ZingTruyen.Store

my adonis | sunoo x you [edit]

;02

narcissusie

“hahaha… hayoung cậu chắc là do dì nhặt được đấy.” kang minhee cười không chút khách khí.

không cần anh nói, nhiều lúc cô cũng nghĩ mình không phải con ruột của ba mẹ ấy chứ.

mấy người minhee ở đây chơi hết buổi trưa, sau đó đều ra về.

“này, hai người ra ngoài nhớ hóa trang cho kĩ vào, đừng để bị chụp ảnh, nếu có bị chụp thì cũng đừng nói từ phòng tôi ra đấy.”

“vậy muốn bọn tôi nói như thế nào?” minhee lườm cô.

“haha, trên web không phải liên tục đồn rằng hai người gì gì ấy sao, vừa khéo chứng thực một tí!”

khóe miệng hyeongjun kéo ra, gương mặt lạnh lùng đen hơn một nửa.

“nếu không nể tình cậu đang bị thương, tôi chắc chắn sẽ lôi cậu xuống đánh đòn đấy.” anh nhìn cô mà nói.

hayoung dáng vẻ không thể tin được: “tôi yêu cậu như thế, cậu nỡ lòng nào đánh tôi?”

gương mặt lạnh lùng của hyeongjun hơi xấu hổ: “được, được, coi như cậu giỏi.”

hai người hóa trang kĩ càng mới rời khỏi.
sau khi bọn họ đi, phòng bệnh bỗng nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, vì hwarang mới ra ngoài mua đồ ăn cho cô, cho nên bây giờ chỉ có mình cô ở trong phòng.

hôm ấy, sau khi minhee cùng với hyeongjun ra khỏi bệnh viện, liền bị phóng viên đứng canh bắt ngay tại trận.

“đạo diễn song, xin hỏi tại sao anh lại xuất hiện cùng lúc với kang nam thần tại bệnh viện?”

“kang nam thần, lúc trước có tin hai người là người yêu, bây giờ lại cùng nhau xuất hiện tại đây, xin hỏi hai người có muốn nói gì không?”

"..."

“không lẽ chuyện tình của hai người đã được xác định? đạo diễn có thể nói rõ một chút cho chúng tôi được không?”

"..."

chỉ muốn nói một câu: hayoung, mợ nó, cô đúng là quạ đen chuyển thế mà.

hot search ngày hôm đó chính là:

kang minhee và song hyeongjun.
6857.8 nghìn bình luận.

hayoung tuyên truyền phim mới.
4177.2 nghìn bình luận

hayoung bây giờ không có tâm trạng nghịch di động, cũng không muốn xem TV.

vì bây giờ mà mở di động hay TV, không cần nói cũng biết, tin tức, đề tài đều là oh hayoung tuyên truyền phim, nhìn đến là phiền, không bằng đừng xem thì hơn.

dù sao như vậy cũng tốt, nằm trên giường bệnh có thể nghỉ ngơi một chút, vừa lúc mấy hoạt động sắp đến để cho hwarang thay cô từ chối, cô quả nhiên là thiên tài.

nằm một lúc, cô lại lê cái chân bị bó bột ngồi dậy, không được rồi, chán quá, ông anh có đi mua cơm thôi mà đến giờ vẫn chưa về.

chớp chớp đôi mắt to, cô đột nhiên nhớ đến sunoo, chi bằng…

cho nên cô ấn cái chuông ở đầu giường.
không lâu sau, cửa phòng bệnh liền được mở ra.

hayoung vội vàng lấy tay che chân, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

“bác sĩ kim, chân tôi…”

hayoung ngẩng đầu lên, mọi lời nói đều biến mất, vì người bước vào không phải sunoo mà là cô y tá từng thay băng cho cô.

“cô oh, có việc gì không ạ?” nữ y tá mỉm cười hỏi.

“sao… sao bác sĩ kim không đến?”

“bây giờ đang là giờ ăn tối, bác sĩ kim đã đến căn tin rồi, giờ là ca trực của tôi.”

“à, tôi muốn hỏi, táo trong phòng đã hết rồi, cô có thể mang thêm đến được không?”

