ZingTruyen.Store

Myungyeon Ver Ba Xa Anh Vo Cung Cung Chieu Em Lam Ai Dinh Quyen 3

Sunggyu thông qua vệ tinh đã tìm được vị trí Park Jiyeon rất nhanh. Kim Myungsoo mang người đến kho hàng đẩy cửa ra từ xa đã thấy Park Jiyeon bị trói.

"Jiyeonie."

Kim Myungsoo đau lòng gọi cô. Jasmine đang nói hăng say thì đột nhiên nghe thấy âm thanh sau lưng, xoay người lại thì kinh ngạc mà nói:

"Làm sao nhanh như vậy mà anh đã tìm được nơi này?"

"Xem ra lần trước tôi nói cô không có nghe, tôi nói rồi không cho phép cô vô lễ với vợ tôi, nếu không dù có là công chúa thì tôi cũng không bỏ qua."

Kim Myungsoo vừa nói vừa đi về phía trước.

"Anh....anh không nên tới đây, không nên tới...."

Jasmine không chịu nổi khí thế cường đại của Kim Myungsoo, âm thanh run rẩy sau đó cô ta cầm súng chỉa vào đầu Park Jiyeon nói:

"Anh đừng tới đây, anh tiến về trước một bước thì tôi liền nổ súng."

Jasmine uy hiếp Kim Myungsoo.

"Cô dám nổ súng thử xem?"

Kim Myungsoo lạnh giọng nói nhưng thật ra trong lòng khẩn trương muốn chết. Đúng lúc đó thì Park Jiyeon đã làm đứt được sợi dây trói tay mình, đau lòng lúc nãy của Park Jiyeon chỉ là đóng kịch để kéo dài thời gian chờ Kim Myungsoo đến cứu mình. Nhân tiện dời sự chú ý của Jasmine để cô tiện cắt đứt sợi dây.

Park Jiyeon vừa làm đứt sợi dây thì nhanh tay đoạt lấy súng trong tay cô ta. Park Jiyeon đã từng học qua Taekwondo mà Jasmine thì từ nhỏ sống trong nhung lụa nên không học gì. Park Jiyeon dễ dàng tiếp cận súng trên tay cô ta, nhưng cô ta giơ súng lên muốn bắn vào Park Jiyeon.

"Phanh ——."

Jasmine mở to mắt nhìn máu chảy trên cánh tay phải của mình.

"A ——."

Cô ta hét lên đau đớn. Kim Myungsoo đã nhanh tay lấy súng lục của mình ra bắn vào tay cô ta trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó.

Thật ra thì Kim Myungsoo muốn giết cô ta ngay lập tức nhưng nghĩ Park Jiyeon đang ở đây cho nên không ra tay. Sunggyu cũng mang theo nhiều thủ hạ xông vào, Kim Myungsoo nhanh bước tới bên cạnh Park Jiyeon ôm lấy cô nói:

"Bà xã em không sao chứ?"

"Em không sao."

Nói xong Park Jiyeon té xỉu trong ngực anh vì sức cùng lực kiệt.

Thời gian cả buổi chiều đến buổi tối cũng không có ăn cơm, bị bắt cóc nên tinh thần cô phải tập trung cao độ cho nên dẫn đến hôn mê.

Kim Myungsoo vừa định ôm cô rời đi thì nhìn thấy video dưới chân. Sunggyu rất nhanh đã thu phục hết những tên kia, một vài tên như thế này sau có thể gây khó dễ cho những người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, chỉ vài động tác đã đầu hàng.

Lúc này Sunggyu lên tiếng hỏi:

"Môn chủ, những người này nên xử lí như thế nào?"

"Tra hỏi rõ chuyện đã xảy ra sau đó giết sạch. Giữ Jasmine lại, còn có chuyện cần đến cô ta."

Kim Myungsoo lạnh lùng ra lệnh sau đó đưa Park Jiyeon rời khỏi đó.

Sáng hôm sau Park Jiyeon vì đói bụng mà tỉnh lại, bụng không ngừng kêu ục ục. Kim Myungsoo ngồi ở mép giường thấy cô tỉnh dậy liền ân cần hỏi:

"Vợ ơi em tỉnh rồi à, có đói bụng không?"

"Rất đói!"

Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo nói.

"Anh đã sai người làm bữa sáng rồi, bây giờ chúng ta xuống lầu ăn cơm."

Kim Myungsoo nói xong liền ôm cô đi xuống lầu. Park Jiyeon ngồi trước bàn ăn yên lặng ăn sáng, cùng bình thường không khác gì mấy. Nhưng cũng là bởi vì Park Jiyeon cùng bình thường không khác, Kim Myungsoo trong lòng mới phải càng khẩn trương hơn.

Kim Myungsoo giống như đứa bé làm sai, yên lặng chờ đợi người lớn trừng phạt. Anh khẩn trương ngồi nhìn Park Jiyeon ăn xong điểm tâm.

Anh thấy cô ăn xong chuẩn bị rời khỏi bàn, liền hỏi:

"Vợ ơi em không có chuyện gì muốn hỏi anh sao?"

Có lẽ Kim Myungsoo muốn nói ra sự thật, anh cũng không muốn giấu diếm Park Jiyeon mãi.

"Chuyện gì?"

Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo không hiểu hỏi.

"Chính là chuyện ngày hôm qua?"

'Chẳng lẽ vợ mình không nghe thấy lời Jasmine nói, hoặc không tin lời cô ta, nhưng không đúng, cho dù không tin cũng sẽ hỏi mình mà.'

Anh là người có IQ 200, lần đầu tiên vì chuyện này mà thành người IQ chỉ có 20 thôi.

"Anh nói là chuyện ngày hôm qua công chúa Jasmine nói với em anh là người của hắc đạo à?"

Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo hỏi.

"Đúng vậy, vợ này cho dù em muốn tuyên án tử hình thì cũng phải nghe anh giải thích đã."

Kim Myungsoo cho là Park Jiyeon không hỏi mình đã ra tay trừng phạt nên không khỏi nóng nảy sốt ruột hỏi. Người mình quan tâm nhiều sẽ trở nên lo sợ như vậy.

