Monsta X 2won My Love My Life Oneshot Collection
"BUỔI TRIỂN LÃM NGHỆ THUẬT CỦA SINH VIÊN NĂM TƯ
Những tác phẩm của chúng tôi sẽ làm bạn phải ồ lên ngạc nhiên
Vào cửa miễn phí
Mở cửa lúc 8.00 am-17.00 pm"
Đó là những gì tờ giấy trên tay Wonho viết (và trên khổ giấy A4 toàn hình thì đây là những thứ-có-thể-đọc-được duy nhất). Và anh cảm thấy nó giống như một poster quảng cáo vào thập niên 80 vậy.
Wonho yêu thích mỹ thuật, nhưng anh giỏi việc viết hơn là vẽ, vì thế anh mượn ngòi bút để tạo nên tác phẩm nghệ thuật của riêng mình. Nhưng điều đó chẳng thỏa được niềm yêu thích màu vẽ của Wonho, nên anh hoàn toàn hứng thú với tờ giấy quảng cáo trên tay.
Bây giờ là bốn giờ rưỡi, và anh còn đúng nửa tiếng để dạo quanh một vòng khu triển lãm. Không phải một khoản thời gian đủ dài để chiêm nghiệm ra cái gì, nhưng Wonho hài lòng về điều đó.
Wonho đi theo bản đồ được in phía sau tấm poster-thập-niên-80 kia, không khó để tìm ra vị trí khu mỹ thuật, ngay phía sau khuôn viên trường. Nơi đây là một khu tách biệt hoàn toàn với các khu khác tại đại học Starship. Nó giống như một dinh thự cổ hơn là một nơi để học.
Những bụi hoa hồng đỏ trắng lẫn lộn, những hành lang gấp khúc cũ kĩ nhưng sạch sẽ, những mái vòm kính đủ màu, và những bức màn lay động, tất cả tạo nên một thế giới nghệ thuật thật sự, Wonho cảm thấy như mình sắp bước vào phòng làm việc của
Leonardo da Vinci vậy.
Những tác phẩm treo dọc theo các dãy hành lang, và được phân theo chủ đề cụ thể. Chiêm ngưỡng hết tất cả các bức vẽ này đồng nghĩa với việc đi một vòng tòa nhà to lớn và cổ kính.
Thú thật là Wonho có chút hơi thất vọng, những hình ảnh mà anh nhìn đi nhìn lại nãy giờ, hầu hết là những bức chân dung trống rỗng, những phong cảnh quen thuộc mờ mịt, hoặc những bức tranh biếm họa rời rạc. Tất cả trùng lặp, quen thuộc và cũ rích.
Khi Wonho gần như bỏ cuộc, thì phía cuối hành lang, nơi mà rất ít người để tâm tới, có một ánh sáng níu chân Wonho lại. Hình như anh đã nhìn thấy thứ tương tự như vậy vào một ngày mưa.
Một bước tranh đầy những mảng màu tương phản, và những khối lập phương xếp chồng. Wonho không rõ bức tranh này vẽ gì, hình như là gương mặt một người đàn ông chăng. Wonho có thể nhìn thấy sống mũi và một đôi mắt sâu hoắm đang chiếu vào anh từ trong bức tranh. Nó làm anh gợi nhớ đến một cuốn sách phát hành vài tháng trước của mình.
Tầm mắt Wonho rơi xuống tấm bảng phía dưới bức tranh. Thường thì đây là nơi ghi tên tác phẩm, và cả tên của người tạo ra nó. Ở đây thì khác, có lẽ đây là bức vẽ duy nhất chẳng được đặt tên, chỉ còn tên tác giả vẻn vẹn nằm ở đó.
Chae Hyungwon
Wonho thật sự thích cái tên này. Có vài người, mà tên của họ đã là một tác phẩm nghệ thuật, và anh tin đây là một trong số những cái tên ít ỏi đó.
Khi Wonho còn đang ngơ ngẩn đoán mò về thứ mình đang chiêm ngưỡng, phía sau anh vang lên tiếng bức chân nhè nhẹ, khẽ khàng và thận trọng.
