ZingTruyen.Store

Muon Mau Muon Ve Np

Thế nhưng mấy này vẫn yếu ớt như vỏ giấy dưới sức mạnh hoa hồn của Mộ Cẩn.

Chỉ cần để nàng đến gần tường thành frong trăm mét, thành này sẽ bị phá.

Nếu không phải cần thời gian để khôi phục sức mạnh hoa hồn, không đến ba tháng họ có thể trực tiếp đánh tới dưới thành Hoa Đô rồi.

Cùng với việc Mộ Cẩn công phá thành trì càng nhiều, thu phụe người ngựa qua đường càng nhiều, danh tiếng của cửu công chúa frong nhân gian ngàng càng dâng cao, tiến trình về Hoa Đô trái lại chậm đi.

Thành Sơn Trung là một thành trì phồn hoa lấy núi mà xây cạnh Vân Thành, tuy không giống Vân Thủy cạnh Vân Thành có đường thủy thuận tiện buôn bán phát đạt, nhưng đường chính lân cận là lộ thành trung chuyển cần phải đi qua.

Theo điều tra của nhóm Mộ Cẩn, thành Sơn Trung không lớn, ruộng đất hiếm hoi, nhưng cực kỳ giàu có đông đúc, chỉ là thu thành phí chiếm tận một phần ba tiền thuế.

Cổng thành mượn thế núi hiểm hóc xây lên cực kỳ hùng vĩ cao rộng, độ khó công thành không thua gì thành Mộng Duyên.

Phòng tuyến thứ hai của nước Hoa Triêu, qua núi này là một con đường bằng phẳng đến Hoa Đô.

Lục Hoa Lan Lãnh Tinh Lộ, Liễu Thành Đoạn Nhung và U Thành Vương Khả Hâm cũng bàn bạc hai ngày, quyết định vài kế hoạch chi tiết.

Dưới uy danh của Mộ Cẩn, đa số thành trì không dám mở cổng nghênh chiến, chủ yếu họ sẽ phải làm thế nào để tìm cơ hội hộ tống Mộ Cẩn tiếp cận tường thành dưới phi tiễn đá thạch lấp đất lấp trời.

Cuối cùng quyết định trước tiên dùng binh giáp khiên mở đường, cung tiễn thủ phía sau, hoa hồn nữ sư cuối cùng, hai bên còn có binh giáp hộ tống.

Mà Mộ Cẩn thì thay y phục của hoa hồn nữ sư ẩn nấp trong đó.

Từ thời khắc kèn báo hiệu thổi lên, mưa tiễn chi chít, đá tròn phóng bay tới khiến bầu trời lỗ chỗ.

Vài phiến lá xanh rõ mạch dãn ra trên đỉnh đầu Mộ Cẩn, còn chưa hoàn toàn lớn hết cỡ đã bị phi thạch đập cho lắc lư không ngỪNG.

Hoa hồn nữ sư cầm lá xanh mặt đỏ rực, quát nhẹ một tiếng, hai tay nhanh chóng kết ấn, cuối cùng lá xanh cũng hoàn toàn nở ra.

“Không ổn! Cánh hoa đạn bom!"

Không đợi họ phản ứng, cánh hoa che trời rợp đất lại từ trên tường thành lũ lượt rải xuống.

“Bùm”

“Bùm bùm"

Binh giáp khiên phía trước chạm phải cánh hoa thì cả người lẫn khiên bị nổ, cánh hoa đỏ chi chít trở thành máy xay nổ máu thịt tàn khốc nhất.
“Lui về sau, nhanh!"

“Cản lại! Binh giáp khiên cản lại!"

“Thành Sơn Trung sao lại có nhiều hoa hồn nữ sư vậy!”

Đây tuyệt đối không phải chuyện một hoa hồn nữ sư có thể làm được, frong thành Sơn Trung còn giấu một đội hoa hồn nữ sư!
Lục Hoa Lan vừa mắng nhiếc, vừa nhanh chóng phát huy hoa hồn.

