ZingTruyen.Store

Nam chính từng bị tôi tra sống lại - Chước Nhiễm

122.

_tumosam

Người thừa kế hào môn 28.

*

Lâm Không Lộc lại hoang mang, giáo án là cái quái gì? Mợ là ai nữa?

Thấy y không hiểu, Cecil vừa đăng ký đăng nhập vừa giải thích: "Mợ chính là Dư giáo quan."

Lâm Không Lộc: "Ồ." Cậu và anh ta quan hệ cũng tốt ghê, nhưng anh ta đã theo đuổi được cậu tôi chưa? Cậu đã gọi là mợ rồi à?

Hơn nữa, cách xưng hô mợ này...

Biểu cảm của Lâm Không Lộc có hơi khó nói, y quay đầu lại nhìn thứ mà hắn gọi là giáo án.

Cecil vừa đăng ký thành công, Lâm Không Lộc liếc nhìn nội dung và giao diện, mặt tức thì hơi nóng lên, vội giật lấy thiết bị đầu cuối tắt trang đi, quay lại nói với vẻ hơi bực: "Cậu gọi đây là giáo án à?"

Cecil thấy thiết bị đầu cuối bị giật lấy, không hiểu, nói: "Là giáo án sinh học, nghiên cứu sự ra đời của sự sống." Hắn ngừng một lát rồi nói thêm: "Là huấn luyện viên nói."

Lâm Không Lộc nghẹn lời, một lúc lâu sau mới ho nhẹ: "Sau này cậu bớt nghe anh ta nói bậy bạ đi, ngoài ra cái này không được xem ở bên ngoài."

Không ngờ Dư Thiếu tướng trông nghiêm túc chính trực mà thực tế lại dạy hư học trò, chậc, phải nhắc nhở cậu cẩn thận một chút mới được.

Cecil nghe vậy có chút tiếc nuối, cất thiết bị đầu cuối đi nói: "Vậy về nhà xem."

Lâm Không Lộc: "..." Hay là mình cứ xóa trang web đi thì hơn.

Sói con lúc này đã ăn no, sau khi liếm sạch bát ăn liền nghển cổ hỏi: "Cái gì thế? Ta cũng muốn xem."

Mặt Lâm Không Lộc hơi sa sầm, đẩy đầu nó ra nói: "Nhóc không được xem."

Cuối cùng thì trang web vẫn không bị xóa. Một là Lâm Không Lộc cảm thấy không cần thiết, xóa đi rồi Dư Tân Dịch vẫn có thể đưa lại. Hai là Cecil dù sao cũng đã trưởng thành, học hỏi một chút cũng... khụ.

Thế là, ăn cơm xong trở lại công ty, Lâm Không Lộc làm việc trong văn phòng, còn Cecil thì ngồi trên sofa bên cạnh chuyên tâm học tập.

Hai người trông có vẻ không làm phiền nhau, nhưng học một hồi, tai Cecil bắt đầu đỏ lên, ánh mắt cũng thỉnh thoảng lại liếc về phía Lâm Không Lộc.

Lâm Không Lộc không phải người mù, đương nhiên có thể nhận ra, đặc biệt là ánh mắt của Cecil ngày càng nóng rực. Bị nhìn nhiều lần, y căn bản không còn lòng dạ nào làm việc, đành phải nghiêm mặt hỏi: "Cậu đã đọc xong 《Lý Thuyết Tác Chiến Cơ Giáp》 chưa?"

"Vẫn... chưa." Cecil ánh mắt có chút chột dạ.

"Khụ, vậy thì đọc sách đi." Lâm Không Lộc nghiêm nghị nói.

"Ồ." Cecil ngoan ngoãn nghe lời.

Không nghe lời không được, cánh cửa thế giới mới đã mở ra, nếu không dời sự chú ý đi, hắn có thể sẽ không nhịn được mà lao vào Tiểu Lộc.

Nhưng sau khi tan làm trở về căn hộ của Lâm Không Lộc, cuối cùng Cecil vẫn không nhịn được. Ngay lúc mở cửa, hắn đã ôm chầm lấy Lâm Không Lộc, đẩy vào trong, rồi lại đóng cửa lại, ghé sát tai nhỏ giọng nói: "Tiểu Lộc, ta muốn thử."

