[naruhoshi]: i thought you hate me?
(XVII)
Đêm đó, họ đã ôm nhau rất lâu ngay trước quán cà phê đã đóng cửa. Chẳng ai nói thêm lời nào.Con phố đã chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn đường màu vàng cam hắt bóng họ trải dài trên vỉa hè. Màn tỏ tình "chấn động" vừa rồi dường như đã rút cạn toàn bộ năng lượng của Narumi, và cũng làm Hoshina đóng băng mất vài giây.Chỉ có tiếng nhịp tim của cả hai vang lên như trống, dồn dập trong lồng ngực của đối phương. Narumi thì ngại đến mức không dám ngẩng mặt lên. Cả đời anh ta, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy yếu đuối và... trần trụi đến vậy. Anh ta chỉ dám cúi mặt, vùi sâu vào cổ của Hoshina, hít lấy mùi hương mộc liên quen thuộc. Cái mùi hương đã ám ảnh anh, khiến anh dễ chịu mỗi khi mệt mỏi, giờ đây đã ở ngay trong vòng tay anh. Nó như một đứa trẻ tìm thấy nơi an toàn nhất của mình sau một cơn ác mộng. Anh ta vừa làm một điều điên rồ nhất đời mình.Còn Hoshina, cô vẫn đang sững sờ. Vòng tay cô siết lấy anh theo bản năng, nhưng bộ não vẫn đang xử lý thông tin. Cô không dám tin rằng Narumi Gen, tên ngốc kiêu ngạo, kẻ luôn mồm gọi cô là "mắt hí", lại chịu thừa nhận. Mà lại còn thừa nhận... một cách vượt sức tưởng tượng như vậy, vừa khóc vừa hét lên, chỉ để tỏ tình. Anh ta đã phô bày hết mọi sự yếu đuối, ghen tuông và cả nỗi sợ hãi của mình ra trước mặt cô.Nhưng thật lòng... cô vui lắm. Không, mà là hạnh phúc lắm.Hoshina cảm nhận được cơ thể anh ta vẫn còn hơi run rẩy. Cô cố tình gỡ Narumi ra vì đã muộn, cô khẽ nói: "Này... Muộn rồi, tôi phải về căn cứ."Ngay lập Tức, anh ta siết chặt hơn. "Không!" Narumi lắc đầu nguầy nguậy như một đứa trẻ bám riết lấy món đồ chơi yêu thích, giọng nói vẫn còn nghèn nghẹt vì khóc. "Anh không buông cô ra đâu! Biết đâu cô... em... em lại giả vờ như chưa có gì xảy ra! Em lại tránh mặt anh nữa!"Hoshina phì cười. Sự lo lắng trẻ con này thật không giống "Vệ binh mạnh nhất" chút nào. Hóa ra, đằng sau lớp vỏ bọc gai góc đó lại là một kẻ thiếu thốn tình cảm và sợ bị bỏ rơi đến thế. Cô dịu dàng, đưa tay lên xoa mái tóc mềm của Narumi, một cử chỉ mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm với anh."Em sẽ không tránh mặt anh nữa," cô dỗ dành. "Gen."Lần này, cô lại gọi tên anh, nhưng thân mật hơn. Không còn là "Narumi-san" đầy trêu chọc, mà là "Gen", như một lời khẳng định.Cái tên đó như một liều thuốc an thần. Narumi ngẩn mặt lên khỏi cổ cô, gương mặt anh ta vẫn còn đỏ phừng phừng, đôi mắt hồng nhạt vẫn còn hơi ươn ướt. Anh ta nhìn cô chằm chằm. Cái thanh âm "Gen" sao mà nghe nó nhẹ nhàng, mà đáng yêu đến thế.Hoshina phì cười trước vẻ mặt ngơ ngác đó. "Chỉ có vậy anh mới chịu thả em ra à?""Khoan... khoan đã!" Narumi vội lắp bắp. Anh ta buông cô ra một chút, nhưng vội vàng nắm lấy cả hai tay cô, giữ chặt, như sợ cô chạy mất. "Vậy... vậy câu trả lời của em là gì? Em có thích tôi không? Em có đồng ý... làm... làm..." Anh ta ngập ngừng, không thể nói hết câu "làm bạn gái anh" vì quá ngượng.Thấy vẻ mặt cuống quýt, lo lắng của anh ta, Hoshina quyết định phải trêu chọc một chút cho bõ ghét. Cô giả vờ ngó lơ, rút tay ra, xoay lưng đi một cách hờ hững."Hmm... Không chắc nữa.""HẢ?!" Narumi cuống quýt, suýt nữa thì hét ầm lên giữa đêm khuya. "Tại sao?! Cô... em... muốn tôi làm gì nữa, tôi làm cho em! Đừng có không chắc như thế chứ! Tôi vừa mới... tôi vừa mới..."Nào ngờ, Hoshina xoay người lại. Rất nhanh. Trước khi Narumi kịp phản ứng với cơn tuyệt vọng đang dâng lên, cô nhón chân lên, hai tay áp lên má anh, và hôn nhẹ lên môi Narumi.Nó chỉ là một cái hôn phớt qua như cơn gió, mềm mại, ấm áp, và mang theo một chút vị ngọt của chiếc Mont Blanc cô vừa ăn.Cô lùi lại, nhìn anh ta đang sững sờ, mắt mở to, não hoàn toàn ngừng hoạt động. Toàn bộ hệ thống của Narumi Gen đã bị "đánh sập". Nụ cười cợt nhã quen thuộc của Hoshina quay trở lại, chiếc nanh sữa lộ ra."Chắc là..." cô nửa đùa, "...cũng thích anh đấy.""..."Narumi Gen. Tên đàn ông mạnh nhất Lực lượng Phòng vệ. Kẻ đã hạ gục vô số Kaiju, kẻ vừa khóc lóc thú nhận tình cảm. Đã bị hạ gục hoàn toàn.Anh ta shock. Anh ta lảo đảo... rồi ngã "bịch" ra đất, bất tỉnh nhân sự."Này!" Hoshina hoảng hốt. Cô không nghĩ đòn này lại mạnh đến vậy. "Này! Gen! Đội trưởng Narumi! Anh bị sao vậy? Đừng nói là ngất thật đấy nhé!"Cô lay lay anh ta, tát nhẹ vào má anh, nhưng Narumi không nhúc nhích. Chỉ có khuôn mặt là đỏ bừng như tôm luộc.Hoshina bất lực. Cô không thể vác tên to xác này về Căn cứ Đội 1 được. Cô đành rút điện thoại, gọi cho người duy nhất có thể xử lý mớ bòng bong này."Hasegawa-san... Vâng... là tôi, Hoshina... Ừm... Đội trưởng của anh... Anh ta ngất xỉu trước quán cà phê rồi."Vài phút sau, Hasegawa lái xe tới, vẻ mặt mệt mỏi tột độ. Ông thở dài thườn thượt khi thấy cảnh tượng: Vị Đội trưởng "bất bại" của mình đang nằm sõng soài trên vỉa hè, còn Đội phó Phân đội 3 thì đang ngồi xổm bên cạnh, vẻ mặt vừa bất lực vừa... ửng hồng.Ông cũng hiểu ra được, có vẻ hai đứa trẻ này đã bày tỏ được tình cảm của mình.Dù ông vẫn thấy tiếc. Tiếc cho một Soshiro mẫu mực, tài năng, xinh đẹp... lại vớ trúng tên trẻ trâu, lộn xộn, ở bẩn này. Nhưng... ông cũng mừng. Mừng vì Narumi cuối cùng đã có người bên cạnh. Một người phụ nữ bao người mơ ước.Hasegawa vừa lôi Narumi dậy, vắt anh ta lên xe, vừa xoa đầu Hoshina, một cử chỉ của bậc cha chú."Sau này..." ông nói. "Nhờ cô chăm sóc tên phiền phức này được rồi, Soshiro."Lời nói đó, cộng với việc ông gọi tên cô thân mật, khiến Hoshina ngại đến đỏ hết cả mặt. Trời ơi... Thì ra là ông ấy cũng biết!Thế là, mối quan hệ của họ đã có tên. Hoshina Soshiro và Narumi Gen chính thức là một cặp đôi. Dù không mấy công khai ra bên ngoài, nhưng ở Phân đội 3, Ashiro đều biết, và ở Phân đội 1, Hasegawa đều biết. Và cả hai vị "phụ huynh" này đều thầm lặng tôn trọng và lo lắng cho quyết định của hai 'đứa trẻ' của mình.