"Anh nói gì? Cái gì tử hình với không tử hình, em đã sớm biết anh là hắc đạo, chỉ là không biết anh là nhân vật lớn như vậy thôi."

Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo hết sức tỉnh táo nói.

"Cái gì, làm sao em biết?"

Lần này đổi lại là Kim Myungsoo kinh ngạc.

"Làm ơn đi, anh cho em là ngốc sao, anh phái người âm thầm giúp em, em biết ngay thân phận anh không đơn giản như vậy."

"Làm sao em biết anh phái người bảo vệ em?"

'Theo lí thuyết, những thủ hạ kia rất chuyên nghiệp sao có thể bị Park Jiyeon phát hiện."

"Em nói là do trực giác phụ nữ anh có tin không? Bởi vì em cảm giác được có người theo sau lưng em...em dò xét nhiều lần nhưng bọn họ không làm tổn thương em...em nghĩ họ không có ác ý. Hơn nữa mỗi lần em có chuyện anh đều là người đầu tiên tới cứu em, em biết những người đó là do anh sắp xếp. Dĩ nhiên những điều này em chưa thế khẳng định anh là hắc đạo. Mà em phát hiện những người từng tổn thương em đều biến mất một cách kì lạ, cho nên em mới nghi ngờ anh là hắc đạo. Đến ngày hôm qua Jasmine nói thì mới xác nhận những gì trong lòng em đã nghĩ."

Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo nói ra cảm giác trong lòng mình.

"Hiện tại em đã biết anh là người của hắc đạo hai tay anh dính đầy máu tươi, nơi này cũng có máu của bạn bè em, vậy em có nguyện ý ở cùng anh không?"

Kim Myungsoo khẩn trương hỏi.

"Ha ha ~, anh nói xem?"

Park Jiyeon đột nhiên khơi dậy sự lo lắng trong lòng Kim Myungsoo.

"Có ý tứ gì?"

Kim Myungsoo không hiểu hỏi lại cô.

"Ha ha ha ngốc...em rất đơn thuần nhưng cũng không phải là không có tâm trí, em biết anh làm những điều đó đều vì em. Em không để ý hai tay anh dính máu tươi, em chỉ quan tâm anh. Em chỉ yêu anh, dù anh là ai, dù anh làm gì, em chỉ yêu anh mà thôi, không liên quan đến thân phận của anh. Em nói vậy đủ chưa?"

Park Jiyeon cười nói.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Park Jiyeon đã thay đổi, cô không ngây thơ như trước nữa, chuyện đời lúc nào cũng có trắng đen hai màu. Cô chỉ muốn ở cạnh Kim Myungsoo thật vui vẻ là được rồi.

"Vợ ơi..."

Giờ phút này Kim Myungsoo rất cảm động. Thật ra vô luận Park Jiyeon chọn gì kết quả cuối cùng đều ở cạnh Kim Myungsoo. Dù tự nguyện hay ép cô ở cạnh thì cô mãi là người phụ nữ cả đời của Kim Myungsoo.

"Nhưng ở với anh sẽ nguy hiểm đến sinh mạng, giống như chuyện hôm qua đó, em không sợ sao?"

Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon nói.

"Không sợ, vì em biết anh sẽ bảo vệ em không để cho em tổn thương. Em tin anh, hơn nữa em cũng có năng lực tự vệ. Tin tưởng em, Myungsoo. Em sẽ không nhu nhược như trước kia nữa."

Thật ra mọi chuyện cô đều rõ nhưng cô không muốn động não suy nghĩ mà thôi.

'Myungsoo đang ở cạnh mình, chuyện gì cần mình động não nữa? Cho nên mới thành thói quen gặp chuyện thì nghĩ tới Myungsoo sẽ giúp mình. Việc gì khó đã có Myungsoo lo cho cô, căn bản cô không cần làm gì cả.'

Thật ra nói đến phúc hắc không phải Park Jiyeon hơn Kim Myungsoo sao.

Vốn Kim Myungsoo không muốn nhúng tay vào việc tranh giành quyền lực của hoàng thất Anh quốc nhưng hoàng tử Peter dám động vào người của anh như vậy chỉ có cái chết.

Buổi chiều Sunggyu gọi điện thoại cho Kim Myungsoo:

"Môn chủ, tin tức mới nhận được, Quốc vương qua đời rồi. Bên đó chưa tuyên bố tin này, quốc vương vẫn chưa lập người kế vị, bây giờ Hoàng thất rất hỗn loạn. Hơn nữa bọn họ đồn quốc vương không phải bị bệnh chết mà do trúng độc."

"Ừ, ta biết rồi. Bây giờ cậu tìm Phillip nói cho anh ta biết Kim Myungsoo ta sẽ trợ giúp anh ta giành vương vị. Điều kiện là ta có thể điều khiển quân đội Anh quốc."

Kim Myungsoo lạnh giọng phân phó.

"Rõ, Môn chủ."

Nói xong Sunggyu liền cúp điện thoại.

Lúc này Peter gọi điện thoại tới, hắn ta không biết Kim Myungsoo đã cứu Park Jiyeon ra. Vì Kim Myungsoo sai Sunggyu uy hiếp Jasmine không cho cô dùng điện thoại liên lạc với anh trai mình cho nên hắn ta cho là vẫn đang khống chế Park Jiyeon. Còn Park Jiyeon trong tay thì Kim Myungsoo sẽ nghe theo hắn.

"Tổng giám đốc Kim, không biết chuyện lần trước tôi nói anh đã nghĩ thế nào rồi?"

Peter cười nói đến.

"Tại sao tôi phải giúp ngài?"

Kim Myungsoo lạnh giọng mà nói.

"Ha ha ha ~, cái này sao? Nghe nói phu nhân ngài gần đây không ở cạnh ngài. Chỉ cần ngài giúp tôi lần ngày tôi đảm bảo phu nhân sẽ không hao tổn sợi tóc nào xuất hiện trước mặt ngài."

Peter dùng Park Jiyeon uy hiếp Kim Myungsoo.

"Ngài dám đụng vào vợ tôi, tôi nhất định sẽ làm cho ngài chết không tử tế."

"A ~, chỉ cần tổng giám đốc Kim buổi sáng ngày mai chịu phối hợp cùng tôi...tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện không hại phu nhân ngài."

