Myungyeon Ver Ba Xa Anh Vo Cung Cung Chieu Em Lam Ai Dinh Quyen 3
Hôm nay, Kim hộ pháp của Ám Dạ đóng ở Anh quốc, Sunggyu chat video với Kim Myungsoo:
"Môn chủ, Peter Windsor vương tử điện hạ Anh quốc tối nay có mở một bữa tiệc sinh nhật, muốn mời ngài dự. Môn chủ, ngài có tham gia không ạ?"
Sunggyu cung kính nói với Kim Myungsoo qua video.
"Hoàng gia Anh quốc gần đây đã xảy ra chuyện gì?"
Kim Myungsoo không trả lời Sunggyu mà hỏi ngược lại.
"Vâng, có chút chuyện xảy ra, nghe nói Quốc vương bị bệnh liệt giường, nhưng không lập di chúc, theo lý người tiếp theo sẽ được đề cử, cho nên nội bộ hoàng gia đang rối ren. Hiện tại tranh cãi lớn nhất là hoàng tử Phillip Windsor và nhị vương tử Peter Windsor."
"Ừ, ta biết rồi, ta sẽ mau chóng sắp xếp thời gian để qua đó."
"Môn chủ muốn tự mình đến đây ư, tôi sẽ an bài tất cả."
Sunggyu cung kính nói.
"Ừ"
Nói xong Kim Myungsoo ngắt video. Hiện tại hoàng thất Anh quốc đang rối loạn, hoàng tử Peter muốn mời Kim Myungsoo qua đó, tất nhiên có chuyện muốn nhờ nhưng Kim Myungsoo phải đi, dù sao tổng bộ tập đoàn Kim thị là ở Anh quốc, hoàng tộc loạn đối với tập đoàn không ảnh hưởng lớn nhưng Kim Myungsoo vẫn nên đi thử xem sao.
Xem ra phải đi Anh một chuyến, nhưng bảo bối của anh phải làm sao? Để cô ở nhà Kim Myungsoo không yên lòng, huống chi còn một tình địch thanh mai trúc mã ở bên cạnh.
Buổi trưa, Park Jiyeon vừa mới hết học về nhà đã thấy Kim Myungsoo ở phòng khách chờ mình, kinh ngạc hỏi: "Hôm nay anh không đi làm à?"
"Đang đợi em."
Kim Myungsoo cười, sau đó vỗ vỗ sofa cạnh mình ý bảo Park Jiyeon ngồi xuống.
"Chờ em? Chờ em làm gì? Có chuyện gì sao?"
Park Jiyeon buông túi xách xuống nhìn Kim Myungsoo tò mò hỏi.
"Ở Anh anh có việc đầu tư cần tự mình đi, phải đi một thời gian." Kim Myungsoo dĩ nhiên không nói cho cô biết đi làm cái gì. Chỉ nói là chuyện của công ty mà thôi.
"Cái gì? Vậy anh muốn đi thời gian bao lâu?"
Nghe được Kim Myungsoo muốn đi công tác, Park Jiyeon cảm thấy có chút khó chịu. Bởi vì kết hôn lâu rồi hai người chưa từng rời xa nhau. Park Jiyeon vừa nghĩ tới Kim Myungsoo rời khỏi cô một thời gian mặc dù chỉ mấy ngày nhưng Park Jiyeon không chịu nổi cảm giác không có Kim Myungsoo ở bên, sẽ hít thở không thông.
"Có thể đi khoảng nửa tháng."
Kim Myungsoo cố ý kéo thời gian dài ra.
"A, em sẽ ở nhà chờ anh trở về." Park Jiyeon nhỏ giọng nói.
"Vợ anh không phải nên đi cùng anh sao, nếu không anh nhớ em thì làm sao?"
Kim Myungsoo trêu cô.
"Nhưng anh lại không nói cho em cùng đi."
Park Jiyeon mất hứng nói.
"Ha ha, đương nhiên anh sẽ mang em đi cùng...bằng không mỗi khi nhớ em lại phải bay về rất lãng phí tiền của. Hơn nữa em không ở cạnh anh, anh không toàn tâm toàn ý bàn chuyện làm ăn được. Cho nên cách tốt nhất là dẫn em đi cùng."
Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon cười nói.
"Anh...anh gạt em, có phải lúc đầu anh đã định đưa em đi cùng."
Park Jiyeon tức giận đánh anh, cô cho là Kim Myungsoo không đưa cô đi, còn hại cô khổ sở một hồi.
