ZingTruyen.Store

Nang Cam Jensoo Lichaeng

Sắp tới kì bầu cử tiếp theo của quốc hội. Jisoo đem em về nhà thăm ba mẹ, tình cờ gặp lão Park mang theo quà cáp phô trương đến thăm hỏi, hiển nhiên là muốn thuyết phục được sự ủng hộ rất có uy tín của ngài tư lệnh Kim.

Chị thờ ơ chào hỏi, vẻ mặt không che giấu chán ghét. Hẳn là còn không biết "con gái út" năm nay đã đỗ vào đại học, hơn nữa còn lớn lên rất tốt, tốt hơn rất nhiều so với quãng thời gian sống trong căn biệt phủ địa ngục của ba mình.

Chị định gạt phăng suy nghĩ về lão già đó ra khỏi đầu, đột nhiên lại nghĩ ra gì đó. Phải rồi! Lão không phải đang cần nhờ vả nhà ta sao? Không nên giúp đỡ không công. Phải có điều kiện!

Nhưng mà cái này cần hỏi ý kiến Jennie. Jisoo hiếm khi nổi lên lo lắng. Liệu em ấy có thực sự đủ tin tưởng muốn nương tựa ở chị? Nếu em ấy từ chối thì sao?

– Jennie, tới đây...

Chị kéo em ra sau nhà, nơi sân vườn có giàn tử đằng tím nở rộ lộng lẫy. Jennie tò mò nhìn vẻ mặt hơi khẩn trương của chị ấy. Có phải sắp nói chuyện gì quan trọng với em?

– Nghị sĩ Park đang tìm cách lấy lòng ba Kim để giành lợi thế trong bầu cử quốc hội. Nếu... nếu em thấy ở cùng gia đình tôi không tệ... ừm... tôi có thể ra điều kiện với nghị sĩ Park, tách em ra khỏi hộ khẩu nhà ông ấy, chấm dứt ràng buộc huyết thống với bọn họ. Dù gì em cũng không theo họ cha, sau này cũng không cần lo lắng bọn họ quá đáng.

Jennie loáng thoáng hiểu ra, trong lòng dần nổi lên ngạc nhiên cùng xúc động. Em biết ba chị cùng ba em vẫn luôn ở thế đối đầu, chị đương nhiên càng không thích ba em. Mà hiện giờ, chị chấp nhận nhún nhường ông ấy để đổi lấy được chăm sóc em sau này?

– "Chị có nuôi nổi em không đấy?"

Jisoo nhìn đôi mắt lém lỉnh, trong lòng giống như trút được tảng đá nặng vô hình. Đáng yêu như vậy, chị đây nuôi 10 Jennie cũng được!

*

– Bắt quả tang!

Jennie giật mình, mấy vỉ thuốc trên tay lộn xộn rơi vãi. Chị Jisoo hù em!

– Tại sao dùng nhiều thuốc giảm đau như vậy? Gần đây tôi mới phát hiện, thuốc giảm đau trong nhà đều dùng hết rồi. Em đau cái gì? Hửm? Lại còn không nói với tôi, tự ý dùng nhiều thuốc như vậy?
– "Em tới tháng, bụng rất đau, không thể không dùng thuốc!" – Jennie mếu máo năn nỉ. Gần đây em biết chị ấy chiều chuộng em, đã sớm học được cách làm nũng rồi!

– Từ lúc tới đây đều luôn dùng thuốc?
– "Từ trước cả khi tới đây!"
– Hả? Mẹ cũng để cho em dùng thuốc thường xuyên như vậy?
– "Mẹ em cũng dùng thuốc!"

Jisoo liền không biết nói gì. Bọn họ mỗi ngày đều phải đối phó với họ Park hống hách, không có ai nương tựa nên không thể yếu đuối. Dường như mẹ em ấy đành đau lòng để cô con gái nhỏ dùng thuốc giảm đau rất nhiều tác dụng phụ, còn hơn là để người nhà trên đánh mắng em ấy vì không làm được việc.

