Mot Buoc Yeu Van Dam Dau
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Lam Ngụy thấy bản thân mình vô cùng khó chịu, khí lực cứ như có một luồng hàn khí băng phong lại tuy nhiên vẫn đỡ hơn lúc bị trúng độc. Cơ thể suy nhược nhìn quanh một lược đây là một căn miếu hoang chỉ có điều khi ngồi dậy hắn lại thấy cổ tay mình có lực cản đảo mắt nhìn xuống là tay của Khúc Tình nhưng sao nó lại lạnh thế này? nhìn sang y hắn không khỏi hốt hoảng, y phục đang đắp trên người hắn là của Khúc Tình thậm chí áo của y bị nới lỏng ra thấy rõ miệng vết thương ở vị trí đầu tim, người đó hôn mê bất tỉnh sắc mặt trắng bệch, một mũi châm nằm gọn trong tay kia còn vương một chút máu đã đong khô
Máu sao? Là máu hắn thấy trên miệng mình cũng có mùi máu nhớ ra hôm qua trước khi bất tỉnh hắn đã trông thấy bóng dáng người kia tự lấy ngân châm đâm vào tim mình, đôi mắt hắn dần dãn ra dùng hết sức lực đỡ người dậy
- Khúc Tình, Khúc Tình người dậy đi...ngươi mau tỉnh dậy...mau tỉnh dậy - vừa hốt hoảng vừa gọi, Khúc Tình trong cơn mê man dần mở mắt ra, đau đớn mệt mỏi nhìn hắn. Hắn cười nhạt, lòng cũng nhẹ đi đôi phần quả thực lúc nảy hắn vô cùng sợ , sợ người kia không bao giờ tỉnh dậy nữa, không màn lễ tiết ôm người vào lòng
- Lam Ngụy...ngươi sao vậy? - là Lam Ngụy không phải tiểu Bạch càng không phải Lam Vô Kị, Khúc Tình đang gọi tên hắn
- không sao, huynh tỉnh là may rồi - nói xong lại buông người ra nhẹ nhàng nhìn miệng vết thương kia, y liền nhanh chóng che lại
- không có gì, chỉ là vài giọt máu thôi đừng để tâm, nhưng mà Lam Ngụy ngươi thấy trong người còn đau không?- Khúc Tình nhìn một quanh hắn lại lên tiếng
- không đau nữa- nói rồi vẫn không dời mắt khỏi y, chỉnh sửa lại y phục liền đứng dậy tuy nhiên hắn lại nắm chặt cổ tay y không buông
- tại sao lại làm vậy?- đôi mắt kiên định nhìn người vẻ mặt bày ra vô cùng khó chịu, Khúc Tình không biết trả lời thế nào liền quay sang nơi khác đánh trống lảng
- ây...ngươi nói gì vậy? Mà hình như trời mưa rồi ngươi...ngươi nhìn kìa - nói xong nhìn ra ngoài bầu trời âm u đã trúc những giọt mưa xào xạc lên tán cây, mái nhà
- đừng tránh né, trả lời ta - người đó vẫn kiên quyết đến cùng, Khúc Tình lần này biết bản thân không tránh khỏi nữa hít một hơi thật sâu quay lại nhìn hắn
- được vậy ta nói cho ngươi biết , ta theo bối phận chính là thúc thúc của ngươi - câu nói vừa thốt ra ngoài màn trời cũng vừa nổ vang một tiếng sấm, giống như trong lòng hắn vậy
- Thúc...Thúc...?- hắn lầm bầm hai từ chân bước về phía sau có chút loạn, đầu hắn trống rỗng không thể nghĩ được gì nữa, những cảm xúc nuôi dưỡng bấy lâu nay dường như tắt hẳn
- phải, năm xưa Lam Tông chủ đời trước và sư phụ ta kết bái huynh đệ theo lễ nghĩa ta gọi cha ngươi Lam Trạm một tiếng Lam Nhị Ca, ngươi nên gọi ta một tiếng Tình Thúc mới đúng, ta cũng đã nói với ngươi ngay từ lần đầu gặp gỡ chỉ là ngươi không để ý thôi. - nói đoạn bước đến ngước nhìn hắn - Lam Ngụy ngươi hẳn cũng đã nghe Lam Lão tiên sinh kể qua chuyện trước kia rồi , Cha ngươi từng giúp sư phụ ta trị thương vài lần, nay thấy tiểu bối gặp nạn sao ta có thể làm ngơ, ngươi đó lớn lên càng lúc càng giống cha ngươi từ phong thái lẫn cách hành xử, thực ra năm xưa ta luôn ngưỡng mộ Lam Nhị Ca, thấy ganh thị với Ngụy ca lắm người bên cạnh huynh ấy bấy lâu nay, nếu có cơ hội ta cũng muốn cùng huynh ấy vân du chắc rất thú vị , Lam Ngụy ngươi nói có đúng không - nói xong quay qua nhìn hắn, hắn liền ném cho y một ánh mắt như muốn giết người ngay lúc này, cảm thấy không hay Khúc Tình có chút lùi về phòng bị
- cha ta là cha ta, ta là ta người...đừng so sánh - nói xong cầm lấy Tị Thần rời đi nhưng Khúc Tình vội kéo hắn lại
- ngươi định đi đâu? Ngoài trời đang mưa ngươi...