Từng đóa thùy liên cấp tốc tung cánh bay đi, còn chưa đến gần đã bị nổ tan tành.

Nàng ta bị sốc lui về sau hai bước, một miệng đầy máu suýt chút đã nôn ra.

Vương Khả Hâm sau lưng nàng ta thủ thế nhanh nhẹn di chuyển, gấp gáp nói: “Còn chống được một đợt! Phong Vũ Hoa của ta sắp nở rồi!"

Mộ Cẩn liếc nhìn cái cây thân củ hình trứng màu xanh trước mắt nàng ngày càng to ra, lại không có chút dấu vết như sắp nở ra nào.

“Để ta."
Vương Khả Hâm gần như đồng thanh.

“Sức mạnh hoa hồn của người của ng phải giữ lại công thành, không thể lãng lãng phí ở đây.” Lục Hoa Lan nghĩ ngợi, nhanh chóng quyết định nói: “Hôm nay lui trước đi, họ tích trữ nhiều cánh hoa đạn bom như vậy, rõ ràng đã chuẩn bị hết rồi, chúng ta trước tiên cứ mũi nhọn của nó rồi tính sau."

Mộ Cẩn lại thấy ba phiến lá xanh phía trước cùng dồn dập không chống đỡ nổi bị nổ tan nát, dòng chảy cánh hoa bỗng chốc rơi xuống.

Không kịp nữa rồi!

Gần như không kịp nghĩ, một màng không khí trong suốt to lớn lấy Mộ Cấn làm trung tâm nhanh chóng lan ra.

“Bùm! Bùm! Bùm!"

Tiếng bạo phá kịch liệt bỗng vang trên đỉnh đầu.

Lãnh Tinh Lộ di chuyển ra khỏi khiên bảo vệ, frong đôi mắt lại là ánh lửa mãnh liệt lần lượt phát nổ theo hình bán nguyệt giữa không trung.

Là Mộ Cẩn.

Hắn ta nhìn về sau một cái, cả người toàn là máu đứng dậy, giương cao kiếm nhọn, frong ánh mắt lại là đốm lửa kiên định cháy bỏng: “Bảo vệ cửu công chúa! Giết!!!"

Cánh hoa dày đặc gần như không nghỉ ngơi nổ trên màng bảo vệ Mộ Cẩn hai tay chống trời, sắc Can mặt bắt đầu trắng bệch nhăn nhó, hai bờ môi mím chặt tia sắc máu cuối cùng, hai tay bắt đầu/ run rẩy trước, sau đó cả người cũng không kiềm được bắt đầu/ run the0.

Lá xanh đóa hoa nhân cơ hội nhanh chóng lớn ra, cả cây nho dài cũng cao lớn thẳng tắp, như Muốή khuấy đảo long trời lở đất.

“Hoa nở rồi!"

Vào khoảnh khắc màng bảo vệ bị phá nát, Vương Khả Hâm sớn tiếng hét lên.

Thì ra cây thân củ đã có một tầng lầu cao, một đóa lại một đóa mọc ra đóa hoa màu đỏ hồng.

"Ầm ầm!"
Trời cao bỗng tối đi, mây mù kéo đến, một trận gió lớn nổi lên khiến cánh hoa đạn bom không trung bay hết về hướng cổng thành!

Vô số cánh hoa liên tiếp phát nổ, tường thành dùng đá núi kiên cố nhất để xây dựng cũng hơi không chịu nổi.

Trên tường thành có người theo đá vỡ rơi xuống.

Một trận gió vớN NGỪNG thổi, Phong Vũ Hoa Cầu của một tầng lầu cao nhanh chóng khô héo biến mất vào hư không.
Vương Khả Hâm mềm nhũn, được Đoạn Nhung đỡ lấy.

