ZingTruyen.Store

my adonis | sunoo x you [edit]

;07

narcissusie

vừa về đến nhà, hayoung liền tháo giày đi chân trần bước vào.

đi chân trần là thoải mái nhất. hayoung than thở.

nghe tiếng mở cửa, bánh trứng liền hớn hở chạy đến.

hayoung sờ cái đầu nhỏ của bánh trứng, cô đã no rồi, nhưng bánh trứng nhà cô vẫn đang rất đói đấy.

cô bước đến ngăn tủ đằng trước, lấy hộp thức ăn cho chó ra rồi đổ một ít vào trong khay cơm của nó.

cho bánh trứng ăn xong rồi cô bước vào phòng tắm.

sau khi tắm xong cô liền đắp mặt nạ rồi đi ngủ, hôm nay thật mệt chết được mà.

nằm chưa còn được ấm giường, thì chuông cửa bỗng vang lên không ngừng.

hayoung đành phải lết cái thân rã rời này đi mở cửa.

ầy, người đứng bên ngoài không phải là ba mẹ của cô thì còn ai vào đây.

"ba, mẹ, hai người trở về lúc nào?" cô kinh ngạc hỏi, không phải bây giờ bọn họ vẫn còn nghỉ mát ở hawai sao?

ba mẹ oh trực tiếp đi vào mà không nói gì.

"con còn không biết xấu hổ mà hỏi?" ba oh ôm gối ngồi trên ghế sofa nhìn cô.

"sao ba lại nói vậy?" hayoung tức giận hỏi lại.

"con nói đi, xảy ra chuyện lớn ở studio như thế, vậy mà con cũng không báo cho ba mẹ một tiếng, con muốn để ba mẹ lo lắng hả, nếu không nhìn thấy tin tức ở trên mạng thì ba mẹ còn không biết có chuyện xảy ra nữa đấy." ba oh giận dỗi nhìn cô.

"con mà báo với ba mẹ thì mới để mọi người lo lắng thêm ấy chứ, nếu hai người biết, sẽ từ hawaii mà bay về ngay lập tức, với lại con cũng không có sao hết mà."

ba oh còn đang định nói tiếp thì mẹ oh bỗng nhiên lên tiếng.

"hayoung, con biết sai không?"

"dạ..."

hayoung nhìn mẹ, sao cô lại có cảm giác hôm nay mẹ có gì đó sai sai, nhưng để tránh chịu khổ, cô vội vàng gật đầu nhận tội.

"dạ biết, dạ biết."

"sai ở đâu?" mẹ oh ôm bánh trứng hỏi.

ánh mắt cô rơi xuống bánh trứng đang làm tổ trong lòng mẹ oh được mẹ vuốt vô cùng dịu dàng.

đây chính là phân biệt đối xử, phân biệt đối xử mà!

vì sao mẹ lúc nào cũng dịu dàng với bánh trứng vậy, đúng là không công bằng mà!

"còn đứng đó mà ngây người, trả lời mau."

"dạ... không nên giấu giếm hai người, làm ba mẹ lo lắng" hayoung suy nghĩ một lúc mới trả lời.

"không đúng." mẹ liếc nhìn cô.

"hả?"

hayoung ngơ ngác, sao lại không đúng?

"không lẽ còn có gì khác?" cô không nhịn được mà hỏi.

"nói nhảm." mẹ trợn mắt.

"cái sai lớn nhất của con chính là gặp chuyện không nói cho ba mẹ biết, lại còn gạt ba mẹ, nhưng đã lừa gạt thì phải làm cho trót chứ." mẹ giận dữ nói.

"..."

"mẹ, con thấy mẹ phí lời rồi, không cần giải thích nữa, con hiểu rõ rồi." hayoung nằm bẹp trên sofa, vẻ mặt không cảm xúc mà nói với bà.

ba mẹ oh nhìn nhau một cái.

...

mấy ngày nay hayoung vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều bắt đầu quay phim từ sáng sớm đến rạng sáng hôm sau mới kết thúc, cho nên cô lại gửi bánh trứng đến nhà jina, vì cô đã mệt đến độ không thể chăm sóc nó rồi.

nghĩ lại cũng đã mấy ngày rồi không được gặp sunoo, nói thật, cô rất nhớ anh, bây giờ cô chỉ muốn mau mau đóng máy, dùng thời gian được nghỉ đó để bắt anh về nhà mình.

cô nằm trên ghế dựa mắt lim dim, có chút buồn ngủ, cô quay phim từ 7 giờ sáng đến bây giờ đã 12 giờ, thiệt sự là mệt muốn kiệt sức.

