Mot So Plot Fakenut
Ánh chiều tà vương lại trên những mái ngói xám bạc, tạo thành những đường ánh sáng hắt lên những vách tường của tòa thành cổ. Gió thu nhẹ nhàng thổi qua những tán cây cối ngoài đại sảnh, mang theo hơi lạnh dịu nhẹ của mùa thay lá. Mọi thứ trong cung đều yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân vang lên, gấp gáp và dồn dập.Lee Sang-hyeok, vị tướng quân trẻ tuổi và tài ba, với gương mặt lạnh lùng và ánh mắt nghiêm nghị, bước nhanh qua hành lang dài của tòa cung điện. Dù khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng anh vẫn không thể xua tan được cảm giác bồn chồn. Mỗi khi đến gần khu phòng của Han Wangho, trái tim anh lại không thể kiểm soát được nhịp đập của mình.Han Wangho, công tử của một gia đình quý tộc danh giá, là người mà anh luôn âm thầm quan tâm. Khác với vẻ lạnh lùng của Lee Sang-hyeok, Wangho có khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời, làn da mịn màng, và là một người yêu thích sự nghịch ngợm, luôn tìm cách chọc ghẹo và trêu đùa những người xung quanh. Mỗi khi hai người gặp nhau, Wangho lại không ngừng trêu chọc, cười đùa với Lee Sang-hyeok. Nhưng chỉ có anh biết, đằng sau những lời trêu chọc ấy, trong sâu thẳm mắt Wangho vẫn có chút gì đó lạ lẫm, tựa như đang chờ đợi một điều gì đó từ anh.Hôm nay, khi Sang-hyeok bước vào phòng của Wangho, anh không ngạc nhiên khi thấy Wangho đang ngồi trên chiếc ghế lớn, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt như đang tìm kiếm gì đó trong không khí. Khi thấy Sang-hyeok bước vào, Wangho mỉm cười một cách nghịch ngợm.“Á, tướng quân của chúng ta đã đến rồi. Lại đến để quở trách ta sao?” Wangho nói, giọng điệu hờ hững nhưng đầy trêu chọc.Lee Sang-hyeok không trả lời, anh chỉ đứng yên, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Wangho. Anh không nói gì, chỉ là đôi mắt ấy vẫn chứa đựng sự kiên nhẫn mà chỉ có Wangho mới có thể cảm nhận được.Wangho ngả người ra sau, liếc mắt nhìn Sang-hyeok với nụ cười tinh quái. “Sang-hyeok, ngươi là một người lạnh lùng đến nỗi khiến người khác phải lạnh sống lưng. Tại sao lúc nào ngươi cũng giữ vẻ mặt nghiêm nghị như vậy? Có phải ngươi đang giận ta không?” Wangho làm ra vẻ mặt thắc mắc, đôi mắt mở to như một đứa trẻ tò mò.Sang-hyeok không đáp, chỉ thả lỏng cơ thể, rồi nhẹ nhàng tiến lại gần Wangho. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc Wangho, một cử chỉ nhỏ nhưng đầy ấm áp, khiến Wangho ngạc nhiên đến mức không thể giữ được nụ cười nghịch ngợm của mình nữa. Đôi mắt của anh ta nhìn Sang-hyeok, không còn trêu chọc, mà giờ đây là một ánh mắt đầy sự ngạc nhiên và có phần lúng túng.“Ngươi biết tôi không giận, Wangho.” Giọng Sang-hyeok trầm thấp, như thể nói ra điều gì đó rất quan trọng nhưng lại không muốn làm ồn ào.Wangho im lặng, không dám nói gì thêm. Anh ta chưa từng thấy Sang-hyeok như vậy, một tướng quân mạnh mẽ với vẻ ngoài lạnh lùng bỗng nhiên lại có thể đối xử với mình bằng một cử chỉ nhẹ nhàng đến thế. Dù cho đó chỉ là một cái vuốt tóc đơn giản, nhưng đối với Wangho, điều đó lại có ý nghĩa rất lớn.“Sang-hyeok…” Wangho nói khẽ, giọng anh bỗng trở nên dịu dàng, “Ngươi luôn đối xử với ta như thế này, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ rằng… ta có thể không chỉ trêu chọc ngươi như vậy, mà có thể có những cảm xúc khác?”Sang-hyeok dừng lại, đôi mắt anh nhìn Wangho một cách sâu sắc. Những lời này của Wangho khiến anh phải suy nghĩ, nhưng anh không nói gì thêm, chỉ nắm nhẹ bàn tay Wangho, giống như một cách trả lời thầm lặng.Cả hai người đứng đó, không nói gì thêm, nhưng không khí giữa họ như đã thay đổi. Những lời nói đùa của Wangho không còn mang ý nghĩa đơn thuần nữa, mà ẩn chứa một cảm xúc nào đó sâu sắc hơn, một cảm giác mà Sang-hyeok không thể hoàn toàn lý giải lúc này.Khi Wangho nhìn vào mắt Sang-hyeok, anh ta cảm nhận được sự quan tâm không nói ra, sự yêu thương trong im lặng. Và, chỉ trong khoảnh khắc đó, cả hai người đều hiểu ra rằng, những gì họ đã chia sẻ không chỉ là trò chơi của những lời chọc ghẹo hay sự lạnh lùng của Sang-hyeok, mà là một tình cảm chân thành, sâu sắc mà mỗi người trong họ đã dần nhận ra từ lâu
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store