Mùa Thu Hà Nội và Những Bản Giao Hưởng Dở Dang
Chương 3: Ánh Mắt Của Đào
Chiếc đồng hồ trên tường ký túc xá điểm 7 giờ sáng, ánh nắng sớm len lỏi qua khe cửa, chiếu rọi lên khuôn mặt tái nhợt của Mai. Cuộc gọi đêm qua, lời đe dọa bí ẩn, và ký ức về cái chết của anh trai vẫn ám ảnh cô. Đào, với đôi mắt sáng ngời thường thấy, nay lại ngập tràn sự lo lắng, lặng lẽ ngồi bên cạnh, tay cầm một tách cà phê còn bốc khói nghi ngút.
"Mai, cậu ổn chứ?" Giọng Đào khẽ khàng, pha lẫn sự quan tâm. Cô biết Mai đang phải đối mặt với một nỗi đau quá lớn, một nỗi đau mà cô không thể nào chia sẻ hết. "Mình đã tìm hiểu về vụ tai nạn năm đó, nhưng thông tin rất ít," Đào nói tiếp, ánh mắt đầy sự quyết tâm, "Nhưng mình sẽ không bỏ cuộc." Chính sự quyết tâm ấy, một mục tiêu thầm kín khác ngoài việc giúp đỡ Mai, càng làm cho ánh mắt Đào trở nên sâu thẳm hơn.
Mai gật đầu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. "Tớ ổn mà, Đào. Chỉ là... hơi mệt thôi." Cô không muốn làm Đào lo lắng, nhưng sự thật là cô đang rất sợ hãi. Sợ phải đối mặt với sự thật, sợ phải đối diện với những bí mật đen tối đang dần hé lộ.
"Mệt mỏi, hay là sợ hãi?" Đào hỏi thẳng, ánh mắt xuyên thấu vào tâm hồn Mai. Đây là lần đầu tiên Đào trực tiếp chạm đến nỗi sợ hãi của Mai, một rào cản lớn ngăn cách giữa hai người. Ánh mắt ấy, không chỉ chứa đựng sự quan tâm, mà còn là sự thấu hiểu, một sự thấu hiểu sâu sắc đến mức làm Mai không thể nào giấu giếm được nữa.
Mai im lặng, nước mắt chực trào. Cô biết Đào hiểu cô, hiểu nỗi đau cô đang phải gánh chịu. Nhưng cô vẫn không thể nào nói ra hết tất cả. Cô sợ, sợ rằng sự thật sẽ quá tàn khốc, sẽ làm sụp đổ cả thế giới của cô.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Mai reo lên, phá vỡ sự im lặng căng thẳng. Là một tin nhắn, từ một số điện thoại lạ. "Gặp tôi ở quán cà phê 'Ngày Xưa' lúc 3 giờ chiều. Tôi có những thông tin mà cô cần." Tin nhắn ngắn gọn, lạnh lùng, nhưng lại chứa đựng một sức nặng đáng sợ.
Mai run rẩy, tay nắm chặt chiếc điện thoại. Đây là một lời thách thức, một lời mời gọi đầy nguy hiểm. Cô không biết nên làm gì, nên tin ai. Cô nhìn Đào, ánh mắt cầu cứu.
Đào hiểu ý Mai. "Mình sẽ đi cùng cậu," Đào nói, giọng chắc chắn. "Mình sẽ không để cậu phải đối mặt một mình." Ánh mắt của Đào lúc này không chỉ là sự lo lắng, mà còn là sự dũng cảm, sự quyết tâm bảo vệ người mình yêu thương. Đây là một điểm ngoặt nhẹ, một bước tiến lớn trong mối quan hệ của hai người.
Tuy nhiên, một mâu thuẫn xuất hiện. Mai không muốn Đào bị liên lụy vào chuyện này. "Không, Đào. Đây là chuyện của tớ. Cậu không cần phải liên quan đến nó." Mai phản đối, giọng run run.
"Nhưng mình là bạn của cậu mà," Đào nói, giọng dịu dàng nhưng cương quyết. "Mình sẽ không để cậu phải đối mặt một mình." Đào nắm chặt tay Mai, ánh mắt kiên định.
Mai nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Đào, ánh mắt ấy chứa đựng tình cảm mà cô không dám nghĩ đến. Tình cảm ấy, như một nguồn sức mạnh, giúp cô có thêm can đảm để đối mặt với những khó khăn phía trước. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến cô hoang mang, bối rối. Cô phải làm sao đây?
Trái tim Mai đập thình thịch, một cảm giác vừa sợ hãi vừa hồi hộp. Cô đồng ý gặp người gửi tin nhắn, nhưng trong lòng vẫn đầy lo lắng. Liệu người này có phải là người đã gây ra cái chết của anh trai cô? Liệu cô có thể tìm ra sự thật? Và quan trọng hơn, liệu cô có thể chấp nhận sự thật đó?
Chiều xuống, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng những con phố Hà Nội. Mai và Đào cùng nhau bước đi, trên đường đến quán cà phê 'Ngày Xưa', nơi một cuộc gặp gỡ đầy nguy hiểm đang chờ đợi. Ánh mắt của Đào, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng, sự dũng cảm và... một tình cảm thầm kín, như một ngọn đèn nhỏ, soi sáng con đường mù mịt phía trước của Mai. Nhưng bóng dáng một người đàn ông xa lạ, đứng dựa vào cột đèn trước quán cà phê, khiến Mai rùng mình. Một cảm giác bất an, lạnh lẽo bao trùm lấy cô. Liệu đây có phải là người mà họ đang chờ đợi?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store