Muon Mau Muon Ve Np
166Hắn không khỏi nuốt nước bọt mà chợt cảm thấy rất khát.Hắn còn có thể cảm nhận được hai đầu ngực cứng rắn giống như hòn đá nhỏ chĩa vào.Trong khi giãy dụa sắp chết, bàn tay nhỏ nhắn kéo hắn xuống nước lúc này cũng không an phận mà để lên phía sau, vuốt ve dần lên, côn thịt hơi ngẩng đầu lên.Hắn không biết sau lưng mình mẫn cảm như vậy, nước trong thùng dường như cũng nóng lên."Mộ Cẩn~" Một tiếng mềm yếu này nói ra, Lãnh Tinh Lộ vội vàng đè lại bàn tay nhỏ bé đang khắp nơi châm lửa ấy, đầy tay người kia ra, nhũ thịt trước mặt lung lay sáng rõ làm lòng hắn cũng hoảng theo: "... Chúng ta đi nhanh lên."Mộ Cẩn hơi chu chu môi lên, đôi mắt ướt át lộ ra sự tủi thân: "Nhưng ta thật sự bị kẹt mà~"Lãnh Tinh Lộ vẫn chưa hiểu: "Kẹt ở đâu hả?""Chỗ này này~" Mộ Cẩn cầm ngược tay hắn lại, đưa xuống bụng dưới hai người lục lọi.Da thịt trắng nõn theo đầu nóng tay lướt thẳng qua khe núi giữa hai chân."Chỗ nào?"Sau đó đầu ngón tay lại đụng phải hạt trân châu trắng mởn ở giữa đóa hoa, còn có một ngón tay chọc vào bên trơnς.Vành tai giống như (b)ắt đầu bị thiêu đốt, Lãnh Tinh Lộ nghẹn ở cổ, đôi mắt sa sút dường như bùng cháy lên: "Cái này là kẹt mà tỷ nói? Tỷ, ngón tay của tỷ?!"Nói xong hắn vẫn còn thấy buồn bã trong lòng, đến lúc nào rồi mà nàng vẫn còn giỡn nhưng còn hắn thì lại vẫn mặc nàng giỡn...Mộ Cẩn vẫn rất nghiêm túc nói: "Không tin đệ rút ra nhìn thử?"Lãnh Tinh Lộ nhếch miệng, có hơi im lặng: "... Đệ rút ra."Nhưng ngón tay vừa mới nhúc nhích thì "Ưm" Mộ Cẩn đã kêu lên rồi rút vào trong lòng ngực của hắn làm ngón tay chẳng những không rút ra mà còn tiến vào sâu hơn.Răng nhỏ cắn một cái ở ngực hắn."Um~" Lãnh Tinh Lộ đau: "Mộ Cẩn!"Không thể tiếp tục như vậy nữa rồi.Hắn nghĩ như vậy nhưng từ đầu đến cuối cánh tay khoác lên vai Mộ Cẩn vẫn không đẩy ra.Cặp đùi mượt mà đang kẹp chặt tay hắn mang lại cảm giác sung mãn trơn mềm. Đầu ngón tay cọ ở cửa huyệt, rõ ràng là ở đáy nước nhưng vẫn có thể cảm nhận được dịch thể dinh dính. Mộ Cẩn cần hắn một cái vẫn chưa chịu thả, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại tìm đầu vú của hắn, liếm láp mư"t vào đầu vú nho nhỏ cách vải vóc.Hắn thở gấp liên tục.Từ sau khi tách ra thì không có ai chơi đùa ngực hắn như vậy.Mộ Cẩn lại ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt như câu hồn: "Thè lưỡi ra liếm núm vú rất thoải mái sao?"Bùm!Mặt giống như nóng đến nổ lên, Lãnh Tinh Lộ nhịn không được dùng đầu ngón tay trừng phạt nàng: "Hiện tại chúng ta đang rất nguy hiểm!""Um- Vậy mà đệ còn dùng ngón tay móc huyệt của ta ~ Um ~ còn chọc vào nữa~"Lãnh Tinh Lộ sắp điên rồi, hắn biết rõ không nên, không thể.. Nhưng ngón tay dường như theo lí chỉ của bản thân mà liên tục đào bới xung quanh lỗ huyệt trơn ướt, thậm chí cắm vào cùng chung một chỗ với ngón tay của