- bỏ ta ra - hắn hất mạnh trước khi Khúc Tình kịp nói hết câu, loạng choạng bước đi trong mưa. Khúc Tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tên tiểu tử này hôm nay ăn trúng thứ gì vậy? Vội chạy theo kéo hắn, ngoài trời mưa rơi như trúc nước hai người giằng co nhau Khúc Tình nhịn không được quát lên dưới cơn mưa
- ngươi điên rồi
- phải ta điên rồi, ta điên rồi nên mới để tâm tới người, ta điên rồi nên mới đi thích người - nói xong câu đấy, Khúc Tình như người mất hồn đứng nhìn hắn gật gật đầu, không biết hắn có khóc hay không nhưng vành mắt đỏ ửng bờ môi mấp máy nói không thành lời,thở mạnh.
- ngươi...ngươi nói gì vậy? Ta...ta là ...- Khúc Tình bất ngờ quá không biết nên nói gì, trước giờ chưa từng có ai nói như vậy với y, càng chưa từng có ai làm y thấy khó chịu đến vậy, tim như bị hắn bóp nghẹn lấy đau nhói vô cùng
- phải, người là Thúc Thúc của ta, ta không nên có tình ý với người mà người không hiểu ta có thể cả đời im lặng nhưng người đừng đem cha ta so sánh với ta, ông ấy là ông ấy, ta là ta không hề liên quan nhau . Khúc Tình người có biết từ khi ta gặp người ta không còn là bản thân mình trước kia nữa ta cũng suy nghĩ rất nhiều về chuyện của cha ta làm năm đó, giờ đây ta đã hiểu...chỉ có điều cha ta...may mắn thật - nói xong nhìn y một cái đầy bi thương có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy, ngữ khí không được suôn sẻ nhưng ánh mắt hắn thực làm người ta khó xử - người...bảo trọng, ta về Tự Trúc - dứt lời rời khỏi y không vương đọng lại gì. Khúc Tình ngẩn người đứng đó cười lớn cười một tràng thật lớn trong cơn mưa hòa vào sấm chớp nổ vang trời
- thích ta? Hắn nói hắn thích ta? Hắn không muốn ta so sánh giữa hắn và cha hắn? Còn ta? Cảm giác của ta giành cho hắn là thế nào? Thế nào đây? Có ai nói cho ta biết không? - trong mưa y tự hỏi bản thân xong lại ngước nhìn lên trời cao mà hỏi,người thấy Tuyết Nhạn đứng đó
- Tuyết Nhạn nàng nói xem? Trong lòng ta rất đau, rất đau cảm thấy vô cùng trống trãi nàng nói tại sao lại như vậy? Hắn đi rồi lẽ ra ta phải thấy vui mới đúng? Thấy nhẹ lòng hơn mới đúng thì tại sao giờ đây ta...ta lại thế này? - người không thấy Tuyết Nhạn nói gì chỉ thấy nàng đang cười rồi dần dần biến mất bên tai chỉ để lại câu nói ngày hôm đó
" nếu một ngày người gặp được tình yêu..người sẽ..."
Khúc Tình lại cười nhạt " nếu một ngày ta gặp được tình yêu ta sẽ như thế này sao?"
Tự nói tự cười có điều người đã không còn con đường nào khác rồi con đường Tình này một khi đặt chân bước vào thì sẽ mãi mãi không thể trở về lại được nữa . Tuy nhiên những gì cần làm bây giờ không thể bỏ mặt hắn được.