"Ha ha, được rồi đừng lộn xộn, chúng ta bây giờ xuất phát. Buổi tối còn có bữa tiệc phải tham dự."
Kim Myungsoo bắt lấy cái tay của Park Jiyeon đang đánh anh, cười nói.
"Hiện tại em còn chưa có thu xếp hành lí."
Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo nói.
"Đi qua đó mua."
Vì vậy Kim Myungsoo đã sắp xếp chuyên cơ bay về Anh quốc. Ngồi ở trên chuyên cơ, Park Jiyeon nhìn thiết bị sang trọng của nó không khỏi cảm thán.
"Người có tiền thật tốt."
"Ha ha, em gả cho một người có tiền vẫn là tốt hơn."
Kim Myungsoo cười nói.
"Tất nhiên, mắt nhìn của em rất tốt mà."
Park Jiyeon cảm thán.
"Ha ha, được rồi không lộn xộn, em nghỉ một chút đi. Đợi xuống máy bay phải đi tham gia tiệc đến lúc đó không có thời gian nghỉ ngơi đâu."
Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon quan tâm.
"A, biết rồi, dài dòng."
Nói xong Park Jiyeon nằm trên giường nghỉ ngơi, đây là máy bay tư nhân nên trên máy bay cái gì cũng có, không kém phòng ốc thật là bao nhiêu chỉ khác là ở trên không trung mà thôi.
Đến Anh quốc, có xe riêng trực tiếp đến đón Kim Myungsoo. Sunggyu xuống xe mở cửa cho Kim Myungsoo, sau đó cung kính nói:
"Tổng giám đốc, bữa tiệc bắt đầu vào lúc tám giờ, bây giờ chỉ còn một canh giờ để ngài và phu nhân trang điểm."
Kim Myungsoo đã sớm dặn Sunggyu ở trước mặt Park Jiyeon không được gọi anh là môn chủ mà phải gọi là tổng giám đốc.
"Ừ, tìm người trang điểm cho phu nhân đi."
Kim Myungsoo ra lệnh.
"Dạ, tổng giám đốc."
Sunggyu nhận lệnh đi làm.
"Myungsoo, anh ta là ai?" Park Jiyeon lần đầu tiên thấy Sunggyu nên mới hỏi. Chỉ là cảm giác Sunggyu đối với lời nói của Kim Myungsoo như thánh chỉ.
"Cậu ta là trợ lí của anh ở Anh quốc. Mệt không? Chúng ta tí nữa còn phải tham gia dạ tiệc."
Kim Myungsoo không thích cô hỏi thăm người đàn ông khác, cho dù là thủ hạ của anh cũng không được, thế nên Kim Myungsoo lảng qua chuyện khác.
"Em không sao." Park Jiyeon nhìn anh cười nói.
Buổi tối tám giờ, đúng lúc Kim Myungsoo đưa Park Jiyeon đến buổi tiệc của hoàng thất. Hôm nay Park Jiyeon mặc bộ dạ phục màu xanh nhạt, chân đi giày thủy tinh cao gót, trong tay còn cầm túi xách màu xanh dương, trên đầu cũng là kẹp tóc màu xanh, đáng yêu và cao quí.
Mà Kim Myungsoo vì muốn hợp tông với Park Jiyeon nên cũng chọn một bộ âu phục màu xanh. Có vẻ rất đắc đỏ. Hai người rất xinh đẹp và chói sáng, vừa vào cửa đã hấp dẫn mắt nhìn của người khác.
Đột nhiên một bóng dáng hướng tới ngực của Kim Myungsoo vọt tới. Kim Myungsoo ngăn cản hành động của đối phương, lạnh giọng hỏi:
"Cô làm cái gì vậy?"
Kim Myungsoo dùng tiếng anh để nói.
"Myungsoo, người ta đợi anh một thời gian rồi, làm sao lâu như vậy không đến thăm người ta."
Jasmine Windsor vui mừng nói. Không sai cô gái này chính là tiểu công chúa nhỏ nhất của hoàng thất, nhiều năm trước đã gặp Kim Myungsoo trong bữa tiệc và bị anh hấp dẫn.
Từ đó lợi dụng thân phận của mình đi quyến rũ Kim Myungsoo, nhưng không thành công. Lần này nghe anh trai và cha nói Kim Myungsoo sẽ đến, Jasmine sớm chờ đã lâu.
Thấy Kim Myungsoo đến không chú ý liền nhào tới cạnh người anh.