nàng để làm nàng."Um - Kì lạ quá – Tiểu huyệt có hai ngón tay~"Hắn mất đi lý trí ngay lúc Mộ Cẩn lại nói lên tiếng rên rỉ.Không biết đai hưng bị mở ra khi nào, chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì côn thịt vừa thô vừa cần đã trực tiếp dựng thẳng nhảy ra ngoài vải vóc vướng víu.167"Um tuyệt quả vừa lớn vừa cứng như vậy a~"Hai mắt Mộ Cẩn rực sáng, ngón tay di chuyển nhanh nhẹ xuống dưới, một bên đùi để thẳng lên bả vai của hắn.Cầm lấy côn thịt đưa thẳng vào tiểu huyệt đang mấp máy liên tục, dáng vẻ giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.Lãnh Tinh Lộ tựa lưng vào thùng tắm, bị đùi thon dài đè nặng, trơ mắt nhìn côn thịt vừa thô vừa lớn của mình đi vào tiểu huyệt đang đói khát kia."Um!"Da đầu run lên, mặc dù là ở trong nước nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hoa hoa huyệt ấy đang tham lam mư"t vào, vừa ướt vừa nhanh, từng vông từng vòng bao chặt lấy hắn, làm hắn Muốn trốn cũng không được mà chỉ có thể nâng cao e0, cầm liên tục đại bồng của mình vào trong khe huyệt.Mộ Cẩn nghiến răng nhịn xuống rên rỉ, mặc dù lúc này đã làm với Phất Trần còn dùng ngón tay để mở rộng nhưng lần này tiến vào có hơi khiến nàng không chịu được.Suy cho cùng cũng là trẻ tuổi sức mạnh, lúc trước còn không muốn nhưng đã không chờ đợi mà đâm tới, đúng là một giây cũng không muốn dừng."Um~"Côn thịt của Tiểu Lộ dường như lớn hơn, bình thường chỉ nuốt một nửa cũng làm cửa huyệt no căng.Mộ Cẩn liên tục điều tiết hơi thở, một tay ấn lấy bà vai hắn, tay còn lại cầm chặt long căn, sợ hắn một hơi sẽ đu.ng thẳng vào."Um- Mộ Cẩn ~" Một nửa khác không vào được, Lãnh Tinh Lộ nhịn không được kêu lên, e0 vẫn còn va chạm nhưng chỉ không có cắm hết vào."Ưm~ Đệ nhẹ chút~" Mộ Cẩn nhịn không được nhíu mày, một nửa côn thịt đâm vào cũng khiến dâm thủy của nàng chảy ròng, quy đầu tròn liên tục cọ qua nhục bích mẫn cảm, vừa thoải mái vừa ngứa, đau đớn cũng dần biến mất.Tay nàng chỉ là thoáng thả lòng, côn thịt đã nhắm ngay cơ hội mà cắm thẳng vào!"Um!"Mộ Cẩn ưm một tiếng, nửa người ngã xuống.Lãnh Tinh Lộ ôm nàng bằng hai tay, liên tục thở dốc hưởng thụ cảm giác sung sướng muốn mạng này.Lúc đầu hắn muốn Mộ Cẩn tỉnh táo để đi ra ngoài nhưng nàng giống như nhện tỉnh, từng bước từng bước trói chặt hắn lại làm hắn giãy dụa cũng không được. Cuối cùng bằng lòng chết trong động Bàn Tơ của nàng.Ánh mắt Lãnh Tinh Lộ chợt thay đổi, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại tinh tế kia, không quan tâm tới Mộ Cẩn vội vàng la sợ mà côn thịt nhắm thẳng đâm vào."Um ~" Mộ Cẩn nghẹn ngào, âm thanh này có hơi lớn nhưng Lãnh Tinh Lộ đã không còn quan tâm đến.Bọt nước liên tục cuồn cuộn trong thùng, cuối cùng văng tỏe trên mặt đất."Um ưm - Nhẹ chút – Tiểu Lộ -"Một chân của Mộ Cẩn còn khoát trên vai hắn nên trốn cũng không thể được, chỉ có thể mặc hắn nắm lấy cặp mông, liên tục dùng sức đụng vào."Um a um~"Mộ Cẩn vội vàng che miệng của mình, đầu đã vô lực mà tựa vào vai hắn.Hoa huyệt dường như bị ép căng ra thừa nhận côn thịt của nam nhân đang xâm nhập qua lại liên tục trên dưới."