"cắt, cảnh này ok, nhân viên đến di chuyển đạo cụ để chuyển sang cảnh tiếp theo." đạo diễn cầm cái loa to trên tay chỉ đạo.

ông vừa dứt lời, hayoung liền giật mình tỉnh giấc, studio vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng vì công lực của cái loa của đạo diễn đã đánh thức cô bừng tỉnh từ trong mộng.

cô vừa mở mắt liền thấy hyunsuk vốn dĩ đang ngồi cạnh mình đã chạy đến xun xoe ân cần hỏi han minhee.

"minhee, em có nóng không? có khát không?"

hayoung khoanh tay đứng nhìn hyunsuk, hừ, cái ông anh này, bình thường lúc cô quay xong cũng không thấy ổng sốt sắng như thế.

rõ ràng cô mới là cấp trên, là áo cơm cha mẹ của anh ta đấy nhé, hừ...

"minhee." cô gọi anh.

anh xoay lại nhìn cô đầy khó hiểu.

"cậu đâu có thiếu trợ lý, mà nếu như có thiếu, anh hyunsuk cho cậu đấy."

"hả?"

hyunsuk tức tối chạy đến bên cạnh hayoung, ngồi xổm xuống nịt nọt xoa bóp chân cho cô.

"em không cần anh nữa ư?" hyunsuk giả vờ đáng thương nhìn cô.

hayoung quay mặt đi, cô không có tha thứ cho cậu ta đâu.

"tôi có quen với anh hả? bộ tôi với anh thân nhau lắm à?"

"đừng mà hayoung, anh chính là trợ lý trung thành nhất của em mà, em không thể đối xử với người ta như vậy chứ ~"

"trung thành? sao tôi lại không nhìn ra vậy?" hayoung lườm cậu ta.

"em nói đến anh lại càng giận, em xem ai là người đưa em đến studio, ai đón em về nhà, đồ ăn vặt, đá bào matcha là ai mua, là ai bưng trà rót nước cho em mỗi lần em quay xong chứ..."

hayoung trừng lớn hai mắt nhìn hyunsuk vẫn còn đang nói không ngừng, vẻ mặt ngơ ngác.

đây không phải là công việc bình thường của một trợ lý phải làm hay sao?

cậu ta nói vậy, sao lại không nhắc đến mỗi tháng là ai phát lương cho cậu chứ.

"hayoung, anh đối với em một lòng một dạ, có trời đất chứng giám, em không thể đối xử như vậy với người ta, nếu em không cần anh thì anh phải sống như thế nào đây chứ." hyunsuk ôm đùi hayoung tiếp tục màn khóc lóc kể lể.

minhee ngồi bên cạnh, vừa nhìn ông anh lớn hơn cả hai đứa nhưng tính như trẻ con diễn sâu rồi lại quay sang nhìn hayoung đang ngơ ngác, không nhịn được mà bật cười.

"minhee, em thấy anh nói có đúng không?" hyunsuk thấy minhee cười, liền kéo anh về phe mình.

minhee phớt lờ ánh mắt u oán của hayoung trả lời: "dạ đúng."

"hayoung, em thấy chưa..." hyunsuk lại bắt đầu một cuộc tấn công mới.

mọi người xung quanh đều lén lút che miệng cười trộm, hayoung liền đỡ trán.

"stop!" hayoung vội vàng cản cậu ta, cô đã tạo nghiệt gì hả? tuyển một con người dở hơi như vậy, mỗi ngày chọc tức cô không nói thì thôi, bây giờ lại hợp tác với người ngoài chọc tức cô.

"em không cần anh nữa ư?" hyunsuk ra vẻ tội nghiệp nhìn cô.

hayoung đầu đầy vạch đen, cô bây giờ nói no có còn kịp không?

"cần cần cần, được chưa, em phục anh luôn rồi."

hayoung cảm thấy đầu đau, mà tim cũng mệt theo.

"anh cũng biết em không bỏ được anh mà." hyunsuk đầy kiêu ngạo.

"được được rồi, em muốn ăn đá bào matcha, anh đi mua đi. minhee, cậu muốn ăn gì?"

"cậu mời hả?" minhee nhướng mày.

