Chương 1 - Nắng rơi ngày chia ly, nắng khác trở về
Tiếng ve vang lên trong khoảng sân nhỏ của khu tập thể cũ, thứ âm thanh quen thuộc báo hiệu mùa hạ đã chạm ngõ. Cơn gió nhẹ khiến những chùm phượng nở rộ khẽ lay, cánh hoa rơi xuống mặt đường như những mảnh ký ức đang tan vào buổi trưa đầy nắng.
Uyển Đồng đứng đó, đôi giày vải trắng đã sờn bụi, hai tay ôm chặt chiếc balo nhỏ buộc nơ xanh — món đồ cô từng khoe với cậu bé ngày hôm qua. Nhưng hôm nay, cô không đủ can đảm để bật cười hay nói bất kỳ câu vô tư nào. Ngực trái trĩu nặng, như bị bó chặt bởi thứ gì đó vô hình.
Cha mẹ cô đang đưa đồ lên xe. Cô biết gia đình phải chuyển đến Thâm Quyến, nơi công việc của cha ổn định hơn. Cô hiểu. Nhưng hiểu không đồng nghĩa với việc trái tim chịu thua lý trí.
Ngay trước cổng, Lưu Lâm Nam đứng im. Cậu bé sáu tuổi, mái đầu hơi rối, mồ hôi đọng trên trán vì chạy vội từ nhà sang. Hai bàn tay cậu giấu trong túi quần, nhưng từng đầu ngón tay đều run lên rất nhẹ. Cậu cắn môi, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
"Cậu... đi thật à?" – Lâm Nam hỏi, giọng nghèn nghẹn.
Uyển Đồng gật đầu.
Dáng vẻ nhỏ bé ấy khiến Lâm Nam muốn nói hàng trăm câu, muốn giữ tay cô lại, muốn đòi cô tiếp tục cùng nhau đi học, đón gió, nghịch nước bên bờ hồ vào những chiều hè. Nhưng cổ họng cậu nghẹn ứ, chẳng lời nào thoát ra nổi.
Uyển Đồng cúi đầu nhìn đôi giày mình.
"Xin lỗi... Mình không muốn đi."
Đó là câu duy nhất cô đủ can đảm để nói.
Chiếc xe nổ máy. Tách biệt. Nghiêm túc. Võng lên trong đầu như một hồi chuông chia ly.
Lâm Nam bước tới một bước, rồi lại dừng. Cậu muốn ôm cô, nhưng không dám. Chỉ đứng cách cô vài gang tay, lặng thinh giữa sắc nắng chói chang.
Khi xe bắt đầu chuyển bánh, Uyển Đồng quay đầu nhìn.
Khoảnh khắc ấy, cô thấy Lâm Nam chạy theo vài bước rồi dừng lại, hai tay buông thõng, trái tim như bị rút cạn khí. Cậu cúi xuống nhặt một cánh phượng đỏ vừa rơi cạnh chân. Không nói lời nào. Không níu giữ.
Nhưng đôi mắt ấy — đôi mắt nhìn theo chiếc xe như nhìn theo cả một mùa hạ — đã khắc mãi vào tuổi thơ cô.
Mười năm sau — nắng trở lại Hạ Môn
Xe buýt dừng trước cổng trường trung học Hải Thành. Uyển Đồng bước xuống, kéo vali theo sau. Bầu trời Hạ Môn xanh đến mức khiến cô chớp mắt. Gió mang theo mùi muối biển lẫn hương phượng, thoáng trong veo và thân thuộc đến lạ.
"Mười năm rồi..." — cô thầm nói, bàn tay siết nhẹ quai túi.
Uyển Đồng mười sáu tuổi không còn là cô bé lặng lẽ, hay khóc khi phải rời đi. Cô đã biết tự chăm sóc bản thân, biết giữ khoảng cách và biết giấu nỗi lòng sau nụ cười nhỏ nhắn. Nhưng đôi lúc, khi nhìn thấy phượng nở, tim cô vẫn nhói lên — như thể tuổi thơ chưa bao giờ rời xa.
