số lần tôi nấu ăn cũng chỉ là đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Và sau vài chục phút với công việc nấu ăn thì tôi ăn và cũng không quên kêu Airi ăn cùng thì cô ấy đã chăm sóc cho tôi những ngày trong bệnh viện . Bửa ăn kết thúc nhanh chóng với khá nhiều cuộc nói chuyện . Và sau khi ăn xong thì tôi lại ngủ . Thật nhàn hạ đúng không. Và khi ngủ tôi thấy mình đang trong tiềm thức của tôi và Hayyaki.-Ngươi đấy à thằng nhóc con:Hayyaki nó nói với tôi với cái giọng mọi khi .-Ngươi đã cứu ta :Tôi nhìn thẳng lên đôi mắt của nó . -Đúng vậy dù sao thì ngươi chết ta cũng sẽ chết theo cho dù ta là 1 phần 5 sức mạnh của thần thụ thì ta cũng là 1 Vĩ Thú và ngươi chính là Jinchuriki của ta:Hayyaki nó nói khiến tôi cũng hiểu 1 phần .-Ngươi có thể rời khỏi cơ thể của ta rồi vào lại à:Tôi hỏi nó và đó cũng là thứ tôi thắc mắc nhất-Đúng vậy chỉ được 5p thôi , nếu quá 5p mà ta không vào lại cơ thể của Jinchuriki thì ta sẽ chết mà không để lại xác :Nó nói khiến tôi cũng đã hiểu .-Ngươi dùng Huyết Độn để cứu ta thì ta cũng có thể biết, nhưng tại sao ta không tắt được con mắt này :Tôi nói rồi chỉ vào con mắt RinneByakuSharingan .-Có lẻ là do con mắt ấy liên kết rất mạnh với Huyết Độn nên khi ta dùng Huyết Độn để cứu ngươi con mắt đấy được kích hoạt liên tục :Nó nói và giải thích mọi thứ cho tôi hiểu-Được rồi đó là những gì ta muốn hỏi:Tôi nói và định rời đi nhưng nó đã kêu tôi ở lại-Ta có chuyện muốn nói với ngươi thằng nhóc con:Nó nói và nhìn vào tôi . -Có chuyện gì:Tôi cũng chẳng biết nó định nói gì với tôi-Ngươi có muốn hủy diệt thế giới này không: Nó hỏi 1 thứ rất kì lạ khiến tôi cũng chẳng hiểu-Ý ngươi là sao ta không hiểu: Ý nghĩa của câu nói đó là gì -Ngươi có thể hủy diệt thế giới với sức mạnh của ta rồi trở thành bá chủ của thế giới ngươi không muốn à:Nó thật kì lạ , trước đây nó chưa từng như vậy-Tại sao ta phải làm vậy , cuộc sống như thế này là quá tốt với ta , nhưng nếu mà ta muốn thì hãy cản ta lại:Tôi nói và rời khỏi tâm chí thứ tôi nghe cuối cùng đó là tiếng cười của nó một tiếng cười rất to và đầy sự phấn khích . Sau cuộc nói chuyện với Hayyaki trong tâm thức thì tôi tỉnh dậy và trời đã khá tối rồi . Tôi định đi ra ngoài và mua 1 ít đồ ăn . Và trên đường đi thì tôi gặp 1 người mà tôi chẳng muốn gặp đó là người đã từng là mẹ của tôi . Tôi cố gắng không nhìn thấy và đi qua để bà ấy không thấy , nhưng-Naruto :Giọng nói từ người phụ nữ ấy khiến tôi rất khó chịu khi nghe từ "Naruto" , tôi cố gắng không nghe và lờ đi nhưng -Naruto là con đúng không:Bà ấy lại nói thật khó chịu và đáng ghét . Đúng vậy ! . Khi tôi định bước đi thì tôi cảm giác có ai đó ôm tôi từ phía sau . Nó thật kì lạ 1 cảm giác rất kì lạ mà tôi chẳng biết diễn tả ra sao . -Mẹ xin lỗi con Naruto:Bà ấy nói có lẻ đã khóc tôi thì vọng là không vì dù tôi không coi bà ấy là mẹ nhưng tôi không muốn làm bà ấy khóc . -Mẹ chẳng có gì phải xin lỗi cả , xin lỗi con có việc bận :Tôi cố gắng nói và thoát ra khỏi vòng tay ấm áp của người ấy . Nhưng khi tôi đi ra bà ấy lại càng ôm chặt hơn .-Hãy nói chuyện với mẹ xin con đấy:Bà ấy .............tôi chẳng biết phải nói gì cả đành phải gật đầu đồng ý. Và sau đó tôi cùng bà ấy đi đến 1 công viên không còn ai cả vì giờ này đã tối rồi.-Con đã ở đâu trong những năm qua:Bà ấy ngước lên nhìn tôi . -Con nghĩ mẹ chẳng cần biết đâu vì mẹ đã có Menma và Natsumi rồi mà :Tôi nhìn thẳng vào bà ấy và nói ra những gì tôi đã nhịn từ rất lâu . -Mẹ biết lúc đó mẹ đã không quan tâm chăm sóc con........nhưng xin hãy tha thứ cho mẹ:Bà ấy đứng dậy và nói , giọng của bà ấy có vẻ rất hối hận . -Tha thứ??? mẹ không nên nói ra những lời đó , vì những người dân rác rưởi ở đây mới chính là thứ đã làm tôi thành như ngày hôm nay , chứ không phải mẹ:Tôi nói khiến bà ấy không thể nói gì cả . -Mẹ đã sai , nên xin con có thể con không thể tha thứ cho mẹ nhưng hãy về nhà đi :Bà ấy nói và những giọt nước mắt đã rơi trên khuôn mặt xin đẹp ấy .-Mẹ không sai , thứ sai chính là chính là nơi này :Tôi lại 1 lần nữa nói với bà ấy . Tôi không muốn bà ấy buồn . -Vậy thì con có thể về lại nhà không :Về nhà ?? việc đó thì tôi không chắc vì tôi không muốn về lại nơi đó 1 lần nào nữa , có lẻ chỉ bây giờ .-Con không chắc , khi nào có câu trả lời thì con sẽ đến :Tôi nói và đột nhiên bà ấy lao đến ôm tôi và đã khóc , tôi cũng chẳng thể làm gì ngoài việc ôm lại bà ấy . Và sau vài phút thì tôi bỏ ra và bước đi . Bà ấy cũng không nói gì . Có lẻ tôi sẽ tha thứ cho họ , nhưng con người rác rưởi ở đây thì sẽ không bao giờ .
-Hết Chap20-Mình biết các bạn đợi khá lâu , nhưng hãy thông cảm cho mình tại vì dạo này mưa bão nhiều quá nên nhà mình bị ngậm không có thời gian để viết.
-Hết Chap20-Mình biết các bạn đợi khá lâu , nhưng hãy thông cảm cho mình tại vì dạo này mưa bão nhiều quá nên nhà mình bị ngậm không có thời gian để viết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store