“được, chị chờ một lát, lát nữa tôi sẽ giúp chị mang đến.”

cô y tá ra ngoài chưa đến vài phút đã quay lại, cầm một giỏ táo mới trên tay.
hayoung chỉ còn cách vừa gặm táo vừa chờ hyusuk quay về.

hyunsuk chưa quay về, đã thấy đám người bên đoàn làm phim cùng với đạo diễn béo đến đây.

“ôi chao, hayoung của tôi, chân còn đau không?” đạo diễn béo khoa trương bổ nhào đến giường bệnh.

hayoung ghét bỏ nhìn ông ta.

“tôi còn nhớ có người nào nói, đạo cụ rất an toàn.”

“haha, phim trường mà, khó tránh khỏi sẽ có… một chút ngoài ý muốn." đạo diễn woo cười ngượng ngùng đáp lại.

hayoung thể hiện thái độ không muốn nói chuyện với ông.

đạo diễn woo nhìn hayoung, rồi lại nháy mắt với đám nhân viên đứng phía sau, bọn họ vội vàng mang mấy túi to đi đến.

“hayoung này, để chuộc lỗi, cô xem tôi mang đến cái gì nè?”

đạo diễn woo cầm túi to ào ào đổ toàn bộ lên giường.

giường đơn màu trắng bây giờ ngập sắc xanh.

kitkat nestlé, sô cô la matcha, bánh xốp, glico, bánh bông lan trà xanh collon, pocky trà xanh, bánh quy vị trà xanh, sô cô la meiji vị trà xanh.

hai mắt hayoung lập tức bừng sáng nhìn đống đồ ăn vặt vị trà xanh trên giường.
hayoung chính là fan cuồng của trà xanh, trước khi trở thành diễn viên, giấc mơ của cô chính là mở một tiệm bánh ngọt.

nhưng cô là người dễ bị dụ vì mấy cái này chắc?

cô khó khăn quay đi chỗ khác.

đạo diễn woo nhìn cô, sau lại ra hiệu cho một nhân viên.

nhân viên kia liền mang đến một túi nữa.

đạo diễn lý cầm lấy, lại đổ ào ào xuống giường.

bột trà xanh AGF, bánh quy trà xanh languly, bánh quy trà xanh meiji, cookie trà xanh, trà sữa trà xanh.

cô hút một hơi trà sữa.

miệng thơm ngát mùi trà xanh.

“ngon không?”

“ngon, lấy được lòng trẫm rồi đấy!”

lại lên cơn rồi.

cô lại xé tiếp gói bánh quy trà xanh meiji.

“vậy…”

“phim trường xảy ra việc ngoài ý muốn là chuyện bình thường, tôi cũng thông cảm, nhưng cái cảnh chưa hoàn thành xong ấy, khoảng nửa tháng nữa…” hayoung cố ra vẻ khó xử mà nhìn cái chân đang bó bột của mình.

“không sao, không sao. đoàn phim sẽ chờ cô, chúng tôi có thể quay trước những cảnh của những diễn viên khác, không vội.”

“được rồi, chỉ có đạo diễn woo hiểu tôi.”

đạo diễn woo nói thêm vài câu với cô rồi mới rời khỏi.

chờ đến lúc hyunsuk mua cơm về, hayoung đã no rồi.

“trời ạ, sao em lại biến phòng bệnh ra thế này rồi?” hyunsuk nhìn cô ghét bỏ.

khắp nơi trong phòng bệnh đều là hộp to, túi nhỏ đồ ăn vặt.

cô liếc cậu.

cậu lập tức đổi sắc mặt ngay.

“không sao hết, còn có anh mà, anh sẽ dọn dẹp đống này trong vòng một phút.” cậu nhìn cô cười lấy lòng.

“tốt đấy.”

hyunsuk nghe lời mang cơm để lên bàn, sau đó bắt đầu dọn dẹp.

“có phải đạo diễn woo đến đây không?”

“ừ.”

“hèn gì. có nhiều đồ ăn vặt như thế, đúng rồi, em ăn ít thôi, đi ăn cơm đi.”

“em không muốn ăn cơm, hơn nữa đã no rồi.” hayoung cự tuyệt.

“nếu em không ăn, anh sẽ ăn hết đống này.”