Wonho mê mải tới mức chẳng nhận ra người kia đã tiến đến phía sau mình, và bằng một cách tĩnh lặng và tinh tế, cậu ta đang quan sát anh.
Hành lang ở đây rất hẹp, nếu hai người trưởng thành cùng đi song song, vai họ sẽ phải chạm vào nhau. Vì thế nên Wonho đã vô tình va vào người kia, và khiến chồng sách trên tay cậu ta rơi đánh bộp xuống đất.
Xui xẻo làm sao, vừa hay quai cặp của Wonho cũng vướng vào sách của người ta, nên giờ dưới đất là một đám hỗn độn, và Wonho nhìn thấy nét bối rối trên gương mặt người kia.
"Xin lỗi", Wonho lên tiếng, và lập tức cúi xuống nhặt những thứ vương vãi trên đât.
"Không, tôi là người phải xin lỗi", chàng trai kia ngượng ngùng, và cũng cúi xuống theo anh, "Tôi không nên khiến anh giật mình!"
Wonho nhận ra giọng nói kia, nó giống như tiếng chim sơn ca vậy, rất dễ nghe. Bàn tay đang đặt trên mớ sách vở của anh ngừng lại, và Wonho ngẩng mặt lên, sững sờ đến mức chẳng nhận ra tay mình đang chạm vào tay người kia.
Lần trước Wonho chỉ nhìn thấy bàn tay và vóc dáng cao gầy của cậu, và đây là lần đầu anh nhìn rõ người va vào mình tại quán cà phê không tên kia.
Chẳng có ai sẽ sử dụng từ này để miêu tả một chàng trai cả, nhưng người trước mặt là một trường hợp đặc biệt. Cậu ta thật xinh đẹp. Wonho như nhìn thấy tuyệt tác của một danh họa trước mặt. Mọi thứ đều thật hoàn hảo. Đôi mắt, cánh mũi, bờ môi. Đây rõ ràng là một bức tượng thần linh được bàn tay ai khéo léo nhào nặn.
Wonho dường như bị hút vào biển sao mênh mông trong đôi mắt trong trẻo và sáng rực ấy. Anh cũng chẳng thể rời mắt khỏi đôi gò má đỏ bừng như hai đóa hồng của người con trai trước mắt.
"Trên mặt tôi dính gì sao?", chàng trai lên tiếng, và Wonho cảm thấy mình như vừa được vớt lên từ biển rượu, say sưa và mơ hồ.
Nhận ra sự thất thố của mình, Wonho xấu hổ cúi đầu, tránh đi tầm mắt khó hiểu của chàng trai xinh đẹp.
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở là đã tới giờ đóng cửa", cậu ta ngập ngừng, "Nhưng hồi nãy trông anh say sưa quá chừng, nên tôi không nỡ phá rối!"
Wonho chẳng nhận ra vẻ mặt thẹn thùng và giọng điệu như đang cố bào chữa của người kia. Anh thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào cậu ta.
"Vậy sao, xin lỗi", Wonho lên tiếng sau khi xếp lại chồng sách một cách ngay ngắn, và nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, "Thật kì lạ, tôi chẳng ngờ là thời gian trôi nhanh đến thế!"
Chàng trai nhận lại thứ thuộc về mình, nở nụ cười nhẹ thay cho lời tạm biệt, và quay lưng đi mất.
Wonho mải nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của chàng trai nọ, anh bị mê hoặc bởi nụ cười tựa ánh trăng đó, và đáng tiếc làm sao, anh còn chẳng kịp hỏi tên người ta.
....
"Cậu có đem thứ mà tôi nhờ đến chứ?"
Wonho tiến vào căn phòng rộng chừng hai mươi mét vuông, bề bộn và lộn xộn. Trên sàn nhà, trong thùng rác, chẳng có gì ngoài một mớ giấy tờ sách báo ngổn ngang cả. Anh chán ghét nhặt một tờ tạp chí đã cũ lên, tiện tay ném vào góc phòng.
Trong phòng chỉ kê mỗi một cái giường đơn, và giọng nói vừa phát ra là từ cái cục bông đang nằm thu lu trên giường.