Khúc Tình chạy theo đuổi đến rừng trúc trong mắt liền trông thấy một nhóm người áo đen bao vây lấy Lam Ngụy hắn bị thương ngã xuống , Khúc Tình nhanh chóng phi vọt Tru Tiên của mình ra cản tầm mắt bọn chúng rồi lại đến chổ Lam Ngụy kéo hắn ngự kiếm bay đi mất , cả hai chạy đến đỉnh Bất Hối bên ngoài vẫn còn mưa, đặt Lam Ngụy nằm xuống đó Khúc Tình thở dốc
- ngươi gan thật dám một mình đánh nhau với bọn chúng không sợ chết à?- vừa nói y lại nghe tiếng hắn di chuyển lại gần hơn
- người lại cứu ta thêm một lần, người nói ơn này ta phải trả sao đây? - Khúc Tình nghe xong vội ngước lên nhìn hắn
- ngươi không cần nghĩ nhiều, ta làm như vậy chỉ để thay cha ngươi chăm sóc ngươi mà thôi, ta cũng không nghĩ được nhiều vẫn muốn có một ngày cũng ngươi gãy đàn, thả hoa đăng - Khúc Tình vừa nói vừa phủi áo của mình, nước mưa vẫn còn đọng lại trên tóc nhỏ giọt xuống , một bàn tay ấm áp vén tóc y lên, vội ngước nhìn là hắn , khoảng cách gần quá làm y hồi hộp tim đập mạnh động đến vết thương y khẽ nhíu mày , hắn nhanh chóng lấy bàn tay của y đặt lên ngực mình, ấm áp thật nhưng mà Khúc Tình lần đầu làm chuyện như thế này có chút không quen định rụt tay về có điều lực tay hắn quá mạnh khó lòng thoát ra, bờ môi hắn trong đêm tối của hang động hì thì thầm
- im lặng, nghe - Khúc Tình không còn cách nào khác lắng nghe từng nhịp tim hắn đang đập thật mạnh lúng túng chưa biết làm gì tiếp thì cơ thể to lớn hắn đã ôm trọng lấy mình " ấm thật" trong đầu y lúc này không thể nghĩ nhiều được nữa , bàn tay trong vô thức ôm ghì lấy người, hai cơ thể va vào nhau nhiệt độ tỏa ra khiến người khác đê mê. Khúc Tình bấu chặt lấy hai tay người, hắn trong bóng tối kề môi hôn lấy. Dục vọng của hai không thể nào kiềm nén được nữa bất chợt bùng phát trong hoàn cảnh này cả Khúc Tình cũng không thể lường trước.
Hang động này chính là nơi Liễu Thuận Phong bế quan, giường vãi đều có đủ, lần mò theo bóng tối, hắn nhẹ nhàng đặt cơ thể y lên một tấm chăn bông, bờ môi khẽ duy chuyển Khúc Tình không nhịn nổi nữa trong vô thức thanh âm rên rỉ phát ra từ cổ họng, hai chân bấu chặt lấy người.
Lam Ngụy lần đầu tiên tiếp xúc chuyện này cũng chẳng biết phải làm sao nhưng nhẹ nhàng nhất có thể xoa đều cửa huyệt, Khúc Tình trong cơn say nồng chợt cảm nhận cơ thể bị xâm nhập liền bám lấy hắn xiết chặt, Lam Ngụy liền nhẹ nhàng hơn rồi thêm một ngón tay nữa cảm nhận cơ thể y đã nới lỏng, hắn nhanh chóng trúc bỏ hết y phục trên người nhẹ nhàng nhẹ nhàng đưa phân thân vào, Khúc Tình đau đơn mắt ứa nước rên rỉ. Hắn như hiểu được nhưng không thể nén nổi dục vọng, phân thân hắn đang thèm khát sự ôm sát kia vừa duy chuyển môi hắn vừa hôn lên môi người an ủi, một lúc sau Khúc Tình nới lỏng thân thể ra vòng tay qua cổ hắn thở mạnh hơn, bàn tay hắn không ngừng vuốt ve cơ thể nhỏ bé của y, giờ phút này trong đầu hắn gia quy Lam Thị gì đó, bối phận gì đó điều quên sạch hắn chỉ biết trong đêm tối có một cơ thể đang ôm sát hắn nằm dưới người hắn không ngừng rên rỉ bó sát lấy hắn cảm giác này không thể ngưng được mà chỉ có thể phát tiết ra mỗi lúc một nhanh đến khi cả hai không thể chịu được Khúc Tình liền cảm nhận một dòng suối ấm nóng chảy vào cơ thể y từng đợt từng đợt , bên ngoài người y hắn kề môi thu lấy những thứ quý giá vừa trúc ra khỏi cơ thể y mà người làm ra nó không ai khác ngoài hắn. Một sự thỏa mãn dâng lên, hắn trúc lấy những gì vương vãi trên người Khúc Tình, khẽ nâng người lên ôm lấy y chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ đầy hạnh phúc.