Nàng ta nhìn Mộ Cẩn đang được Thường Minh dìu, nói: “Cửu công chúa, chi bằng người và Khả Hâm đi trước, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi.”

Mộ Cẩn cảm thấy với sức mạnh hoa hồn còn lại, dù trong thành không có hoa hồn nữ sư, muốή công phá thành Sơn Trung cũng không dễ, huống hồ gì mấy cánh hoa này hiển nhiên đã được tích trữ từ trước rồi, mấy nữ sư kia nói không chừng còn giữ lại không ít sức mạnh hoa hồn. Nếu nàng đi như vậy, công thành càng khó.

“Nếu đi thì cùng đi, ta tuyệt không thể đi trước một mình.” Mộ Cẩn đẩy Thường Minh ra lần nữa đứng thẳng cơ thể.

Mấy người Đoạn Nhung Thường Minh đều sững sờ, Vương Khả Hâm cắn răng đẩy Đoạn Nhung ra: “Công chúa không đi, ta cũng không đi!"

“Vậy trước tiên ta rút quân đi.” Thật ra Lục Hoa Lan vẫn còn hơi tiếc trong lòng. Không dễ gì cản được cánh hoa đạn bom, nếu ở thêm vài ngày không biết họ lại tích ra bao nhiêu nữa. Bỗng suy nghĩ chợt lóe, nhưng có Vương Khả Hâm ở đây, cánh hoa của họ cũng có thể bị thổi lên chóp tường, đến lúc đó ai chết ai bị thương còn chưa chắc.

Sự thật cũng thật sự là vậy.
Năm ngày sau họ lại tiến công lần nữa, đội hình có vài điều chỉnh.

Chủ yếu là cho hoa hồn nữ sư lên trước binh giáp khiên phía sau, có kinh nghiệm đợt đầu, hoa hồn nữ sư đều chuẩn bị xong sức mạnh hoa hồn.

Nhất là Vương Khả Hâm, còn chưa đến gần tường thành công kích bao vây, Phong Vũ Hoa đã đớn đến cao hơn người.

Một trận gió đớn thổi cánh hoa đã chuẩn bị từ trước lên tường thành, lá xanh chống lên, quân giáp khiên giương cao khiên, tầng tầng lớp lớp bảo vệ Mộ Cẩn nhanh chóng tiến đến tường thành.

Không ngừng có mũi tên tẩm dầu hỏa bắn đến thiêu đốt lá xanh, đá tròn một tay ôm khong hết binh binh đập lên bảng khiên, người bên cạnh càng ngày càng ít.

Chờ Mộ Cẩn đến dưới tường thành, binh giáp khiên bên cạnh nàng đã ít đi một phần ba.

“Hỡi dân của nước Hoa Triêu, ta lấy danh thần nữ lệnh cho các người dừng lại!”

Gần như vào khoảnh khắc Mộ Cẩn lên tiếng, nàng rạch tay nắm chặt hoa Ưu Mễ.

Cùng với trận công thế phía sau NGỪNG lại, thành Sơn Trung cũng không thể cản họ nữa.

Lục Hoa Lan theo tiền lệ chiếm cứ phủ thành chủ, người frơng phủ đều bị (b)ắt hết, bao gồm mấy hoa hồn nữ sư kia.

“Nên mấy hoa hồn nữ sư đột nhiên lòi ra này đều là từ Vân Thành đến?"

Lục Hoa Lan nhíu chặt mày, Vân Thành là vùng hoa viên lớn nhất, cũng là thành trì có nhiều hoa hồn nữ sư trấn thủ nhất trừ Hoa Đô.

Kế hoạch vốn có của họ là sau khi tiếp tế ở thành Sơn Trung thì đi thẳng lên Hoa Đô, không đi vòng qua Vân Thành, lúc này xem ra lại không thể rồi.

“Cửu công chúa thế nào rồi?”