"Tôi không nghĩ cậu thích ngủ tại một nơi như này đấy, Jooheon!", Wonho bỡn cợt vài tiếng, trước khi lôi cổ tên nhóc to xác đang cuộn tròn trên giường dậy.
"Cậu nghĩ tôi muốn chắc", Lee JooHeon muốn đạp vào cái bản mặt thèm đòn của Wonho ngay lúc này, nhưng vì vẫn còn ngái ngủ, chân của cậu ta chỉ kịp quệt nhẹ vào bụng anh một cái, "Tôi chẳng ngủ nghê gì hai ngày rồi, cái gã sếp chết tiệt ấy thật sự không chừa đường sống cho ai cả mà!"
Wonho mặc kệ việc Jooheon đang làu bà làu bàu trên giường, anh đã quá quen với hình ảnh này rồi. Cái tên ngốc này lúc nào cũng chờ deadline đến chân rồi mới nhảy này. Cứ cuối tháng là cậu ta chẳng khác gì bọn zombie nửa chết nửa sống cả.
"Để đồ lên giường rồi biến đi!", Jooheon ném gối về phía Wonho (có lẽ cậu ta muốn gỡ gạc cú đá hụt vừa nãy)
"Cậu đang nhờ vả tôi đấy nhé!", Wonho nhăn mày, và lôi một quyển sách dày cộm từ trong balo ra.
Jooheon nhăn nhở cười hì hì, vươn tay giật lấy cuốn sách bìa xám trên tay Wonho, miệng thì không ngừng cảm thán:
"Cậu không biết mấy cuốn sách này khó kiếm như thế nào đâu! Tôi đã đi tìm chúng khắp nơi đấy!", sau đó cậu ta vỗ vai Wonho một cái thật mạnh, "Ơn trời, tác giả của nó lại là người quen của tôi!"
Wonho phì cười trước bộ dạng cợt nhả của tên bạn thân, cậu ta giống như một đứa trẻ không bao giờ lớn vậy. Có lẽ nhờ đó mà Jooheon được lòng mấy cô nàng độc thân lắm, còn Wonho thì chỉ muốn nổi cơn co giật mỗi khi cậu ta làm một hành động đáng yêu nào đó.
Jooheon hài lòng nhìn ngắm cuốn sách trên tay, nhưng ánh mắt cậu ta thay đổi sau khi lật trang sách đầu tiên.
"Tôi không biết cậu còn có sở thích này đấy", cậu ta bĩu môi, "Không phải bình thường cậu nâng niu chúng lắm sao?"
Wonho chẳng hiểu Jooheon đang nói gì cả, anh cau mày lại, và nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra với cuốn sách của mình. Là Minhyuk lỡ tay làm bẩn trong lúc dọn dẹp, hay là do con mèo béo Changkyun?
Jooheon nhận thấy vẻ nghi ngờ trong mắt Wonho, cậu ta xòe cuốn sách ra trước mặt anh, và khi nhìn rõ mồn một trang sách vốn dĩ phẳng lì và trắng tinh ấy, Wonho đã vô cùng ngỡ ngàng.
Trên những con chữ chi chít là gương mặt của một người đàn bà. Wonho thấy cô ta thật quen mắt. Đôi mắt xếch, khuôn miệng nhỏ, mũi khoằm, gương mặt khắc khổ và cả một bầu trời tâm sự hằn trên những nếp nhăn. Giống hệt như nhân vật chính mà Wonho đã vẽ nên trong tác phẩm của mình.
Những nhân vật của Wonho, thường sẽ được miêu tả theo một cách châm biếm và ẩn dụ, anh chẳng mấy khi khắc họa rõ nét, hay cố viết nên một bức chân dung cụ thể nào cả. Nhân vật của Wonho khó hiểu như chính con người anh vậy.
Đây không phải sách của anh, Wonho khẳng định. Anh sẽ chẳng hài lòng nếu ai đó làm bẩn sách của mình, nhưng hình ảnh kia xinh đẹp quá, lần đầu tiên có một người có thể nhìn rõ hình tượng nhân vật của anh đến như vậy.