Sáng hôm sau, Narumi sau khi tỉnh dậy thì hồn như lên chín tầng mây. Anh ta tỉnh dậy trong phòng mình, ban đầu còn ngỡ đêm qua là một giấc mơ. Nhưng khi anh ta đưa tay sờ lên môi, cảm giác mềm mại, ấm áp và vị ngọt thoang thoảng đó dường như vẫn còn.Anh ta ngồi ngẩn ngơ trong phòng, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ lên môi mình, rồi lại cười khúc khích một mình. Vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn đó kéo dài suốt cả buổi sáng, khiến các binh sĩ Đội 1 hoang mang cực độ. Đội trưởng của họ, từ sau cái chết của Tổng chỉ huy, đã trở nên đáng sợ hơn. Giờ thì anh ta cứ ngồi cười một mình. Chắc chắn là bị điên rồi. Ông Hasegawa phải đá cho vài lần mới chịu tỉnh táo mà quay lại làm việc.Còn về phía Hoshina, cô cũng chẳng khá hơn. Khi ngồi xử lý báo cáo, cô thi thoảng cũng lắc đầu nguầy nguậy, tai đỏ bừng lên vì mắc cỡ chuyện đêm qua. Mình... mình chủ động hôn anh ta? Rồi anh ta ngất xỉu? Đúng là điên quá mà...Ashiro, người vô tình đi ngang qua, chỉ biết nhìn biểu cảm đáng yêu đó của cô đội phó hoàn hảo của mình, lặng lẽ giơ điện thoại lên... quay video lại. Phải giữ lại làm bằng chứng. Sau này mà có cãi nhau, cô sẽ dùng cái này để dọa dẫm.Narumi vẫn theo thói quen cũ, nhưng với một tâm trạng mới. Chiều đó, anh ta phóng xe sang căn cứ Đội 3 để gặp "em người yêu" của mình. Anh ta mất gần nửa tiếng trong phòng tắm, thứ mà trước đây anh ta chỉ tốn 5 phút. Vẫn là thao tác chải chuốt lại tóc tai, xịt nước hoa, sau đó bay như một cơn gió sang căn cứ Tachikawa.Hoshina, sau khi kết thúc buổi tập địa ngục với bộ suit Số 10, cũng nhanh chóng đi tắm và thay đồ sạch sẽ để gặp anh. Dù vẫn còn khá xí hổ vì lần "hạ gục" anh ta hôm trước, nhưng cô cũng thật sự muốn gặp tên người yêu ngốc của cô.Cả hai gặp nhau ở sân tập của Căn cứ Đội 3 lúc chiều tà. Và nó... cực kỳ ngượng ngùng.Cả hai cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nhau, không dám tin rằng họ đã là người yêu của nhau. Không còn đấu khẩu, không còn mỉa mai, chỉ còn sự im lặng bối rối. Họ, hai chiến binh hàng đầu, giờ đây lại lúng túng như hai đứa trẻ cấp ba lần đầu hẹn hò.Hoshina thì tỉnh táo hơn một chút. Cô phì cười trước vẻ mặt cứng đờ của Narumi. Trông anh ta như một bức tượng được tạc vụng về. Cô ngồi xuống hàng ghế đá quen thuộc, rồi vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh, ra hiệu cho Narumi đến.Narumi như một con robot, cứng nhắc bước tới, ngồi phịch xuống. Nhưng anh ta ngồi gần hơn cô một xí so với mọi khi.Hoshina phì cười. "Anh chỉ cần như chính anh thôi. Đừng có mà 'gồng' lên như vậy, trông chả giống anh chút nào... Narumi-san."Nghe cô vẫn gọi mình là "Narumi-san", anh ta không chịu. Narumi quay sang, phồng má, một hành động cực kỳ trẻ con."Gọi 'Gen' đi," anh ta nhõng nhẽo. "Không thích gọi là 'Narumi'."Hoshina bị sự nhõng nhẽo bất ngờ này hạ gục. Cô bất lực, bật cười thành tiếng. Ai mà có thể nghĩ được, tên đang phồng má nhõng nhẽo đòi gọi tên thân mật này... lại là Vệ binh mạnh nhất Lực lượng Phòng vệ chứ?Hoshina