"nếu không thì sao?"

"được... cho tôi đá bào chocolate."

hayoung khinh bỉ nhìn anh, mặc dù từ nhỏ đã biết minhee thích ăn chocolate nhưng vừa nghĩ đến một người đàn ông cao to thế mà lại cuồng chocolate, cô cũng thấy choáng.

"được, hayoung, anh muốn ăn vị ô mai, được không?"

"nếu như em nói không thì anh cũng sẽ không mua chắc?"

"haha, không đâu."

"vậy anh còn hỏi em làm gì?"

hyunsuk cười một cái, rồi đứng dậy, phủi phủi cái quần liền quay đi mua đá bào cho cô.

minhee dựa lưng vào ghế, bày ra bộ dáng thoải mái.

"hayoung, tôi nghe nói chú và dì đã quay lại, vậy họ đã biết chuyện của cậu chưa?"

"cậu đừng nói nữa, bây giờ nghĩ lại mấy lời mẹ nói, tôi lại đau tim."

"dì lại nói gì?"

"mẹ nói lỗi lớn nhất của tôi chính là giấu diếm bọn họ, đã vậy mà cũng không làm cho trót, giấu kín một chút."

ha. minhee bật cười.

"dì thật tuyệt."

"ai dám phủ nhận chứ, mặt tôi lúc đó thật sự là không còn một chút cảm xúc gì luôn ấy chứ." hayoung cố tình bày ra vẻ đau lòng, tay đấm đấm vào ngực.

"minhee và hayoung, chuẩn bị đi, cảnh tiếp theo đến lượt cô cậu." đạo diễn lý gọi nhắc nhở 2 người.

"biết rồi."

hayoung cầm kịch bản lên đọc lại một lần nữa.

do mấy ngày qua quay liên tục suốt đêm cho nên bộ phim này đã hoàn thành được gần hai phần ba chặn đường.

minhee tùy ý mở kịch bản, nói với hayoung: "có muốn tập kịch bản với tôi không?"

"không cần đâu, cũng không có gì phải tập, với lại độ ăn ý giữa hai chúng ta cao như thế, nếu để thời gian đi tập kịch bản thì thà để tôi ngủ một giấc còn hơn." hayoung lười biếng nói.

"được rồi, cậu đã không gấp, thế tôi lại càng không vội."

...

hyebin mới vừa kết thúc cảnh quay với nữ ba, đang định quay về phòng nghỉ ngơi một chút, từ xa cô đã thấy hayoung và minhee đang ngồi với nhau nói chuyện phiếm.

bây giờ cô có chút rối rắm, có nên bước đến hay không?

dù sự việc lần trước khiến mọi người không vui, nhưng cô cũng không có ghét hayoung, hơn nữa vụ việc ấy hayoung đã xin lỗi cô rồi.

cô mặc dù có một chút tính tình đại tiểu thư, nhưng cũng không phải là người không biết phép tắc, do dự một lúc, cô liền bước đến.

"anh minhee, chị hayoung" cô chào hai người.

minhee lúc nào cũng đối với mọi người bên ngoài đều lãnh đạm, cho nên anh chỉ nhàn nhạt "ừ." một tiếng, cũng không có để ý đến cô.

hayoung cho cô một nụ cười thân thiện, ở trong mắt cô, hyebin là một cô bé, cho nên cô cũng không cần so đo.

"chị oh, chuyện lần trước, em thật lòng xin lỗi chị."

hyebin xin lỗi làm cho hayoung cảm thấy kinh ngạc, minhee lại càng mờ mịt, anh bình tĩnh nhìn qua hayoung, dùng ánh mắt hỏi cô.

'cô ấy sao lại xin lỗi cậu?'

hayoung nhìn anh, 'lát sau rồi nói.'

minhee hiểu ý cô, cho nên ánh mắt lại tập trung vào kịch bản.

"việc đó tôi không có để trong lòng, không sao cả." hayoung cười cười.

nghe hayoung nói vậy, hyebin liền cười vui vẻ.

hai người nói chuyện một lúc, đến khi trợ lý của hyebin đến tìm, cô mới rời khỏi.

hyebin vừa rời khỏi, minhee liền hỏi ngay: "cậu có chuyện gạt tôi phải không?"

"cũng không có chuyện gì lớn."

