ngoại truyện 1
chưa có end chính truyện nha mấy bà uii
có một điều không mấy ai biết: hồ đông quan không thích trà sữa.chính xác hơn, anh không thích vị ngọt. không phải vì mắc bệnh tiểu đường, cũng không phải do đang ăn kiêng giữ dáng. chỉ là từ khi biết yêu, à không, từ khi biết... thích một ai đó, hồ đông quan phát hiện, bản thân không còn kiên nhẫn với mấy thứ dễ chịu quá mức.cảm giác như mình không xứng.
buổi chiều hôm đó, thư viện tầng ba vắng người. hồ đông quan ngồi ở bàn dài gần cửa sổ, trước mặt là tập hồ sơ của clb tình nguyện vừa nộp lên. anh lật từng trang, ký duyệt như một cái máy, nét chữ gọn gàng đến mức vô cảm.bên ngoài, trời không nắng. cũng không mưa. mây xám phủ lững thững, ánh sáng loang mờ như bức rèm mỏng không ai buồn vén.có tiếng giày nhẹ vang lên phía sau. một giọng nói khẽ:'anh quan... cho em xin chữ ký xác nhận tiết sinh hoạt ạ.'đó là một bạn nữ lớp dưới. nhỏ nhẹ, dễ thương, có đôi mắt tròn và mái tóc tết lệch. kiểu người mà trong mấy bộ phim học đường, chắc chắn sẽ được nam chính để ý.nhưng hồ đông quan chỉ ngẩng lên đúng một giây.'để hồ sơ lên bàn. chiều anh ký rồi đưa cho lớp trưởng.''dạ... vâng ạ.'bạn nữ lùi ra, hơi bối rối. anh không để ý. không có ưa.
trong điện thoại anh có một playlist mang tên: tình đầu. toàn nhạc nhẹ, kiểu ballad dễ nghe. anh hay bật nó vào đêm, lúc tất cả các cuộc họp đã kết thúc, các email đã gửi xong, và các nhóm chat đã yên tĩnh.anh thường ngồi ở ban công phòng hội học sinh, gác chân lên bàn, uống trà đen không đường, nhìn đèn thể thao lấp lánh phía xa.rồi tự hỏi, liệu có ai sẽ thích mình thật lòng?không phải vì là hội trưởng. không phải vì điểm số. không phải vì vẻ ngoài lúc nào cũng chỉnh tề.mà là vì... con người thật của hồ đông quan.kẻ sẽ đỏ tai khi bị bắt gặp đang viết nhật ký. kẻ vẫn chưa từng nắm tay ai, dù đã mười bảy tuổi rưỡi. kẻ sẽ giả vờ bình tĩnh khi thấy một cặp đang tựa vai nhau ở thư viện, nhưng trong lòng thì sóng trào lên tận cổ.
anh không ghét tụi nó.chỉ là... đôi lúc ghen một chút. và cô đơn.nên đành giả bộ ghim. giả bộ khó tính. giả bộ có quy tắc này nọ.còn cái lý do 'ai có người yêu trước hội trưởng thì bị ghi sổ đen' á? không có bằng chứng đâu. mà thật ra... cũng không sai lắm.
tối hôm ấy, hồ đông quan đi bộ về ký túc xá một mình. trời mưa nhẹ.anh ghé máy bán nước tự động, lấy một lon cà phê lạnh. rồi ngồi xuống ghế đá dưới mái hiên, lặng lẽ mở điện thoại. tin nhắn chưa đọc có một cái:[cường]:
mai đi coi tập nhảy không? tiện kí cho tao vài cái hồ sơ, tao không giả chữ kí mày nổi.anh đọc xong, nhấn giữ vài giây, rồi gõ lại[quan]:
không rảnh. bận duyệt hồ sơ.
nhưng lúc bước về phía phòng tập, bóng dáng trắng của hội trưởng đã xuất hiện dưới mái hành lang.tay cầm cà phê. mắt nhìn vào trong.tim không còn lạnh như cà phê đá.
