Muon Mau Muon Ve Np
Chương 163"A hưm..." Tiếng rên rỉ kho" nhịn giữa răng môi tràn ra, vách trong chật hẹp bị côn thịt thô to căng ra từng vòng, giống như muốn thật sự muốn đâm ra mấy cái động trên bụng.Khoái Cảm kỳ lạ và hơi thở càng lúc càng khó khăn làm cả người Mộ Cẩn phát run, hai má nghẹn đến đỏ ửng, đến cả hô hấp cũng giống như kho"c thút thít."A..." Phất Trần như kêu một tiếng, cuối cùng buông đầu lười ra, đột nhiên vỗ mông nàng, cắn răng gằn giọng nói: "Ngươi muốn kẹp cho ta ra sao?"Mộ Cẩn hít thở dồn dập, căn bản không nghe rõ hắn nói gì.Phất Trần vuốt ve gương mặt sưng đỏ của nàng, ngón tay cái đè lên môi: "Bị mười nam nhân chơi mà cái miệng nhỏ còn thèm khát như vậy, hay là mang ngươi giấu đi, không cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy."......Khang Bình không tài nào ngờ được sau khi vào nhà sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.Một nữ nhân nửa người dưới gần như lõa lồ bị Tà hộ pháp ôm trên giường.Hắn hoảng hốt vội vàng nhìn về phía người bên cạnh.Không ngờ thiếu gia chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái rồi thôi, thậm chí không nhìn nữ nhân trên giường thêm lần nào nữa.Hẳn ngẩn người, cuối cùng cũng tỉnh ngộ.Thiếu gia không nhận ra Mộ Cẩn!Tuy rằng hắn đã từng nói Mộ Cẩn chỉnh sửa dung mạo khác xa với lúc trước, nhưng thiếu gia chưa từng gặp! Đặc biệt là lúc thiếu gia nghe Tả hộ pháp nói muốn mười nam nhân cùng lúc làm nhục Mộ Cẩn, cùng chỉ hơi nhíu mày, tiếp tục dáng vẻ thờ ơ.Khang Bình hoảng hốt không chịu nổi. Nếu hắn cùng chạm vào Mộ Cẩn, không nói cái mạng này, e là ngón tay cũng không giữ được...Không ngờ ngay sau đó hắn nhìn thấy những người khác quay lưng lại.Hắn chậm nữa nhịp bị trừng mắt cũng vội vàng quay đi.Xảy ra chuyện gì?"Vậy (b)ắt đầu từ ngươi đi."Khang Bình không kiềm chế được, lén nhìn về phía sau.Lại thấy người nọ vẫn đưa lưng như cũ, còn Tả hộ pháp thì lại ngồi xuống giữa hai chân Mộ Cẩn?Hắn chợt hiểu ra, trái tim sắp nhảy ra khỏi yết hầu chậm rãi lắng xuống, lại càng thêm rối rắm.Có nên nói với thiếu gia không đây. Nếu như không nói, chẳng phải thiếu gia đột nhiên thay đổi kế hoạch là vào để tìm Mộ Cẩn sao.Nhưng nếu bây giờ nói, hắn thật sự sợ thiếu gia sẽ xúc động... Dù sao thì quyết định vào thành chủ phủ cũng được định ra vội vàng, bọn họ vẫn chưa kịp tìm hiểu kỹ toàn bộ tình hình, chỉ biết sau khi nữ tử tên là Mộ Cân bị đây lên tường thành thì thiếu gia đã bất chấp tất cả xông vào.Vừa vào đã gặp được những người này đang bước chân vội vàng, bọn họ mặc áo choàng xám trực tiếp bị coi như người tới giúp đỡ. Lúc đó đang không đủ người, nếu như bị bại lộ thân phận, chẳng những không cứu được Mộ Cẩn mà còn kéo thiếu gia vào.Dẫu sao cũng đã biết Mộ Cẩn ở đâu rồi, bây giờ cũng chỉ có thể từ từ tính toán.Khang Bình nhìn mặt đất chằm chằm, suy nghĩ dần dần bình tĩnh trở lại."Cầu... Xin ngươi, tha cho ta đi..."Nữ tử nói một câu không ra hơi, làm sự quyết tâm của Khang Bình lại (b)ắt đầu dao động.Tà hộ pháp này đúng là biến thái! Trăm phương nghìn kế giả làm mấy chục nam nhân đe dọa Mộ Cẩn, rốt cuộc là vì sao?Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?Lúc bọn họ bước vào, ánh mắt Mộ Cẩn hoảng sợ như vậy có lẽ là cũng nhận ra bọn họ... "Ra ngoài hết đi."Khang Bình không cảm thấy như trút được gánh nặng, chỉ thấy trong lòng nặng trĩu hơn.