.....
Wonho gặp lại chàng trai kia trong quán cà phê không tên (mặc dù anh thích gọi nó là quán cà phê Cẩm Tú Cầu hơn). Giờ thì anh biết, người con trai lộng lẫy như một vị thần trước mặt tên là Chae Hyungwon, cậu sinh viên với các tác phẩm khiến Shin Wonho mê đắm.
"Xin lỗi vì cầm nhầm sách của anh", Hyungwon xấu hổ cười, giọng nói nhỏ nhẹ và đôi tay rụt rè khiến cậu trở nên thật tinh tế và thanh lịch.
Wonho ngẫm đi ngẫm lại, anh gặp cậu ba lần, và Hyungwon cứ lặp lại mãi câu xin lỗi. Hầu như chẳng có lần nào hai người thật sự có một cuộc trò chuyện nghiêm túc cả.
Liệu anh có thể xem đó là duyên phận không?
"Không sao, đó đâu phải lỗi của cậu", Wonho nở nụ cười tươi rói, anh dời tầm mắt xuống cuốn sách được ôm trong tay Hyungwon, "Cậu cũng thích đọc tác phẩm này à, ý tôi là cuốn Gào thét này kén người đọc lắm ấy!"
Hyungwon mỉm cười, tay miết nhẹ trên bìa sách trơn tru:
"Đúng là vậy nhỉ, nhưng không phải anh cũng thích nó sao? Cuốn của anh được giữ kỹ lắm đấy!"
Quả là thần kì, Wonho đã cầm nhầm cuốn sách của cậu trai tại triển lãm, khi hai người va vào nhau. Và còn thần kì hơn nữa, cậu trai đó lại là vị họa sĩ của những bức tranh đã quyến rũ Wonho.
"Cuốn sách này đã kéo tôi dậy từ vực thẳm", Hyungwon mỉm cười, ánh mắt sáng bừng và dịu dàng, "Nhưng thật ra, tác phẩm tôi thích nhất là Mặt trời ngủ ở sau đồi cơ, đó không phải là một tác phẩm nổi tiếng, nhưng thật sự hay"
Một cảm xúc mãnh liệt vây lấy Wonho khi nghe Hyungwon nhắc đến cái tên đó. Đây là một trong những tác phẩm mà anh viết vài năm trước đây, khi Wonho còn là một tiểu thuyết gia vô danh.
"Có lẽ anh chưa nghe qua tác phẩm đó đâu nhỉ?", Hyungwon khẽ nghiêng đầu, để ánh nắng dìu dịu chạm khẽ lên mi mắt, và hôn lên mái tóc bồng bềnh, "Nhưng nó có cùng tác giả với Gào thét đấy!"
"Sao cậu biết được?", một thoáng ngạc nhiên chạy xẹt qua đáy mắt Wonho, anh tò mò hỏi.
"Tôi cũng không chắc nữa", Hyungwon đáp, trong đôi mắt tựa bầu trời sao như có cái gì kiên định lắm, "Tôi nhận ra được giọng văn của anh ấy, mặc dù nội dung chẳng có gì giống nhau, nhưng mà cách diễn đạt thì y hệt", dừng một chút, dường như cậu đang suy nghĩ điều, và bổ sung thêm, "Nhưng tôi thích nó, mỗi câu từ ấy là nguồn cảm hứng của tôi"
Thật khó để tìm được một người đồng điệu về tâm hồn. Và giờ đây, người đó đang ở trước mặt Wonho, nàng thơ kiều diễm và xinh đẹp.
Tác phẩm của Wonho là nguồn cảm hứng cho các tác phẩm của Hyungwon, và giờ thì cậu chính là nguồn cảm hứng của anh.
Wonho ngắm nhìn gương mặt thơ mộng của Hyungwon, lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ, dưới cái nắng ban trưa dịu ngọt, và hương gỗ vòng quanh cánh mũi.
Hình như, Wonho đã tìm được viên chocolate thượng hạng cho chiếc bánh Lamington của mình rồi....
17/04/2018
#MONSTAX2NDWIN
#Jealousy1stwin
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store