trời vẫn chưa tạnh hẳn. mưa mỏng như sương, đủ làm ướt tóc và cổ áo sơ mi.hồ đông quan đứng nép vào hành lang, bên ngoài phòng tập nhảy. cửa kính kéo chỉ khép hờ, ánh đèn vàng trong phòng phản chiếu một thân ảnh đang chuyển động giữa sàn gỗ.không nhạc.chỉ là một bài tập đếm nhịp. người đó nhảy lặp đi lặp lại một đoạn ngắn. bật chân, xoay người, ngã xuống, lăn dậy, rồi lại bật chân. lưng áo đồng phục đã hơi ướt mồ hôi, tay phải dính vết băng cá nhân nhỏ.minh quân.học sinh lớp mười, nhỏ hơn anh 2 tuổi. từng tham gia một crew nhảy ngoài trường, sau nghỉ rồi vào clb vì... chẳng ai biết vì sao. chỉ nghe nói cường đích thân kéo cậu về. từ đó, mỗi buổi tập, quân gần như không vắng mặt buổi nào.đông quan nhìn một lúc, cứ tưởng mình sẽ rời đi như mọi lần.nhưng không hiểu vì sao, lần này, anh vẫn đứng yên.tim anh... lạ quá.
minh quân tập được một lúc thì ngồi phịch xuống sàn, thở dốc. cậu kéo cổ áo lên lau trán, rồi ngẩng đầu. và khựng lại.ánh mắt cậu bắt gặp hồ đông quan đang đứng sau cánh cửa kính. im lặng. gọn gàng. ướt mưa.'anh... đứng đó lâu chưa vậy?'đông quan không đáp liền. anh đẩy nhẹ cửa, bước vào, bỏ áo khoác treo lên giá. giọng vẫn đều đều, quen thuộc:'vài phút.''vậy... có thấy em té không...?''có.'quân cười cười, xoa cổ. nụ cười không phòng bị.'anh cường có việc nên ra ngoài. em sẵn tiện tập lại bài tuần trước. tại thấy em đứng sai nhiều quá.'đông quan gật đầu. mắt vẫn không rời người trước mặt.'một mình tập không chán à?''không chán. tại em thấy vui á.''vui?''vui vì... được làm đúng việc mình thích.'đông quan im lặng. không khí trong phòng lặng như nước. một lúc sau, anh bước lại gần.'động tác vừa rồi, khi xoay người, em nghiêng lệch vai trái.'quân nhìn anh, bất ngờ.'anh... cũng để ý phần đó?'đông quan đáp nhẹ:'có học ballet một năm. hồi cấp hai.'quân mở tròn mắt:'thiệt luôn hả?''thiệt.'rồi anh cúi xuống, đặt một tay nhẹ lên vai quân, tay còn lại đỡ hông cậu, điều chỉnh tư thế:'xoay chỗ này... mở vai phải... nhìn về hướng gió.'cậu gật đầu, ngoan ngoãn làm theo. không hiểu sao, ngay giây phút ấy, hồ đông quan thấy tim mình khẽ lệch một nhịp.bàn tay chạm lên người trước mặt, qua lớp vải áo đồng phục, ấm hơn mọi lần anh cầm giấy tờ học sinh. nhịp thở, mùi mồ hôi, cả nụ cười vô tư không phòng bị. chúng không thuộc về các buổi họp hội học sinh đầy nguyên tắc.và lần đầu tiên, anh nghĩ đến một điều.nếu có ai đó thích mình thật... thì có thể là người này không?
trời ngoài hành lang đã ngừng mưa.
trong phòng tập, tiếng nhạc cất lên.
một bài không lời, dịu như sương.
hồ đông quan ngồi xuống sàn, khoanh chân. ánh mắt anh dõi theo từng bước nhảy. không phải để kiểm lỗi, mà để lắng nghe tim mình đang thay đổi.