"nếu vậy sao cô ta lại đến xin lỗi cậu?"

hayoung biết không thể gạt được anh, liền thành thật kể lại vụ việc lúc trước.

"sao lúc ấy cậu không nói với tôi?"

"có phải chuyện to tát gì đâu, cũng không có gì hay để nói."

minhee lườm cô, sau đó không thèm để ý đến cô.

hayoung cũng không thể giải thích thêm.

hyunsuk nhanh nhẹn mang 3 ly đá bào về, cách studio bọn họ đang quay không xa có mở một tiệm đá bào, từ lúc khai máy đến bây giờ đã được hai tháng, hyunsuk cũng trở thành khách quen của tiệm, mỗi ngày chỉ cần cậu đến tiệm báo danh thì chủ tiệm liền biết cậu mua đá bào vị gì.

"đá bào là nhất." hayoung khen lấy khen để, cô rất thích tiệm đá bào này, ngon vô cùng, hơn nữa cô cảm thấy mình bị nghiện đá bào của tiệm này mất rồi, một ngày không ăn thì khó chịu vô cùng.

hayoung nhìn minhee múc đá bào đưa lên miệng mà cười cười.

bình thường trông cái dáng vẻ xa cách, chỉ cần một ánh mắt quét qua sẽ làm người khác đông cứng khiến mọi người không ai dám đến gần anh. nhưng chỉ có mấy người hayoung biết rõ, minhee chính là một người vô cùng hảo ngọt.

...

hôm nay là cuối tuần, các huấn luyện viên của võ quán đều đang lên lớp, cho nên chỉ có junkyu và sunoo ở đây.

junkyu lúc thì xem di động, một lúc lại nhìn đồng hồ. cái thằng nhóc doyoung này, sao vẫn chưa chịu đến! junkyu thầm mắng trong lòng.

doyoung cứ nghĩ rằng junkyu đã quên vụ gọi anh đến võ quán, thế thì anh có thể qua ải rồi, nhưng ngay lúc anh đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì junkyu lại gọi đến.

"doyoung, cậu chết ở đâu rồi?"

"hả?" hiện giờ anh chỉ có thể giả ngu mà thôi.

"hả cái gì, đừng nói cho anh biết là cậu đã quên rồi nhé?" giọng nói của junkyu mang theo ý tứ uy hiếp.

doyoung nghe thế thì đâu còn dám giả ngu với anh, vội vàng đáp: "sao mà quên được chứ, em vừa ra khỏi nhà, lát nữa sẽ đến ngay đây."

"được, vậy anh chờ cậu."

"dạ."

cúp điện thoại rồi, doyoung cứ như trái cà héo, mặt mày ỉu xìu.

"thằng nhóc này còn dám trốn, chờ cậu đến, coi anh làm sao thu phục cậu."

junkyu cất điện thoại vô túi, gương mặt tuấn tú khẽ nheo lại, anh quay sang nhìn sunoo đang ngồi bên cạnh.

tuy là anh em ruột, nhưng ngoại trừ cặp chân mày giống nhau thì hai người bọn họ lại khác nhau một trời một vực.

junkyu ngoại hình nhỉnh hơn một chút, dáng vẻ anh tuấn vả lại từng được huấn luyện trong quân đội cho nên lại càng thêm cao lớn, mạnh mẽ, đúng chất đàn ông, tuy có hơi thô tục, nhưng thực chất lại man vô cùng.

sunoo lại mang dáng vẻ ôn hòa, gương mặt sạch sẽ, khí chất sạch sẽ, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng, mang lại cho người khác cảm giác, chỉ có thể ngắm không thể nào yêu.

nếu nói sunoo mang khí chất sạch sẽ, thì junkyu lại vô cùng lưu manh.

junkyu bước đến, dùng chân đạp đạp ghế ngồi của sunoo, ý bảo anh ngồi dịch vào một chút, sunoo nhìn anh rồi miễn cưỡng lùi vào.

junkyu nhìn chỗ sunoo vừa nhường, bỗng nhiên nổi giận.

"này, cái chỗ chỉ để vừa cái lông gà, cậu bảo anh ngồi như thế nào!"

sunoo lành lạnh nhìn anh, "ngồi thế nào à, cứ ngồi xuống là được rồi."