Đuổi người ra hết rồi, sau đó họ làm gì không cần nói cũng biết.Sau khi mười người ra ngoài không hẹn mà cùng vây quanh người đầu tiên lúc nãy."Tiểu Trần, sao lúc nãy ngươi nhìn ngu người thế kia, không thấy sắc mặt của Tả hộ pháp à?""Ta, haiz, ta, ta chỉ nhất thời ngây người mà thôi...""Xùy, có gì đẹp đâu, lúc trước ta gặp trong yến tiệc rồi, cũng trông đen đúa, chẳng có gì đẹp!""Ái chà, ngươi lại còn từng gặp nữ nhân kia! Cũng da^m quá rồi đấy!""Da^m cái gì mà da^m! Tả hộ pháp nói, dựa vào đâu mà chỉ có nữ nhân chơi chúng ta, chúng ta cũng nên học hỏi những nam nhân nước Nghiêu Việt kia, chẳng phải ta chỉ nhìn một cái thôi sao, thì sao chứ!""Xuỵt xuyt, nói nhỏ chút đi, bị Tả hộ pháp nghe được là chết cả đảm đấy."Quả nhiên đám người nói nhỏ lại: "Đúng đấy đúng đấy, chẳng phải hôm nay Tả hộ pháp cho chúng ta đi vào mở mang tầm mắt sao. Tiều Trần, ngươi mau nói sao lại nhìn tới ngây ra đi..."Lãnh Tinh Lộ lặng lẽ bước ra vài bước, rồi quay đầu lại tìm Khang Bình, vừa kéo hắn vừa tức giận nói: "Ngươi còn ngây ra làm gì, đi thôi.""Ta..." Khang Bình nghe tiếng đùa giỡn đằng sau, bước chân nặng như đeo chì."Ôi, hai người các ngươi làm gì đấy?" Một thủ vệ đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.Có mấy người cũng nhìn qua the0, Lãnh Tinh Lộ khinh thường nói: "Ta không có hứng thú chọc ghẹo nữ nhân với các ngươi, các ngươi tiếp tục đi.""Xì, còn giả vờ, coi mình là thiếu gia nhà gia giáo thật đấy à."Mấy người quay lại tiếp tục trò chuyện, không ngờ người đầu tiên kia đi tới chỗ hai người bọn họ: "Ta cũng không có hứng thú... Ơ... nhưng sao nhìn hai người các ngươi lạ vậy."Khang Bình chủ động đi đến, kéo người sang một bên cười làm lành, nói: "Huynh đệ thật tinh mắt, đêm nay bọn ta được điều từ ngoại viện vào, lúc trước vẫn luôn đi theo Mộc hương chủ, đúng là không hay vào trong thành phủ.""À..." Không ngờ hắn lại lập tức nhíu mày: "Không đúng, chẳng phải ngoại viện phụ trách dẫn truy bình đi sao? Sao hai người còn ở đây?""Ha ha, chẳng phải bọn ta đang đi đây sao..." Khang Bình nhét cho hắn ít bạc vụn: "Công phu của hai huynh đệ ta hơi kém, lúc trước đành phải tránh đi, đều là huynh đệ một nhà trong giáo đừng tuyệt đường sống của nhau mà..."Người nọ vân vê bạc vụn frơng tay, ánh mắt cHắn chừ liếc qua liếc lại giữa hai người: "Các ngươi đúng là người của Bạch Liên giáo chúng ta? Chắc không phải gian tế trà trộn vào đấy chứ?"Khang Bình lập tức ưỡn ngực: "Nghe ngươi nói kia, ngươi đến chỗ Mộc hương chủ hỏi thứ đi, , ai mà không biết Trương Tam, Lý Tử bọn ta. Còn Đại Lực Vương Thiết Ngưu nữa ngươi biết không? Đó là lão đại ca của bọn ta đấy, bọn ta cùng hắn đến Như Thành tìm chỗ dựa.""À! Đại Thiết Ngưu lấy một dịch ba, ba người kéo cũng không nhúc nhích kia ấy à?" Thủ vệ đột nhiên hưng phấn: HD "Ta đã nghe tiếng tăm của hắn lương phủ thành chủ, gần đây hắn rất nổi tiếng đấy! Có điều hai người các ngươi hơi không tận chức nhỉ, lão đại ca của các ngươi liều mạng dẫn truy bình Dương tiên sinh đi mà các ngươi lại lên chạy trồn."Lãnh Tinh Lộ đột nhiên lên tiếng: "Truy binh của Dương tiên sinh..."Khang Bình nói thầm xong, vội vàng nói tiếp: "Dương tiên sinh cùng lắm chỉ là một phường thư sinh, bình hắn mang cũng chỉ là bình tôm tướng cua mà thôi, ở trước mặt đại ca bọn ta không đáng nhắc tới."Người nọ cười: "Ngươi nói vậy cũng khá có lý." Sau đó hắn xua tay: "Thôi, các ngươi đi nhanh đi, ta coi như chưa từng gặp các ngươi.""