cửa mở.'còn chưa xong?'giọng cường vang lên, không lớn. đông quan quay lại. cường đứng nơi ngưỡng cửa, tay cầm túi nước và hộp cơm. áo khoác thấm nước mưa, tóc còn hơi ướt.'thấy phòng sáng, tưởng ai để quên điện.'minh quân lập tức ngồi thẳng dậy, lí nhí:'dạ... em chỉ tập thêm chút thôi...'cường không đáp. anh đặt túi đồ lên bàn, rồi kéo ghế ngồi xuống, dựa lưng hờ vào tường.ánh mắt liếc qua quân, không dịu, nhưng không nặng nề:'đừng xoay chậm vậy nữa. mai đau cột sống đấy.'quân gật gật đầu, không dám nói gì thêm.im lặng một nhịp.cường quay sang đông quan.'nhìn đủ chưa?'đông quan nhướng mày.'ừm?''ánh mắt mày đấy.'cường nói, giọng đều, không cảm xúc.'đừng nhìn nó kiểu đó nếu mày chỉ đang muốn chơi'bên trong giọng nói không có lửa. nhưng là loại lạnh khiến người nghe khó thoát ra được.đông quan chống khuỷu tay lên gối, nhìn cường:'nếu xác định rồi thì sao?'cường không nhíu mày, không nhếch môi.chỉ nói, gọn:'thì cứ nhìn.'rồi anh đứng dậy, cầm túi rác gần cửa, đi ngang qua đông quan mà không hề dừng bước.'nhìn cho tử tế.'nói rồi, cường bước ra khỏi phòng, để lại một khoảng lặng dịu. như có gió thổi qua, lạnh mà dịu, cộc mà mềm.đông quan vẫn ngồi lại, cằm gác lên tay.minh quân uống nốt hộp nước, không nhìn ai, nhưng vành tai đỏ lên từng chút một.
'em có đói không... tập khuya thế này, mình đi ăn chút nhé?'minh quân ngẩng lên. đông quan đang đứng ở ngưỡng cửa phòng tập, tay bỏ túi áo khoác, mắt nhìn về phía cuối hành lang, không rõ là hỏi ai, nhưng giọng nói thì chắc chắn là dành cho cậu.quân lúng túng gấp vội sổ ghi chép, cười nhẹ:'dạ? đi đâu ạ?''quán gần đây.'cậu gật đầu, lật đật khoác balô, đi theo anh. ra đến cổng trường, nắng cuối ngày đang nhạt dần, gió nhẹ xào xạc qua rặng me. hai người đi song song, bước chân không vội, cũng chẳng sát bên. thỉnh thoảng, tay áo cậu khẽ chạm vạt áo sơ mi trắng của anh.
quán hủ tiếu nhỏ đầu hẻm, bảng hiệu cũ kỹ, bàn gỗ mộc và đèn vàng ấm. đông quan chọn bàn trong góc, sát tường, đợi quân kéo ghế ngồi xuống rồi mới nói:'ở đây bán ổn. anh hay ghé mấy hôm tập muộn.'giọng anh không sắc lạnh, chỉ hơi thấp và ngắn gọn, ít nói nhưng không khó chịu.minh quân khẽ gật đầu, cảm giác như đang bước vào một thế giới khác. yên lặng, vừa đủ gần, vừa đủ xa. anh không hỏi gì thêm, cũng không nhìn chằm chằm. chỉ thỉnh thoảng đẩy ly trà đá về phía cậu, tay vẫn đặt lưng chén.
'ăn nước hay khô?'minh quân ngồi đối diện, gãi đầu, cười khẽ:'khô đi ạ. nhưng... có tóp mỡ không anh?'đông quan liếc sang, khóe môi hơi cong. không rõ là đang cười, hay đang nhịn cười.'có. anh gọi hai phần.'
