ZingTruyen.Store

Moi Tinh U60

  Cô gái thật ra đã tới điểm hẹn. Nhưng cô đã thấm mệt và bệnh tim bẩm sinh của cô làm cô bất chợt cảm thấy choáng váng. Phương dừng xe lại bên đường vài phút và vô tình làm rớt cặp kính xuống đất khi cô xếp lại bó hoa sắp rơi vì gió. Một mắt kính vỡ tan trên hè đường. Cô gái trẻ sững sờ bởi không có cặp kính, cô nhìn mọi vật đều huyền ảo.

  Phương dắt xe phải tới 15 phút mới tới Quán Phố. Như vậy ngượi đợi cô phải chờ hơn 30 phút. 

  Nhà văn, trong lúc này, trả tiền và đứng dậy.

- Có thể vì lý do gì đấy, cô gái bận lỡ hẹn chăng?

  Ông bước ra khỏi quán cà phê, nghĩ ngay đến ý kiến góp ý với truyện ngắn của bạn, không hề để ý tới Phượng và đống hoa trên tay đã đến, lướt sát qua người ông để vào tiệm.

  Phương đã tất tưởi gửi xe. Cô bước nhanh và đảo mắt. Không có người nào lớn tuổi ra dáng đợi chờ. Cô không biết rằng người vừa đi sát mình là nhà văn Nguyễn Thụ. 

- Ông ấy đâu rồi? 

  Phương thoáng nghĩ về hai truyện ngắn của nhà văn được đọc (có thể chính vì thế mà ở những lá thư đầu cô luôn gọi ông bằng bác). Cô quan sát một vòng nữa bằng dôi mắt hơi nâu, trong sáng nhưng thiếu kính. Có, cô có ngoái nhìn lướt qua ông, nhưng lại nghĩ:

- Người ấy không thể có phong độ nhanh nhẹn như vậy.

  Gió xuân thốc mưa bụi làm ướt tái đi khuôn mặt mà làn da rất đỗi mịn màng chẳng khi nào cần đánh phấn của Phương. Quán đã vắng dần. Phương trả tiền tách trà. Cô lấy xe, đi rất chậm, sát bên hè trái của đường Quán Phố.

  Nhà văn đã về tới nhà. Ông chậm rãi nấu một bát mì và ăn ngay cạnh máy tính. Viết đến 11 giờ đêm, ông chợt nhớ tới chiều hẹn vừa lỡ.

- Tại sao cô bé không đến?

  Ông bật Email. Lá thư xanh biếc với dòng chữ quen thuộc hiện ra "From: Phuong".

  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store