nhìn vẻ mặt chờ mong của anh ta, cô phì cười, rồi cũng gật đầu. "Được rồi," cô nói, giọng dịu đi. "Gen."Họ lại ngồi với nhau. Không khí có chút ngại ngùng. Cả hai đều là yêu lần đầu, cũng chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Không còn cãi nhau, tự dưng lại thấy hơi... trống vắng.Narumi là người phá vỡ bầu không khí im lặng bằng cách anh ta quen thuộc nhất: khoe khoang."Hôm nay," anh ta hắng giọng, cố tỏ ra bình thường, "Anh đã hạ được một con quái vật rất to. Lớn cỡ con Gorilla bự tổ chảng đấy. Chỉ bằng một nhát bắn toàn lực."Hoshina cũng gật gù, cô mỉm cười. "Em đã thấy tin tức đó rồi. Không hổ danh là Chỉ huy Narumi mà."Narumi nghe vậy lại bĩu môi, rõ ràng là không hài lòng. "Đã bảo là... Đừng gọi anh là 'chỉ huy' khi chỉ có hai chúng ta mà."Hoshina nheo mắt lại. "Ồ? Vậy sao? Mới còn chí chóe nhau đây, giờ lại bắt xưng tên thân mật như thế." Cô thấy vẻ mặt bắt đầu xị ra của anh ta, đành chiều ý. "Được rồi, em chiều ý anh. Gen-chan... đúng là giỏi quá.""!!!"Narumi lại bị cô 'đánh cmn gục'. Anh nắm chặt lấy áo, ngay vị trí tim mình, như giữ cho nó không chạy mất. Cái hậu tố "-chan" đó, sao mà nó... Anh vội ho khan, quay sang cô. "Vậy... hôm nay em thế nào... S... So..."Đến lúc gọi tên cô thì anh ta lại lắp bắp cả lên.Hoshina, rất tốt bụng và tinh ý, đáp luôn. "Em vẫn trong quá trình thu phục bộ suit Số 10. Có vẻ cũng gần thành công rồi."Narumi muốn nói: Soshiro của anh quá giỏi. Nhưng cái tên "Soshiro" cứ nghẹn lại ở cổ họng.Chết tiệt! Anh ta thầm chửi bản thân. Đi đòi người khác gọi tên mình, nhưng mình lại chẳng thể kêu tên người ta được! Đúng là nhục nhã mà Gen!Hoshina để ý thấy vẻ mặt bực bội, lúng túng của anh ta. Cô vỗ vỗ vai anh. "Không cần vội. Anh cứ gọi như anh cảm thấy dễ chịu nhất," cô mỉm cười. "Từ từ rồi cũng quen dần thôi."Nhưng Narumi lại hiểu sai ý. Anh ta tưởng cô đang thất vọng, tưởng cô sắp bỏ cuộc với anh ta. Cái não vốn chỉ dùng để chiến đấu của anh ta bắt đầu suy diễn lung tung.Anh ta quay phắt sang, nắm lấy tay Hoshina, vẻ mặt nghiêm túc trở lại. "Không! Anh sẽ cố. Từ bây giờ!" Anh ta gằn giọng. "Nên là... em đừng có mà mất kiên nhẫn... mà đi mất đấy! Hiểu chưa?!"Hoshina cũng chào thua. Narumi, Vệ binh mạnh nhất, lại cứ sợ cô tránh mặt anh như một con cún lớn bị bỏ rơi. Cô không nhịn được, cười phá lên, ôm bụng trước sự ngốc nghếch của tên người yêu mình.Cô vỗ vỗ vào tay anh, cố nín cười. "Được rồi, được rồi. Em sẽ ở đây, không bỏ đi đâu hết." Cô nheo mắt lại, giọng trêu chọc. "Em sẽ luôn ở bên cạnh Gen-chan nhé."Sự dí dỏm và đáng yêu đó, đặc biệt là cái hậu tố "-chan" chết tiệt, liên tục hạ gục tên Narumi. Mặt anh ta cứ đỏ tía tai lên, cứng đờ ra. Trong khi Hoshina thì cười đến chảy cả nước mắt vì cái biểu cảm ngớ ngẩn của anh, tiếng cười của cô vang vọng khắp sân tập.Nhưng sau tràng cười, họ nắm tay nhau. Bàn tay chai sần vì luyện kiếm của cô nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn, cũng đầy sẹo của