"Được, tôi đồng ý."

Nói xong, Kim Myungsoo liền tức giận cúp điện thoại. Bên cạnh Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo cười nói:

"Chồng này, anh không đi làm diễn viên quả thật là lãng phí."

Park Jiyeon đang ở bên người Kim Myungsoo, Kim Myungsoo cư nhiên cũng có thể diễn giống như thật.

"Nếu anh đi làm diễn viên, vậy vợ này em sẽ đi làm kí giả sao?"

"Tại sao?"

Park Jiyeon không hiểu hỏi.

"Bởi vì như thế sẽ giống như là chúng ta có gian tình."

Kim Myungsoo cười nói.

"Anh đi chết đi!" Park Jiyeon nói xong lấy gối ôm ném về phía Kim Myungsoo.

Phải nói Peter, hắn đương nhiên không phải là người ngu xuẩn nhưng lại tự cho rằng kế hoạch của mình sẽ hoàn hảo, căn bản không biết rằng đã bị người ta đoán được. Sai lầm lớn nhất của hắn là để Jasmine đi bắt cóc Park Jiyeon, hắn quá kiêu ngạo tự phụ nghĩ rằng mọi thứ trong tay mình từ đó dẫn đến kết cục bi thảm.

Buổi tối, Sunggyu đi tới khách sạn chỗ Kim Myungsoo ở. Gõ cửa tiến vào:

"Vương tử điện hạ Phillip đã đồng ý điều kiện của môn chủ, muốn đem lệnh bài này giao cho ngài."

Sunggyu giao lệnh bài cho Kim Myungsoo sau đó nói tiếp: "Đây là lệnh bài tùy ý điều động quân đội Anh quốc, như vương tử nói ngài phải đồng ý một điều kiên chính là không dùng lệnh bài này làm tổn hại quốc dân của ngài ấy."

Sunggyu chuyển tất cả những lời mà Phillip muốn nói đến cho Kim Myungsoo.

"Cậu đi nói cho Phillip biết ta đồng ý điều kiện này. Cậu nói anh ta không cần làm gì cả, ngày mai chỉ cần an tâm làm Quốc vương là được. Ta đã an bài tất cả rồi."

Kim Myungsoo nhận lấy lệnh bài rồi nhìn Park Jiyeon đang ngồi ở sofa:

"Vợ này, anh cho em cái này."

Kim Myungsoo nói xong đưa lệnh bài cho Park Jiyeon. Thật ra đối với anh lệnh bài kia không có hữu dụng, anh có thể giúp người khác mà không cần cái này.

"Đây là cái gì à?"

Park Jiyeon loay hoay lệnh bài trong tay hướng về phía Kim Myungsoo tò mò hỏi.

"Lệnh bài điều khiển quân đội hoàng thất. Có cái này em có thể tùy ý điều khiển cả quân đội Anh quốc."

"Cái này quan trọng sao anh lại cho em, lỡ em làm mất thì sao?"

Park Jiyeon không hiểu hỏi.

"Anh muốn đưa cho em, mất thì thôi, có cái gì quan trọng hơn so với em chứ?"

"Ai, vậy được rồi em nhận. Chỉ là em nghe nói anh là L, có vẻ rất lợi hại, trở về nước đưa em đi xem tổng bộ một chút được không?"

Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo mong đợi.

"Thế nào đột nhiên muốn đi nơi đó?"

Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon hỏi.

"Em muốn xem thử, trước kia đã từng nhìn thấy trên ti vi. Em muốn đi anh đưa em đi có được không, em còn chưa thấy súng thật."

Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo năn nỉ.

"Được, được, trở về nước liền dẫn em đi xem được không!"

Thật sự không cưỡng cầu được Park Jiyeon, Kim Myungsoo phải đồng ý.

"Được, chồng yêu vạn tuế."

Park Jiyeon vui mừng kêu.

Ngày thứ hai.

Các đại thần trong hoàng thất đang triệu tập cuộc họp khẩn cấp, lựa chọn ai và quân chủ tiếp theo.

"Tôi đề nghị Đại vương tử Phillip, vì ngài ấy là vương tử danh chính ngôn thuận. Huyết thống của ngài ấy là thuần chính nhất."

Một đại thần đề nghị nói.

"Không, tôi phản đối. Hiện tại đã là thời nào rồi, tôi cho là chỉ cần con của quốc vương đều là huyết thống chính, cho nên tôi đề nghị nhị vương tử Peter. Tôi cảm thấy ngài ấy có đủ tài và đức đảm nhận vị trí này. Cái gì thuần chính với không chứ, mọi người đều là con của quốc vương."

Một đại thần đưa ra ý kiến phản đối.

Mỗi người đều đưa ra một lý do cho người mình ủng hộ. Phillip thấy các đại thần đang tranh chấp không nói gì mà chỉ lẳng lặng đợi Kim Myungsoo đến vì hôm qua Kim Myungsoo đã nói anh ta không cần làm gì cả, chỉ cần chờ Kim Myungsoo tới là được.

Đang lúc ấy thì Kim Myungsoo từ ngoài đẩy cửa vào.

"Anh vào bằng cách nào?"

Thấy Kim Myungsoo đi vào, một đại thần đứng lên tức giận nói.

"Đương nhiên là đi tới."

Kim Myungsoo vừa nói vừa tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống. Thật may là mình nói trước muốn một lệnh bài, bằng không sao có thể dễ dàng như vậy liền tiến vào đây.

"Chúng tôi đang có hội nghị nội bộ, mời tiên sinh rời đi cho."

Một vị đại thần khá lịch sự nói.

"Macy, anh ta là bạn tôi mời tới, tôi cho phép anh ta ngồi ở chỗ này."

Đại Vương Tử Phillip hướng về phía vị đại thần kia nói.

"Như vậy không tốt đâu, Đại Vương Tử."

Đại thần ủng hộ nhị vương tử lên tiếng phản bác.

Bởi vì đại vương tử lên tiếng nên người này cho rằng Kim Myungsoo là người của Phillip.

"Không có việc gì, tôi cũng đồng ý anh ta ở chỗ này."

Peter làm bộ như độ lượng nói.