Bước qua cổng trường, cô ngạc nhiên vì sự rộng lớn và nhịp sống nơi đây. Những hàng cây thẳng tắp dẫn vào khu giảng đường, tiếng học sinh cười nói, tiếng bước chân vội vàng. Mọi thứ đều mới, nhưng lại rung lên trong cô một cảm giác... quen thuộc.
Lớp 10A3.
Uyển Đồng hít sâu, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cả lớp quay lại nhìn. Cô cúi đầu chào:
"Chào mọi người, mình là Uyển Đồng. Mình mới chuyển tới Hạ Môn."
Cô giáo mỉm cười:
"Uyển Đồng, em ngồi bàn ba cạnh cửa sổ nhé."
Cô quay đầu — và bất chợt khựng người.
Lưu Lâm Nam.
Không thể nhầm lẫn được.
Dù cao hơn, rắn rỏi hơn, đường nét gương mặt sắc sảo hơn... nhưng đôi mắt ấy vẫn như mười năm về trước. Lặng lẽ. Trầm ổn. Và có một cái gì đó khiến trái tim cô lập tức run lên.
Cậu nhìn cô một thoáng.
Rồi quay đi, tưởng như không có cảm xúc gì.
Nhưng Uyển Đồng không biết — dưới gầm bàn, bàn tay cậu siết chặt đến mức khớp trắng bệch.
Tái ngộ ngượng ngùng
Uyển Đồng ngồi xuống cạnh Lâm Nam, cố giữ vẻ bình tĩnh. Không khí giữa hai người lặng như một mặt hồ. Cô muốn hỏi cậu sống thế nào, có còn chạy nhanh như trước không, có còn thích phượng đỏ không... Nhưng ngực lại thắt lại.
Lâm Nam vẫn nhìn về phía bảng. Vẻ bình thản ấy khiến cô thấy khoảng cách giữa họ như xa hơn cả Thâm Quyến – Hạ Môn.
Ở bàn trước, giọng một cô gái vang lên:
"Xin chào! Mình là Tống Nhã Tịnh. Cậu dễ thương ghê đó!"
Uyển Đồng cười nhẹ.
"Cảm ơn cậu."
Cạnh Nhã Tịnh, Hiểu Phong quay xuống, cười rạng rỡ:
"Từ Thâm Quyến chuyển về à? Chắc Hạ Môn khác lắm nhỉ?"
"Cũng khác nhiều." — Uyển Đồng đáp, giọng nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn trộm nhìn sang cậu con trai bên cạnh.
Lâm Nam hơi cúi đầu xuống tập. Cô không nhìn rõ, nhưng tim cô linh cảm rằng cậu có chút bối rối.
Những ngày đầu tiên
Uyển Đồng cố gắng hòa nhập vào lớp. Nhã Tịnh nhiệt tình kéo cô gia nhập nhóm: đi mua trà sữa, tham gia CLB Văn học, ôn bài nhóm... Chỉ có Lâm Nam là vẫn giữ vẻ xa cách khó đoán.
Trong giờ học, cậu chỉ đưa cho cô sách bài tập khi cần.
Trong giờ ra chơi, cậu luôn bước ra ngoài với Hiểu Phong.
Trong giờ về, cậu cất đồ nhanh rồi rời lớp trước cô vài phút.
Cô tự hỏi:
Là do mình... hay do ký ức năm đó?
Có lẽ cậu quên rồi.
Cô tự nhủ như vậy, nhưng lòng vẫn se lại.
Một chiều dưới gốc phượng
Ngày hôm ấy nắng đẹp lạ thường. Nhã Tịnh kéo mọi người ra sân trường chụp ảnh. Uyển Đồng đứng hơi tách ra, tay giữ chiếc máy ảnh đã cũ. Cô thích đứng sau ống kính — nơi cảm xúc có thể được giấu mà không ai thấy.
"Uyển Đồng."
Giọng nói ấy vang lên ngay phía sau.
Cô quay lại.
Lâm Nam đứng đó, ánh nắng chiếu lên vai cậu.