Lâm Không Lộc đột nhiên bị ôm chặt, tai cũng bị cắn nhẹ một cái, hơi thở khẽ ngưng lại, nhất thời vậy mà đứng không vững, tập tài liệu trong tay cũng suýt rơi xuống đất.

Cecil nhân thế đè y lên cửa, cúi đầu nhìn y.

Tình cảm của thiếu niên nồng cháy, ánh mắt thuần khiết, nhưng lời nói ra lại...

"Thầy ơi, muộn thế này rồi sao thầy vẫn còn làm việc ạ?" Hắn lấy tập tài liệu trong tay Lâm Không Lộc, nhẹ nhàng ném sang một bên.

Lâm Không Lộc: "..." Thế mà đã học được cả trò đóng vai rồi à?

"Em có bài không biết làm, thầy có thể dạy em không ạ?" Giọng Cecil trong trẻo nhưng ngữ điệu lại nhão nhoẹt, ôm lấy y như đang làm nũng, phả hơi vào tai y.

Lâm Không Lộc có chút mềm nhũn cả chân, vô thức đẩy ra, lại bị hắn hôn lấy.

Cuối cùng, sự đẩy cự biến thành ôm ấp. Lông mi Lâm Không Lộc khẽ run, đuôi mắt ửng hồng, khó khăn nói: "Vào phòng ngủ..."

*

Ngoài cửa, sói con gãi gãi đầu, lại húc húc vào cửa, sốt ruột hú lên: "Vương, Tiểu Lộc, ta vẫn còn ở bên ngoài này."

Nhưng hiệu quả cách âm của căn hộ quá tốt, người trong phòng đều không nghe thấy.

Nửa đêm Cecil mở cửa lấy đồ ăn ngoài mới phát hiện sói con bị nhốt ở bên ngoài, hiếm khi cảm thấy có chút áy náy.

Sói con đợi đến mức sắp ngủ gật, thấy cửa mở liền lập tức lách qua chân hắn vào căn hộ, lần theo hơi tìm đến Lâm Không Lộc, ấm ức hú lên: "Tiểu Lộc, sao cậu lại quên ta ở bên ngoài? Một con sói to đùng như ta đây awoo..."

Lâm Không Lộc đang ngồi bên bàn ăn chờ được đút, nghe vậy động tác xoa eo cứng đờ, có chút ngượng ngùng.

Y vừa mới tắm xong, mặc đồ ngủ, để lộ ra những vết tích lấm tấm trên cẳng chân và cổ.

Sói con hú xong nhìn thấy những vết tích, ngây người: "Tiểu Lộc, cậu bị thương à?"

Lâm Không Lộc: "..." Ngượng chết đi được.

May mà Cecil kịp thời đi tới, xách gáy sói con lôi đi.

Lúc này toàn thân hắn đều toát ra vẻ vui vẻ. Sau khi đặt sói con ở cửa phòng khách, đổ thức ăn vào bát xong, hắn liền vui vẻ quay lại bên cạnh Lâm Không Lộc, dính lấy đối phương như ong vờn hoa.

"Tiểu Lộc, cậu đừng cử động, ta đút cho cậu, a—"

Lâm Không Lộc mặt đầy vạch đen: "Tay tôi có bị liệt đâu."

Cecil: "Nhưng ta muốn đút..."

Lâm Không Lộc đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Thôi được rồi, được rồi."

Cách đó không xa, sói con đang ăn ngấu nghiến, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, kỳ quái nghĩ: Vương và Tiểu Lộc hình như có chút không giống trước đây.

Nhưng cụ thể không giống ở đâu, nó lại không nói được. Thôi bỏ đi, ăn cơm ăn cơm, thế giới của sói/người trưởng thành, trẻ con không hiểu được.

*

Cecil là một học sinh chăm chỉ. Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, hắn đã không nhịn được mà áp dụng kiến thức đã học vào thực tiễn, vừa thực hành vừa hỏi: "Thầy ơi, làm thế này có đúng không ạ?"