Ôi ôi, cảm ơn nhé."Khang Bình kéo Lãnh Tinh Lộ đang cứng đờ nhanh chóng bỏ đi.Vừa rẽ sang hành lang tối đen, Lãnh Tinh Lộ đã lập tức ngừng lại: "Ngươi nói thật cho ta biết, người bên trong có phải Mộ Cẩn không."164Lãnh Tinh Lộ mơ hồ có chút cảm giác, nhưng vào lúc này khi thật sự nhìn thấy Khang Bình nhẹ nhàng gật đầu một cái, hắn vẫn cảm thấy dường như có thứ gì đang kéo hắn cùng rơi xuống, trời đất quay vòng.Tim bị bỗng nhiên nắm lấy, ngay lúc đó, hắn đau đến mức kho" mà thở được. Hắn thậm chí không kịp nghĩ nhiều, thân thể đã bước lên trước một bước."Thiếu gia!"Khang Bình nhỏ giọng kêu lên, vội vàng chạy chậm ra phía trước ngăn hắn lại."Ngài không thể cứ trở về như vậy..."Hắn cứ như vậy đối mặt với một đôi mắt đỏ bừng, hung ác mà cuồng bạo. Giọng nói của Khang Bình dừng lại, nửa câu sau đã đến bên miệng lại mạnh mẻ bị nuốt xuống, yếu ớt nói:"Nếu như ngài cũng xảy ra chuyện gì, thì sẽ thật không còn ai có thể cứu nàng..."Câu nói này giống như một chậu nước lạnh rót xuống đầu hắn. Lãnh Tinh Lộ nhắm mắt lại, sự hối hận và tự trách dâng lên càng thêm mãnh liệt.Hắn quả thật không nên để Mộ Cẩn ở lại Vân thành! Thật ra lúc vừa ra khỏi thành, hắn đã hối hận rồi.Chỉ là hắn không dám trở về, không dám để cho Mộ Cẩn biết hắn đã làm gì với Tiểu Liễu, không dám để cho Mộ Cẩn biết hắn là một tên tiểu nhân hèn hạ cỡ nào.Càng đến gần hiểu rõ, càng không biết chắc được rốt cuộc nàng đa tình hay vô tình.Có lẽ là có tình, vì nàng có thể vì ngươi mà liều mạng một lần hay là yêu chiều đủ kiểu.Cũng có thể là vô tỉnh, vì khi hoa lâu xảy ra chuyện, nàng lại có thể mặc kệ không hỏi. Trử Tiểu Liễu ra, cũng chưa chắc có ai có thể khiến cho nàng quan tâm để ý hay là an bài đường đi cho họ. Hắn không hề tin rằng toàn bộ hoa lâu mà nàng chỉ có một nam nhân là Tiểu Liễu.Dù sao lúc trước, là nàng chính mình đến dạy dỗ cho hắn.Cho nên Lãnh Tinh Lộ không dám đánh cược.Nhất là tại trước mặt của Bát Thân Vương... Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng Mộ Cẩn rõ ràng đối với hắn khác với người thường. Hắn sợ rằng sau khi hình tượng sụp đổ, Mộ Cẩn sẽ vứt bỏ hắn rồi cùng Bát Thân Vương sánh đôi sống một đời một kiếp bên nhau.Nghĩ đến cái này, ngực lại nổi lên một loại cảm giác đau đớn chua xót kho" nói lên lời.Hắn cầu xin mong mỏi có thể cùng Mộ Cẩn sống một đời một kiếp bên nhau. Nhưng mà... Hiện tại hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Cẩn bị nam nhân khác sỉ nhục, khinh khi. "Thiếu gia..."Lãnh Tinh Lộ che ngực, chậm rãi mở mắt ra."Giờ nào rồi?"Khang Bình bước ra bên ngoài đi hai bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm:"Giờ sửu."Lãnh Tinh Lộ cũng đi ra khỏi bóng tối bên dưới mái hiên, gió và ánh trăng chiếu vào trên người hắn khiến hắn nhìn như một bức tượng bằng ngọc lạnh lẽo cứng rắn."Truyền lệnh xuống, (b)ắt đầu hành động.""Có phải... Có chút sớm không?"Khang Bình cần thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Lãnh Tinh Lộ, sau đó nuốt