Peter tự cho là Kim Myungsoo là tới để trợ giúp mình, cho nên sẽ đồng ý Kim Myungsoo ngồi ở chỗ này.

"Nếu mọi người tranh luận không có kết quả thì tôi nghĩ chúng ta nên bỏ phiếu quyết định đi."

Một người trong đám đại thần đề nghị.

"Đồng ý."

"Đồng ý."

. . . . . .

Các đại thần đang chuẩn bị bỏ phiếu, Kim Myungsoo đột nhiên đứng lên nói:

"Chờ một chút trước khi bỏ phiếu, tôi muốn cho mọi người biết chân tướng sự thật. Đợi đến lúc đó mọi người có thể quyết định bầu chọn cho ai."

"Anh muốn làm gì?" Peter hỏi.

Bởi vì Peter sinh ra một loại cảm giác xấu.

Kim Myungsoo thực sự sẽ giúp mình loại bỏ Phillip sao?

"Ngài nói xem?"

Kim Myungsoo nhìn hắn ta, cười như không cười. Cũng vì Kim Myungsoo không thèm để ý đến vẻ mặt của hắn nên hắn càng cảm thấy lo lắng ở trong lòng.

"Đừng quên vợ anh vẫn đang trong tay tôi."

Peter cố ý hạ thấp giọng nói nhỏ bên tai Kim Myungsoo. Mục đích nhắc nhở anh đừng làm chuyện không có lợi cho mình.

"A ~."

Kim Myungsoo không để ý lời Peter đang uy hiếp mình, cho người phát video mình đã chuẩn bị trước.

"Cha, đây là thuốc con đặc biệt chuẩn bị cho cha, cha nhanh uống đi. Uống xong thì cha sẽ khỏe lại."

Chỉ thấy Peter hướng về phía quốc vương bị bệnh liệt giường nói.

"Ừ ừ." Lão quốc vương nhìn thấy ý đồ của Peter lắc đầu không chịu uống chén thuốc.

Quốc vương không chịu uống, bất đắc dĩ Peter cưỡng ép ông uống. Chỉ thấy sau khi uống xong quốc vương liền trợn mắt mà chết. Sau đó Peter làm như không có chuyện gì, lấy chén thuốc đó đi ra ngoài.

"Cái người không có lương tâm gì hết, ngay cả cha mình mà cũng dám hạ độc, không xứng đáng làm người?"

Phillip tức giận nói.

"Làm sao có thể? Bên trong rõ ràng không có máy theo dõi, tại sao lại như vậy? Hừ, do lão già kia, hồi nhỏ đã thích anh trai vật gì tốt đều cho anh ta, đều là con của lão nhưng lão không hề nghĩ đến cảm giác của tôi. Nếu như tôi không xuống tay đợi đến lúc ông ta tỉnh táo lại sẽ truyền vương vị cho tôi sao? Tôi đây gọi là ra tay trước thì chiếm lợi thế, ai bảo lão già kia đối với tôi vô tình."

Peter ác độc nói.

"Con người tán tận lương tâm!"

Phillip kích động túm lấy cổ áo của Peter.

"Người đâu, bắt nó lại."

Phillip ra lệnh cho thuộc hạ. Bị người ta dẫn đi Peter mới phản ứng được mình đã thua rồi. Đây là do lỗi của Kim Myungsoo, hắn ta nói:

"Anh đừng quên vợ anh còn trong tay tôi, tôi không được làm vua thì vợ anh cũng phải chôn theo. Ha ha ha..."

Peter cho rằng Park Jiyeon là lá bài hộ mệnh của mình, Kim Myungsoo nhất định sẽ cứu mình ra.

"A...thật xin lỗi, vợ tôi đang ngủ ở nhà. Kế tiếp là chuyện nội bộ của các người, không có việc gì nữa tôi xin đi trước."

Kim Myungsoo hướng về phía Đại Vương Tử Phillip nói. Nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.

"Cám ơn anh."

Phillip nhìn bóng lưng Kim Myungsoo, cảm ơn từ trong thâm tâm.

"Không cần đâu, chỉ là một việc đơn giản thôi. Tôi đã lấy được thứ tôi muốn rồi, tôi nghĩ em gái của ngài Jasmine sẽ không về."

Kim Myungsoo lạnh giọng mà nói.

"Vậy. . . . . . ."

Dù sao cũng là em gái của mình, Phillip vẫn muốn cầu xin cho cô ta nhưng vừa nghĩ đến những việc Jasmine đã làm thì lấy việc Kim Myungsoo yêu thương vợ mình như thế làm sao có thể bỏ qua cho cô ta. Cho nên lời vừa đến miệng nhưng vẫn không nói ra được.

Kim Myungsoo nói xong thì rời khỏi đó. Bởi vì Peter mưu sát cha mình nên bị khép án tử hình. Người nhậm chức dĩ nhiên là Phillip.

Nước Mĩ - Los Angeles.

Yoon Heejun đứng ở cửa sổ sát đất, đem hết cảnh sắc mùa thu của Los Angeles thu vào tầm mắt, từ từ thưởng thức ly rượu đỏ trong tay.

"Thùng thùng." Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Yoon Heejun.

"Đi vào."

Yoon Heejun lạnh giọng nói. Chỉ thấy một người đàn ông đi tới trước mặt hắn ta nói:

"Quốc vương Anh quốc đã định là Phillip Windsor rồi. Tuần sau chính thức kế vị. Thuộc hạ đã không làm được theo lệnh của chủ nhân để Peter lên làm vua, là lỗi của thuộc hạ, xin chủ nhân trừng phạt."

Người đàn ông quỳ gối trước mặt Yoon Heejun.

"Vô dụng, sớm biết Peter là một tên phế vật, chỉ là không ngờ hắn lại vô dụng như vậy." Yoon Heejun tức giận nói.

Koby chính là người đàn ông mà Yoon Heejun phái đi làm việc cũng là người đang quỳ trước mặt hắn ta. Cũng là người đêm đó muốn giết Kim Myungsoo. Yoon Heejun muốn khống chế hoàng thất Anh nên mới lựa tên ngu ngốc Peter vì hắn dễ dàng bị khống chế, không ngờ lại vô dụng như thế.