“ăn, ăn mà.”

hayoung buồn chán ngồi nghịch di động trên giường, cô nằm viện gần được nửa tháng rồi, nửa tháng này, cô không ăn thì ngủ, không ngủ thì cũng ăn, rồi lại nhấn chuông phá sunoo.

buổi tối, hayoung nhìn điện thoại, mới 8 giờ thôi, cho nên cô liền ấn chuông trên đầu giường.

cô đã ấn chuông rất nhiều lần, không có chuyện gì cũng ấn chuông, cô cũng chỉ cần sunoo đến đây thôi.

sunoo mới quay về phòng làm việc, định nghỉ ngơi một lát, nhưng chưa được mấy phút, liền nghe chuông từ phòng bệnh 0812 của hayoung vang lên.

đôi mắt lãnh đạm lóe lên, nhưng cuối cùng cũng đứng dậy.

vừa lúc gặp doyoung đang bưng cà phê vào phòng.

“0812 lại ấn chuông hả?”

“ừ.”

“sức quyến rũ của bác sĩ kim lớn thiệt nha, 0812 là phòng của nữ thần quốc dân oh hayoung đấy, sao tôi cứ có cảm giác là cô ấy có tình ý với cậu nhỉ?” doyoung uống một hớp cà phê rồi phát biểu.

sunoo liếc anh ta, đôi môi mỏng phát ra 2 từ: “biến đi.”

nói rồi sunoo cũng chả thèm để ý đến anh ta, rời đi ngay.

“nếu để mấy em gái y tá hâm mộ cậu biết được nam thần lạnh lùng cũng biết nói tục, cậu đoán coi các cô ấy nghĩ thế nào?”

‘ầm’.

tiếc là anh không nhận được câu trả lời mà chỉ có tiếng đóng cửa đáp lại.

doyoung nhún nhún vai, đúng là, không có thú vị gì hết, cái mặt lạnh như nước đá như thế, chỉ có mỗi mình anh có ý tốt làm bạn với cậu ta thôi, vậy mà cũng không biết ơn gì hết.

sunoo vừa suy nghĩ vừa đi đến phòng bệnh của hayoung.

từ lúc cô nằm viện đến giờ, anh đều bị cô hành hạ, một ngày 24 tiếng, chỉ hận không thể ấn chuông liên tục.

khi thì chân đau, khi lại đau đầu, lúc bụng lại đau, đúng là đa dạng hết sức.
mấy y tá đi ngang qua chào anh, đều bị khí lạnh xung quanh đóng băng luôn rồi.

“bác sĩ kim sao thế? sao tôi thấy một luồng khí lạnh bao quanh anh ấy vậy?” một cô ý tá hỏi.

“chắc là cô oh lại ấn chuông nữa rồi, có thể làm cho bác sĩ kim ra nông nỗi này, trừ cô oh ra thì chả còn ai nữa đâu.”

“đúng vậy, nhưng cô oh này cũng thật là can đảm, chỉ có cô mới dám trêu bác sĩ kim thôi.”

sunoo đứng trước cửa phòng bệnh, để anh xem lần này cô lại bày trò quỷ gì nữa.

anh hít một hơi sâu, rồi bước vào.
vừa vào đã thấy hayoung ngồi trên giường, mở to đôi mắt bồ câu nhìn anh.

“cô oh có chuyện gì sao?” giọng nói anh có chút lạnh nhạt.

“bác sĩ kim, tôi thấy ngực hơi đau, làm sao bây giờ…”

sắc mặt sunoo trầm xuống.

mấy tiếng trước, cô bảo chân đau.
anh nhíu mày.

anh đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống.

“vậy hả?” anh hỏi.

hayoung không nói gì, cô còn đang bận ngắm anh.

“đau như thế nào?” đôi mắt anh lạnh đi, tiếp tục hỏi.

“tim bỗng nhói lên” hayoung vừa lấy tay che ngực vừa nói.

sunoo biết được hayoung đang trêu mình, gương mặt càng thêm lạnh lẽo, mấy ngày nay cô đều như thế.

“tim bỗng nhiên nhói lên, kì lạ thật.” anh mặt lạnh nói.

hayoung không phát hiện ra sunoo đang khó chịu.

“bác sĩ kim biết tại sao tôi lại đau tim không?”

“tôi không biết.”