nuốt nước miếng, nói: "Bây giờ còn cách giờ Dần một khoảng thời gian lận.""Hiện tại Nghiêu Việt quân và Bạch Liên giáo đang nổi lên xung đột, đó chính là cơ hội tốt của chúng ta.Huống chi hiện giờ các nàng ở bên ngoài thành đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, sớm một chút thì có làm sao.""Vâng vâng, thiếu gia nói rất đúng."Khang Bình xoa xoa mồ hôi trên trán, đi xuống ba cái bậc thang, lại kinh ngạc quay đầu lại hỏi: "Thiếu gia, ngài không đi sao?"Lãnh Tinh Lộ lấy ra một ống trúc nhỏ rộng chừng hai cái ngón tay từ bên trong ống tay áo, đi xuống bậc thang để vào gia lòng bàn tay của Khang Bình: "Giao cho ngươi.""Ta? Một mình ta không được đâu!""Toàn bộ kế hoạch, bao gồm thuốc nổ để ở chỗ nào, ngươi đều biết thì như thế nào lại không được?""Biết thì quả thật là ta biết rõ, nhưng ngài thật sự không đi cùng với ta sao? Đến lúc đó loạn cả lên, một mình ngài thì làm sao bây giờ...""Ta không phải chỉ có một người."Lãnh Tinh Lộ nhìn thoáng về phía sau, rủ xuống mí mắt."Ta cũng sẽ không để nàng ở lại một mình."Khang Bình yên lặng, nắm chặt ống trúc trong tay:"Không thể để nàng ở lại một mình, vậy ngài muốn bỏ lại bọn ta sao? Nam kỵ binh Lãnh gia được như bây giờ là do một tay của ngài bồi dưỡng ra đó, không có ngài, bọn ta biết phải làm sao bây giờ?""Các ngươi theo ta lâu như vậy, nói về việc hành quân đánh giặc thì không hề thấp hơn người khác. Lục Hoa Lan cũng đã biết đến sự lợi hại của các ngươi, sẽ không lại khinh khi xem thường các ngươi."Lành Tinh Lộ liếc hắn, chậm rãi nói:"Hay là ngươi cảm thấy ta không có khả năng mang Mộ Cẩn an toàn trở về?""Không có không có!"Khang Bình liên tục phủ nhận: "Thiếu gia anh minh tHắn võ, đương nhiên là sẽ bình an vô sự. Chỉ là, chỉ là ta không biết sau khi trở về nên giao phó đại tướng quân như thế nào thôi."Lành Tinh Lộ im lặng nửa ngày, nói: "Không cần giao phó gì cả, ta sẽ dẫn Mộ Cẩn trở về gặp nàng. Huống chi, có Tam tỷ ở bên cạnh nàng, ta cũng có thể yên tâm.""Thiếu gia!"Lành Tinh Lộ quay lưng rời đi: "Không cần lại nói nhiều, tâm ý của ta đã quyết rồi."Khang Bình còn muốn mở miệng lại nói mấy lần, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.Hắn quỷ hai gối xuống đất, cái trán đập lên đập xuống trênmu bàn tay mấy lần."Thiếu gia, ngài phải bảo trọng nha."Lãnh Tinh Lộ mượn lực từ một cái cây bên cạnh, nhảy lên nóc nhà, đế giày rơi vào bên trên mảnh ngói dường như không hề vang lên âm thanh nào. Những đám mây đen mịt dày đặc che khuất thân ảnh của hắn.Hắn nhẹ nhàng lật một mảnh ngói đen lên, cảnh tượng ở bên trong giống như kim châm đâm vào mắt hắn, gần như khiến tim của hắn tan nát.Người nam nhân không chút kiêng kỵ nào nằm ở trên người của Mộ Cẩn, phía sau lưng không ngừng run run do phát lực không ngừng. Từng tiếng rên rĩ chưa phát ra đã bị hắn chặn đứng nuốt lại không rơi ra ngoài một tiếng.Chẳng những hoa huyệt kiều diễm non mềm của nàng bị tên nam nhân kia triệt để ét để xâm chiếm xâm phạm, ngay cả cái miệng nhỏ phía trên cũng bị hắn ngăn chặn, nhìn cái đầu không ngừng chuyển động của hắn có thể thấy được hắn hôn sâu như thế nào, lại dùng sức mạnh đến như thế nào?Mấy tên giáo đồ kia nói chuyện một hồi rồi giải tán rời đi, mỗi người một hướng.Không có người nói chuyện, thời