"Góc này nắng gắt lắm." — cậu chỉ tay sang một khoảng bóng râm.
"Cậu qua bên kia sẽ đẹp hơn."
Cô khựng người-"Cậu... đang nói mình á?"
Lâm Nam hơi cúi đầu-"Ừ."
Đó chỉ là một chữ, nhưng như kéo cô về cả một quá khứ đầy tiếng ve và tiếng cười.
Cô theo hướng cậu chỉ.
Ánh nắng lọc qua tán lá đổ lên mái tóc cô, vàng ấm như pha sữa.
Lâm Nam nhìn thoáng qua — rồi lập tức lảng đi, sợ ánh mắt mình nói quá nhiều.
Cánh bướm trong ngăn bàn
Chiều tan học, Uyển Đồng dọn đồ thì một thứ rơi ra.
Một chiếc kẹp tóc bạc màu, hình con bướm — món quà cô tặng Lâm Nam năm mười tuổi, khi cả hai vẫn chạy quanh sân tập thể để bắt bướm.
Nhã Tịnh reo lên-"Ủa? Cái này xinh ghê! Kỷ niệm hả?"
Uyển Đồng chỉ gật đầu-"Ừ... kỷ niệm cũ thôi."
Từ bàn bên cạnh, Lâm Nam khựng lại, ánh mắt lóe lên trong một giây rồi lập tức thu về như chưa từng tồn tại.
Cậu biết món đồ đó.
Biết rất rõ.
Nhưng cậu chỉ im lặng, như đã tập quen với việc giấu những điều quan trọng vào nơi không ai có thể chạm tới.
Khoảng cách chưa thể nói
Uyển Đồng bước ra khỏi cổng trường. Mặt trời sắp lặn, để lại ánh vàng trải dài trên mặt đất.
Cô nghe tiếng bước chân quen thuộc phía sau — nhịp chân vững vàng mà cô có thể nhận ra dù giữa hàng trăm người.
Nhưng Lâm Nam bước chậm lại, giữ khoảng cách vài mét. Chừng đó vừa đủ để không gọi là thân, nhưng cũng chẳng xa đến mức thành người dưng.
Gió đầu hạ thổi qua, nhẹ đến mức tưởng như mang theo hơi thở của những ký ức cũ.
Uyển Đồng cúi đầu mỉm cười buồn:Nếu cậu biết mình đã từng nhớ cậu đến thế nào... thì tốt biết bao.
Lâm Nam nhìn bóng lưng cô, trong lòng cũng nói thầm:Nếu cậu biết mình chưa từng quên... thì liệu mọi thứ có khác đi không?
Nhưng cả hai chỉ im lặng.
Giống như mùa hè năm xưa — nơi những điều quan trọng nhất đều bị nuốt vào trong ngực.
Nắng đầu hạ — bắt đầu lần nữa
Tối hôm ấy, Uyển Đồng mở cửa sổ, nhìn thành phố Hạ Môn lên đèn. Cô tựa cằm lên tay, nghĩ về buổi chiều.
Về ánh mắt thoáng lúng túng của Lâm Nam.
Về khoảng im lặng khiến trái tim cô lỡ nhịp.
Về cánh bướm bạc màu nằm trên bàn học.
Cô thì thầm với chính mình:
"Chắc... mùa hè này sẽ không bình thường đâu."
Ở phía bên kia thành phố, Lâm Nam ngồi trước bàn học, lòng không yên dù bài tập còn chưa mở.
Hiểu Phong nhắn tin:
"Ê, bạn mới xinh ghê. Mày quen hả?"
Lâm Nam tắt màn hình.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi gió đưa hương phượng vào phòng.
Đôi mắt cậu dịu lại, thấp thoáng chút ấm nóng khó gọi tên.
"Ừ." — cậu thì thầm với chính mình.
"Quen từ lâu rồi."
Mùa hạ năm ấy, nắng rơi ngày chia ly.
Nhưng khoảng cách, ngại ngùng và những điều chưa thốt thành lời...
Chỉ mới bắt đầu đan vào nhau như những sợi nắng đầu mùa — mong manh mà rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store