“là vì tim tôi quá bé, mà anh trong lòng tôi lại quá lớn, cho nên đau.” hayoung cười tủm tỉm nhìn anh.

nghe hayoung nói, khóe miệng anh run rẩy, nhưng gương mặt lại càng lạnh, anh lui về sau vài bước.

“cô oh, cô cảm thấy trêu chọc người khác vui lắm hả?” sunoo lạnh lùng nhìn cô.

“hả?” hayoung không phản ứng kịp.

“cô hết đau chân rồi tới đau đầu, đau tim, cô không thấy phiền hả? cô rảnh rỗi có thời gian, nhưng không phải ai cũng có thời gian chơi với cô, có hiểu không hả?”

hayoung sửng sốt hoàn toàn, mấy ngày nay mặc cho cô có nói cái gì, anh đều lạnh nhạt trả lời: "ừ”, “ồ”, “được”.

chưa bao giờ anh nói nhiều với cô như thế này.

“bác sĩ kim, anh có sao không?” cô nhìn anh.

“anh đếm kỹ lại xem, vừa rồi anh nói với tôi một hơi 48 từ đấy!”

cô lại ở đó mà đếm anh nói bao nhiêu từ! sunoo cảm thấy mình sắp tức đến nổ phổi rồi, anh không nói gì thêm, liền bước ra khỏi phòng.

“này, bác sĩ kim, anh đừng đi, anh giận rồi hả? bác sĩ kim.”

‘ầm’ - tiếng cửa phòng bệnh lại vang lên.
hayoung nằm xuống giường.

sunoo hình như giận rồi, hơn nữa là giận muốn điên rồi, nhưng sao cô lại thấy, sunoo giận lên lại càng đẹp trai thế này!

từ sau sự kiện kia, mấy ngày nay sunoo không thèm quan tâm đến hayoung, mỗi ngày đến đây khám bệnh rồi rời đi, mỗi khi hayoung nhấn chuông, anh đều gọi y tá sang đấy.

buổi chiều, khi y tá đưa cô đi đến bãi cỏ của bệnh viện phơi nắng, lại gặp một cô gái đeo đôi kính râm bự chảng, bịt khẩu trang kín mít, không thấy gương mặt đâu cả.

cô gái này nhìn quen lắm nha.

“em gái y tá à, bạn của tôi đến thăm, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy, có được không vậy?” cô nói với y tá đứng phía sau.

y tá nhìn cô gái đang đi về phía này, dù có chút nghi ngờ nhưng người ta đã nói vậy rồi, cô chỉ có thể tránh đi mà thôi.
sau khi cô y tá rời đi, hayoung liền chào hỏi với cô gái kia.

“hey, jina~”

jina chính là bạn khuê mật lâu năm của cô.

cô gái này chính là chủ tiệm bánh ngọt, là bà chủ tiệm bánh nổi tiếng trên mạng, bởi vì dáng người eo nhỏ chân dài, lại còn biết làm đủ các loại bánh, cho nên được dân mạng tặng cho một cái tên tây thi bánh ngọt, fan của cô hầu như là khách hàng trung thành của tiệm bánh.
vì thế tiệm bánh của cô nổi tiếng vô cùng, không chỉ bán tại cửa hàng, mà còn kinh doanh trên mạng, tuy nhiên nhóm fan của jina chỉ vì muốn gặp cô một lần, còn không tiếc đi máy bay đến cửa hàng của cô mua bánh.

ấn tượng đầu tiên của hayoung với jina khi xưa cũng chỉ là một đóa sen trắng* xinh đẹp mà thôi.

ban đầu hayoung một lòng một dạ muốn quyến rũ đóa sen trắng jina này.

rất lâu sau, khi cuối cùng cô cũng đã quyến rũ được sen trắng thì mới phát hiện, người mình quyến rũ đâu phải sen trắng, rõ ràng là sen trắng giả nhá, nói cô ấy là sen trắng thì thật là sỉ nhục mấy đóa sen trắng chính tông.

cái cô nàng này mà tàn bạo lên thì đàn ông chỉ xách dép chạy, lúc mắng người cứ như sao độc mồm chuyển thế, mắng người bằng miệng không đủ, còn dùng đến cả bạo lực.