“Cửu công chúa cần hai ba ngày tu dưỡng, tối nay e là không rảnh.”

Thường Minh tính toán thời gian: “Có điều cửu công chúa phải nghỉ ngơi ăn cơm, chi bằng mang quân đến lúc ấy ăn chung với cửu công chúa, rồi bàn bạc?"

Lục Hoa Lan gật đầu: “Phái người trông chừng, cửu công chúa GỌI chuẩn bị cơm nước thì đến thông báo cho ta."

Sau đó nàng ta lại ngừng lại: “Cửu công chúa lại tìm nam nhân kia?"

Tuy không chỉ đích danh, nhưng Thường Minh cũng đoán được là ai, vẻ mặt cũng kỳ lạ: “Cửu công chúa nói tinh di©h hắn mạnh hơn người khác đôi chút, ngày ngày hầu hạ trừ Lãnh thiếu gia nhiều nhất là hắn rồi.”

Nhìn vẻ mặt Lục Hoa Lan Lan ngày Thương Minh Minh lập này càng bất mãn, mẫn, ức bổ sung an, nói: nói: “Có điều lần tức ta lại tìm thêm hai công tử xinh đẹp đến, tuy cửu công chúa không thích nhưng cũng chịu thử qua, cũng cho phép hai vị công tử lần này có thể thay thế vị kia nữa?"

Lục Hoa Lan sắc mặt hơi mặt hơi nguôi giận, chỉ vào Thường Minh: “Chuyện này ngươi để Mi tâm, chọn mấy nam nhi tuyệt thế, cứ để một tên tù binh nước Nghiêu Việt bên cạnh công chúa thì ra thể thống gì, một tù binh như hắn, cả liếm đầu ngón chân cho cửu công chúa cũng không xứng!”

Thường Minh liên tục gật đầu.

Trong lòng lại không tự chủ mà cười khổ, sao mà hắn ta không quan tâm được. Hắn ta chọn nam man cam nhân đều là dựa theo tướng mạo và dáng vóc của vị Lãnh thiếu gia kia mà chọn, tuy không xuất sắc như hai vị kia, nhưng kích thước tuyệt không nhỏ!

Cũng không biết hai vị kia thiên phú dị bẩm cỡ nào, mới khiến cửu công chúa cứ không nhìn nổi người khác.

Mà trong phòng Mộ Cẩn, hai vị tiểu công tử mới đến đang liếm ngón chân cho nàng.

“Ưm... Ngứa..."

Hai người một người ôm một chân nàng, đầu lưỡi ẩm ướt hồng nhạt đang liếm láp qua lại giữa các kẽ chân, chọc cho ngón chân cong lại, lòng bàn chân cuộn tròn.

Thẩm Văn Ngọc nằm dưới thân Mộ Cẩn, cảm nhận bờ mông căng đầy này cọ xát bụng dưới của hắn.

Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, rõ ràng nằm trên người hẳn, nhưng lại bị hai người khác liếm đến vẹo tới vẹo lui!

Xích sắt trên mắt cá chân phát ra âm thanh, hắn đột nhiên giơ chân hung ác va chạm, côn thịt cương cứng bỗng phá nát dâm huyệt, nhét đầu khất vào sâu bên trong.
“A! Trời ạ!”

Mộ Cẩn suýt lật ngã khỏi người hắn, giữa e0 bị ôm lại, hai chân cọ qua đầu gối của hắn trượt ra bên ngoài.

Hai vị tiểu công tử không tóm được chân nhỏ, ngơ ngác nhìn côn thịt vừa to vừa đen kia đâm vào hoa bích phấn hồng mềm mại của cửu công chúa, hai tay cũng quên thả xuống.

Mắt không chớp nhìn côn thịt kia đâm vào, đỉnh hai cái lại chen vào thêm một chút, rồi rút ra ma sát đi vào, nước xuân thuận theo tĩnh mạch chảy vào vùng rậm rạp, cọ đến bóng loáng trơn trượt lại dâm đãng không thôi.