gian trôi qua giống như trở nên vô cùng chậm chạp.Sương lạnh của đêm khuya đem tóc, lông mày của hắn nhuộm ướt đẫm, cảm giác lạnh lẽo thấu xương cách từng tầng từng tầng quần áo thấm vào da thịt.Hắn lại không hề hay biết, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ở bên trong.Tên nam nhân lại dem chân của Mộ Cẩn nâng lên vượt qua đỉnh đầu, chiếc mông ngọc trắng nõn theo đó mà nâng lên cao có thể nhìn thấy rõ ràng côn thịt thỏ to của tên cao nam nhân kia đem miệng hoa huyệt nhỏ hẹp kia chống ra như thế nào, đi ra đụng vào rồi xoay xoáy, trên mặt lộ ra bộ dáng sung sướng muốn lên trời ra sao.Nương theo tiếng vang rất nhỏ, một ánh lửa từ từ dâng lên, ở giữa không trung phun ra một ánh lửa lộng lẫy bập bùng, xé toang đêm tối yên tĩnh."A, ai bắn pháo hoa vậy?""Tại sao lúc này lại có người bắn pháo hoa vậy?""Không lẽ đây là tín hiệu tiến công quân địch?""Không thể nào... Nhưng mà, có cần phải người đi nhìn xem một cái ra sao không?"Giáo đồ đang canh giữ ở bên ngoài của Bạch Liên giáo đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu, ngươi một miệng, ta một miệng nói một hồi lâu, cuối cùng phái Tiểu Trần đi ra ngoài tìm hiểu tin tức."Vậy, có cần báo cho Tả hộ pháp biết hay không vậy?"Đột nhiên có người hỏi ra một câu khiến cho mọi người do dự nửa ngày."Hay là chờ sau khi Tiểu Trần trở về xem sao rồi lại đi đi."Bầu không khí lập tức yên tĩnh trở lại, không có người lại tiếp tục nói chuyện, chỉ là đoàn người thỉnh thoảng lại nhìn về phía nơi khoi lửa đang nổi lên. Một loại cảm giác thấp thỏm kho" nói nên lời theo thời gian Tiểu Trần rời đi dần dần nổi lên trong lòng mỗi người đang ở đó."Tại sao lâu như vậy còn chưa có trở lại? Nếu không lại kêu thêm hai người đi xem thử đi?"Đột nhiên có người kinh hãi la lên một tiếng:"Các ngươi nhìn xem phía bên kia!"Đoàn người nghe tiếng nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào góc phía bên Tây Bắc đã nổi lên một áng lửa, theo thể lửa lan tràn, giống như mặt trời mới lên chiếu sáng rực một vòng như ban ngày.Ngọn lửa ở trong đáy mắt của mọi tung tăng nhảy nhót. Một mảnh im lặng, sau đó mới có người giật mình tỉnh lại kêu lên:"Phía bên kia là do Hoa Triêu đánh vào tới rồi à?""Ngươi bị ngu sao! Nước Hoa Triêu nếu có đánh cũng là đánh từ phía đông vào, làm sao có thể đánh vào từ phía tây. Bên kia đều là nơi dân thường ở, còn nhốt không ít tù binh của Hoa Triêu.""Vậy đó là do tù binh của Hoa Triêu quậy lên gây ra sao? Nhưng làm sao lại có thể như thế? bọn họ đều bị giam rất lâu rồi, mỗi ngày chỉ có một bát, làm sao còn có sức lực gây náo động?""Vậy bọn dân thường của Hoa Triêu thì sao? Mặc dù đã vơ vét mấy lần, cũng không thể chắc chắn bọn họ không có cất giấu thứ gì!""Lửa này cháy lớn như thế, sẽ không cháy lan đến chỗ này của chúng ta đi?"Lời nói còn chưa dứt, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, mấy chục tên binh sĩ của Ngiêu Việt đi thẳng vào từ cửa sân."Các ngươi đang làm cái gì?"Đoàn người lập tức tiến lên xếp thành một hàng."