khi hai tô hủ tiếu vừa dọn ra, đang định chan tương thì từ bàn cách đó vài dãy vang lên một tiếng nói quen thuộc, rõ ràng đến mức khiến cả hai khựng lại:'trời đất ơi! núi ơi núi!! nhìn bên kia kìa!!'giọng... minh tân.quân còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cái đầu tóc mái phồng lên vì mưa lấp ló sau lưng ghế đối diện, rồi một giọng lí nhí. nhỏ hơn lúc nãy gấp đôi:'...em chào anh quan ạ...'tân vừa chào vừa lùi lại.hữu sơn ở sau, đặt tay lên vai em kéo nhẹ lại, giọng nhỏ:'anh quan đang ăn, tin đừng làm phiền nhé...'đông quan vẫn bình tĩnh, gắp rau vào tô, không ngẩng lên, chỉ khẽ nói:'ừ. chào hai đứa.'tân nhìn sang anh quân, gật đầu vội vã như con búp bê bị lên dây cót:'dạ tụi em ăn xong liền liền á... không nhìn gì hết... không thấy gì hết...'quân suýt phì cười, phải quay mặt vào tường. còn quan thì cuối cùng cũng ngẩng lên, nhìn tân bằng ánh mắt không nghiêm mà chỉ... khẽ cảm thán:'đi học được gần 1 năm rồi vẫn còn sợ anh dữ vậy hả ?'tân cứng đơ. mặt đỏ gay, lí nhí:'dạ... đâu có... em chỉ... kính trọng thôi ạ...'quan không nói gì nữa, chỉ cúi đầu ăn. góc mặt anh nghiêng nghiêng dưới ánh đèn vàng làm cằm anh gọn hơn, sống mũi cao hơn. minh quân tự dưng thấy tim mình lỡ đập chệch một nhịp.
lúc hai đứa nhỏ về trước, quân vẫn ngồi yên, chợt hỏi:'em thấy tụi tân với sơn... dễ thương ghê.'quan đáp, nhẹ như hơi thở:'ừ. đáng ganh tị.'quân quay sang anh, ánh mắt lấp lánh:'ganh tị ạ?..'anh không nhìn lại cậu, chỉ gắp nửa quả trứng cút sang chén bên kia.'ăn đi. để nguội không ngon.'
đông quan thừa nhận mình vụng về, lời nói chẳng hoa mĩ, hành động cũng rụt rè. anh thể hiện bằng cách không giành phần tóp mỡ, bằng việc chờ người ta buộc lại dây giày xong mới bước tiếp.và bằng nửa quả trứng lặng thinh trong một tối quán nhỏ.
một chiều sau giờ sinh hoạt clb, quan tình cờ đi ngang qua phòng tập nhảy, định ghé tìm cường để đưa lại quyển hồ sơ. cửa kính khép hờ. bên trong, nhạc chưa bật, nhưng có tiếng cười nhỏ.quan liếc vào.và thấy minh quân.cậu đang ngồi xổm chỉnh lại dây giày, đối diện là một bạn nữ mặc áo đồng phục clb khác. có vẻ là người phụ trách sân khấu ánh sáng. cả hai đang cười. không rõ vì gì, chỉ thấy vai quân rung nhẹ, tay còn đưa lên như thể đang đùa.ánh mắt quan khựng lại trong một giây. không rõ vì gì. chỉ biết tay cầm hồ sơ bỗng siết chặt.
một lát sau, cường từ trong bước ra, thấy quan đứng trước cửa, liền nhíu mày:'đứng đây làm gì, dọa người?'quan đưa hồ sơ ra, giọng đều đều:'trả nè.''vô đi. hội núi tin rủ tao với vĩ đi ăn, lát đi chung không?'quan im lặng một giây. rồi lắc đầu:'thôi. tao có hẹn.''với ai?''với cô đơn.'cường bật cười, nhưng quan thì không. anh quay đi, bước xuống cầu thang, bước chậm nhưng dứt khoát. dưới nắng chiều, bóng anh dài ra trên mặt đất, như đang nuốt lấy một cái gì đó không gọi thành tên.
không phải người yêu. không phải gì cả. chỉ là một hội trưởng thỉnh thoảng mua hủ tiếu đêm, bẻ trứng cút chia làm đôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~hẹ hẹ ảnh suyyyymuốn tình ảnh có bến thì mấy bà cứ cmt nhóngoại truyện kh lquan mấy đến chính truyện nên các nàng thic cp nào cứ cmt thoải mái tui nhét hết vô ngoại nhóoomai lên 2 chap chính 1 chap hiếu quan nha các nànggcmt vữ lên cho tuiiiiii
có một điều không mấy ai biết: hồ đông quan không thích trà sữa.chính xác hơn, anh không thích vị ngọt. không phải vì mắc bệnh tiểu đường, cũng không phải do đang ăn kiêng giữ dáng. chỉ là từ khi biết yêu, à không, từ khi biết... thích một ai đó, hồ đông quan phát hiện, bản thân không còn kiên nhẫn với mấy thứ dễ chịu quá mức.cảm giác như mình không xứng.
