Moi Tinh U60
Một tuần sau cái giấc mơ kỳ ảo đó, ông liên tục nhận và gửi thư cho Phương. Họ nói chuyện về con Koala ngộ nghĩnh. - Nó hay nghịch như cháu, song nó ngủ nhiều lắm - Phương viết vậy. Nguyễn Thụ hỏi cô gái ngủ một ngày bao nhiêu tiếng. Phương trả lời rằng cô rất ghét ngủ. Mỗi ngày cô chỉ ngủ 5 tiếng là nhiều lắm rồi. Nhà văn Thụ trách cô không biết giữ gìn sức khỏe. Cô lại thanh minh là cô phải đọc rất nhiều và còn bướng bỉnh bảo:- Cháu sống được bao lâu mà ngủ hết cả quỹ thời gian ngắn ngủi? Ông liền viết dọa:
- Cô bé ơi, nước da xỉn đi, khô lại vì phụ nữ rất cần ngủ để cho khí huyết lưu thông. Nhất là cháu bị tim nữa! Việc ấy không thể coi thường! Phương trêu chọc Nguyễn Thụ rằng:- Chú lo bò trắng răng. Cháu viết văn thì kém chú, nhưng chuyên môn của cháu là về chăm sóc sức khỏe con người cơ mà! Như thế đấy, họ lại tranh luận những chuyện liên quan tới nghề nghiệp của Phương, rồi cả vài bài tiểu luận văn chương Nguyễn Thụ mới viết. Xem ra, kiến thức của Phương cũng không vừa, lại tỏ ra chẳng dễ khuất phục. Nhưng bao giờ cũng vậy, Nguyễn Thụ nhường nhịn, nhận phần thua về mình. Phương không muốn vậy. Có lần cô viết:- Cháu không cần cái lối thua trận giả vờ ấy. Chú phải nói đến cùng với cháu! Ngô hay khoai? Khoa học không có nhượng bộ! - Phương viết vậy. Ông cười độ lượng trong đêm. Ông viết trả lời:- Phương ạ. Khoa học không có nhượng bộ. Nhưng cuộc sống đôi khi cần tính nhượng bộ và nó cũng thuộc về khoa học! Họ cứ thư từ suốt đã hơn một năm trời. Nếu cộng lại thư họ đã dài với vài cây số. Có lần ông mở hộp thư lưu của Phương ra. Ông giật mình, vì nếu in ra, ông có một cuốn sách dày tới 400 trang không kém. Thế mà cách đây không lâu, người ta đã vội vàng dự đoán: khi thế giới tràn ngập máy tính thì không ai muốn viết thư nữa. - Ồ, thư bút, giấy mực thì có thể viết vậy! - Ông nghĩ. Một bữa, Phương từ trường về bị mưa. Thời tiết bên Úc trái ngược với Việt Nam. Khi ở Việt Nam là mùa đông thì ở Úc là mùa hè và ngược lại. Phương bị cảm lạnh và rất khó ở vì "bệnh tim chết tiệt nó hành hạ cháu!". Phương vô tình cho Thụ biết khi trả lời chậm trễ một lá thư của ông. Thế là Thụ cuống lên. Ông điện vào Sài Gòn, hỏi tên thuốc mà con ông rành hơn. Ông điện hỏi cả bạn bè, cả giáo sư chuyên khoa cách phòng ngừa, giữ gìn của người bệnh tim, và những phản ứng phụ của thuốc trị liệu. Ông viết lá thư dài cho Phương, gửi cả thuốc sang tận Úc, để nhận thư cảm ơn và lời trách đùa:- Sao thế chú? Cháu tự lo được, vì chú đã chở củi về rừng rồi. Đêm đó, không hiểu sao ông lại nghĩ tới cảnh ngày xưa nằm một mình cạnh một mình cạnh một kho đạn trong rừng. Thế là ông viết một câu chuyện cười gửi cho Phương, lại tiện tay bấm nút cho tập thơ mới viết của ông bay đi. Gần hai chục bài thơ tình như dải mây trôi tới Úc. Thơ thì khó lắm! Ngôn ngữ lại lảng bảng, chả cụ thể gì.
- Cô bé ơi, nước da xỉn đi, khô lại vì phụ nữ rất cần ngủ để cho khí huyết lưu thông. Nhất là cháu bị tim nữa! Việc ấy không thể coi thường! Phương trêu chọc Nguyễn Thụ rằng:- Chú lo bò trắng răng. Cháu viết văn thì kém chú, nhưng chuyên môn của cháu là về chăm sóc sức khỏe con người cơ mà! Như thế đấy, họ lại tranh luận những chuyện liên quan tới nghề nghiệp của Phương, rồi cả vài bài tiểu luận văn chương Nguyễn Thụ mới viết. Xem ra, kiến thức của Phương cũng không vừa, lại tỏ ra chẳng dễ khuất phục. Nhưng bao giờ cũng vậy, Nguyễn Thụ nhường nhịn, nhận phần thua về mình. Phương không muốn vậy. Có lần cô viết:- Cháu không cần cái lối thua trận giả vờ ấy. Chú phải nói đến cùng với cháu! Ngô hay khoai? Khoa học không có nhượng bộ! - Phương viết vậy. Ông cười độ lượng trong đêm. Ông viết trả lời:- Phương ạ. Khoa học không có nhượng bộ. Nhưng cuộc sống đôi khi cần tính nhượng bộ và nó cũng thuộc về khoa học! Họ cứ thư từ suốt đã hơn một năm trời. Nếu cộng lại thư họ đã dài với vài cây số. Có lần ông mở hộp thư lưu của Phương ra. Ông giật mình, vì nếu in ra, ông có một cuốn sách dày tới 400 trang không kém. Thế mà cách đây không lâu, người ta đã vội vàng dự đoán: khi thế giới tràn ngập máy tính thì không ai muốn viết thư nữa. - Ồ, thư bút, giấy mực thì có thể viết vậy! - Ông nghĩ. Một bữa, Phương từ trường về bị mưa. Thời tiết bên Úc trái ngược với Việt Nam. Khi ở Việt Nam là mùa đông thì ở Úc là mùa hè và ngược lại. Phương bị cảm lạnh và rất khó ở vì "bệnh tim chết tiệt nó hành hạ cháu!". Phương vô tình cho Thụ biết khi trả lời chậm trễ một lá thư của ông. Thế là Thụ cuống lên. Ông điện vào Sài Gòn, hỏi tên thuốc mà con ông rành hơn. Ông điện hỏi cả bạn bè, cả giáo sư chuyên khoa cách phòng ngừa, giữ gìn của người bệnh tim, và những phản ứng phụ của thuốc trị liệu. Ông viết lá thư dài cho Phương, gửi cả thuốc sang tận Úc, để nhận thư cảm ơn và lời trách đùa:- Sao thế chú? Cháu tự lo được, vì chú đã chở củi về rừng rồi. Đêm đó, không hiểu sao ông lại nghĩ tới cảnh ngày xưa nằm một mình cạnh một mình cạnh một kho đạn trong rừng. Thế là ông viết một câu chuyện cười gửi cho Phương, lại tiện tay bấm nút cho tập thơ mới viết của ông bay đi. Gần hai chục bài thơ tình như dải mây trôi tới Úc. Thơ thì khó lắm! Ngôn ngữ lại lảng bảng, chả cụ thể gì.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store