"Hừ, đấu nhiều năm rồi vẫn không thắng hắn. Tám năm rồi, chuyện nên kết thúc được rồi."

Yoon Heejun lẳng lặng nhìn lên trời nói. Yoon Heejun muốn có được hoàng thất để làm cho Kim Myungsoo thất bại. Koby là thủ hạ tốt nhất của hắn, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không xảy ra sơ suất thật không ngờ Kim Myungsoo lại làm rối loạn kế hoạch của hắn, rốt cuộc là cố ý hay vô ý?

Yoon Heejun tự hỏi, nếu khống chế quân đội hoàng thất thì thiên hạ là của mình rồi, kế hoạch hoàn mỹ bị Kim Myungsoo làm đảo ngược.

"Kim Myungsoo một ngày nào đó anh sẽ phải thua trong tay tôi, một ngày nào đó.."

Yoon Heejun hung hăng nghĩ.

"Chủ nhân, chủ nhân."

Koby đợi nửa ngày không thấy chủ nhân lên tiếng trừng phạt, Yoon Heejun lấy lại tinh thần lạnh lùng nói:

"Không có chuyện gì nữa mau đi ra ngoài đi."

"Nhưng chủ nhân, thuộc hạ làm hỏng việc đáng nhận trừng phạt."

"Cút! Ta nói cậu cút ra ngoài."

Yoon Heejun lạnh giọng quát.

"Vâng."

Koby không dám ở nói nhiều, lập tức ra ngoài.

"Cộc cộc."

Âm thanh của máy fax truyền đến, Yoon Heejun cầm tư liệu lên đọc, sau đó nở nụ cười lạnh:

"A...chuyến đi Anh không phải cũng không có thu hoạch gì."

Yoon Heejun nhìn hình Park Jiyeon nói.

"Không tệ, rất đẹp...Park Jiyeon, ah...Kim Myungsoo có nhược điểm trí mạng rồi, anh ta sẽ không lì lợm như trước đây nữa. Lúc này đây anh ta sẽ không đứng dậy được nữa."

Yoon Heejun nắm thật chặt tấm hình trong tay.

"Hừ, Kim Myungsoo tôi muốn cho anh nếm trải cảm giác nhìn thấy người phụ nữ mình yêu nhất chết trước mặt mình. Tôi thề tôi nhất định cho anh nếm trải cảm giác năm đó của tôi. Sohee, anh nhất định báo thù cho em."

"Sohee, em ở trên thiên đường nhất định phù hộ cho anh, anh đồng ý với em chỉ cần giết chết Kim Myungsoo, anh sẽ đi tìm em." Yoon Heejun nhìn lên bầu trời cười rất tươi.

"Soojin, chuẩn bị máy bay đi Trung Quốc." Yoon Heejun ra lệnh cho thư kí.

"Vâng, tổng giám đốc."

"Kim Myungsoo, tôi đã trở về rồi." Yoon Heejun nói xong uống cạn ly rượu.

Yoon Heejun, nam 28 tuổi là bạn từ nhỏ của Kim Myungsoo. Mẹ là người Trung Quốc, còn cha là người Italy. Cho nên Yoon Heejun có đôi mắt màu lam xinh đẹp. Bởi vì tám năm trước xảy ra chuyện khiến Yoon Heejun trở mặt thành thù với Kim Myungsoo. Bọn họ đấu với nhau đã tám năm, chống lại Kim Myungsoo, Yoon Heejun ở Mĩ thành lập một tổ chức Mafia.

Khách sạn Luân Đôn, Anh.

"Chồng ơi, xế chiều này chúng ta về sao?"

Park Jiyeon vừa dọn dẹp hành lý vừa hỏi. Cô còn chưa chơi đủ.

"Vợ này, anh biết em chưa chơi đủ nhưng công ty có việc cần anh xử lí, anh không thể ở lại lâu. Anh biết em buồn, về sau anh sẽ đưa em đi chơi, có được không?"

Mọi chuyện bên này đã xong, Kim Myungsoo đã có vật mình muốn, cần gì ở đây làm trễ nãi thời gian thêm.

Công ty một tuần qua mặc dù có Sungyeol lo nhưng tài liệu quan trọng vẫn cần Kim Myungsoo xử lí.

"Vậy cũng được, đã nói rồi thì lần sau nhất định phải đưa em đi. Ai đúng rồi, anh còn không giải thích cho em nghe chuyện anh sao lại là hôn phu của Jasmine?"

Park Jiyeon đột nhiên nghĩ đến liền hỏi.

Nhiều ngày qua rồi nhưng hôm nay Park Jiyeon mới hỏi được, vì đêm đó cô chưa kịp hỏi thì bị Kim Myungsoo nghiền ép trên giường suốt cả đêm, chẳng còn tinh lực để hỏi nữa. Hôm sau cô lại được Kim Myungsoo đưa đi ra ngoài chơi nên quên mất, rồi lại xảy ra một loạt chuyện nên không còn thời gian hỏi anh.

Nói trắng ra Park Jiyeon không có quan tâm đến chuyện này hôm nay đột nhiên nhớ tới nên muốn hỏi thử.

"Ai da, vợ ơi đây là chuyện mấy trăm năm rồi làm sao em còn hỏi nữa." Kim Myungsoo liếc mắt nói đại khái. Vì anh không biết nói thế nào, chuyện này khó nói sẽ ảnh hưởng đến hòa bình gia đình.

"Cái gì gọi là chuyện mấy trăm năm trước, chỉ có vài ngày trước thôi, anh đừng có mà đánh trống lảng, mau nói chuyện gì xảy ra."

"Vậy anh nói thật em đừng giận đó."

Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon dò hỏi.

"Nói mau."

Ban đầu Park Jiyeon còn chưa có để ý chuyện này, bây giờ nhìn biểu hiện của Kim Myungsoo, nơi này nhất định là có mờ ám.

"Đó là chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, lúc đó ông anh còn sống, ông có quen với lão quốc vương, nên định hôn sự này cho bọn anh, dù sao chỉ có vài người biết, bởi vì chỉ là hôn sự thỏa thuận bằng miệng. Còn chưa có nghi thức đính hôn nữa. Còn nữa, anh lúc đó phản đối anh sao có thể đính hôn, vợ à em phải tin anh, anh trong sạch đó, thân trong trắng của anh là cho em."