anh. Họ không nói gì thêm, chỉ tận hưởng cuộc trò chuyện ngắn ngủi của đêm muộn, trong sự yên bình hiếm hoi của căn cứ. Tình yêu chớm nở này, nó khiến cả hai như được tiếp thêm sức mạnh.Lúc trời đã muộn, Hoshina cũng bảo anh nên quay về mà nghỉ ngơi."Anh đã làm việc cả ngày rồi nên mệt lắm," cô nói, giọng dịu dàng. "Về nghỉ đi."Narumi dù tiếc nuối. Anh ta không muốn xa "em yêu Soshiro" của mình chút nào, nhưng anh lại không muốn làm trái ý cô. Anh gật đầu, đứng dậy.Nhưng trước khi đi, anh lại cúi xuống, ôm chầm lấy cô một cái, một cái ôm thật chặt. Anh vùi mặt vào cổ cô, như một thói quen, như đang "sạc pin", xin tí mùi Mộc liên để đêm nay ngủ cho ngon.Hoshina cũng ôm lấy anh. Nhưng rồi cô khẽ hít vào... và nhíu mày. Cái mùi nước hoa anh xịt lúc chiều vẫn còn, nồng hơn bình thường."Gen," cô thì thầm. "Lần sau gặp em, anh không cần xịt nước hoa đâu.""Tại sao?" Anh lầm bầm, giọng ngái ngủ."Em thích mùi hương tự nhiên của anh hơn."Narumi lại ôm tim. Lại nữa! Hôm nay Hoshina cứ liên tục tấn công anh bằng sự đáng yêu của mình. Anh ta vội buông cô ra, gật đầu lia lịa như một con cún ngoan."Được! Anh... Anh sẽ đá văng chai nước hoa đó luôn cho xem!""Haha, ngủ ngon nhé, Gen.""Em cũng vậy, So...SOSHIRO!!"Anh ta hét lên được tên cô, rồi như một kẻ lập dị, quay phắt đi, chạy như bay ra xe và phóng về Căn cứ Đội 1, để lại Hoshina đứng đó, tai đỏ bừng, nhưng miệng thì không ngừng mỉm cười.
Sáng hôm sau, Narumi sau khi tỉnh dậy thì hồn như lên chín tầng mây. Anh ta tỉnh dậy trong phòng mình, ban đầu còn ngỡ đêm qua là một giấc mơ. Nhưng khi anh ta đưa tay sờ lên môi, cảm giác mềm mại, ấm áp và vị ngọt thoang thoảng đó dường như vẫn còn.Anh ta ngồi ngẩn ngơ trong phòng, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ lên môi mình, rồi lại cười khúc khích một mình. Vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn đó kéo dài suốt cả buổi sáng, khiến các binh sĩ Đội 1 hoang mang cực độ. Đội trưởng của họ, từ sau cái chết của Tổng chỉ huy, đã trở nên đáng sợ hơn. Giờ thì anh ta cứ ngồi cười một mình. Chắc chắn là bị điên rồi. Ông Hasegawa phải đá cho vài lần mới chịu tỉnh táo mà quay lại làm việc.Còn về phía Hoshina, cô cũng chẳng khá hơn. Khi ngồi xử lý báo cáo, cô thi thoảng cũng lắc đầu nguầy nguậy, tai đỏ bừng lên vì mắc cỡ chuyện đêm qua. Mình... mình chủ động hôn anh ta? Rồi anh ta ngất xỉu? Đúng là điên quá mà...Ashiro, người vô tình đi ngang qua, chỉ biết nhìn biểu cảm đáng yêu đó của cô đội phó hoàn hảo của mình, lặng lẽ giơ điện thoại lên... quay video lại. Phải giữ lại làm bằng chứng. Sau này mà có cãi nhau, cô sẽ dùng cái này để dọa dẫm.Narumi vẫn theo thói quen cũ, nhưng với một tâm trạng mới. Chiều đó, anh ta phóng xe sang căn cứ Đội 3 để gặp "em người yêu" của mình. Anh ta mất gần nửa tiếng trong phòng tắm, thứ mà trước đây anh ta chỉ tốn 5 phút. Vẫn là thao tác chải chuốt lại tóc tai, xịt nước hoa, sau đó bay như một cơn gió sang căn cứ Tachikawa.Hoshina, sau