buổi chiều hôm đó, thư viện tầng ba vắng người. hồ đông quan ngồi ở bàn dài gần cửa sổ, trước mặt là tập hồ sơ của clb tình nguyện vừa nộp lên. anh lật từng trang, ký duyệt như một cái máy, nét chữ gọn gàng đến mức vô cảm.bên ngoài, trời không nắng. cũng không mưa. mây xám phủ lững thững, ánh sáng loang mờ như bức rèm mỏng không ai buồn vén.có tiếng giày nhẹ vang lên phía sau. một giọng nói khẽ:'anh quan... cho em xin chữ ký xác nhận tiết sinh hoạt ạ.'đó là một bạn nữ lớp dưới. nhỏ nhẹ, dễ thương, có đôi mắt tròn và mái tóc tết lệch. kiểu người mà trong mấy bộ phim học đường, chắc chắn sẽ được nam chính để ý.nhưng hồ đông quan chỉ ngẩng lên đúng một giây.'để hồ sơ lên bàn. chiều anh ký rồi đưa cho lớp trưởng.''dạ... vâng ạ.'bạn nữ lùi ra, hơi bối rối. anh không để ý. không có ưa.
trong điện thoại anh có một playlist mang tên: tình đầu. toàn nhạc nhẹ, kiểu ballad dễ nghe. anh hay bật nó vào đêm, lúc tất cả các cuộc họp đã kết thúc, các email đã gửi xong, và các nhóm chat đã yên tĩnh.anh thường ngồi ở ban công phòng hội học sinh, gác chân lên bàn, uống trà đen không đường, nhìn đèn thể thao lấp lánh phía xa.rồi tự hỏi, liệu có ai sẽ thích mình thật lòng?không phải vì là hội trưởng. không phải vì điểm số. không phải vì vẻ ngoài lúc nào cũng chỉnh tề.mà là vì... con người thật của hồ đông quan.kẻ sẽ đỏ tai khi bị bắt gặp đang viết nhật ký. kẻ vẫn chưa từng nắm tay ai, dù đã mười bảy tuổi rưỡi. kẻ sẽ giả vờ bình tĩnh khi thấy một cặp đang tựa vai nhau ở thư viện, nhưng trong lòng thì sóng trào lên tận cổ.
anh không ghét tụi nó.chỉ là... đôi lúc ghen một chút. và cô đơn.nên đành giả bộ ghim. giả bộ khó tính. giả bộ có quy tắc này nọ.còn cái lý do 'ai có người yêu trước hội trưởng thì bị ghi sổ đen' á? không có bằng chứng đâu. mà thật ra... cũng không sai lắm.
tối hôm ấy, hồ đông quan đi bộ về ký túc xá một mình. trời mưa nhẹ.anh ghé máy bán nước tự động, lấy một lon cà phê lạnh. rồi ngồi xuống ghế đá dưới mái hiên, lặng lẽ mở điện thoại. tin nhắn chưa đọc có một cái:[cường]:
mai đi coi tập nhảy không? tiện kí cho tao vài cái hồ sơ, tao không giả chữ kí mày nổi.anh đọc xong, nhấn giữ vài giây, rồi gõ lại[quan]:
không rảnh. bận duyệt hồ sơ.
nhưng lúc bước về phía phòng tập, bóng dáng trắng của hội trưởng đã xuất hiện dưới mái hành lang.tay cầm cà phê. mắt nhìn vào trong.tim không còn lạnh như cà phê đá.