nhưng mà bọn cô, một người mặt dày, một người lưu manh, đúng là tuyệt phối.
jina cao khoảng 1m7, hôm nay cô mặt một cái croptop đen, ôm sát người, khoác áo khoác jeans xanh đậm bên ngoài, váy dài lưng cao màu trắng, dưới chân mang một đôi sneaker mới tinh.
mái tóc đen dài xõa sau lưng, không cần chạm vào cũng biết nhất định là mềm mại như tơ.

sen trắng đều thích để tóc dài đen thẳng và sen trắng giả cũng vậy.

jina bước đến bên cạnh, chĩa tay vào đầu cô: “đừng có mà trêu tớ.”

hayoung cười: “không phải do gặp cậu tớ liền thấy vui hay sao? lẽ nào cậu không vui khi gặp tớ hả?”

jina lườm cô.

“này, tớ là bệnh nhân đấy, cậu dám dùng ánh mắt đó nhìn tớ hả, có muốn đi khám mắt không?”

“biến ngay, cậu mà bệnh gì chứ, một cọng lông cũng có mất đâu.”

“cậu không thấy chân tớ hả? bó bột rồi nè.”

hayoung dùng ánh mắt cún con nhìn cô.

“bớt đi nhá, lúc đầu thì có nghiêm trọng, nhưng giờ đã khỏi rồi, còn làm bộ với tớ hả?”

“hừ… bản nữ thần chọn không trả lời.”

jina tiện tay ném túi xách đang cầm lên đùi của hayoung.

“jina à, hình như tớ lại chọc giận bác sĩ kim rồi, mấy ngày nay anh ấy không thèm để ý tớ nữa.” hayoung bắt đầu tố khổ.

“cậu lại làm cái gì nữa hả?”

vì thế hayoung liền đem sự việc hôm đó ra nói với jina.

jina cũng hết nói nổi với cô luôn.

“anh ta bơ cậu là đúng, nếu là tớ, tớ cũng không thèm để ý đến cậu.”

“này, tớ là nữ thần quốc dân đấy nhé!”

“haha, chứ không phải là nữ thần kinh quốc dân hả, sao lại dát vàng lên đầy mặt mình thế kia?” jina không một chút ngại ngùng cười nhạo cô.

“cậu gato với tớ!”

“gato cậu lùn hơn tớ hả?”

"có dám nói chuyện mà không lấy chiều cao ra không?” hayoung lườm cô.

“vậy, cậu gato cậu cup b còn tớ cup d hả?”

“jina, cậu là đồ đen tối!”

“thế cũng không cần cậu tẩy trắng đâu.”

hayoung chỉ hận không thể phun vào mặt cô gái này, hồi đó mình đúng là mù mà, sao lại thấy một cô gái tóc đen dài thì khẳng định rằng đó là con gái nhà lành, có thể là lưu manh đó, nhờ vào có cái mặt nạ nên mới không lộ ra bản chất thật đấy.

“này, tớ nói chứ, cậu nằm viện lâu thế rồi, khi nào mới chịu xuất viện, cậu đừng có mà tính ở lại đây luôn nhé?”

“gì? ở lại luôn cái gì, chân tớ còn chưa khỏi hẳn mà!”

“tớ thấy cậu muốn ở đây để theo đuổi bác sĩ kim nhà cậu thì có.”

“haha…”

“tớ nói không sai chứ gì, còn nữa, sau khi xuất viện rồi thì nhớ rước bánh trứng của cậu đi nha, mỗi ngày đều giành ăn với trà sữa của tớ, cục cưng của tớ dạo này ốm đói lắm rồi!”

bởi vì hayoung nằm viện, cho nên bánh trứng không có ai chăm sóc, chỉ đành nhờ jina trông nom dùm.

bánh trứng là cún con của hayoung nuôi, là một giống poodle thuần chủng, trà sữa nhà jina chính là giống mèo ragdoll, còn là nữ thần meo meo nổi tiếng trên mạng, từ hình tượng ngoan ngoãn đến ngốc nghếch đều có cả, mà bánh trứng của cô thì giống y như chủ, đã ngu ngốc còn lười biếng.

“trà sữa cũng đang giảm béo mà, hơn nữa có bánh trứng nhà tớ chơi cùng nó, nó phải vui chứ.” hayoung nhếch miệng nói.