Máu sao? Là máu hắn thấy trên miệng mình cũng có mùi máu nhớ ra hôm qua trước khi bất tỉnh hắn đã trông thấy bóng dáng người kia tự lấy ngân châm đâm vào tim mình, đôi mắt hắn dần dãn ra dùng hết sức lực đỡ người dậy
- Khúc Tình, Khúc Tình người dậy đi...ngươi mau tỉnh dậy...mau tỉnh dậy - vừa hốt hoảng vừa gọi, Khúc Tình trong cơn mê man dần mở mắt ra, đau đớn mệt mỏi nhìn hắn. Hắn cười nhạt, lòng cũng nhẹ đi đôi phần quả thực lúc nảy hắn vô cùng sợ , sợ người kia không bao giờ tỉnh dậy nữa, không màn lễ tiết ôm người vào lòng
- Lam Ngụy...ngươi sao vậy? - là Lam Ngụy không phải tiểu Bạch càng không phải Lam Vô Kị, Khúc Tình đang gọi tên hắn
- không sao, huynh tỉnh là may rồi - nói xong lại buông người ra nhẹ nhàng nhìn miệng vết thương kia, y liền nhanh chóng che lại
- không có gì, chỉ là vài giọt máu thôi đừng để tâm, nhưng mà Lam Ngụy ngươi thấy trong người còn đau không?- Khúc Tình nhìn một quanh hắn lại lên tiếng
- không đau nữa- nói rồi vẫn không dời mắt khỏi y, chỉnh sửa lại y phục liền đứng dậy tuy nhiên hắn lại nắm chặt cổ tay y không buông
- tại sao lại làm vậy?- đôi mắt kiên định nhìn người vẻ mặt bày ra vô cùng khó chịu, Khúc Tình không biết trả lời thế nào liền quay sang nơi khác đánh trống lảng
- ây...ngươi nói gì vậy? Mà hình như trời mưa rồi ngươi...ngươi nhìn kìa - nói xong nhìn ra ngoài bầu trời âm u đã trúc những giọt mưa xào xạc lên tán cây, mái nhà
- đừng tránh né, trả lời ta - người đó vẫn kiên quyết đến cùng, Khúc Tình lần này biết bản thân không tránh khỏi nữa hít một hơi thật sâu quay lại nhìn hắn
- được vậy ta nói cho ngươi biết , ta theo bối phận chính là thúc thúc của ngươi - câu nói vừa thốt ra ngoài màn trời cũng vừa nổ vang một tiếng sấm, giống như trong lòng hắn vậy
- Thúc...Thúc...?- hắn lầm bầm hai từ chân bước về phía sau có chút loạn, đầu hắn trống rỗng không thể nghĩ được gì nữa, những cảm xúc nuôi dưỡng bấy lâu nay dường như tắt hẳn
- phải, năm xưa Lam Tông chủ đời trước và sư phụ ta kết bái huynh đệ theo lễ nghĩa ta gọi cha ngươi Lam Trạm một tiếng Lam Nhị Ca, ngươi nên gọi ta một tiếng Tình Thúc mới đúng, ta cũng đã nói với ngươi ngay từ lần đầu gặp gỡ chỉ là ngươi không để ý thôi. - nói đoạn bước đến ngước nhìn hắn - Lam Ngụy ngươi hẳn cũng đã nghe Lam Lão tiên sinh kể qua chuyện trước kia rồi , Cha ngươi từng giúp sư phụ ta trị thương vài lần, nay thấy tiểu bối gặp nạn sao ta có thể làm ngơ, ngươi đó lớn lên càng lúc càng giống cha ngươi từ phong thái lẫn cách hành xử, thực ra năm xưa ta luôn ngưỡng mộ Lam Nhị Ca, thấy ganh thị với Ngụy ca lắm người bên cạnh huynh ấy bấy lâu nay, nếu có cơ hội ta cũng muốn cùng huynh ấy vân du chắc rất thú vị , Lam Ngụy ngươi nói có đúng không - nói xong quay qua nhìn hắn, hắn liền ném cho y một ánh mắt như muốn giết người ngay lúc này, cảm thấy không hay Khúc Tình có chút lùi về phòng bị
- cha ta là cha ta, ta là ta người...đừng so sánh - nói xong cầm lấy Tị Thần rời đi nhưng Khúc Tình vội kéo hắn lại
- ngươi định đi đâu? Ngoài trời đang mưa ngươi...