Ưm...!" Nàng nâng cổ mảnh khảnh, đuôi mắt phiếm hồng, chảy nước mắt.Nhưng va chạm dữ dội vẫn không ngừng, nước trong thùng ít dần nhưng vẫn nghe thấy tiếng vang rõ ràng và tiếng va chạm lộn xộn.Mộ Cẩn cảm giác mình sắp hỏng rồi.Không biết có phải hay không mà khoảng thời gian này, nam nhân bên cạnh nàng không phải hôn mê bất tỉnh thì chính là cơ thể không xong, nàng cảm thấy Tiểu Lộ có hơi hung mãnh quá.Nàng nhiều lần muốn nói nhẹ chút nhưng thả lỏng tay thì chính là rên rі.Nên chỉ có thể che kín miệng.Hắn điên rồi sao, dữ dội như vậy bên ngoài nghe thấy thì làm sao!?Nhưng Mộ Cẩn cũng không quan tâm mà như dây leo không sương quấn trên người Tiểu Lộ.Làm đi, làm đi, thỏa thích làm đi, bắn thật nhiều tinh di©h nồng đậm vào.168Tiểu Trần vừa đi ra ngoài về, mọi người đã vây quanh hắn."Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy? Là Đại Thiết Ngưu bọn họ bị phát hiện rồi sao?""Là ai bắn pháo?""Lửa kia là đã xảy ra chuyện gì?""Ngươi có biết vì sao lão hồ ly Dương Hoàn Gọi Tả hộ pháp đi không?"Tiểu Trần thở không ra hơi, nghe nói như thế thì thở liên tục, nâng nửa e0 mình lên: "Tà, Tà hộ pháp bị gọi đi?""Đúng vậy!" Người bên ngoài không ngừng bối rối: "Cuối cùng là xảy ra chuyện gì, ngươi nói mau đi."Tiểu Trần cố gắng nuốt cục tức xuống, mặc dù vẫn còn thở dốc nhưng có thể nói chuyện được: "Nước Hoa Triêu đánh tới, còn có tù binh trong thành tương ứng ngoài hợp!""Cái gì?! Chúng ta thì sao!" Mọi người nhìn nhau chợt không biết nên làm thế nào."Chúng ta không làm gì, nhưng những huynh đệ bên ngoài đã bị những tên quân Nghiêu Việt đó (b)ắt đi." Tiểu Trần nuốt 8 miếng và nén giận, tiếp tục nói: "Lúc đầu, một đám cháy bùng lên xung quanh đám tù binh nên điều một binh sĩ qua đập, ai ngờ tù binh đột nhiên thừa dịp mọi người dập lửa mà chạy ra, giết sạch binh sĩ canh gác. Ngay cả binh lính trên đường về cũng bị giết, hiện tại đã đi thẳng đến cửa thành!"Có người sốt ruột phản bác: "Làm sao có thể chứ! Những tù binh kia không có thứ gì trong tay, còn đói bụng nhiềungày như vậy, làm sao có thể giết người!""Đây là thật! Những tù binh đó cũng không ít, hơn nữa còn có đạn Hoa Biện và dây leo và roi, kiếm chém không đứt không biết từ đâu ra nữa! Lúc đầu mưu sĩ đã hạ lệnh cho binh sĩ thủ thành đi bao vây, huynh đệ tỷ muội bên ngoài của chúng ta cũng bị kêu đi. Vốn dĩ chúng ta cũng không thua kém gì về nhân lực nhưng kết quả tên lỗ mãng Mạnh Nghị không canh tốt cổng thành để bị tù binh giết sạch dưới cổng thành rồi!""Lúc này nước Hoa Triêu đột nhiên mở rộng quy mô, nếu