trời vẫn chưa tạnh hẳn. mưa mỏng như sương, đủ làm ướt tóc và cổ áo sơ mi.hồ đông quan đứng nép vào hành lang, bên ngoài phòng tập nhảy. cửa kính kéo chỉ khép hờ, ánh đèn vàng trong phòng phản chiếu một thân ảnh đang chuyển động giữa sàn gỗ.không nhạc.chỉ là một bài tập đếm nhịp. người đó nhảy lặp đi lặp lại một đoạn ngắn. bật chân, xoay người, ngã xuống, lăn dậy, rồi lại bật chân. lưng áo đồng phục đã hơi ướt mồ hôi, tay phải dính vết băng cá nhân nhỏ.minh quân.học sinh lớp mười, nhỏ hơn anh 2 tuổi. từng tham gia một crew nhảy ngoài trường, sau nghỉ rồi vào clb vì... chẳng ai biết vì sao. chỉ nghe nói cường đích thân kéo cậu về. từ đó, mỗi buổi tập, quân gần như không vắng mặt buổi nào.đông quan nhìn một lúc, cứ tưởng mình sẽ rời đi như mọi lần.nhưng không hiểu vì sao, lần này, anh vẫn đứng yên.tim anh... lạ quá.
minh quân tập được một lúc thì ngồi phịch xuống sàn, thở dốc. cậu kéo cổ áo lên lau trán, rồi ngẩng đầu. và khựng lại.ánh mắt cậu bắt gặp hồ đông quan đang đứng sau cánh cửa kính. im lặng. gọn gàng. ướt mưa.'anh... đứng đó lâu chưa vậy?'đông quan không đáp liền. anh đẩy nhẹ cửa, bước vào, bỏ áo khoác treo lên giá. giọng vẫn đều đều, quen thuộc:'vài phút.''vậy... có thấy em té không...?''có.'quân cười cười, xoa cổ. nụ cười không phòng bị.'anh cường có việc nên ra ngoài. em sẵn tiện tập lại bài tuần trước. tại thấy em đứng sai nhiều quá.'đông quan gật đầu. mắt vẫn không rời người trước mặt.'một mình tập không chán à?''không chán. tại em thấy vui á.''vui?''vui vì... được làm đúng việc mình thích.'đông quan im lặng. không khí trong phòng lặng như nước. một lúc sau, anh bước lại gần.'động tác vừa rồi, khi xoay người, em nghiêng lệch vai trái.'quân nhìn anh, bất ngờ.'anh... cũng để ý phần đó?'đông quan đáp nhẹ:'có học ballet một năm. hồi cấp hai.'quân mở tròn mắt:'thiệt luôn hả?''thiệt.'rồi anh cúi xuống, đặt một tay nhẹ lên vai quân, tay còn lại đỡ hông cậu, điều chỉnh tư thế:'xoay chỗ này... mở vai phải... nhìn về hướng gió.'cậu gật đầu, ngoan ngoãn làm theo. không hiểu sao, ngay giây phút ấy, hồ đông quan thấy tim mình khẽ lệch một nhịp.bàn tay chạm lên người trước mặt, qua lớp vải áo đồng phục, ấm hơn mọi lần anh cầm giấy tờ học sinh. nhịp thở, mùi mồ hôi, cả nụ cười vô tư không phòng bị. chúng không thuộc về các buổi họp hội học sinh đầy nguyên tắc.và lần đầu tiên, anh nghĩ đến một điều.nếu có ai đó thích mình thật... thì có thể là người này không?
trời ngoài hành lang đã ngừng mưa.
trong phòng tập, tiếng nhạc cất lên.
một bài không lời, dịu như sương.
hồ đông quan ngồi xuống sàn, khoanh chân. ánh mắt anh dõi theo từng bước nhảy. không phải để kiểm lỗi, mà để lắng nghe tim mình đang thay đổi.