"Anh được lắm Kim Myungsoo, thì ra sau lưng em anh đã sớm có hôn thê, cuộc sống này quá tốt rồi."

Park Jiyeon dĩ nhiên biết chuyện gì cũng không có chỉ là muốn mượn chuyện này để nói ý của mình muốn thôi, ngày ngày bị Kim Myungsoo nghiền ép nên muốn đấu tranh rồi. Nói không chừng nhờ chuyện này mà mình có lợi không chừng. Park Jiyeon đang ảo tưởng suy nghĩ.

"Hả?"

Kim Myungsoo sử dụng ánh mắt uy hiếp nhìn Park Jiyeon. Còn muốn nhưng mà, đây là muốn ăn đòn.

"Ai da, em đã chuẩn bị xong rồi, không có việc gì nữa, chồng ơi chúng ta nhanh dọn hành lí đi. Trễ nữa thì không kịp máy bay đâu."

Park Jiyeon giả cười nhìn Kim Myungsoo. Thật ra trong lòng hận chết Kim Myungsoo, thích uy hiếp người khác, trong lòng Park Jiyeon không khỏi lệ tuôn trào. Rõ ràng là anh làm sai sao lại giống như là cô làm sai vậy.

"Ừm sắp đến giờ rồi."

Kim Myungsoo nhìn cô cười nói. Đảo mắt đã nửa tháng mới trở về, nửa tháng qua Park Jiyeon không có gặp mặt Yong Junhyung bởi vì sợ Kim Myungsoo.

Hôm nay Park Jiyeon mới vừa vào phòng học khiêu vũ, Lee Hyori đã cười nói với cô:

"Jiyeonie, trường học sẽ dự thi cuộc tranh tài vũ đạo ở Anh quốc, nhà trường xét thấy em có đủ điều kiện nên nhất trí chỉ định em đi tham gia thi tài."

"Có thật không, em thật sự có thể đi sao?"

Park Jiyeon kích động nói.

Cuộc so tài ở Anh quốc này là ước mơ lớn nhất của cô. Hiện tại có cơ hội hiện thực hóa nó, Park Jiyeon có thể không kích động sao?

Park Jiyeon đã sớm nghe chuyện này, danh sách có hạn nhưng không ngờ mình có tên ở trong đó. Cuộc thi đó là cuộc thi quốc tế, đứng trên sân khấu đó thì sẽ chứng mình được giá trị của mình. Cô nghĩ không một vũ công nào nghe tin được tham gia cuộc thi tài này mà không kích động.

Thật ra Park Jiyeon nếu muốn đi thì lấy thủ đoạn của Kim Myungsoo thì chuyện gì cũng làm được nhưng cô không muốn làm vậy, cô thích tự chứng minh bằng thực lực của mình. Như vậy mới có kiêu ngạo của riêng cô.

"Nhưng tham gia cuộc thi này thì em cần phải có một bạn nhảy, vậy em phải hợp tác với ai?"

Park Jiyeon nhìn Lee Hyori hỏi.

"Chính là tiên sinh Yong Junhyung, anh ta tự nguyện đi dự thi cho trường ta giúp cho trường chúng ta một ân nghĩa lớn. Lại nói em và tiên sinh Yong Junhyung quen biết, như vậy hai người có thể ăn ý với nhau khi thi rồi."

Em và Yong Junhyung đi tham dự nhất định sẽ giành được cúp mang về. Lần tham dự này đi mất khoảng một tháng, hơn nữa khoảng một tuần nữa sẽ lên đường, bởi vì qua bên đó còn phải tập luyện, không biết chồng em có đồng ý không?"

Lee Hyori nhìn Park Jiyeon dò hỏi.

"Không có việc gì, anh ấy sẽ đồng ý."

Park Jiyeon sớm bị sự vui sướng làm mụ mị, mặc kệ Kim Myungsoo có đồng ý hay không cô nhất định phải đi. Park Jiyeon vui mừng đi ra ngoài vừa đúng lúc gặp Yong Junhyung đi từ phòng hiệu trưởng ra.

"Yong Junhyung."

Park Jiyeon vui mừng kêu.

"Jiyeon, mình nghe nói rồi, chúc mừng cậu có thể đi Anh tham dự cuộc thi. Mình biết đây là giấc mơ từ lâu của cậu."

"Ha ha, mình cũng không ngờ được trường cử đi, được tham gia cùng cậu thật là tốt quá."

"Thật sao?"

Yong Junhyung nhìn Park Jiyeon cũng hưng phấn mà nói.

"Ừm, không nói chuyện với cậu nữa, mình muốn về nhà nhanh nói tin tốt này cho Myungsoo biết, làm cho anh ấy vui một chút."

Park Jiyeon vui sướng như một chú chim nhỏ. Yong Junhyung nhìn bóng lưng của cô không khỏi nghĩ:

'Nha đầu ngốc, cậu thật sự cho rằng chuyện đúng lúc như vậy sao? Mình rốt cuộc có cơ hội ở cạnh cậu rồi.'

Thật ra cuộc tranh tài lần này căn bản không có tên trường Mark Lan trong danh sách, Yong Junhyung lợi dụng tên tuổi của mình để thêm hai vị trí trong danh sách mong có thể đi cùng Park Jiyeon tới Anh. Anh nghĩ nổ lực vì mình tranh thủ một lần xem sao. Dù thành công hay không, anh đều muốn cuộc sống của mình không có tiếc nuối.

Gần tối Kim Myungsoo vừa tan tầm, Park Jiyeon như một cơn gió ào tới ngực của anh.

"Hôm nay có chuyện gì vui sao?"

Nhìn cô vui vẻ, Kim Myungsoo cười hỏi.

"Ừ, anh ngồi xuống trước đi, em sẽ từ từ nói cho anh nghe."

Park Jiyeon nắm tay Kim Myungsoo đi tới sofa ngồi xuống.

"Trường học cử em đi Anh tham gia cuộc thi tranh tài vũ điệu quốc tế. Thứ hai tuần sau đi, anh biết không, cuộc thi này là ước mơ của em, hiện tại em có cơ hội được thực hiện nó, em rất vui mừng."