"có phải dạo này không đánh cậu cho nên ngứa da rồi phải không?"

sunoo nhìn anh, đành phải dịch vào nhường chỗ cho anh.

không phải vì sợ mà anh mới nhường chỗ đâu nhé, anh chỉ là... ừ... chỉ là không muốn cùng anh ấy so đo mà thôi. đúng, chính là như vậy!

sunoo im lặng bổ sung trong lòng.

junkyu ngồi xuống, gác đôi chân dài lên ghế sofa bên cạnh, sau đó lấy thuốc từ trong túi quần ra, đốt lửa thỏa mãn hút vài hơi.

sunoo nhìn dáng vẻ nuốt mây nhả khói của junkyu, nhíu nhíu chân mày.

"hút nhiều thuốc dễ làm thận hư đấy." anh thản nhiên góp ý.

junkyu liền đen mặt.

"muốn ăn đòn thì cứ nói."

sunoo không thèm quan tâm, lấy di động ra lướt web.

hơn nửa tiếng sau, doyoung thở hổn hển chạy đến. vừa vào cửa, junkyu không nói lời nào liền mang anh bước lên đài tỷ võ.

"á, anh bị sao vậy?" doyoung đau khổ hỏi.

"anh đây tâm trạng không vui, cho nên muốn luyện võ!"

doyoung mém tí là khóc òa lên, vì sao anh lúc nào cũng gặp xui hết vậy!

anh tìm kiếm sunoo xin giúp đỡ, thế nhưng người ta chỉ cười với anh một cái rồi bỏ mặc anh luôn.

trong lòng doyoung liền đem 18 đời tổ tông nhà sunoo ra mà mắng một vòng, nghĩ lại thì hình như mình cũng đem junkyu ra mắng luôn rồi, lại cảm thấy tay chân lạnh buốt, cũng may là anh chỉ dám mắng thầm ở trong lòng.

"vậy có thể để em thở một tí được không, em vừa mới đến mà." anh cẩn thận thương lượng với junkyu.

junkyu cũng không nói gì, chỉ nhìn anh cười, nhìn cái gương mặt đẹp trai đối diện mình, doyoung cảm thấy lạnh toát.

doyoung vội vàng cười nói: "được rồi, được rồi, không nghỉ thì không nghỉ, lên đi!"

vài phút sau.

"á!"

"má ơi!"

"anh, em nhận thua, em nhận thua!"

"nhẹ một chút!"

"doyoung, sao cậu lại chả tiến bộ gì hết, bao lâu rồi, thế mà vẫn yếu ớt như thế, cậu có còn là đàn ông hay không?"

đằng trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết của doyoung kèm theo âm thanh mắng mỏ của junkyu, sunoo vẫn lựa chọn im lặng tiếp tục lướt ig.

vừa mới kéo xuống, anh liền thấy bài viết mới của hayoung.

hayoung_ever mỗi ngày thời gian hạnh phúc nhất ở studio chính là được ăn đá bào matcha.

kèm theo là tấm ảnh cô cầm ly đá bào matcha.

anh yên lặng ấn like một cái.

"sunoo, đến lượt cậu" âm thanh trầm thấp ở đằng trước vang lên.

anh đặt điện thoại xuống, rồi bước lên.

doyoung nằm trên sàn nhà thở hồng hộc, nhìn cứ như mất nửa cái mạng vậy.

sunoo nhịn không được mà đá vào mông anh mấy phát, cúi đầu nói với anh: "dọn chỗ."

doyoung bây giờ chẳng còn hơi sức đâu mà tranh cãi với anh cho nên dùng hết sức mà lăn sang một bên, để lại sàn đấu cho hai anh em họ. anh đứng dưới đài, hai tay gác lên thành nhìn hai người thi đấu.

"lâu rồi không kiểm tra cậu, không biết có tiến bộ lên không?"

"thử thì biết thôi mà."

"khá lắm nhóc."

vừa nói xong junkyu liền đá một cái về phía sunoo.

sunoo cảm nhận được cú đá chết người ấy, không dám lơ là, anh nhanh chóng né sang một bên nên may mắn thoát khỏi một cước của junkyu.

"ồ, có tiến bộ đấy." junkyu sờ mũi khiêu khích nói với sunoo.

sunoo cũng không thèm nói nhiều, trực tiếp ra tay, một cú đấm bay về phía anh ấy.

"sunoo, mẹ nó, đánh người không đánh mặt, cái đạo lý này cậu không biết sao? cậu không xứng mặt đàn ông mà."

junkyu vừa dứt lời liền nhận được một trận khinh bỉ từ sunoo và doyoung.