khi kết thúc buổi tập địa ngục với bộ suit Số 10, cũng nhanh chóng đi tắm và thay đồ sạch sẽ để gặp anh. Dù vẫn còn khá xí hổ vì lần "hạ gục" anh ta hôm trước, nhưng cô cũng thật sự muốn gặp tên người yêu ngốc của cô.Cả hai gặp nhau ở sân tập của Căn cứ Đội 3 lúc chiều tà. Và nó... cực kỳ ngượng ngùng.Cả hai cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nhau, không dám tin rằng họ đã là người yêu của nhau. Không còn đấu khẩu, không còn mỉa mai, chỉ còn sự im lặng bối rối. Họ, hai chiến binh hàng đầu, giờ đây lại lúng túng như hai đứa trẻ cấp ba lần đầu hẹn hò.Hoshina thì tỉnh táo hơn một chút. Cô phì cười trước vẻ mặt cứng đờ của Narumi. Trông anh ta như một bức tượng được tạc vụng về. Cô ngồi xuống hàng ghế đá quen thuộc, rồi vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh, ra hiệu cho Narumi đến.Narumi như một con robot, cứng nhắc bước tới, ngồi phịch xuống. Nhưng anh ta ngồi gần hơn cô một xí so với mọi khi.Hoshina phì cười. "Anh chỉ cần như chính anh thôi. Đừng có mà 'gồng' lên như vậy, trông chả giống anh chút nào... Narumi-san."Nghe cô vẫn gọi mình là "Narumi-san", anh ta không chịu. Narumi quay sang, phồng má, một hành động cực kỳ trẻ con."Gọi 'Gen' đi," anh ta nhõng nhẽo. "Không thích gọi là 'Narumi'."Hoshina bị sự nhõng nhẽo bất ngờ này hạ gục. Cô bất lực, bật cười thành tiếng. Ai mà có thể nghĩ được, tên đang phồng má nhõng nhẽo đòi gọi tên thân mật này... lại là Vệ binh mạnh nhất Lực lượng Phòng vệ chứ?Hoshina nhìn vẻ mặt chờ mong của anh ta, cô phì cười, rồi cũng gật đầu. "Được rồi," cô nói, giọng dịu đi. "Gen."Họ lại ngồi với nhau. Không khí có chút ngại ngùng. Cả hai đều là yêu lần đầu, cũng chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Không còn cãi nhau, tự dưng lại thấy hơi... trống vắng.Narumi là người phá vỡ bầu không khí im lặng bằng cách anh ta quen thuộc nhất: khoe khoang."Hôm nay," anh ta hắng giọng, cố tỏ ra bình thường, "Anh đã hạ được một con quái vật rất to. Lớn cỡ con Gorilla bự tổ chảng đấy. Chỉ bằng một nhát bắn toàn lực."Hoshina cũng gật gù, cô mỉm cười. "Em đã thấy tin tức đó rồi. Không hổ danh là Chỉ huy Narumi mà."Narumi nghe vậy lại bĩu môi, rõ ràng là không hài lòng. "Đã bảo là... Đừng gọi anh là 'chỉ huy' khi chỉ có hai chúng ta mà."Hoshina nheo mắt lại. "Ồ? Vậy sao? Mới còn chí chóe nhau đây, giờ lại bắt xưng tên thân mật như thế." Cô thấy vẻ mặt bắt đầu xị ra của anh ta, đành chiều ý. "Được rồi, em chiều ý anh. Gen-chan... đúng là giỏi quá.""!!!"Narumi lại bị cô 'đánh cmn gục'. Anh nắm chặt lấy áo, ngay vị trí tim mình, như giữ cho nó không chạy mất. Cái hậu tố "-chan" đó, sao mà nó... Anh vội ho khan, quay sang cô. "Vậy... hôm nay em thế nào... S... So..."