không phải Dương mưu sĩ phản ứng nhanh mang binh sĩ tới cổng thành thì chỉ sợ là hiện tại đã bị tấn công vào rồi!"Mọi người hít một hơi, nhao nhao mãng Mạnh Nghị."Vậy làm sao bây giờ? Tình huống bên ngoài thế nào rồi?""Bây giờ còn đang đánh giặc nhưng binh lực phân ra hai nửa, một nửa đối phó tù binh trong thành, một nửa cũng cố hết sức đối phó với nữ bình ở cổng thành. Nhất là tù binh trong thành, bọn họ nhảy trên nẻ dưới, rất là kho" đánh. Hiện tại Tà hộ pháp bị gọi đi, có lẽ là vì chuyện này."Mặc dù đang trong phủ thành chủ nhưng họ đều căng thẳng mà thỉnh thoảng nhìn về phía đầu tựa giống như có thể nhìn thấy hình huống bên ngoài."Ngươi nói những tù binh kia sao lại được thả ra vậy? Là không có người canh gác sao?""Binh sĩ nước Nghiêu Việt như cứt đấy, ngay cả những tù binh đói sống dở chết dở cũng không canh nổi!""Nhất định là có nội ứng, nếu không thì ngươi nghĩ những viên đạn Hoa Biện và dây leo cây roi xuất hiện thế nào?""Ài! Hiện tại giết hăng say như vậy, chắc có lẽ ngày thường cũng lén ăn không ít.""Ngươi nói làm sao có thể làm được nhỉ? Chẳng lẽ biến ra từ không khí à?"Có người xùy cười: "Có lẽ cũng không phải biến ra từ không khí, nghe nói có một số nữ sư hoa hồn trà trộn vào bên frơng, chỉ cần có tình địch của nam nhân nuôi dưỡng thì mấy thứ này không thể biến ra à.""Vậy ăn cái gì?""Truyền thuyết nói rằng bên trong quân Nước Hoa Triêu có một hoa được bí truyền, ăn một viên có thể lên ba ngày, có lẽ bọn họ dùng cái này.""Đúng vậy đó, nữ sư hoa hồn không gì không làm được, các ngươi nghĩ chúng ta thật sự có thể thắng sao?""Ngươi đang nói nhàm gì vậy! Có giáo chủ cứu thế, nhất định sẽ không có vấn đề gì.""Đúng vậy! Chúng ta còn có Tả hộ pháp mà!"169Tuy rằng nói như vậy nhưng bầu không khí càng trầm xuống.Mặc dù bình thường bọn họ không thích nhìn những nam nhân vênh váo đắc ý của kết cục của nước Nghiêu Việt nhưng nếu thật sự thua thi người phản quốc bọn họ sợ là còn thảm hơn. Chẳng những phụ thánh ý của giáo chủ mà sợ rằng sau này nam nhân của nước Hoa Triều muốn sửa lại án xử sai cũng kho" khăn hon!Tiếng nói nhỏ hơn, động tĩnh khác cũng rõ ràng lên.Có một người tới gần phòng chính chợt nói lên: "Các người có nghe thấy âm thanh gì không?"Không có người trả lời hắn, chỉ có một người ở phía trước quay đầu hỏi hắn: "Âm thanh gì?"Hắn nhìn cửa phòng, chưa nói gì thì đại viện đã vang lên âm thanh ồn ào.Trương Trường Kỳ dẫn binh sĩ trở về!"Trương phó tướng, ngươi muốn làm gì!"Bọn hộ vệ nắm chặt chuôi kiếm, vội vàng xuống đài xếp thành hai hàng.Trương Trường Kỳ nhìn bọn họ nhanh chóng xếp hàng như vậy thì đáy mặt xuất hiện sự ngạc nhiên. Nhưng hắn chi giơ thanh kiếm lên: "Giao nữ nhân kia ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."