ZingTruyen.Store

Mua Man Chin Hoan


14.
Ở quê đất rộng, hầu như trong vườn nhà nào cũng đều có một vườn cây ăn trái nhỏ, mùa nào thức ấy, để những người lớn về hưu có chuyện giải khuây khi con cháu vắng nhà. Sau vườn nhà tôi đầy ổi và mít, trước sân có nhãn và mận đỏ.

Tết năm anh về, cây mận bỗng dưng trổ hoa lứa đầu tiên. Sáng tôi dậy sớm pha trà cùng ba, hương trà lài nghi ngút khói thơm lừng. Tôi ngồi trong hiên nhà nhìn làn mưa phùn không đủ sức che khuất màu trắng nhẹ phơn phớt của bông mận thấy lòng tĩnh lặng đến yên bình. Vài chậu vạn thọ dưới gốc cây chúm chím nụ hoa màu vàng nghệ càng khiến sắc trắng của hoa thêm xinh đẹp. Tôi ngắm đến xuất thần.

Kể ra cũng lạ, cây mận này vốn mọc lên từ hạt, không ai tốn công gieo, không ai nhiều sức chăm sóc, nó tự nhiên mà lớn, tự nhiên mà sống, rồi tự nhiên đơm bông trong một mùa Tết rét buốt khác lạ nhất từ trước đến nay.

Mẹ tôi bưng nồi xôi nóng đặt giữa bàn trà, nhìn bông mận bay đầy sân thì cười lên:

- Ô, cây mận chục năm chỉ lớn, hôm nay cuối cùng cũng đơm bông - Mẹ thu lại ánh nhìn chuyển hướng về phía tôi - Cũng hay nhỉ, năm đó, hai đứa bây đi trộm mận về ăn rồi vứt hạt, cây tự mọc, tưởng mận đực nên không có trái....

Tôi tròn mắt nhìn mẹ rồi nhìn cây mận trước sân, một tán lá xòe rợp sân lấn sang một góc vườn nhà anh, tôi cúi đầu cười, thì ra là chuyện cũ.

Năm đó, tôi vừa học xong lớp chín, bắt đầu trổ mã ra dáng thiếu nữ, khi ấy anh học lớp mười một, đã trưởng thành với giọng nói khàn khàn chín chắn cùng vóc dáng cao lớn hơn hẳn tôi một cái đầu. Cuối tháng năm, mùa mận trong thôn cũng vừa chín, ngon nhất là cây mận đỏ của ông Sáu già làm trưởng thôn. Mặc nắng nóng, giữa trưa tôi trốn mẹ không ngủ bám theo anh đi dạo trong thôn hái trộm mận. Đi một mạch từ đầu thôn đến cuối thôn.

Ông Sáu sống một mình cùng người vợ bị mù. Bên cạnh hàng rào kẽm gai thấp bé là cây mận cao năm mét, năm nào cũng ra chi chít trái, chín đỏ cây, ông không bao giờ bán, thường gọi người lớn trong thôn dẫn con cái đến hái về ăn. Có một năm, bọn trẻ trong thôn nghịch ngợm tự ý trèo lên hái bị té gãy chân, từ đó ông Sáu nuôi thêm một con chó dữ, cũng không cho phép bọn trẻ đến gần cây mận.

Dựa hơi bố mẹ, chúng tôi có thể vào nhà xin phép ông đàng hoàng rồi hái mận ăn, nhưng tôi sợ chó, anh còn sợ chó hơn tôi, vậy nên giữa trưa, tôi đứng dưới tán cây trông chừng cho anh leo lên cây mận lớn. Hái được chục trái, tôi đứng dưới cây đang ngẩng đầu nhìn anh thì sâu rớt vào mặt, tôi giật mình hét lên làm kinh động con chó lớn. Nó nhìn tôi gầm gừ rồi sủa toáng lên đánh thức ông Sáu đang ngủ trong nhà. Ông lững thững bước ra, trên tay cầm roi mây khá dài làm tôi cuống cuồng giấu mận trong vạt áo, ôm khư khư trong người.

Ông đứng dưới tán cây nhìn tôi rồi hắng giọng:

- Con gái thằng Khanh phải không? Trưa không ngủ chạy đến đây làm gì? Mày theo đứa nào đến nhà ông hái trộm mận chứ gì.

Tôi cắn môi theo ánh mắt ông nhìn lên cây, anh đang tuột dần xuống rồi đứng hẳn gần tôi, anh gãi đầu rồi vòng tay chào ông thật lớn tiếng. Ông cầm roi mây bước tới rồi quất thẳng vào người chúng tôi. Anh cuống lên kéo tôi ra sau lưng để né đòn rồi la lớn hơn nữa.

- Con biết sai rồi, con xin lỗi ông, ông đừng đánh nữa, đau tay ông ạ.

Tôi vừa sợ vừa buồn cười, cũng may cuối cùng ông cùng dừng đánh, quát lên:

- Đi về nhà ngủ ngay. Đi!

Anh cười hì hì nắm tay tôi dắt về, khuất lưng thì nghe giọng ông:

- Chiều ngủ dậy qua đây ăn mận.

Số mận tôi giữ trong vạt áo vừa tròn tám trái, chỉ một trái có hạt, một hạt duy nhất, anh ăn nó rồi vứt ngay chỗ đang ngồi trước nhà tôi, còn cẩn thận đào mớ đất xốp bên cạnh đắp lên, vừa làm vừa lẩm nhẩm câu gì tôi không rõ.

Mãi đến sau này, lúc cây mận bị bão đổ quật chết đi, anh mới cầm tay tôi rồi nhắc lại câu từng nói:

- Tao trồng mày ở đây, lúc nào mày lớn lên rồi có trái lần đầu tao sẽ sang nhà hỏi cô ấy làm vợ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store