cửa mở.'còn chưa xong?'giọng cường vang lên, không lớn. đông quan quay lại. cường đứng nơi ngưỡng cửa, tay cầm túi nước và hộp cơm. áo khoác thấm nước mưa, tóc còn hơi ướt.'thấy phòng sáng, tưởng ai để quên điện.'minh quân lập tức ngồi thẳng dậy, lí nhí:'dạ... em chỉ tập thêm chút thôi...'cường không đáp. anh đặt túi đồ lên bàn, rồi kéo ghế ngồi xuống, dựa lưng hờ vào tường.ánh mắt liếc qua quân, không dịu, nhưng không nặng nề:'đừng xoay chậm vậy nữa. mai đau cột sống đấy.'quân gật gật đầu, không dám nói gì thêm.im lặng một nhịp.cường quay sang đông quan.'nhìn đủ chưa?'đông quan nhướng mày.'ừm?''ánh mắt mày đấy.'cường nói, giọng đều, không cảm xúc.'đừng nhìn nó kiểu đó nếu mày chỉ đang muốn chơi'bên trong giọng nói không có lửa. nhưng là loại lạnh khiến người nghe khó thoát ra được.đông quan chống khuỷu tay lên gối, nhìn cường:'nếu xác định rồi thì sao?'cường không nhíu mày, không nhếch môi.chỉ nói, gọn:'thì cứ nhìn.'rồi anh đứng dậy, cầm túi rác gần cửa, đi ngang qua đông quan mà không hề dừng bước.'nhìn cho tử tế.'nói rồi, cường bước ra khỏi phòng, để lại một khoảng lặng dịu. như có gió thổi qua, lạnh mà dịu, cộc mà mềm.đông quan vẫn ngồi lại, cằm gác lên tay.minh quân uống nốt hộp nước, không nhìn ai, nhưng vành tai đỏ lên từng chút một.
'em có đói không... tập khuya thế này, mình đi ăn chút nhé?'minh quân ngẩng lên. đông quan đang đứng ở ngưỡng cửa phòng tập, tay bỏ túi áo khoác, mắt nhìn về phía cuối hành lang, không rõ là hỏi ai, nhưng giọng nói thì chắc chắn là dành cho cậu.quân lúng túng gấp vội sổ ghi chép, cười nhẹ:'dạ? đi đâu ạ?''quán gần đây.'cậu gật đầu, lật đật khoác balô, đi theo anh. ra đến cổng trường, nắng cuối ngày đang nhạt dần, gió nhẹ xào xạc qua rặng me. hai người đi song song, bước chân không vội, cũng chẳng sát bên. thỉnh thoảng, tay áo cậu khẽ chạm vạt áo sơ mi trắng của anh.
quán hủ tiếu nhỏ đầu hẻm, bảng hiệu cũ kỹ, bàn gỗ mộc và đèn vàng ấm. đông quan chọn bàn trong góc, sát tường, đợi quân kéo ghế ngồi xuống rồi mới nói:'ở đây bán ổn. anh hay ghé mấy hôm tập muộn.'giọng anh không sắc lạnh, chỉ hơi thấp và ngắn gọn, ít nói nhưng không khó chịu.minh quân khẽ gật đầu, cảm giác như đang bước vào một thế giới khác. yên lặng, vừa đủ gần, vừa đủ xa. anh không hỏi gì thêm, cũng không nhìn chằm chằm. chỉ thỉnh thoảng đẩy ly trà đá về phía cậu, tay vẫn đặt lưng chén.
'ăn nước hay khô?'minh quân ngồi đối diện, gãi đầu, cười khẽ:'khô đi ạ. nhưng... có tóp mỡ không anh?'đông quan liếc sang, khóe môi hơi cong. không rõ là đang cười, hay đang nhịn cười.'có. anh gọi hai phần.'