Ánh mặt mọi người đồng loạt loạt thay đổi, vẫn là Tiểu Trần đứng ra: "Ngươi nói bậy nói bạ gì đó! Nữ nhân ở đâu chứ! Đây là hậu viện của Tà hộ pháp, các ngươi cũng dám làm loạn! Đừng quên tỷ muội và huynh đệ Bạch Liên giáo chúng tay còn đang thay các ngươi giết địch ở bên ngoài đấy!"Trương Trường Kỳ nhìn hắn, từ từ nói: "Ngươi nói rất đúng. Nghiêu Việt chúng ta kết minh với Bạch Liên giáo, chĩa đao lẫn nhau đúng là không hay."Nói xong hắn thu kiếm lại, mọi người còn không hết tức giận, Trương Trường Kỳ đột nhiên nở nụ cười: "Vì vậy Dương tiên sinh bảo chúng ta mang theo mê được đến."Tiểu Trần căng thẳng, chưa nói gì thì hai mắt đã nhắm lại rồi ngã xuống.Ngay sau đó những người khác cũng nhao nhao ngã xuống, binh sĩ ở phía sau Trương Trường Kỳ tạo ra ba đầu hương, hắn nhíu mày: "Còn không tranh thủ thời gian tắt đi, chúng ta ăn giải dược cũng không thể hít nhiều."Quan trọng nhất là những hoa dược này rất quý giá.Tuy rằng lúc trước hai nước luôn giao chiến nhưng mà hoa dược đủ loại vẫn có thể mua từ Ám Cừ, chỉ là giá cao hơn mà thôi.Nhưng từ khi bọn họ đánh thành Mộng Duyên thì cũng không mua được hoa dược trong Ám Cừ nữa.Cho dù bọn họ sử dụng tiết kiệm thế nào thì hôm nay dùng một chút cũng là một chút rồi.Chỉ là bọn họ rất nhanh sẽ có thể tấn công hoàn toàn nước Hoa Triêu, đến lúc đó có những nữ sư hoa hồn nô dịch này thì muốn bao nhiêu hoa được thần kỳ cũng có bấy nhiêu! Vẻ mặt Trương Thần Kỳ lạnh lùng: "Đi đi, lôi nữ nhân kia ra đây cho ta."Két-Không đợi binh sĩ tiến vào, cửa đã mở ra trước.Mộ Cẩn từ từ đi ra khỏi bên trong bóng tối.Nàng mặc một bộ quần áo dài màu trắng, tay áo bay bồng nhẹ nhàng, khuôn mặt với đôi mắt hoa đào lạnh lùng thờ ơ, xinh đẹp động lòng người dưới ánh trăng.Người kéo xe đi rất nhanh, bước chân rất lớn giống như ước gì có thể bay lên.Gió thổi chui vào dưới tà áo bào bay bay, Phần Trần (b)ắt lấy tay vịn, cúi đầu ho mấy tiếng, âm thanh rất nhẹ giống như kìm ở họng.Lúc hắn ngẩng đầu thì thấy cảnh vật xung quanh có gì đó khác thường.Phần Trần bình tĩnh thu khăn vào tương ngực, đầu ngón tay lại sờ vào bình ngọc lạnh lạnh. Chỉ cần mở nút bình ra thì sẽ có vô số côn trùng có cánh bay ra theo ý hắn."Ta muốn đi phủ Thành Chủ, Trương phó muốn đưa ta đi đâu?"Âm thanh rất bình tĩnh nhưng không hiểu sao Trương Trường Kỳ lại thấy ớn lạnh mà đứng dậy, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn hắn, chỉ là xoay nửa người chắp tay nói: "Đương nhiên là đi gặp Dương tiên sinh."Sau đó lại nói một câu: "Nước Hoa Triêu đột ngột tấn công, khi thể hùng mạnh, Dương tiên sinh đã đi trấn thủ công thành rồi, cũng đã xây bức tường phù điêu cho xe ngựa, chi phiền Tà hộ pháp đi một chuyến."Phất Trần cười nhẹ nhàng, lấy khăn trong ngực ra rồi thấp giọng ho mấy cái: "Vừa là xe kéo vừa là xe ngựa, Trương phó sắp xếp ổn thỏa như vậy, ta có gì phiền chứ."Vẻ mặt Trương Trường