Park Jiyeon nói hăng say không phát hiện mặt Kim Myungsoo đã đen lại. Ngay từ lúc cô nói sẽ đi Anh, mặt anh đã biến sắc rồi.

"Chồng anh không vui cho em sao?"

Park Jiyeon thấy sắc mặt của anh không đúng, cô hỏi.

"Muốn đi bao lâu?" Kim Myungsoo lạnh giọng hỏi.

"Khoảng một tháng."

Park Jiyeon nhỏ giọng trả lời. Vì cô biết một tháng cũng khá lâu....nhưng vì mơ ước, thời gian dài cũng đáng. Park Jiyeon không để ý nhiều nữa. Cô biết trong nhất thời Kim Myungsoo không đồng ý, nhưng còn mấy ngày cô sẽ nỗ lực thuyết phục anh.

Cũng vì biết khiêu vũ rất có ý nghĩa với Park Jiyeon, cho nên Yong Junhyung mới thả mồi to như thế.

"Cuộc tranh tài này, nói cách khác sẽ có một người nam hợp tác, bạn nam của em là ai?"

Kim Myungsoo thấp giọng hỏi. Kim Myungsoo là lập tức liền hỏi tới mấu chốt của vấn đề.

"Cái đó, cái đó là Yong Junhyung á!"

Park Jiyeon dùng âm thanh như con muỗi nói.

"A...em nói là cái tên thanh mai trúc mã của em đó sao, em nghĩ anh sẽ đồng ý sao? Em đừng mơ." Nghe thấy tên Yong Junhyung, Kim Myungsoo không khống chế được lửa giận của mình, anh quát lớn tiếng.

"Nhưng em muốn đi." Park Jiyeon nhỏ giọng nói. Cô biết Kim Myungsoo vẫn giận chuyện Yong Junhyung nhưng nhất mã quy nhất mã.

"Anh nói không cho phép là không cho phép."

Kim Myungsoo ra lệnh.

Kim Myungsoo biết chuyện không đơn giản như vậy, Yong Junhyung rất ma quái. Cậu ta nhất định phải làm cho Park Jiyeon ngày ngày gây gổ với anh mới vui vẻ.

"Anh...anh đừng có bá đạo vậy chứ, đi tham gia cuộc thi này là mơ ước của em, anh đã nói sẽ ủng hộ em mà, anh là đồ lừa gạt. Anh còn nhớ lúc kết hôn đã cam kết gì không?"

Anh nói sau khi kết hôn, em muốn làm gì thì làm cái đó, hiện tại em muốn đi Anh dự thi, tại sao anh không đồng ý. Cái người lật lọng này..." Park Jiyeon tức tối nói. Cô mang hiệp nghị lúc kết hôn cùng anh ra, chính là để Kim Myungsoo đồng ý với mình.

Biết giọng mình vừa có chút cứng rắn, Kim Myungsoo cố ôn nhu lại:

"Không được vợ à, em đi một tháng, em nhẫn tâm để cho chồng em ở một mình trong phòng một tháng sao? Sao em lại có thể yên tâm để một người ưu tú như anh ở nhà, anh biết rõ em không đành lòng."

"Nhưng...." Lời Park Jiyeon chưa nói hết Kim Myungsoo đã hôn cô, không cho cô phản kháng trực tiếp ôm cô lên lầu, giải quyết tại chỗ.

Anh nghĩ phương pháp gì cũng không có hiệu quả nên dùng cách này để cho Park Jiyeon an tĩnh lại.

Sáng ngày hôm sau Park Jiyeon tỉnh lại thấy cả người đầy dấu hôn, cô tức giận:

"Kim Myungsoo, anh là tên khốn. Đừng tưởng như vậy thì em sẽ thỏa hiệp, lần này muốn đấu đến cùng với anh. A ——."

Mấy ngày nay Park Jiyeon đều không thế nào nói lí với Kim Myungsoo, Park Jiyeon cảm thấy lúc nào thì Kim Myungsoo đồng ý chính mình tự đi nước Anh, thời điểm nào mình nên phản ứng nhưng vô luận mấy ngày nay Park Jiyeon rời nhà trốn đi hay chia phòng ngủ anh đều không đồng ý. Park Jiyeon thật là hết cách.

Park Jiyeon nói muốn rời khỏi nhà, vừa đi tới cửa đã bị Kim Myungsoo bắt trở lại, trực tiếp giải quyết tại chỗ cô không dám đi nữa.

Chia phòng ngủ, nói thật dễ nghe, Park Jiyeon chân trước vừa mới vào phòng khách khóa cửa, Kim Myungsoo đã lấy chìa khóa dự bị đi vào sau, liền cùng cô hô mưa gọi gió. Chẳng qua là đổi phòng mà thôi còn những thứ khác thì không đổi.

Ngày mai là kì hạn, Kim Myungsoo không đồng ý thì không được. Xem ra chỉ còn một cách hữu hiệu nhất là tuyệt thực, khiến anh đau lòng vì cô.

Cô biết anh rất thương cô nếu không ăn gì anh sẽ đau lòng và rồi cũng đồng ý thôi.

Park Jiyeon cũng biết mình lợi dụng sự quan tâm của anh có chút hèn hạ nhưng vì mơ ước chỉ có thể làm thế thôi.

Buổi tối Kim Myungsoo tan việc về không nhìn thấy Park Jiyeon ở phòng khách liền hỏi thím Jang:

"Thiếu phu nhân đâu?"

Mấy ngày nay nha đầu này giày vò anh không ít, không biết cô lại giở chiêu gì ra nữa, người phụ nữ này thật đúng là vì dự thi mà bất chấp hết. Thím Jang vội trả lời:

"Ở trên phòng ngủ, một ngày nay cô ấy không ăn gì. Thiếu gia nên đồng ý cho thiếu phu nhân đi."

Thím Jang nhỏ giọng khuyên, dù sao cũng là chuyện hai vợ chồng họ bà không tiện nói nhiều huống chi bà chỉ là người làm. Nhưng khi nhìn thiếu phu nhân tuyệt thực uy hiếp thiếu gia, thím Jang đau lòng cho Park Jiyeon.