"Thầy ơi, kiến thức này..."

Lâm Không Lộc chỉ muốn khóc mà không có nước mắt: Xin cậu đấy, học chút kiến thức truyền thống, cổ hủ đi.

Kiến thức này quá thử thách cái eo.

Ăn sáng xong, Lâm Không Lộc nói gì cũng không cho hắn lại gần nữa. Nào ngờ vừa ra khỏi cửa không bao lâu, họ đã gặp phải tấn công của bọn trùng.

Cecil phản ứng cực nhanh, vươn cánh tay dài một cái đã kéo Lâm Không Lộc vào lòng, đồng thời lấy cơ giáp từ lõi không gian ra, ôm y nhảy lên, ngay cả thang đăng nhập cũng không cần, trực tiếp vào thẳng buồng lái.

Sói con bị bỏ lại tại chỗ: "Ta lại bị bỏ lại rồi này!"

Tuy rằng trong một tháng qua, phần lớn thời gian Cecil đều tác chiến mô phỏng trong chiến trường toàn ảnh, nhưng khi thực sự điều khiển cơ giáp đối mặt với lũ biến dị trùng đột nhiên xuất hiện, hắn lại giống như đã thực chiến vô số lần, bình tĩnh, lý trí, điều khiển cơ giáp vung đao ánh sáng, trong nháy mắt đã giết chết ba con biến dị trùng.

Lâm Không Lộc: "..." Thằng nhóc này đúng là dồi dào sinh lực, vừa làm xong việc đã đi đánh nhau, không hề yếu đi chút nào.

Đánh xong, Cecil vẫn còn sợ hãi: "May mà ta xin nghỉ phép đến đây, nếu không cậu một mình gặp phải..."

Nói đến đây, hắn nhíu mày, lại nhớ đến kiếp trước.

Lâm Không Lộc nắm chặt tay hắn an ủi: "Yên tâm, tôi sẽ không sao đâu."

Đây là lời thật lòng, y thậm chí còn nghi ngờ chuyện này là nhắm vào Cecil. Nếu Cecil không đến, hôm nay có lẽ y đã không gặp phải bọ tấn công.

Xem ra Tiết Uyển rất nóng lòng muốn trừ khử người tiến hóa cấp S.

Lâm Không Lộc trong lòng cười lạnh nhưng ngoài mặt không biểu hiện, nói với Cecil: "Lát nữa chúng ta đến Quân bộ."

Cecil gật đầu, đang định rời đi thì bị mấy cỗ cơ giáp đột nhiên xuất hiện chặn lại.

Dù sao cũng là ở Đế Đô Tinh, bộ phận an ninh phản ứng cực nhanh. Chỉ là lúc họ đến nơi, lũ biến dị trùng đã bị giải quyết xong, chỉ có thể mời hai người Lâm Không Lộc đến phối hợp điều tra, giúp tường thuật lại tình hình.

Quân bộ rất nhanh cũng nhận được tin tức. Chân trước Lâm Không Lộc và Cecil vừa ra khỏi cục an ninh, chân sau đã bị người do Dư Tân Dịch cử đến đón đi.

Lâm Không Lộc khẽ thở phào nhẹ nhõm, như vậy y cũng không cần phải tìm cớ đến Quân bộ, nhưng... hình như đã quên mất cái gì đó.

Cecil cũng nghĩ vậy.

Hai người suy nghĩ một lát, đột nhiên nhìn nhau, đồng thanh nói: "Quên sói con rồi."

Đờ mờ!

Mười phút sau, hai người vội vã chạy đến địa điểm xảy ra sự việc, liền thấy sói con ủ rũ ngồi xổm bên đường, dây xích chó đang được một nhân viên chấp pháp văn minh cầm.

Lâm Không Lộc và Cecil đồng thời thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị lạc.

Thấy hai người họ, nhân viên chấp pháp mặt mày nghiêm túc: "Dắt chó đi dạo không có dây xích, phạt một trăm đồng."

"Ta không phải là chó, ta muốn về bầy sói." Sói con hú lên awoo, giọng điệu thê lương.

