Mong Chung Minh
Chẳng mấy chốc mà thỏi mực đầu tiên đã hoàn thành, cậu Minh và thằng Hà háo hức mang ra mài thử, mực mài ra rất mịn, không bị vón cục hay tạo tiếng sột soạt. Sau khi chấm mực, cậu đặt bút, thử nét trên giấy."Tốt lắm." Nhìn con chữ mình viết ra như được thổi hồn vào trong, mềm mại và thanh thoát như suối tóc của người con gái, cậu Minh hài lòng nói."Cậu cho con thử một nét được không?" Thằng Hà bên cạnh, thấy cậu mỉm cười hài lòng thì cũng không vội tự đắc, khe khẽ hỏi. Tất nhiên cậu Minh sẽ không từ chối chút yêu cầu nhỏ nhặt đó, cậu đặt bút vào tay nó, chỉ vào tờ giấy trắng quý giá của mình:"Viết vào đây đi.""Dạ? Tờ giấy này quý giá, thử mực thì phí phạm quá cậu."Cậu Minh ngước nhìn nó, cười nhẹ:"Giấy tốt thì phải đi với mực tốt. Dùng nền giấy không tốt để thử mực thì sẽ khiến phán đoán về chất lượng mực thiếu chính xác. Cậu không cần nói nhiều, cứ thử đi.""... Dạ." Dứt lời, nó đặt bút, viết một chữ "a" nhỏ lên giấy. Viết xong, nó nói một cách bình tĩnh:"Chưa được, vẫn còn thiếu một chút."Nói rồi, thằng Hà chạy vội xuống bếp, lại tiếp tục lọ mọ xéo nhựa thông. Cậu Minh nghe nó nói thế thì tò mò đi theo, vừa yên vị bên cạnh đã lựa lời hỏi:"Sao cậu biết mực chưa ổn? Cậu từng được thử loại mực tốt hơn à?"Thằng Hà đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu, lưỡng lự một hồi mới nói:"Vâng, đúng rồi ạ." Trông nó có vẻ giằng co khi nói ra những chữ ấy, thành thử ra cậu cũng không hỏi nhiều nữa, dù trong lòng rất thắc mắc tại sao nó biết chữ. Khi mẻ thứ hai hoàn thành, thằng Hà cũng thử y như vậy, trông nó có vẻ căng thẳng, đầu mày cau chặt, khiến cậu cũng vô thức căng thẳng theo."Chưa được cậu à, vẫn còn thiếu một chút nữa.""..."Cậu Minh không nói gì, cũng chẳng biết gì mà nói. Về phần thằng Hà, trông nó có vẻ khá thất vọng, khiến cậu vô thức muốn mở miệng an ủi đôi lời, nhưng lại ngượng ngùng không sao nói nổi."Cậu muốn học chữ không?"Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu Minh lại thốt ra những lời ấy, đôi mắt vô thức ngước lên nhìn nó. Đúng như cậu dự đoán, thằng Hà có vẻ khá bất ngờ, nhưng thay vì từ chối, nó lại rè rặt hỏi:"Có được không cậu?""Được.""Vậy cậu đợi con một chút."Nhận được câu trả lời cực kỳ chắc chắn, thằng Hà có vẻ rất vui, nó lon ton chạy đi tìm ghế, ngồi bên cạnh cậu. Cậu Minh chưa từng dạy người khác bất cứ thứ gì, thành ra cũng chẳng biết nói sao, cậu viết một chữ ra giấy, bảo nó:"Đây là chữ b, nối tiếp chữ a cậu vừa viết.""Vâng ạ.""Cậu viết thử đi."Quả nhiên như cậu nghĩ, thằng Hà biết hết mấy chữ ấy, mặc dù nét bút của nó hơi run, nhưng tổng thể vẫn ổn."Đừng căng thẳng quá, cầm bút không cần quá chặt." Bàn tay to lớn của cậu bao lấy tay nó, dẫn nó đưa từng nét."Đúng rồi, viết chữ khác đi."Thằng Hà ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt phát sáng vì phấn khích. Hai người miệt mài luyện chữ, đến đêm muộn mới đi ngủ.Tối đó, cậu Minh vào giấc rất nhanh, không những thế còn nằm mộng. Trong mộng, thằng Hà bắc ghế ngồi bên cạnh cậu, ngoan ngoãn khoanh tay nhìn cậu cười. "Sao vậy cậu?" Cậu Minh nhìn đến ngây người, khi nó cất giọng mới kịp hoàn hồn."Cậu bảo sẽ dạy chữ cho con mà?"Đôi mắt đen láy của nó như phát sáng, phảng phất chút mong chờ. Dưới sự thúc giục của người bên cạnh, cậu Minh nhanh chóng lấy lại tinh thần, lúng túng nhấc bút lên, miệng nói:"Tôi biết rồi."Tuy đã nói vậy, nhưng trong lòng cậu vẫn còn hoang mang. May sao chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng đến việc cậu dạy chữ. Cậu chỉ vào những chữ trên bàn, từ tốn dạy cách đọc, mặc dù nó đã biết nhưng dạy lại cũng chẳng thừa. Cậu Minh còn dạy nó viết chữ, nhưng chữ thằng Hà xấu lạ, cứ xiêu xiêu vẹo vẹo như run dế. Nhìn những con chữ trên trang giấy, khuôn mặt cậu hiện lên đôi phần bất lực."Đừng căng thẳng quá, cầm bút thoải mái thôi."Đi vòng ra sau lưng nó, cậu Minh nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang cầm bút, hướng dẫn nó di chuyển từng chút một. Suốt cả quá trình ấy, cứ có một mùi hương gì đó quấy nhiễu tâm trí cậu, mỗi khi cậu bận lòng muốn tìm ra nguồn gốc thì mùi hương ấy lại bay đi đâu mất. Thế giới trong giấc mơ chỉ vỏn vẹn một cái bàn, hai chiếc ghế và một đôi người, êm đềm và bình yên đến lạ, khi cậu Minh choàng tỉnh mới chịu kết thúc. "Cậu dậy rồi ạ?"Không biết thằng Hà bưng chậu nước đến từ bao giờ, vừa nhìn thấy cậu ngồi dậy thì vội vàng lên tiếng."Ừ." Giấc mơ quá chân thật khiến cậu Minh cứ trôi lơ lửng giữa ranh giới thực và ảo, ngơ ngẩn nhìn thằng Hà đứng bên cạnh. Trạng thái ấy kéo dài vài phút, cho đến khi cậu ngước lên nhìn thẳng vào mắt nó thì chấm dứt. Có lẽ vì ánh mắt của thằng Hà trong mơ và ngoài đời quá đỗi khác biệt, một bên hồn nhiên, vui vẻ, một bên lại ẩn chứa nhiều sợ hãi, đối nghịch đến nỗi làm lòng cậu trống rỗng. Không hiểu sao cậu Minh lại thấy thất vọng, lặng người hồi lâu rồi lại đột ngột lên tiếng:"Cậu sợ tôi lắm à?"Động tác vắt nước của thằng Hà ngay lập tức dừng lại, khuôn mặt thoáng vẻ hoảng loạn, giọng hơi run:"Dạ?"Giữa hai người luôn có một khoảng lặng."... Không có gì."Đáp án đã rõ ràng vậy rồi, cậu cũng không định làm khó nó nữa, nhưng trong lòng lại vô cớ bực bội. Rõ ràng là cậu đã đối xử với nó tốt như vậy cơ mà? Tại sao nó vẫn còn sợ hãi cậu như vậy? Cậu Minh không biết, cũng chẳng thể hỏi, cứ ôm nỗi phiền muộn trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store