Đây là sân viện của Tà hộ pháp, tại sao các ngươi dám tự tiện xông vào!"Trương Trường Kỳ tùy tiện chắp tay nói: "Tại hạ là thuộc hạ dưới trướng của Tả Tướng quân, phó tướng Trương Trường Kỳ, có việc cần mời Tà hộ pháp đi một chuyến.""Có ai đến mời người mà mời giống kiểu của các ngươi như thế này sao! Không nói lời nào liền tự tiện xông đi vào, các ngươi cho rằng Bạch Liên giáo của bọn ta dễ khi dễ có phải không?"Trương Trường Kỳ nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, cần đối với căn phòng chính đằng sau nói: trực tiếp cao 1 giọng đối với "Có sự tình khẩn cấp "Có sự tình khẩn cấp xảy ra, nên xin mời Tả hộ pháp lập tức đi theo chúng ta gặp Dương tiên sinh, nếu không Trương mỗ cũng chỉ có thể xông vào."Thái độ vô lễ phách lối như vậy khiến cho mấy người Bạch Liên giáo tức giận đến gần chết, tay sôi nổi đặt lên trên thân kiếm."Kẹt kẹt..."Cửa ở phía sau lưng của đám người lại được đầy ra vào ngay lúc này, Phất Trần mặc một chiếc áo bào màu trắng, một tay đang cầm mặt nạ đeo lên từ trong bóng tối chậm rãi đi ra đến bên dưới ánh đuốc."Thật náo nhiệt nha!"Phất Trần nhìn về phía ánh lửa ở góc Tây Bắc, mim cười."Xem ra frong thành thật sự đã xảy ra không ít chuyện."Sắc mặt của Trương Trường Kỳ khẽ thay đổi, lui về sau một bước xoay người ôm quyền hành lễ, sau khi đứng thẳng người thái độ đã thu liễm lại không ít:"Dương tiên sinh có chuyện quan trọng mời Tả hộ pháp, làm phiền ngài theo chúng ta đi một chuyến."Phất Trần không có trả lời, mà là ngáp một cái:"Thân thể của ta vẫn chưa khỏi hẳn. Hiện giờ lại giật mình tỉnh lại trong mộng cho nên vô cùng mệt nhọc suy yếu, không thể đi đường được."Trương Trường Kỳ cắn cắn răng hàm: "Dương tiên sinh có lệnh, xin Tả hộ pháp đi một chuyến, nếu không...""Nếu không thì như thế nào?"Phất Trần buông tay xuống, cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn. Trương Trường Kỳ nhớ tới những thủ đoạn quỷ dị mê hoặc nhân tâm, sau gáy chảy ra một hàng mồ hôi dài."Dương tiên sinh nói, trước đây không lâu trong phủ thành chủ bị một đám người áo đen xâm nhập, bây giờ phía bên góc Tây Bắc lại bị cháy mà không rõ nguyên nhân. Sự là mưu kế của Hoa Triêu. Hiện giờ trong phủ thành chủ thậm chí là ở trong cả tòa thành bốn phía đang tràn ngập các nguy cơ mãnh liệt đầy nguy hiểm. Dương tiên sinh cũng là vì an toàn của mọi người mà suy nghĩ, lúc này mới đặc biệt phái Trương mỗ đến mới Tả hộ pháp đi một chuyến.""Có anh em Bạch Liên giáo đông đảo của chúng ta ở đây, không cần các ngươi đến lo!""Đúng vậy! Bạch Liên giáo của chúng ta cũng không phải là kẻ ăn chay!""Dừng lại."Phất Trần hơi khoát khoát tay, ngăn lại những giáo đồ của Bạch liên giáo đang tức giận bất bình, hướng về phía Trương Trường Kỳ, nói:"Ta thật sự là nhấc chân đi không nổi, ngươi mang một cái bộ liễn đến, ta cùng các ngươi đi một chuyến."Nghiêu Việt quân xôn xao. Thuộc hạ của Trương Trường Kỳ nhịn không được nói: "Cái giá của Tả hộ pháp quả thật quá lớn! Lại còn muốn chúng ta khiêng ngươi đi!"Sắc mặt của Trương Trường Kỳ thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn là cắn răng cắn lợi nói: "Tả hộ pháp chờ một lát, Trương mỗ sẽ đi an bài chuyện này"165Sau đó hắn quay đầu gầm một tiếng: "Đều náo loạn cái gì, còn không mau đi! Trễ nải công việc của Dương tiên sinh, các ngươi có thể gánh nồi sao!"Trong khi người của hai phe phái đang tranh giành đấu đá lẫn nhau, thừa lúc rối loạn, từ trong bóng tối ở dưới mái hiên không có người nào chú ý lướt qua một bóng