Kỳ có hơi lúng túng, chỉ có thể gật đầu rồi quay đầu lại không nói gì nữa.Chờ đến lúc tiễn người đưa lên xe ngựa, hắn mới thở dài một hơi.Xe ngựa vừa mới chuyển ra ngõ hẻm thì tiếng bước chân và tiếng đánh nhau của binh khí ầm ĩ càng rõ ràng.Phất Trần vén rèm, nhìn thấy một đám binh sĩ Nghiêu Việt Quốc và tù binh nước Hoa Triêu đang đánh nhau ở cuối ngõ nhỏ.Những nữ nhân kia giống như đột nhiên có thần lực, người nào cũng dũng mãnh mạnh mẽ. Những sợi dây leo màu đen dày trên tay giống như những con rắn mềm dẻo quấn lấy binh khí, có thể nói là đao thương bất nhập."Các nàng đánh tới chỗ này sao?!"Có người hô lớn, đội ngũ chợt xao động.Trương Trường Kỳ nhíu mày mà quay người vội: "Lưu Nghiêu các ngươi bảo hộ Tả hộ pháp trước đi!"Theo lệnh của hắn bình chia làm hai đường, Trương Trường Kỳ mang theo một nửa binh sĩ, nửa còn lại thì Lưu Nghiêu mang theo tiếp tục hộ tống trước xe ngựa đi đến cổng thành.200Phất Trần buông rèm, sau đó thấy Mạnh Nghị mang theo bình mã đến.Không khỏi có chút ngạc nhiên, sao có Mạnh Nghi trấn áp tù binh bạo loạn ở cổng thành rồi mà Dương Hoàn lại đi trấn thủ nữa làm gì.Nhưng cho dù là nguyên nhân gì đi nữa thì tình hình hôm nay cũng là cực kỳ nghiêm trọng.Dương Hoàn phải làm sao đây.Tướng lĩnh của nước Nghiêu Việt ngày càng ít đi, Thầm tướng quân bệnh mãi không khỏi, Mạnh Nghị lại không chống đỡ nổi, lợi thế trong tay hắn càng ngày càng ít.Phất Trần tựa trên vách đá ở xe, âm thầm tính toán thời gian.Xe ngựa vừa nhanh vừa xóc này, hắn che miệng lại không nhịn được mà họ mấy cái nhưng tâm trạng cũng không phải hoàn toàn bi quan.Tuy rằng nước Hoa Triêu thế công dũng mãnh còn có trong ứng ngoài hợp đánh cho Dương Hoàn trở tay không kịp, nhưng dù sao thì bình lực giữ thành của nước Nghiêu Việt vẫn rất mạnh mẽ.Trận này đối với cả hai mà nói, đều không dễ dàng.Cho dù có thắng lợi cũng đều là thẳng thảm.Như vậy, cũng rất tốt.Phất Trần nhắm mắt lại, kho"e miệng nhếch lên chút vui vẻ kho" hiểu.Đánh ngựa chạy nhanh một đường, lúc thấy các binh sĩ ở cổng thành mới thở dài một hơi.Đánh ngựa chạy nhanh một đường, lúc thấy các binh sĩ ở cổng thành mới thở dài một hơi.Thế công của nước Hoa Triêu rất mạnh, ánh lửa nổ tung liên tục trên tường làm bầu trời nhuộm màu đỏ tươi, có rấ nhiều binh sĩ bị thương được khiên xuống, cũng có rất nhiều binh sĩ tiến lên, người thì đưa tên người thì khiên gỗ và đá, từng thùng dầu như mưa đổ xuống làm bùm lên ánh lửa cắn nuốt tiếng kêu thảm thiết thê lương."Tả hộ pháp, chúng ta đến rồi." Lưu Nghiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua xe ngựa nhưng không có ai trả lời.Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên ở phía sau, Lưu Nghiên mất kiên nhẫn mà nhảy lên xe ngựa vén mà: "Tả, Tả hộ pháp?!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store