"Thím nói cái gì, thím nói cô ấy một ngày nay không ăn cơm?" Kim Myungsoo tức giận nói.

"Ừ."

"Chuyện gì xảy ra?"

"Thiếu phu nhân nói, nói. . . . . ."

"Thiếu phu nhân nói gì?" Kim Myungsoo lo lắng hỏi.

"Thiếu phu nhân nói nếu thiếu gia không cho cô ấy đi Anh, cô ấy tuyệt thực."

Thím Jang nói một hơi sau đó nhanh đến phòng bếp. Bà sợ Kim Myungsoo nổi giận tổn thương người vô tội.

Kim Myungsoo tức giận trực tiếp đi lên lầu, đẩy cửa vào thấy Park Jiyeon nhu nhược nằm trên giường.

Tối hôm qua gây gổ với Kim Myungsoo cho nên Park Jiyeon không ăn cơm, cả ngày nay cũng không ăn, thân thể đương nhiên suy yếu. Kim Myungsoo đi tới cạnh cô, tức giận quát:

"Em vì đi Anh mà muốn tuyệt thực uy hiếp anh sao?"

Thật ra Park Jiyeon không suy yếu đến thế, nhưng cô giả vờ cho Kim Myungsoo nhìn thấy.

"Vâng."

Park Jiyeon quật cường trả lời anh. Thật ra Park Jiyeon hoàn toàn không cần trưng cầu ý của Kim Myungsoo, có thể mua vé trực tiếp đi nhưng Kim Myungsoo đã thu giấy tờ của cô. Không có giấy tờ cô không thể nào đi.

"Cái người này sao lại giày vò mình còn hành hạ anh như thế. Em cứ muốn đi sao?"

Kim Myungsoo lạnh giọng hỏi.

"Ừm, anh biết đó là mơ ước của em mà. Không thể không hi vọng ước mơ thành sự thật."

"Được, anh có thể cho em đi nhưng em phải đồng ý một điều kiện."

"Còn điều kiện? Hừ, cũng biết anh không tốt bụng đến thế."

Park Jiyeon bất mãn lẩm bẩm.

"Vậy em có đồng ý không, nếu không thì không đi Anh nữa. Đừng quên tất cả giấy tờ trong tay anh đó." Kim Myungsoo uy hiếp.

"Em đồng ý."

Park Jiyeon bất đắc dĩ nói.

"Điều kiện là về sau không cho phép em ở trước người đàn ông nào khiêu vũ nữa, trừ anh ra. Em nên nhớ hôm nay anh để người đàn ông khác ôm eo em là lần đầu tiên cũng là lần cuối."

Park Jiyeon nghe được lời này lập tức ngồi dậy, đâu còn dáng vẻ yếu ớt nữa. Vừa rồi là Park Jiyeon bắt tay cùng thím Jang giở trò mục đích làm cho Kim Myungsoo tin là cô tuyệt thực. Cố ý làm bộ như thể lực cạn kiệt.

Park Jiyeon cầu xin thím Jang rất lâu mới đồng ý đóng kịch cùng cô để lừa Kim Myungsoo.

Kim Myungsoo nhìn ra nhưng thấy cô muốn đi Anh nên anh đành đồng ý cho cô đi, Kim Myungsoo vẫn có thể có lợi. Kim Myungsoo ở trong lòng phúc hắc nghĩ.

"Cái gì mà ôm eo em, đó là khiêu vũ đó. Nghệ thuật anh có hiểu hay không, anh đừng cả ngày suy nghĩ lung tung, ăn dấm chua lung tung có được không?'

Park Jiyeon kích động nói.

"Anh mặc kệ, dù sao anh không thích người đàn ông khác ôm eo em, còn lại là thanh mai trúc mã nữa. Cái gì nghệ thuật với không nghệ thuật, anh chỉ biết eo vợ anh chỉ có mình anh ôm thôi."

"Anh thật là không thể nói lí."

Park Jiyeon tức giận nói.

"Vậy em rốt cuộc có đồng ý điều kiện này không."

"Đồng ý. Không phải là không khiêu vũ trước mặt đàn ông khác sao, về sau em không nhảy nữa là được chứ gì."

Thật ra Park Jiyeon cũng nghĩ rồi, tham gia xong cuộc thi này, cuộc sống cô không còn gì tiếc nuối nữa, về sau an tâm ở cạnh Kim Myungsoo rồi.

Nếu anh không thích cô khiêu vũ trước mặt đàn ông khác thì cô không nhảy nữa. Về sau muốn khiêu vũ thì dạy vài người bạn nhỏ là được.

"Lúc nào thì lên đường?"

Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon hỏi.

"Ngày mai."

Vốn là hôm nay nhưng Kim Myungsoo không đồng ý nên kéo dài qua ngày mai. Thật ra nếu Kim Myungsoo đã không muốn cho cô đi thì sớm đã thông báo cho trường học hủy tên của cô trong danh sách rồi.

"Ngày mai không được, thân thể em còn yếu, làm sao anh yên tâm được."

"Thân thể em tốt lắm."

Để chứng minh thân thể của mình được, Park Jiyeon lập tức rời giường, còn chưa có đứng vững đã gục ở trong ngực Kim Myungsoo. Biết Kim Myungsoo định không sẽ đồng ý chính mình tự đi, Park Jiyeon không khỏi nũng nịu nói:

"Em mặc kệ, em mặc kệ, ngày mai em muốn đi."

"Được, được, được, hiện tại chúng ta có thể xuống lầu ăn cơm chưa?"

Kim Myungsoo ôm Park Jiyeon nói. Thật ra thì Kim Myungsoo đã sớm nghĩ xong, trước hết để cho Park Jiyeon đi trước sau đó anh sang đó sau.

Mấy ngày nay anh đã xử lí chuyện của công ty rồi, công việc một tháng tới đã làm, anh có thể an tâm đi Anh cùng vợ.

Kim Myungsoo không thể an tâm để vợ mình một mình ở cùng những người xấu bụng. Anh muốn bóp chết những ý định của họ với Park Jiyeon từ trong trứng nước.

�D�nv±� 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store