"Cô là ai?"
Bị Kim Myungsoo đẩy ra, Jasmine mới chú ý đến cô gái bên cạnh anh. Tức giận chỉ vào Park Jiyeon hỏi.
"Cô ấy là vợ của tôi, tên Park Jiyeon."
Kim Myungsoo dùng một tràng tiếng anh lưu loát hướng về phía Jasmine giới thiệu. Park Jiyeon vừa định chào hỏi cô ta thì thấy cô ta kích động nói:
"Cái gì, cô ấy là vợ của anh, vậy còn em? Đừng quên em mới là vị hôn thê của anh, anh mau đuổi con tiện nhân này đi đi." Jasmine cho rằng Park Jiyeon không hiểu tiếng anh nên dùng ngôn ngữ thô tục mắng Park Jiyeon.
"Jasmine, xin cô chú ý ngôn từ với vợ tôi, còn có đừng quên thân phận của cô, dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với vợ tôi, công chúa như cô tôi cũng không nể mặt đâu."
Kim Myungsoo lạnh lùng uy hiếp. Park Jiyeon bên cạnh nhìn thấy anh che chở mình, cô mỉm cuời. Park Jiyeon đương nhiên hiểu tiếng Anh, thân là người của xã hội thượng lưu nên ngôn ngữ cũng rất quan trọng.
"Cái gì...anh vì con tiện nhân này mà đối với em vậy sao, tại sao, đừng quên em là vị hôn thê của anh. Hơn nữa em còn là công chúa một nước, dân thường sao có thể xứng với anh."
Jasmine nhìn Park Jiyeon bằng ánh mắt độc ác, nghe được cô ta lần nữa mắng Park Jiyeon, Kim Myungsoo vừa định phản bác lại thì Park Jiyeon đã nhanh miệng dùng tiếng Anh nói trước.
"Thân là công chúa một nước lại có thể nói chuyện thô tục như vậy, không có chút nào gọi là tư cách khả ngôn. Còn quang minh chính đại quyến rũ chồng người khác như vậy tôi không biết đây là đạo đãi khách của quý tộc Anh quốc của các người đó. Quý tộc thì sao? Tôi nghĩ quý tộc như cô không hề có khí chất công chúa, còn nữa dù tôi là quý tộc hay bình dân, tôi đều là vợ của Kim Myungsoo, không thể thay đổi được, mà cô bây giờ là cái gì cũng không có."
Nghe cô ta nói mình là vợ chưa cưới của Kim Myungsoo, Park Jiyeon sớm không nhịn được nên nói mỉa mai.
"Cô...cô...dám mắng tôi, cô có biết tôi là ai không, tôi là công chúa quý tộc, hôm nay cô đắc tội với tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
Jasmine không nghĩ tới tiếng anh của Park Jiyeon lại lưu loát như thế, cũng không nghĩ Park Jiyeon lại nhanh mồm nhanh miệng, làm cô ta cứng họng, nên dùng thân phận của mình để dọa người.
Kim Myungsoo ở bên cạnh nhìn thấy Park Jiyeon trả lời rất hay nên cảm thấy vui mừng. Bởi vì bảo bối của mình cũng biết cách phản kích mà không im lặng chịu đựng. Nghe Jasmine uy hiếp người phụ nữ của mình, Kim Myungsoo lạnh giọng nói:
"Tôi nghĩ hoàng thất Anh quốc các người chưa phải vì một tiểu công chúa nho nhỏ như cô mà không qua lại với Kim Myungsoo tôi."
Kim Myungsoo nói có vẻ tự phụ nhưng phải nói rằng đó là sự thật, dù sao tập đoàn Kim thị có tổng bộ ở đây, nếu chính phủ Anh không hợp tác với tác với Kim Myungsoo thì coi như cắt đứt mạch máu kinh tế của họ.
"Anh...."
Jasmine đương nhiên biết thực lực của Kim Myungsoo, cho nên mới dùng trăm cách quyến rũ anh. Cô ta thích Kim Myungsoo không chỉ bề ngoài mà còn thực lực sau lưng anh nữa.
Jasmine còn chưa nói hết Kim Myungsoo đã ôm eo Park Jiyeon rời đi. Nhìn bóng lưng hai người, cô ta độc ác nghĩ:
"Hừ, đừng cho là tôi sẽ buông tha như vậy. Tôi là công chúa, cho tới bây giờ không có cái gì tôi muốn mà không được."