– Tới đây. Dạy cho em cái này. Sau này không cho phép dùng thuốc giảm đau nữa.

Jisoo lấy túi chườm ấm của mình cho em ấy, sau đó liền dạy em nấu trà ích mẫu táo đỏ. Jennie ngồi trên bàn bếp, học nấu trà chữ được chữ mất, duy có ngắm chị ấy thì không xao lãng một giây nào. Thật là đẹp! Em cảm thấy bộ dáng chị ấy đứng trong bếp đun đun nấu nấu còn mê người hơn cả lúc ăn mặc chỉn chu chuẩn bị đi làm.

– Em đang nhìn cái gì? Hửm? Có nhớ đường đỏ tôi bỏ bao nhiêu viên không?
– Ba... – Jennie khúc khích cười xoa cái trán bị cốc.
– Hừ! Nhớ cho kĩ đó. Tôi không phải lúc nào cũng ở nhà với em!

*

[Lễ tốt nghiệp của Jennie]

Jisoo nhìn Jennie ở trên bục danh dự, khuôn mặt non nớt của em ấy sáng bừng, miệng cười đến rạng rỡ. Chị đột nhiên cảm thấy muốn lưu giữ khoảnh khắc trọng đại này của em, liền lấy điện thoại của mình tự tay chụp.

Sau đó nhìn lại album ảnh, trì độn một lúc rồi ngẩn ra. Cả album toàn ảnh chụp giấy tờ, tài liệu công việc, chỉ riêng tấm ảnh gần nhất là có màu sắc...

Hoạ sĩ nhỏ, em không chỉ là tác giả của những bức tranh đầy màu sắc, mà chính em đã là một mảng màu sắc rực rỡ nhất điểm tô lên cuộc sống ngập tràn đơn điệu của tôi!

"Hoạ sĩ nhỏ"?

Chị cảm thấy mặt mình nóng nóng, tắt điện thoại đi rồi lại bật rồi lại tắt. Rốt cục là bật lên, đổi tên em ấy lưu trong danh bạ thành "Hoạ sĩ nhỏ", sau đó lập tức tắt đi, giống như sợ bị những người không quen biết ngồi xung quanh phát hiện mình cưng chiều em ấy.

– Chị...

Jennie ôm tấm bằng đỏ chói ùa vào lòng chị. Lúc chị nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt trong sáng đã sớm ướt át đỏ hoe. Jisoo vỗ về em ấy, trong lòng hiểu rằng để có ngày hôm nay cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp, em ấy đã nhịn xuống tất cả cay đắng khổ sở từ khi chào đời là đứa con ngoài giá thú trong gia đình cay nghiệt, nỗ lực hơn bất kì những đứa trẻ đồng trang lứa nào để hoàn thành việc học với khiếm khuyết bẩm sinh của mình.

Jisoo không dỗ dành, cũng không biết dỗ dành, đơn giản cho em ấy mượn một cái ôm rất dài rất ấm áp, yên lặng để cho em ấy giải toả cảm xúc dồn nén trong lòng.

Sau đó bọn họ cùng đến phòng thay đồ. Các bạn học xung quanh đều có mẹ bên cạnh giúp thử váy làm tóc. Jennie một chút cũng không cảm thấy tủi thân. Chị Jisoo tự tay dặm lại lớp trang điểm vừa bị nước mắt làm hư cho em, cột cho em một búi tóc xinh xắn, còn không tiếc lời khen em rất đáng yêu, cô bé trong độ tuổi rất để ý đến ánh nhìn của người khác về bản thân mình như em làm sao mà cưỡng lại được, huống hồ chị ấy còn là người vừa kiệm lời lại không dễ gì biểu đạt cảm xúc.