Vương đã thay đổi, Tiểu Lộc cũng thay đổi, lòng người bạc bẽo.

Lâm Không Lộc & Cecil: "..."

"Được rồi, tối nay cho nhóc ăn thịt tươi." Cả hai đều có chút chột dạ.

Sói con: "Hú!"

Để phòng sói con lại bị bỏ lại, sau khi trở về quân bộ, hai người liền gửi nó ở đội huấn luyện chó quân đội.

Lâm Thanh Hứa và Dư Tân Dịch biết họ suýt gặp chuyện không may, gần như cùng lúc chạy đến quan tâm. Chử Nguyên soái rất nhanh cũng cử người đến mời.

Lâm Không Lộc đã quyết định báo cáo tình hình của Tiết Uyển, liền nói với Cecil và Dư Tân Dịch: "Có thể phiền hai người đưa tôi cùng đi gặp Nguyên soái được không?"

Lâm Thanh Hứa nghe vậy nhíu mày, nói: "Cháu định báo cáo chuyện đó à?"

Lâm Không Lộc gật đầu.

Lâm Thanh Hứa thở dài: "Nhưng chúng ta không có bằng chứng."

"Không thể đợi thêm được nữa." Lâm Không Lộc vẻ mặt nghiêm túc.

Tiết Uyển chắc chắn sẽ lại tìm cách ra tay với Cecil, còn y, cũng cần Quân bộ phối hợp diễn một vở kịch.

Dư Tân Dịch nhìn hai người họ, dường như nhận ra điều gì đó, nói: "Tôi đưa các cậu đi."

Cecil nghe vậy lại nắm lấy tay Lâm Không Lộc, giành nói trước: "Dượng... cậu đưa cậu ta đi là được rồi, ta đưa Tiểu Lộc đi."

Dư Tân Dịch: ... Thằng nhóc này vừa rồi định gọi là mợ đúng không? Nguy hiểm thật, suýt nữa thì xấu hổ chết đi được.

*

Trong văn phòng, Chử Nguyên soái thấy bốn người họ cùng nhau đến, sững người một lúc, ngay sau đó nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Các cậu có chuyện cần báo cáo à?"

Dư Tân Dịch gật đầu, trước tiên giới thiệu giúp hai người: "Đây là Giáo sư Lâm của Viện Nghiên cứu Quân sự và cậu Lâm của tập đoàn Lâm thị, là họ có chuyện muốn báo cáo với ngài."

Chử Nguyên soái đương nhiên biết họ, đặc biệt là Lâm Không Lộc, chẳng phải là đối tượng của thằng nhóc Cecil sao.

Ông ta liếc nhìn Cecil một cái, thấy thằng nhóc này đang đứng một bên ra vẻ lạnh lùng, tuy không nói gì nhưng ánh mắt lại luôn đặt trên người Lâm Không Lộc, đầy vẻ muốn bảo vệ.

Chử Nguyên soái không khỏi thầm chậc một tiếng, cũng nhìn về phía Lâm Không Lộc, hỏi: "Có chuyện gì, nói đi."

Lâm Không Lộc gật đầu, trước tiên chào hỏi, sau đó xin lỗi và nhờ đối phương kiểm tra xem hệ thống chống nghe lén trong văn phòng đã được bật chưa. Sau khi xác định mọi thứ đều an toàn, y mới mở lời: "Thưa Nguyên soái, tôi muốn tố cáo công dân Đế Đô Tinh Tiết Uyển là biến dị trùng, hơn nữa còn là trùng mẫu có khả năng khống chế biến dị trùng cấp trung và cấp thấp, đã ẩn náu ở Đế Đô Tinh gần hai mươi năm. Mẹ tôi năm đó chính là vì phát hiện ra thân phận của bà ta nên mới bị ám hại."

Chử Nguyên soái ban đầu không hiểu Tiết Uyển là ai, đến khi nghe thấy hai chữ "trùng mẫu", vẻ mặt tức thì kinh hãi.

Cấu trúc bầy đàn của biến dị trùng tương tự như Trùng tộc của một trăm năm trước, đều do Trùng Hoàng sinh sản và thống trị toàn bộ bầy đàn. Nhưng biến dị trùng và Trùng tộc lại có chút khác biệt.