người.Bộ liễn rất nhanh liền được mang tới, Trương Trường Kỳ đứng ở phía trước, đưa tay ra hiệu: "Tà hộ pháp xin mời."Phất Trần nắm chiếc khăn tay ho nhẹ hai tiếng ngồi lên bộ liễn, đối với những giáo đồ đang muốn đi theo sau nói: "Các ngươi không cần đi theo ta.""Nhưng mà..."Phất Trần đánh gãy lời của bọn họ: "Không cần lo lắng, Dương tiên sinh làm sao có thể hại ta chứ. Các ngươi giúp ta canh giữ ở chỗ này thật tốt đi."Mấy tên giáo đồ dừng lại bước chân, lao nhao nghĩ đến nữ nhân đang ở trong phòng kia."Nhurng!"Sắc mặt của Trương Trường Kỳ vô cùng nghiêm trọng, cất cao giọng nói:"Đi!"Bốn tên binh sĩ nâng lên bộ liễn, kèo cà kẽo kẹt kẹt nhanh chân rời đi.Mấy tên giáo đồ quay đầu trơ mắt nhìn vào căn phòng chính, có người nói nhỏ: "Hỏi thử, chúng ta có nên đi vào nhìn xem một chút hay không?""Nhìn cái đầu của ngươi!"Tên cầm đầu gõ lên đầu của hắn một cái: "Không nhìn thấy Tả hộ pháp tình nguyện mình một đi đối mặt với lão hồ ly Dương Hoàn kia, cũng muốn chúng ta ở lại trông chừng nữ nhân kia sao!""Ta, ta, không phải là ta chỉ có chút tò mò thôi sao...""Dẹp cái vụ tò mò của ngươi đi! Đây chính là nữ nhân của Tả hộ pháp!"Người kia gãi gãi cái cầm, không nói thêm lời nào nữa. Tiếng động ở bên ngoài truyền vào bên trong phòng cũng dần trở nên nhỏ đi rất nhiều.Lúc Mộ Cẩn nghe được Phất Trần nói muốn ngồi bộ liễn thì kho"e miệng không nhịn được mà cong lên. Hắn bất quá chi bắn hai lần, truyền cho nàng hai pHắn tinh, liền thật sự đã đi không nổi rồi.Rõ ràng cũng chỉ thiếu một pHắn tinh địch cuối cùng. Mộ Cẩn dọn dẹp dấu vết ở dưới thân, trong lòng có một loại cảm giác phiền muộn không nói ra được.Nàng cũng không sợ mấy tên binh sĩ của Nghiêu Việt kia tiến vào. Mấy tên giáo đồ kia đối với lời nói của Phất Trần đều nghe theo răm rắp. Nếu như đi ra ngược lại sẽ càng dễ dàng thu hoạch được pHần tinh dịch cuối cùng hơn. Không hiểu tại sao nàng lại nghĩ tới mấy lời mà Phất Trần vừa mới nói."Giấu nàng đi, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.""A!" Mộ Cẩn không khỏi cười lạnh.Nàng chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc và buồn cười.Rõ ràng chính hắn là đã nhiều lần lặp đi lặp lại đem nàng giao cho Thẩm Như Ngọc, thậm chí vì vậy mới khiến cho nàng bị tên nam nhân đến chơi đùa!Hắn làm sao còn có mặt mũi nói ra được những lời như vậy!Mộ Cẩn lại duỗi thân đút một ngón tay vào hoa huyệt vừa đỏ vừa sưng của mình, giống như tự ngược mà ra sức móc ngoáy.Tinh dịch màu trắng đậm đặc ở trên mặt bay tứ tung, một giọt lại một giọt."Hừm..."Nàng kêu lên đó đau đớn, hai ngón tay bị kẹt ở bên trong hoa huyệt bên không thể nhúc nhích được dù chỉ một ít.Cửa vào chính lúc này lại bị đầy ra."Mộ Cẩn?"Lãnh Tinh Lộ vừa vào cửa đã nhìn thấy thân ảnh ở phía sau tấm bình phong."Ngươi đừng đến đây."Giọng nói của nữ nhân vang lên mang theo một chút bối rối.Lãnh Tinh Lộ dừng lại ở trước tấm bình phong, nhịn không được hít sâu một hơi nói:"Mộ Cẩn, ta là Tiểu Lộ, ta đến cứu ngươi.""A..."Trong bình phong truyền ra một tiếng rên rỉ.Sắc mặt của Lãnh Tinh Lộ trở nên căng chặt, vội vàng bước nhanh vòng qua bình phong, sau khi nhìn thấy người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.Nhìn chằm chằm gương mặt lạ lẫm lại quen thuộc kia, hắn có mấy