Đến lúc gọi tên cô thì anh ta lại lắp bắp cả lên.Hoshina, rất tốt bụng và tinh ý, đáp luôn. "Em vẫn trong quá trình thu phục bộ suit Số 10. Có vẻ cũng gần thành công rồi."Narumi muốn nói: Soshiro của anh quá giỏi. Nhưng cái tên "Soshiro" cứ nghẹn lại ở cổ họng.Chết tiệt! Anh ta thầm chửi bản thân. Đi đòi người khác gọi tên mình, nhưng mình lại chẳng thể kêu tên người ta được! Đúng là nhục nhã mà Gen!Hoshina để ý thấy vẻ mặt bực bội, lúng túng của anh ta. Cô vỗ vỗ vai anh. "Không cần vội. Anh cứ gọi như anh cảm thấy dễ chịu nhất," cô mỉm cười. "Từ từ rồi cũng quen dần thôi."Nhưng Narumi lại hiểu sai ý. Anh ta tưởng cô đang thất vọng, tưởng cô sắp bỏ cuộc với anh ta. Cái não vốn chỉ dùng để chiến đấu của anh ta bắt đầu suy diễn lung tung.Anh ta quay phắt sang, nắm lấy tay Hoshina, vẻ mặt nghiêm túc trở lại. "Không! Anh sẽ cố. Từ bây giờ!" Anh ta gằn giọng. "Nên là... em đừng có mà mất kiên nhẫn... mà đi mất đấy! Hiểu chưa?!"Hoshina cũng chào thua. Narumi, Vệ binh mạnh nhất, lại cứ sợ cô tránh mặt anh như một con cún lớn bị bỏ rơi. Cô không nhịn được, cười phá lên, ôm bụng trước sự ngốc nghếch của tên người yêu mình.Cô vỗ vỗ vào tay anh, cố nín cười. "Được rồi, được rồi. Em sẽ ở đây, không bỏ đi đâu hết." Cô nheo mắt lại, giọng trêu chọc. "Em sẽ luôn ở bên cạnh Gen-chan nhé."Sự dí dỏm và đáng yêu đó, đặc biệt là cái hậu tố "-chan" chết tiệt, liên tục hạ gục tên Narumi. Mặt anh ta cứ đỏ tía tai lên, cứng đờ ra. Trong khi Hoshina thì cười đến chảy cả nước mắt vì cái biểu cảm ngớ ngẩn của anh, tiếng cười của cô vang vọng khắp sân tập.Nhưng sau tràng cười, họ nắm tay nhau. Bàn tay chai sần vì luyện kiếm của cô nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn, cũng đầy sẹo của anh. Họ không nói gì thêm, chỉ tận hưởng cuộc trò chuyện ngắn ngủi của đêm muộn, trong sự yên bình hiếm hoi của căn cứ. Tình yêu chớm nở này, nó khiến cả hai như được tiếp thêm sức mạnh.Lúc trời đã muộn, Hoshina cũng bảo anh nên quay về mà nghỉ ngơi."Anh đã làm việc cả ngày rồi nên mệt lắm," cô nói, giọng dịu dàng. "Về nghỉ đi."Narumi dù tiếc nuối. Anh ta không muốn xa "em yêu Soshiro" của mình chút nào, nhưng anh lại không muốn làm trái ý cô. Anh gật đầu, đứng dậy.Nhưng trước khi đi, anh lại cúi xuống, ôm chầm lấy cô một cái, một cái ôm thật chặt. Anh vùi mặt vào cổ cô, như một thói quen, như đang "sạc pin", xin tí mùi Mộc liên để đêm nay ngủ cho ngon.Hoshina cũng ôm lấy anh. Nhưng rồi cô khẽ hít vào... và nhíu mày. Cái mùi nước hoa anh xịt lúc chiều vẫn còn, nồng hơn bình thường."Gen," cô thì thầm. "Lần sau gặp em, anh không cần xịt nước hoa đâu.""Tại sao?" Anh lầm bầm, giọng ngái ngủ."Em thích mùi hương tự nhiên của anh hơn."Narumi lại ôm tim. Lại nữa! Hôm nay Hoshina cứ liên tục tấn công anh bằng sự đáng yêu của mình. Anh ta vội buông cô ra, gật đầu lia lịa như một con cún ngoan."Được! Anh... Anh sẽ đá văng chai nước hoa đó luôn cho xem!""Haha, ngủ ngon nhé, Gen.""Em cũng vậy, So...SOSHIRO!!"Anh ta hét lên được tên cô, rồi như một kẻ lập dị, quay phắt đi, chạy như bay ra xe và phóng về Căn cứ Đội 1, để lại Hoshina đứng đó, tai đỏ bừng, nhưng miệng thì không ngừng mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store