khi hai tô hủ tiếu vừa dọn ra, đang định chan tương thì từ bàn cách đó vài dãy vang lên một tiếng nói quen thuộc, rõ ràng đến mức khiến cả hai khựng lại:'trời đất ơi! núi ơi núi!! nhìn bên kia kìa!!'giọng... minh tân.quân còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cái đầu tóc mái phồng lên vì mưa lấp ló sau lưng ghế đối diện, rồi một giọng lí nhí. nhỏ hơn lúc nãy gấp đôi:'...em chào anh quan ạ...'tân vừa chào vừa lùi lại.hữu sơn ở sau, đặt tay lên vai em kéo nhẹ lại, giọng nhỏ:'anh quan đang ăn, tin đừng làm phiền nhé...'đông quan vẫn bình tĩnh, gắp rau vào tô, không ngẩng lên, chỉ khẽ nói:'ừ. chào hai đứa.'tân nhìn sang anh quân, gật đầu vội vã như con búp bê bị lên dây cót:'dạ tụi em ăn xong liền liền á... không nhìn gì hết... không thấy gì hết...'quân suýt phì cười, phải quay mặt vào tường. còn quan thì cuối cùng cũng ngẩng lên, nhìn tân bằng ánh mắt không nghiêm mà chỉ... khẽ cảm thán:'đi học được gần 1 năm rồi vẫn còn sợ anh dữ vậy hả ?'tân cứng đơ. mặt đỏ gay, lí nhí:'dạ... đâu có... em chỉ... kính trọng thôi ạ...'quan không nói gì nữa, chỉ cúi đầu ăn. góc mặt anh nghiêng nghiêng dưới ánh đèn vàng làm cằm anh gọn hơn, sống mũi cao hơn. minh quân tự dưng thấy tim mình lỡ đập chệch một nhịp.
lúc hai đứa nhỏ về trước, quân vẫn ngồi yên, chợt hỏi:'em thấy tụi tân với sơn... dễ thương ghê.'quan đáp, nhẹ như hơi thở:'ừ. đáng ganh tị.'quân quay sang anh, ánh mắt lấp lánh:'ganh tị ạ?..'anh không nhìn lại cậu, chỉ gắp nửa quả trứng cút sang chén bên kia.'ăn đi. để nguội không ngon.'
đông quan thừa nhận mình vụng về, lời nói chẳng hoa mĩ, hành động cũng rụt rè. anh thể hiện bằng cách không giành phần tóp mỡ, bằng việc chờ người ta buộc lại dây giày xong mới bước tiếp.và bằng nửa quả trứng lặng thinh trong một tối quán nhỏ.
một chiều sau giờ sinh hoạt clb, quan tình cờ đi ngang qua phòng tập nhảy, định ghé tìm cường để đưa lại quyển hồ sơ. cửa kính khép hờ. bên trong, nhạc chưa bật, nhưng có tiếng cười nhỏ.quan liếc vào.và thấy minh quân.cậu đang ngồi xổm chỉnh lại dây giày, đối diện là một bạn nữ mặc áo đồng phục clb khác. có vẻ là người phụ trách sân khấu ánh sáng. cả hai đang cười. không rõ vì gì, chỉ thấy vai quân rung nhẹ, tay còn đưa lên như thể đang đùa.ánh mắt quan khựng lại trong một giây. không rõ vì gì. chỉ biết tay cầm hồ sơ bỗng siết chặt.
một lát sau, cường từ trong bước ra, thấy quan đứng trước cửa, liền nhíu mày:'đứng đây làm gì, dọa người?'quan đưa hồ sơ ra, giọng đều đều:'trả nè.''vô đi. hội núi tin rủ tao với vĩ đi ăn, lát đi chung không?'quan im lặng một giây. rồi lắc đầu:'thôi. tao có hẹn.''với ai?''với cô đơn.'cường bật cười, nhưng quan thì không. anh quay đi, bước xuống cầu thang, bước chậm nhưng dứt khoát. dưới nắng chiều, bóng anh dài ra trên mặt đất, như đang nuốt lấy một cái gì đó không gọi thành tên.
không phải người yêu. không phải gì cả. chỉ là một hội trưởng thỉnh thoảng mua hủ tiếu đêm, bẻ trứng cút chia làm đôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~hẹ hẹ ảnh suyyyymuốn tình ảnh có bến thì mấy bà cứ cmt nhóngoại truyện kh lquan mấy đến chính truyện nên các nàng thic cp nào cứ cmt thoải mái tui nhét hết vô ngoại nhóoomai lên 2 chap chính 1 chap hiếu quan nha các nànggcmt vữ lên cho tuiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store