pHắn do dự hỏi:"Ngươi không sao chứ? Chúng ta tốt nhất nên đi ngay bây giờ."Mộ Cẩn ngồi ở trong thùng tắm, chỉ lộ ra nữa gương mặt, hai mắt ứng đó giống như được tô son điểm phẩn."Nhưng tay ta đang bị mắc kẹt, làm sao bây giờ?"Bị kẹt?Lãnh Tinh Lộ vô thức tới gần.Nước trong thùng tắm từ lâu đã lạnh thấu nên không còn làn khí mờ ảo lượn lờ, nàng nằm xuôi theo bên thùng tắm, liếc cũng có thể nhìn thấy cơ thể trắng như ngọc bích, đường cong thướt tha như núi lộ ra của nữ tử.Giống như tiểu yêu sơ ý chạy ra ngoài mà bị loài người ah nhốt lại rồi tùy tiện hành hạ, cần cổ mịn màn, xương quai xanh tinh tế rồi đến hai cặp Vu" tròn trịa trắng nõn mang đầy dầu răng hôn sâu của nam nhân và đầu vú nhọn hoắt đó thầm vừa run rẩy vừa sưng lớn mà nhếch lên.Lãnh Tinh Lộ đứng yên tại đó, cảm giác đau lòng, oán hận và hối hận đang xen nhau, rất nhanh đã lên men mà lan tràn khắp người.Thật sự là Mộ Cẩn.Nữ nhân mà hắn trơ mắt nhìn người khác làm nhục, thật sự là Mộ Cẩn.Mặc dù nàng đã gầy đi một nửa, khuôn mặt cũng đã thay đổi rất nhiều.Nhưng hắn vẫn nhận ra cơ thể của Mộ Cẩn.Trên ngực nàng có một nốt chu sa nhỏ, ngày thường không hiện lên nhưng một khi núm vú bị kích thí©fj sưng đỏ thì nốt ruồi nhỏ nhạt kia sẽ hiện ra.Mặc dù cái bụng lớn bỗng xẹp bỗng xẹp xuống, xương hông cũng nhỏ hơn hai vòng giống như một tay cũng có thể nắm nhưng chỗ mềm mại trơn bóng không có sợi lông vẫn là dáng vẻ mơn mởn mập mạp như trước. Hơn nữa dáng vẻ lúc nam nhân đụng phải mà sưng đỏ lên cũng rất giống. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng đến cảnh ngón tay kia nhẹ nhàng đầy hai mảnh môi mập kia sẽ là khe suối màu hồng phấn màu mỡ,Lãnh Tinh Lộ kho" khăn dời ánh mắt, một tay cầm thật chặt mép thùng gỗ, tay còn lại duỗi tới trước mặt Mộ Cẩn: "Đừng sợ, ta mang ngươi đi."Lúc hắn quan sát Mộ Cẩn, Mộ Cẩn cũng luôn chú ý đến hắn, khuôn mặt hăng hái lúc trước của hắn đã trầm tĩnh đi rất nhiều, vài cọng râu ria màu đen làm cho khuôn mặt trẻ tuổi thêm nhiều thăng trầm.Nàng không khỏi cảm thấy hơi đau lòng: "Tiểu Lộ, đệ trưởng thành rồi."Lãnh Tinh Lộ hơi sững sờ hắn lập tức cảm nhận được ngón tay trơn ướt lướt qua tay mình rồi cầm chặt túm thật mạnh! Bịch!Bọt nước mang hơi lạnh văng khắp nơi.Lãnh Tinh Lộ ngã đầu vào trong .Hắn chẳng ngờ tới mình sẽ bị Mộ Cẩn kéo vào trong !"Ngoan để tỷ tỷ thương ngươi~"Làn tóc đen lung lay trong nước,cơ thể nữ nhân hoàn hảo đến mê người, ngực lớn e0 nhỏ mông to, đôi chân dài mượt mà đan chéo, trông giống như thủy yêu quyến rũ lòng người.Lúc này hắn như bị Mộ Cẩn kéo vào trong ngực.Bong bóng nước ọc ọc nổi lên, cảm giác ngập đầu hít thở không thông ập đến, hắn vội vàng đầy Mộ Cẩn ra rồi ngoi lên làn nước.Nhưng Mộ Cẩn không muốn mà theo sát tới, cả người trần truộng đưa theo bầu ngực ẩm ướt xấp vào trong lòng ngực hắn.Hắn vô thức ôm lấy vòng có mảnh khảnh kia, khuôn mặt ấy nhỏ nhắn như a như trứng gà lột vỏ ấy hơi cúi đầu, lông mi đậm như hai phiền thai phiền quạt nhỏ, những giọt nước chảy tí tách xuống da thịt từ từ trượt vào giữa hai khe núi thâm sâu, mà hai bầu ngực vừa lớn vừa mềm phập phồng theo hô hấp cứ như vậy dán vào ngực hắn , hơi thở lướt nhẹ qua cổ mang lại cảm giác ngứa ngáy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store