"mẹ em không phải là mẹ anh chắc?"

junkyu, "..."

"ai nói đánh người không đánh mặt vậy?" anh lấy tay chỉ lên gương mặt bầm dập vết thương của mình.

"..."

"haha, ngoài ý muốn thôi mà." anh cười ngượng ngùng.

kết quả cũng chỉ đổi lấy cái nhìn khinh khỉnh của bọn họ.

junkyu lại nhanh chóng dùng chân đá liên tiếp tấn công ngực sunoo, anh mau chóng tránh được, xoay người đánh trả mới chặn được sự tấn công từ junkyu.

junkyu nhìn sunoo cười cười, sau đó dùng tốc độ kinh người tiến công.

"pằng."

"pằng."

doyoung đứng một bên nhìn mà sững sờ. trời, bọn họ lại trụ được lâu như thế, chắc chắn là sunoo đã lén luyện tập khi anh vắng mặt đây mà.

nhưng sunoo cũng không phải là võ sư, sao có thể đánh thắng được junkyu, vì thế rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong, nhưng nói thế nào đi nữa, doyoung và anh đều là kẻ thua cuộc, nhưng chỉ có doyoung là lăn xuống đài, cảm giác này rất khác nhau đấy!

"sunoo dạo này tiến bộ hẳn ra nha." junkyu lưu manh vỗ vỗ vào vai sunoo, giọng điệu vô cùng lưu manh.

"cảm ơn đã khen."

"đi, tôi mời các cậu ăn cơm."

nghe được câu này, doyoung nhanh nhẹn từ dưới đất đứng lên, vội vàng phủi phủi bụi trên người, cảm thấy sinh lực bỗng chốc tràn về.

"anh junkyu, em muốn ăn gì cũng được hả?" rõ ràng là doyoung đã quên vừa rồi mình bị người này chỉnh đến thảm.

junkyu nhìn dáng vẻ nịnh nọt của doyoung chỉ cười rồi nói: "chỉ cần cậu có thể ăn là ok."

"vậy đi thôi, chúng ta đến hồng vận lâu đi."

món ăn ở đây lâu tuy mắc đến kinh người nhưng hương vị lại rất ngon.

junkyu lái xe đưa bọn họ đến hồng vận lâu, bởi vì người chủ xị là junkyu cho nên doyoung không khách sáo mà gọi cả một bàn đồ ăn.

chỉ ăn một bữa cơm thôi mà doyoung cảm giác bụng mình như bóng bay sắp nổ rồi.

sau khi ăn xong, junkyu liền quay về võ quán, chiều nay anh còn có rất nhiều khách đã hẹn trước, hầu như cuối tuần anh đều không được nghỉ ngơi, bởi vì cuối tuần là thời gian võ quán đông khách nhất.

doyoung và sunoo vốn định quay về nhà mình nghỉ ngơi, nhưng một cuộc điện thoại của viện trưởng báo có một cuộc phẫu thuật rất gấp nên hai người phải gấp rút quay trở lại bệnh viện.

...

hayoung mới vừa kết thúc một cảnh quay với nam hai, thời tiết quá nóng nên cô quay về chỗ ngồi nghỉ tạm một chút.

mùa hè nắng nóng là thế, cô lại phải mặc váy vừa dài vừa dày, vì cảnh quay trong phim đang là mùa đông cho nên trang phục diễn cũng là quần áo dành cho mùa đông, vừa chán vừa nóng cô không khỏi dùng tay kéo kéo cái bộ đồ dày cộm này.

không bao lâu sao, hyunsuk từ xa gọi tên cô: "hayoung, em xem anh mang gì đến cho em nè?"

bây giờ hayoung chả còn sức đâu mà để ý đến hyunsuk, cô chả thèm đáp lại cậu lấy một câu.

cô thấy hình như mình tự tìm đường chết thì phải, sao hồi đó lại chọn theo nghề diễn viên chứ, mùa đông thì chụp mùa hè thì diễn, cô liều sống liều chết quay phim, thế mà nằm không cũng trúng đạn, cảm giác đúng là khó tả.

hyunsuk cầm một cây quạt điện trên tay, mở nút hướng về hayoung, một làn gió mát bỗng chốc ùa về.

hayoung bỗng mở mắt ra.

"anh lấy ở đâu ra vậy?"

"từ chỗ anh seojun ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store