- bỏ ta ra - hắn hất mạnh trước khi Khúc Tình kịp nói hết câu, loạng choạng bước đi trong mưa. Khúc Tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tên tiểu tử này hôm nay ăn trúng thứ gì vậy? Vội chạy theo kéo hắn, ngoài trời mưa rơi như trúc nước hai người giằng co nhau Khúc Tình nhịn không được quát lên dưới cơn mưa
- ngươi điên rồi
- phải ta điên rồi, ta điên rồi nên mới để tâm tới người, ta điên rồi nên mới đi thích người - nói xong câu đấy, Khúc Tình như người mất hồn đứng nhìn hắn gật gật đầu, không biết hắn có khóc hay không nhưng vành mắt đỏ ửng bờ môi mấp máy nói không thành lời,thở mạnh.
- ngươi...ngươi nói gì vậy? Ta...ta là ...- Khúc Tình bất ngờ quá không biết nên nói gì, trước giờ chưa từng có ai nói như vậy với y, càng chưa từng có ai làm y thấy khó chịu đến vậy, tim như bị hắn bóp nghẹn lấy đau nhói vô cùng
- phải, người là Thúc Thúc của ta, ta không nên có tình ý với người mà người không hiểu ta có thể cả đời im lặng nhưng người đừng đem cha ta so sánh với ta, ông ấy là ông ấy, ta là ta không hề liên quan nhau . Khúc Tình người có biết từ khi ta gặp người ta không còn là bản thân mình trước kia nữa ta cũng suy nghĩ rất nhiều về chuyện của cha ta làm năm đó, giờ đây ta đã hiểu...chỉ có điều cha ta...may mắn thật - nói xong nhìn y một cái đầy bi thương có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy, ngữ khí không được suôn sẻ nhưng ánh mắt hắn thực làm người ta khó xử - người...bảo trọng, ta về Tự Trúc - dứt lời rời khỏi y không vương đọng lại gì. Khúc Tình ngẩn người đứng đó cười lớn cười một tràng thật lớn trong cơn mưa hòa vào sấm chớp nổ vang trời
- thích ta? Hắn nói hắn thích ta? Hắn không muốn ta so sánh giữa hắn và cha hắn? Còn ta? Cảm giác của ta giành cho hắn là thế nào? Thế nào đây? Có ai nói cho ta biết không? - trong mưa y tự hỏi bản thân xong lại ngước nhìn lên trời cao mà hỏi,người thấy Tuyết Nhạn đứng đó
- Tuyết Nhạn nàng nói xem? Trong lòng ta rất đau, rất đau cảm thấy vô cùng trống trãi nàng nói tại sao lại như vậy? Hắn đi rồi lẽ ra ta phải thấy vui mới đúng? Thấy nhẹ lòng hơn mới đúng thì tại sao giờ đây ta...ta lại thế này? - người không thấy Tuyết Nhạn nói gì chỉ thấy nàng đang cười rồi dần dần biến mất bên tai chỉ để lại câu nói ngày hôm đó
" nếu một ngày người gặp được tình yêu..người sẽ..."
Khúc Tình lại cười nhạt " nếu một ngày ta gặp được tình yêu ta sẽ như thế này sao?"
Tự nói tự cười có điều người đã không còn con đường nào khác rồi con đường Tình này một khi đặt chân bước vào thì sẽ mãi mãi không thể trở về lại được nữa . Tuy nhiên những gì cần làm bây giờ không thể bỏ mặt hắn được.