Côn thịt càng ăn càng sâu, sức lực va chạm càng ngày càng dữ dội. Xích sắt khóa trên cổ chân nam nhân kêu leng keng không nGỪNG, thậm chí họ còn có thể cảm nhận được vệt nước bắn tung tóe lên mặt họ.

“A a ưm...” Mộ Cẩn hơi đau nhíu mày, bụng dưới cũng bị côn thịt đâm đến phồng lên, hai chân nàng ma sát trên giường muốn ngồi dậy lại bị chặn.

Thẩm Văn Ngọc nắm lấy cằm nàng kéo qua ngậm cắn bờ môi. Hút thịt môi vào trong miệng chơi đùa, đầu lưỡi lúc ẩn lúc hiện, như cá nhỏ linh hoạt trêu chọc trong khoang miệng.

“Um a...” Giọng mũi của Mộ Cẩn cũng trở nên yêu kiều.

Thẩm Văn Ngọc một tay ôm lấy e0 nàng, một có tay túm là nàng, còn có côn thịt lớn hơn nửa ở ngoài mật huyệt đang muốή xông vào, đột nhiên có cảm giác không rét mà run, gần như là theo phản ứng bản năng, hắn ôm Mộ Cần lăn qua một bên.

Một ánh sáng bạc đâm vào Thẩm Văn Ngọc.

"Phập"

Trâm bạc sắc nhọn không gì bằng đâm thẳng vào sau lưng hắn.

Sắc mặt vị công tử kia cứng đờ, gần như không ngờ được mình sẽ đâm sai người.

Vội vã rút trâm bạc ra, máu tươi ấm nóng sau đó tràn lên người Mộ Cẩn.

"Cút!"
Mộ Cẩn khôi phục tinh thần, một làn sóng không khí mạnh mẽ cuộn lên, công tử kia còn chưa kịp đâm Mộ Cẩn, đã trực tiếp bị xốc bay xuống khỏi giường.

Thủ vệ bên ngoài vội xông vào, nhìn thấy cảnh này thì hét lớn: “Có thích khách!"

Còn có người xông đến trước mặt nàng: “Cửu công chúa người không sao chứ?!”

Mộ Cẩn lại không rảnh để ý họ, nhìn chằm chằm Thẩm Văn Ngọc: “Ngươi sao rồi?”

Thẩm Văn Ngọc ôm lấy vết thương, cảm thấy máu dính nhớp chảy len qua giữa các ngón tay, tâm trạng lại không hiểu sao khá tốt.

“Yên tâm đi, không chết được.”
Mộ Cẩn cúi đầu nhìn cái lỗ đầy máu kia, trái tim vừa sợ vừa giận, còn có một tia kho" hiểu.

Thật ra trâm bạc kia nhắm vào nàng cũng không làm nàng bị thương được.

Mộ Cẩn hiện tại dễ dàng không dùng hết lực hoa hồn, nàng chán ngấy bởi sự đau khổ khi hoa hồn kiệt quệ và chịu khống chế của người khác rồi, trên chiến trường nhiều nhất nàng cũng dùng tám phần thôi.

Người khác có lẽ không rõ, nhưng Thẩm Văn Ngọc bị nàng áp chế dưới thân chắc rất rõ.

Vậy vì sao hắn còn muốn dùng thân cứu nàng.

Mộ Cẩn ánh mắt rơi trên xích chân hắn: “Chờ hai nước ký thỏa thuận ngừng chiến xong, ta cho ngươi tự do.”

Thẩm Văn Ngọc trợn trắng mắt: “Nếu không thỏa thuận dừng chiến thì sao?"

“Vậy ta ăn no uống đủ cùng ngươi cả đời.”

Thẩm Văn Ngọc nghẹn họng, chầm chậm nằm xuống.

“Nói rồi đó."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store