“haha, sao cậu không nói luôn là cùng ăn, cùng ngủ, rồi cùng đánh nhau luôn?”

“thấy chưa, thấy chưa, cậu không nhìn thấy bánh trứng nhà tớ rất có ích sao, cậu còn không mau thay mặt trà sữa mà cảm ơn tớ?” hayoung cười tủm tỉm, mặt dày nói với jina.

jina thật không muốn nói nhiều với loại người này, lấy tay gõ một phát lên đầu cô.

“cậu là đồ mặt dày không biết xấu hổ!”

“cảm ơn, quá khen quá khen.”

jina đưa hayoung trở về phòng, rồi cùng cô ầm ĩ một hồi, sau đó nhận một cuộc điện thoại rồi mới rời khỏi.

ban đêm.

cô lấy tay vuốt vuốt bụng: “có dám chịu một chút hay không? ngủ một giấc, tỉnh dậy là có cơm ăn!”

vì thế cô ngửa mặt lên trời, trùm chăn lên đầu mà ngủ.

nhưng yên lặng được mấy giây, cô lại bật dậy.

“không được, không nhịn được rồi!”

cô vén chăn lên, định đi xuống căn tin xem thử.

hơn nửa tháng tĩnh dưỡng, chân cô đã hồi phục rất tốt, hơn nữa cô bị thương chân trái, chân phải vẫn còn đi được.
cô cẩn thận mang dép cho chân phải rồi cầm cây gậy bên cạnh.

cô mở cửa phòng bệnh, một tay chống gậy, một tay bám tường mà đi.

bây giờ đã hơn 12 giờ khuya, hành lang bệnh viện trống trải, không một bóng người.

trên hành lang, ánh đèn lờ mờ, chợt tối chợt sáng, lâu lâu lại có 1 trận gió thổi qua.

trong lòng hayoung có chút sợ hãi, nghe nói bệnh viện vào ban đêm là kinh khủng nhất.

có rất nhiều bộ phim ma đều lấy bối cảnh ở bệnh viện, âm khí ở đây là nặng nhất.

mặc dù cô không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng dù sao cũng là con gái, kiểu gì cũng cảm thấy sợ hãi.

cô bỗng thấy hối hận, sớm biết vậy thì ráng nhịn ở phòng ngủ một giấc cho xong.

cô đi dọc theo bức tường, bước từng bước đến thang máy.

cuối cùng cô cũng bước vào thang máy.
cô ấn nút tầng 1, rồi nhắm mắt dựa vào thang máy.

đèn trong thang máy đột nhiên lóe lên, sau đó liền tắt ngủm.

trong thang máy tối om, hình như thang máy cũng không hoạt động nữa, kẹt rồi.
hayoung hoảng hồn.

“mẹ nó, có ai không?” hayoung căng thẳng bước đến đập cửa thang máy.
nhưng bên ngoài im ắng không chút tiếng động.

giác quan trong bóng tối đột nhiên nhạy hơn rất nhiều, đặc biệt là thính giác, nhạy gấp đôi bình thường.

cô vội vàng lấy điện thoại ra, sờ sờ túi áo mới biết, lúc ra khỏi phòng không mang theo điện thoại.

“có ai ở đó không? có ai không?”

cô bắt đầu cảm thấy khó thở, không gian trong thang máy quá nhỏ làm cho cô không thở được, vô lực ngồi bệt dưới sàn, cái trán trắng nõn toàn là mồ hôi lạnh, tay sít sao nắm chặt, lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi.

hayoung mắc chứng sợ không gian kín.
tay vô lực đập cửa thang máy, nhưng đập lâu rồi mà vẫn không thấy có ai đến.
ý thức của cô dần dần tan rã, cô mệt mỏi ôm đầu gối, cảm giác đầu ngày càng nặng, hô hấp khó khăn.

“bên trong có người không? ai ở bên trong vậy?”

bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa thang máy dồn dập.

ngay lúc hayoung sắp sửa mê man, chợt nghe thấy tiếng động, âm thanh này tựa như hy vong trong đêm tối.

“có… tôi hayoung.“

“tôi là sunoo, cô đừng sợ.”

“kim... sun... noo…”

“ừ, tôi đây.”

“sunoo.”

“đừng sợ, có tôi ở đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store