Khúc Tình chạy theo đuổi đến rừng trúc trong mắt liền trông thấy một nhóm người áo đen bao vây lấy Lam Ngụy hắn bị thương ngã xuống , Khúc Tình nhanh chóng phi vọt Tru Tiên của mình ra cản tầm mắt bọn chúng rồi lại đến chổ Lam Ngụy kéo hắn ngự kiếm bay đi mất , cả hai chạy đến đỉnh Bất Hối bên ngoài vẫn còn mưa, đặt Lam Ngụy nằm xuống đó Khúc Tình thở dốc
- ngươi gan thật dám một mình đánh nhau với bọn chúng không sợ chết à?- vừa nói y lại nghe tiếng hắn di chuyển lại gần hơn
- người lại cứu ta thêm một lần, người nói ơn này ta phải trả sao đây? - Khúc Tình nghe xong vội ngước lên nhìn hắn
- ngươi không cần nghĩ nhiều, ta làm như vậy chỉ để thay cha ngươi chăm sóc ngươi mà thôi, ta cũng không nghĩ được nhiều vẫn muốn có một ngày cũng ngươi gãy đàn, thả hoa đăng - Khúc Tình vừa nói vừa phủi áo của mình, nước mưa vẫn còn đọng lại trên tóc nhỏ giọt xuống , một bàn tay ấm áp vén tóc y lên, vội ngước nhìn là hắn , khoảng cách gần quá làm y hồi hộp tim đập mạnh động đến vết thương y khẽ nhíu mày , hắn nhanh chóng lấy bàn tay của y đặt lên ngực mình, ấm áp thật nhưng mà Khúc Tình lần đầu làm chuyện như thế này có chút không quen định rụt tay về có điều lực tay hắn quá mạnh khó lòng thoát ra, bờ môi hắn trong đêm tối của hang động hì thì thầm
- im lặng, nghe - Khúc Tình không còn cách nào khác lắng nghe từng nhịp tim hắn đang đập thật mạnh lúng túng chưa biết làm gì tiếp thì cơ thể to lớn hắn đã ôm trọng lấy mình " ấm thật" trong đầu y lúc này không thể nghĩ nhiều được nữa , bàn tay trong vô thức ôm ghì lấy người, hai cơ thể va vào nhau nhiệt độ tỏa ra khiến người khác đê mê. Khúc Tình bấu chặt lấy hai tay người, hắn trong bóng tối kề môi hôn lấy. Dục vọng của hai không thể nào kiềm nén được nữa bất chợt bùng phát trong hoàn cảnh này cả Khúc Tình cũng không thể lường trước.
Hang động này chính là nơi Liễu Thuận Phong bế quan, giường vãi đều có đủ, lần mò theo bóng tối, hắn nhẹ nhàng đặt cơ thể y lên một tấm chăn bông, bờ môi khẽ duy chuyển Khúc Tình không nhịn nổi nữa trong vô thức thanh âm rên rỉ phát ra từ cổ họng, hai chân bấu chặt lấy người.
Lam Ngụy lần đầu tiên tiếp xúc chuyện này cũng chẳng biết phải làm sao nhưng nhẹ nhàng nhất có thể xoa đều cửa huyệt, Khúc Tình trong cơn say nồng chợt cảm nhận cơ thể bị xâm nhập liền bám lấy hắn xiết chặt, Lam Ngụy liền nhẹ nhàng hơn rồi thêm một ngón tay nữa cảm nhận cơ thể y đã nới lỏng, hắn nhanh chóng trúc bỏ hết y phục trên người nhẹ nhàng nhẹ nhàng đưa phân thân vào, Khúc Tình đau đơn mắt ứa nước rên rỉ. Hắn như hiểu được nhưng không thể nén nổi dục vọng, phân thân hắn đang thèm khát sự ôm sát kia vừa duy chuyển môi hắn vừa hôn lên môi người an ủi, một lúc sau Khúc Tình nới lỏng thân thể ra vòng tay qua cổ hắn thở mạnh hơn, bàn tay hắn không ngừng vuốt ve cơ thể nhỏ bé của y, giờ phút này trong đầu hắn gia quy Lam Thị gì đó, bối phận gì đó điều quên sạch hắn chỉ biết trong đêm tối có một cơ thể đang ôm sát hắn nằm dưới người hắn không ngừng rên rỉ bó sát lấy hắn cảm giác này không thể ngưng được mà chỉ có thể phát tiết ra mỗi lúc một nhanh đến khi cả hai không thể chịu được Khúc Tình liền cảm nhận một dòng suối ấm nóng chảy vào cơ thể y từng đợt từng đợt , bên ngoài người y hắn kề môi thu lấy những thứ quý giá vừa trúc ra khỏi cơ thể y mà người làm ra nó không ai khác ngoài hắn. Một sự thỏa mãn dâng lên, hắn trúc lấy những gì vương vãi trên người Khúc Tình, khẽ nâng người lên ôm lấy y chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ đầy hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store