Mà bên Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo chất vấn:
"Anh mau nói cho em biết, cô ấy nói cô ấy là vị hôn thê của anh chuyện là thế nào?
"Em ghen à?"
Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon cười nói.
"Cái gì à? Anh đừng có lảng sang chuyện khác, mau nói cho em biết."
Kim Myungsoo vừa định giải thích thì nhìn thấy Sunggyu ra dấu tay. Sau đó cúi đầu nói với Park Jiyeon: "Vợ ơi, chuyện này chờ anh quay lại sẽ nói rõ với em có được không?"
"Em chỉ cần tin tưởng anh là được rồi."
"Trở lại? Anh phải đi đâu?"
Park Jiyeon không hiểu hỏi.
"Anh đi bàn chuyện làm ăn, em ở đây ăn gì đi, em ở trên máy bay đã không ăn rồi, chờ anh quay lại rồi về khách sạn. Sunggyu đang ở ngoài có chuyện gì em có thể tìm cậu ta."
Để Park Jiyeon ở đây Kim Myungsoo không yên tâm, nhưng không thể để cô lên lầu, chỉ để Sunggyu lại chăm sóc cô mà thôi.
"Biết rồi, em không phải trẻ con, anh đi nhanh đi, em ở đây đợi anh."
Park Jiyeon đưa mắt nhìn Kim Myungsoo rời đi. Sau đó trở về khu đồ ăn.
"Chào cô!"
Park Jiyeon đang chọn thức ăn mình thích, liền bị một giọng nam quấy rầy. Ngẩng đầu lên Park Jiyeon kinh ngạc:
"Tại sao là anh?"
Người này chính là người mà Park Jiyeon đã gặp trên chuyến xe về quê, Lee Hongbin.
"Không ngờ cô còn nhớ rõ tôi."
Lee Hongbin kích động nói tiếp:
"Mới vừa rồi cô vào cửa tôi đã thấy cô rồi, tôi không chắc là cô cho nên đi tới đây, không ngờ thật sự là cô."
"Làm sao anh biết chỗ này?"
Park Jiyeon kinh ngạc hỏi, bởi vì dạ hội này toàn những người của giới thượng lưu. Lần trước gặp anh ở trên chuyến xe Park Jiyeon nghĩ anh không phải là người có nhiều tiền.
"A, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Lee thị, cũng là một trong những người được mời."
Đối với thân phận mình, Lee Hongbin không có ý định lừa gạt Park Jiyeon.
"Ra là vậy, như vậy anh có rất nhiều tiền sao?"
Park Jiyeon đùa giỡn, không biết vì sao trước người đàn ông này Park Jiyeon có một cảm giác quen thuộc, cho nên rất tự nhiên trò chuyện. Kế tiếp hai người hàn huyên chuyện vụn vặt trong cuộc sống, hai người giống như bạn thân đã lâu không gặp, vui vẻ trò chuyện.
Kim Myungsoo ở trên lầu theo sự hướng dẫn của thủ hạ Peter nhanh chóng vào phòng làm việc của anh ta. Peter và Jasmine là anh em cùng cha mẹ.
Mà đại vương tử Philip có lợi thế là mẹ anh ta là hoàng hậu, danh chính ngôn thuận cho nên Peter mới tìm tới Kim Myungsoo.
"Tổng giám đốc Kim, ngài khỏe chứ?"
Thấy Kim Myungsoo đi vào, Peter nhiệt tình chào hỏi.
"Ừ."
Kim Myungsoo chỉ là đơn giản đáp lại một tiếng, không chút nào coi anh ta là hoàng tử.
"Mời ngài ngồi."
Peter không để ý đến thái độ ngạo mạn vô lễ của Kim Myungsoo, vẫn nhiệt tình chiêu đãi Kim Myungsoo.
"Người đâu, đem bình rượu quý Laffey năm 82 không sản xuất nữa lấy ra, ta muốn cùng tổng giám đốc Kim Myungsoo thưởng thức."
Không bao lâu người giúp việc mang chai rượu đỏ tới cùng hai cái ly. Peter lấy rượu bảo người giúp việc đi xuống, tự mình mở rượu ra rót cho Kim Myungsoo.
Kim Myungsoo bưng ly rượu đỏ trước mặt lên, nhẹ nhàng lay động nó, sau đó thưởng thức, nhìn Peter nói:
"Không sai, rượu này rất ngon."
"Tổng giám đốc Kim nói không sai, rượu như thế này chỉ có nhân vật lớn như tổng giám đốc mới nếm được ra tư vị của nó."
