Mua Man Chin Hoan
44.
Học bốn năm cấp hai, tôi được mệnh danh là "gái nhiều chồng", kể ra cũng thật buồn cười, có lẽ vì tính tôi hiền, trong lớp lại ít nói nên thầy cô chủ nhiệm thường thích xếp con trai ngồi cạnh tôi để kiềm chế tính tình ưa quậy của những cậu bạn ấy. Bốn năm học, sáu lần người ngồi bên cạnh được thay đổi, đều là con trai.Năm tôi học lớp bảy, lớp phó học tập là người "chồng" thứ ba. Ngày ấy, chúng tôi là những đứa trẻ vừa lớn, trong mắt con gái, cậu bạn lớp phó học giỏi lại dịu dàng chính là mẫu bạn trai dễ được lòng con gái lần đầu biết rung động nhất. Tôi không phải ngoại lệ, tôi thích cậu ấy, cô bạn tổ trưởng cũng thích cậu ấy. Tôi không biết điều đó cho đến khi cô bạn tặng tôi một hộp quà trước mặt lớp phó hôm sinh nhật mười hai tuổi của tôi. Một hộp quà đựng toàn sâu lông khiến tôi ám ảnh.Hôm ấy, anh đón tôi về, tôi nức nở kể lại mọi chuyện. Anh im lặng nghe rồi hỏi tôi:- Vậy em có muốn trả đũa không?Tôi ngẩn ra:- Trả đũa? Như thế nào ạ?Anh cười:- Tặng lại một món quà tương tự như vậy. Quan trọng là em có dám làm không thôi.Tôi cho tay vào túi áo ấm của anh, cắn môi:- Dạ em làm được, nhưng em sợ sâu lắm.- Tặng sâu thì còn gì vui nữa, nhà anh em mình thì thiếu gì món để dọa lại, cứ để anh, mai em đi học chỉ cần đem quà theo tặng là được.Tôi là đứa trẻ ngoan, mặc anh sắp xếp, đến lúc đi học mang quà lên tặng. Tổ trưởng mở quà trước mặt lớp phó, năm con chuột con vừa chưa kịp mở mắt nằm gọn trong hộp quà, tổ trưởng hét lên rồi vứt hộp quà nằm lăn lóc, tôi ôm bụng cười ra nước mắt.Lúc vào lớp, lớp phó mới viết giấy lẳng lặng hỏi tôi:"Sao Sương làm vậy?"Tôi thành thật trả lời:"Anh Tiến bày Sương trả đũa đó".Lớp phó đọc xong, nhìn tôi chăm chú rồi cúi đầu viết vào giấy nhưng không gửi cho tôi, hết tuần thì cậu ấy xin cô đổi chỗ. Mãi sau này, khi tôi và anh đã lấy nhau, cậu ấy gửi tặng một món quà, là mẩu giấy nhỏ khi xưa, chỉ là ngoài hai câu đối đáp có thêm một câu cậu ấy viết sau cùng:"Đôi mắt Sương chưa bao giờ nhìn thấy Huy, tạm biệt".
Học bốn năm cấp hai, tôi được mệnh danh là "gái nhiều chồng", kể ra cũng thật buồn cười, có lẽ vì tính tôi hiền, trong lớp lại ít nói nên thầy cô chủ nhiệm thường thích xếp con trai ngồi cạnh tôi để kiềm chế tính tình ưa quậy của những cậu bạn ấy. Bốn năm học, sáu lần người ngồi bên cạnh được thay đổi, đều là con trai.Năm tôi học lớp bảy, lớp phó học tập là người "chồng" thứ ba. Ngày ấy, chúng tôi là những đứa trẻ vừa lớn, trong mắt con gái, cậu bạn lớp phó học giỏi lại dịu dàng chính là mẫu bạn trai dễ được lòng con gái lần đầu biết rung động nhất. Tôi không phải ngoại lệ, tôi thích cậu ấy, cô bạn tổ trưởng cũng thích cậu ấy. Tôi không biết điều đó cho đến khi cô bạn tặng tôi một hộp quà trước mặt lớp phó hôm sinh nhật mười hai tuổi của tôi. Một hộp quà đựng toàn sâu lông khiến tôi ám ảnh.Hôm ấy, anh đón tôi về, tôi nức nở kể lại mọi chuyện. Anh im lặng nghe rồi hỏi tôi:- Vậy em có muốn trả đũa không?Tôi ngẩn ra:- Trả đũa? Như thế nào ạ?Anh cười:- Tặng lại một món quà tương tự như vậy. Quan trọng là em có dám làm không thôi.Tôi cho tay vào túi áo ấm của anh, cắn môi:- Dạ em làm được, nhưng em sợ sâu lắm.- Tặng sâu thì còn gì vui nữa, nhà anh em mình thì thiếu gì món để dọa lại, cứ để anh, mai em đi học chỉ cần đem quà theo tặng là được.Tôi là đứa trẻ ngoan, mặc anh sắp xếp, đến lúc đi học mang quà lên tặng. Tổ trưởng mở quà trước mặt lớp phó, năm con chuột con vừa chưa kịp mở mắt nằm gọn trong hộp quà, tổ trưởng hét lên rồi vứt hộp quà nằm lăn lóc, tôi ôm bụng cười ra nước mắt.Lúc vào lớp, lớp phó mới viết giấy lẳng lặng hỏi tôi:"Sao Sương làm vậy?"Tôi thành thật trả lời:"Anh Tiến bày Sương trả đũa đó".Lớp phó đọc xong, nhìn tôi chăm chú rồi cúi đầu viết vào giấy nhưng không gửi cho tôi, hết tuần thì cậu ấy xin cô đổi chỗ. Mãi sau này, khi tôi và anh đã lấy nhau, cậu ấy gửi tặng một món quà, là mẩu giấy nhỏ khi xưa, chỉ là ngoài hai câu đối đáp có thêm một câu cậu ấy viết sau cùng:"Đôi mắt Sương chưa bao giờ nhìn thấy Huy, tạm biệt".
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store