Jisoo nhìn em ấy trong gương, cảm thấy váy trắng của em ấy đặc biệt thích hợp, so với vô số đầm dạ tiệc có phần đứng tuổi của các cô bé quá mức cầu kỳ xung quanh càng là toát lên hơi thở thanh xuân vô cùng ngọt ngào trong trẻo, giống hệt như ánh nắng đầu hạ chiếu trên sân trường, làm người khác bồi hồi xao xuyến không thôi.

Dạ tiệc trưởng thành luôn là ồn ào sôi động. Jennie không quá tận hưởng thứ âm nhạc náo nhiệt này, cũng không hoà nhập được vào không khí nhiệt tình của bạn bè xung quanh. Em yên tĩnh thưởng thức vẻ xinh đẹp yêu mị của người trước mặt. Chị ấy uống thay em những ly rượu bị bạn bè mời ép, tuy không say nhưng đủ làm gương mặt ửng lên một tầng sắc đỏ mê người.

Thật giống ngự tỷ trong truyện tiểu thuyết! Jennie cảm thấy chính mình u mê, trái cây trong miệng tưởng như ngọt thêm mấy phần!

Thời gian về khuya. Bạn bè xung quanh đều uống say, nổi hứng hát hò, mà có người giọng hát không được dễ nghe. Jennie cảm thấy nhức đầu, nhìn sang Jisoo liền thấy chị ấy dường như cực độ chịu đựng cùng nhẫn nại.

– "Chị, chúng ta rời khỏi đây thôi. Em có thể ra ngoài đi dạo không?"
– Hửm? Không muốn vui vẻ cùng bạn bè nữa? Hôm nay là lần cuối đấy. Sau này có muốn thế nào cũng không còn gặp được bọn họ đông đủ như vậy một lần nữa đâu.

Thì ra là muốn em tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc cuối cùng thời học sinh.

– "Sớm muộn một vài giờ có quan trọng gì. Những gì đáng nhớ em đều ghi nhớ ở trong lòng rồi!"

Bọn họ cùng nhau đi dạo ở công viên bờ hồ gần nhà, trên tay cầm ly kem viên mua từ gánh hàng rong bên hàng rào. Váy của Jennie mỏng, Jisoo liền đưa áo khoác của mình cho em ấy. Jennie bước đi chầm chậm, tâm trí như muốn tan trong mùi hương thanh mát toả ra từ chiếc áo khoác trên người mình.

– Ngày mai em dọn dẹp đồ đạc của mình vào, chiều đến sẽ có người tới vận chuyển đi. Chúng ta chuyển nhà một chuyến!
– Dạ?
– Tôi nhìn trúng một căn nhà vườn khá xinh, vừa hay gần Học viện Mỹ thuật, liền tặng cho em xem như quà tốt nghiệp. Nhà chúng ta nuôi dưỡng em, hiện giờ em đã trưởng thành, tặng cho em sau này làm vốn.

Jennie rút điện thoại định gõ gì đó. Jisoo đưa tay chặn em lại.

– Không thể từ chối, đã sang tên cho em rồi. Em không thích thì cũng không sao, có thể đem bán cho người khác.
– ...
– Thực sự không cần cảm thấy mang ơn hay ràng buộc. Chỉ cần em không thích, liền trả lại cho tôi. Nếu không phải như vậy thì không cần áy náy. Gia đình chúng tôi đều yêu quý em, hơn nữa đã danh chính ngôn thuận nhận nuôi em, sau này có thể nương tựa vào, không cần gồng mình gánh vác.

Jisoo biết em ấy coi trọng lòng tự trọng của mình, cũng không biết đến cái gì gọi là dựa dẫm người khác. Có điều em ấy không biết, vì chị đã nói với ba mẹ rằng muốn giữ em ấy bên mình, muốn chăm sóc cho em ấy sau này, hai người già bọn họ liền biết rằng đời này bọn họ không còn hi vọng có một chàng rể hiền, đổi lại sẽ có thêm một cô con gái ngoan...

– "Nhưng... em sẽ chuyển đến đó một mình sao?"
– Đương nhiên không!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store