Hoàng từ Peter khen tặng tự nhiên, có thể nghĩ làm vui lòng Kim Myungsoo là chuyện quan trọng như thế nào. Hai người bàn về rượu đỏ từ đầu đến cuối không hề đi vào chủ đề chính.
Kim Myungsoo uống cạn ly rượu cuối cùng, nhìn hoàng tử Peter lạnh giọng hỏi:
"Không biết vương tử điện hạ gọi tôi tới đây có chuyện gì?"
Kim Myungsoo làm bộ không biết gì hỏi. Thật ra Kim Myungsoo biết anh ta gọi mình tới có mục đích. Kim Myungsoo cho tới bây giờ đều không thích bị động chỉ thích nắm giữ tất cả trong tay mình.
"Ha ha, nếu tổng giám đốc Kim đã hỏi, tôi cũng không vòng vo nữa, hiện nay quốc vương đang bệnh nặng không lập thái tử kế vị được, cho nên tôi muốn trước khi quốc vương tỉnh táo lại phải đem tất cả chướng ngại dẹp bỏ hết. Anh trai Phillip của tôi chính là mối trở ngại lớn nhất, cho nên muốn mời tổng giám đốc giúp một tay diệt trừ chướng ngại này."
Peter hung hăng nói không chút nào để ý đến tình thâm. Ở hoàng thất này không có tình thâm? Nghe được lời của anh ta, Kim Myungsoo cười lạnh:
"A...tôi nghĩ ngài đã tìm lầm người, tôi chỉ là một thương nhân sao có năng lực chống lại hoàng thất chứ."
"Tôi đã tìm tới tổng giám đốc Kim, nói lên tôi đã biết thân phận thật sự của ngài, ngài cần gì ở trước mặt tôi giả bộ không biết gì?"
"A cho dù ngài biết thân phận của tôi vậy thì có thể như thế nào? Ngài nói xem những thứ này có quan hệ gì tới tôi, những thứ này là chuyện của gia tộc ngài."
Kim Myungsoo cự tuyệt rõ ràng rồi.
"Ha ha...tổng giám đốc Kim quá khách khí rồi, tôi hiểu rõ ngài là môn chủ Ám Dạ, lợi thế Ám Dạ trải rộng toàn cầu, tôi chỉ muốn một việc nhỏ đối với ngài vô cùng dễ dàng. Lại nói quan hệ của ngài và Jasmine rất rõ ràng, tương lai thành người một nhà sao lại nói là chuyện của gia tộc tôi chứ?"
Peter không hề điều tra chuyện cuộc sống tình cảm của Kim Myungsoo nên không biết anh đã kết hôn rồi. Là bởi vì Jasmine luôn nói mình và Kim Myungsoo là quan hệ vợ chồng sắp cưới nên anh ta tin là thật. Anh ta cho ràng Kim Myungsoo là em rể của mình nên khi quốc vương bị bệnh mới vội vã tìm Kim Myungsoo giúp một tay.
Bởi vì anh ta hiểu rõ thực lực và mưu trí của mình không bằng anh trai anh ta là Philip Windsor.
"Ha ha ha, tôi nghĩ ngài chưa biết tôi đã kết hôn, vợ tôi đang chờ tôi ở dưới kia...tôi nghĩ chuyện ngài nhờ tôi không thể nào giúp được, tôi nghĩ không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước, vợ tôi vẫn còn chờ tôi đấy."
Kim Myungsoo nói xong cũng đứng dậy rời đi. Peter nhìn Kim Myungsoo rời khỏi, phát ra ánh mắt ác độc:
"Kim Myungsoo, một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh bại trong tay tôi, tôi muốn anh trả giá cho chuyện hôm nay."
Lúc này từ sau lưng Peter một người đàn ông đi ra:
"Chủ nhân, có cần tìm người giết hắn."
"Không nên lỗ mãng, chúng ta bây giờ không nên đắc tội với Kim Myungsoo. Ngược lại đi điều tra chuyện Kim Myungsoo kết hôn, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Vừa nghĩ tới Kim Myungsoo đã kết hôn rồi, Peter liền tức giận không chịu được. Nha đầu Jasmine chết tiệt kia làm hư việc hơn là được việc.
"Dạ, chủ nhân."
"Chờ một chút, cậu phải điều tra kĩ chuyện vợ con Kim Myungsoo, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội."
Peter ở trong lòng mưu đồ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store