Trùng Hoàng của biến dị trùng thường chỉ sinh sản ra biến dị trùng cấp cao, ví dụ như trùng mẫu, sau đó trùng mẫu lại tiếp tục không ngừng sinh sản ra một lượng lớn biến dị trùng cấp trung hoặc cấp thấp. Biến dị trùng cấp cao cũng giống như con người, có tư duy, có trí tuệ, thậm chí có thể ký sinh trong cơ thể người, ngụy trang thành con người.

Những con trùng mẫu này thực lực rất mạnh, không thua kém gì con Trùng tộc Nữ vương đã bị tiêu diệt một trăm năm trước. Khả năng sinh sản của chúng cũng mạnh, khi không có con đực có thể tự phân hóa, giống như rắc bào tử mà sinh sản ra hàng trăm hàng nghìn con biến dị trùng cấp trung và cấp thấp.

Mấu chốt là, ấu trùng mà chúng phân hóa ra cũng có thể ký sinh.

Nếu Tiết Uyển là trùng mẫu biến dị, lại còn ẩn náu ở Đế Đô Tinh nhiều năm, vậy thì... Vãi!

Chử Nguyên soái và Dư Tân Dịch tức thì đều biến sắc, không dám nghĩ tiếp.

Lâm Không Lộc gan lớn, nghĩ thay họ: "Tôi đã điều tra, mấy năm nay Tiết Uyển đã lợi dụng thế lực của cha tôi là Lạc Đình để thường xuyên tiếp xúc với giới quyền quý của Đế Đô Tinh, trong đó có Phu nhân Martha. Phu nhân Martha và Bệ hạ tiếp xúc thường xuyên, mà Hoàng tử Kelly lại tiếp xúc với con trai của Tiết Uyển là Lạc Vũ Thần..."

Dư Tân Dịch càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng, Cecil cũng nhíu mày, còn Chử Nguyên soái thì mặt đã tái xanh.

"Cậu nói những lời này phải có bằng chứng." Ông ta nghiến chặt răng, nói từng chữ một.

Nếu đây là sự thật, vậy đế quốc chẳng phải đã bị xâm nhập thành cái sàng rồi sao?

Mặc dù trong giai đoạn ký sinh, ấu trùng không thể khống chế tư duy và hành động của con người, nhưng trùng mẫu có thể tùy thời điểm xúc tác, khống chế ấu trùng, khiến chúng tức khắc trưởng thành, phá cơ thể mà ra.

Lâm Thanh Hứa là chuyên gia nghiên cứu về lĩnh vực này, lúc này giải thích: "Nếu là ký sinh bình thường, ấu trùng trong vòng một năm chắc chắn sẽ trưởng thành, phá cơ thể mà ra. Chỉ có ký sinh cấp cao mới có thể kéo dài nhiều năm, khiến ấu trùng ở trong trạng thái ngủ đông trong thời gian dài, chờ đợi được trùng mẫu đánh thức. Nhưng loại ký sinh này cực kỳ hao tổn sức mạnh của trùng mẫu, một con trùng mẫu cùng lắm chỉ có thể phân hóa ra hơn mười ấu trùng loại này."

"Nếu bà ta liều mạng sinh sản ấu trùng để ký sinh như rắc bào tử, Đế Đô Tinh những năm nay đã sớm xuất hiện những vụ án con người bị bọ ký sinh giết chết. Nếu không có, chứng tỏ bà ta vì để ẩn náu lâu dài, chỉ lựa chọn ký sinh cấp cao."

Sắc mặt của Chử Nguyên soái lại không vì lời giải thích của anh ta mà tốt hơn. Nếu tình hình Lâm Không Lộc báo cáo là sự thật, vậy Đế Đô Tinh rất có thể có hơn mười người bị ký sinh cấp cao, hơn nữa những người này đều không giàu thì cũng sang.

Đặc biệt là ngay cả người bên cạnh Hoàng đế cũng bị tiếp xúc thường xuyên, vậy Hoàng đế chẳng lẽ... Đệt!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store