Moi Song
Scotland vào mùa thay lá, khi những tán cây rũ mình chuyển màu và gió lạnh nhảy lò cò qua các mái nhà cũ, ai nấy bỗng lười nhác hơn thường lệ. Vô tuyến đưa tin vụ giết người mới nhất xảy ra ở ngoại ô Edinburgh vào rạng sáng nay. Nữ biên tập viên thao thao về hung thủ bằng chất giọng đanh thép, hùng hồn khẳng định sức mạnh công lí sẽ mau chóng gô cổ y. Song chẳng ai tin lời cô ta nữa, hoặc bất kì bài phỏng vấn trấn an tâm lí nào từ cảnh sát, thà là đổ tiền cho cái ổ khóa xịn nhất tìm thấy trong cửa hàng. Chính phủ vẫn ưa trò lấy rèm nhung che mắt dân chúng như thể tin đồn và mạng internet không tồn tại. Họ ngại bạo loạn, ngại những gì ngoài tầm kiểm soát.
Vân Lam đặt khay thức ăn xuống cái bàn gỗ một chân cạnh giường ngủ. Mẹ cô đương ngồi thẫn thờ bên bậu cửa tróc sơn, nét mặt sầu não nhuốm mỏi mệt vì khóc nhiều. Lam không muốn gây gián đoạn nỗi thống khổ mà bà ôm ấp, bèn lẳng lặng đổ sữa vào cà phê và quết bánh mỳ bơ đậu phộng.- Mẹ nên ăn sáng, tắm rửa trước khi người của Hội đến. – Cô lạnh nhạt căn dặn. – Họ không thích chờ đợi đâu.- Ủi giúp mẹ bộ trang phục đằng kia, cảm ơn con. – Người phụ nữ vấn lại tóc rồi chậm rãi nhấp ngụm cà phê đầu tiên. Vị ngọt đắng lộn xộn chảy xuống cuống họng bà, dở tệ, nhưng chớ nghe nửa lời phàn nàn. – Con Tít chuẩn bị xong chưa?Vân Lam gật, mắt chăm chú lên những nếp vải gấp.Tít thuộc giống chó lạp xưởng, gắn bó bên gia đình từ những tuần đầu sống tại Scotland. Sinh vật tội nghiệp chết đêm qua sau bốn ngày đi ngoài ra máu. Mẹ thương nó nhất nhà, hiển nhiên bà cảm thấy đau khổ nhất. Nỗi buồn ám lấy bà lộ liễu, chỉ dâng chứ không hạ mỗi lần ngó tấm đệm nhỏ trống hoác. Người chồng bận rộn đã dọn đi Edinburgh từ nửa tháng trước với lý do công việc, Vân Lam nhớ rõ cuộc điện thoại chớp nhoáng và câu đáp vội:"Không sao đâu, chỉ là con chó thôi con ạ" của bố. Nếu ông chứng kiến vợ mình héo mòn nhường nào vì sinh vật bốn chân đơn thuần ấy, liệu có bắt chuyến tàu sớm nhất về lại thị trấn? Đúng chín giờ mười nhăm, chuông cửa rung.- Ôi lạy Chúa chị vẫn ổn chứ? – Một trong hai người phụ nữ chạy đến bên mẹ Vân Lam, khoác vai bà ủi an. – Sắc mặt chị tệ quá, Quìn(*) Hoa ạ.- Cảm ơn đã đến đón tôi, Emma, Joyce. – Bà Hoa cố nặn một nụ cười sượng ngắt, ôm khư khư cái xác nhỏ bọc vải. – Mẹ đi đến chiều nên con tự lo ăn trưa nhé. Đổi lại bữa tối sẽ có bò hầm, mẹ hứa.Vân Lam ngoan ngoãn gật đầu, cô chôn chân trước thềm nhà đến khi mẹ cùng hai người phụ nữ khuất dạng. Emma và Joyce là thành viên của Hội yêu thích chó kiểng; một câu lạc bộ khoảng chục người thành lập bởi các bà nội trợ trong trấn. Mẹ cô được mời tham gia chỉ vài hôm sau khi nhận nuôi Tít, bà hòa nhập mau chóng, năng nổ tham dự các buổi họp mặt cuối tuần dù là thành viên ngoại quốc duy nhất. Lam đoán cuộc sống xa xứ khiến bà thèm chút phân tâm. Gia đình cô chuyển đến Scotland ngót nghét một năm tròn, cuộc sống trời Tây bình lặng và dễ thích nghi hơn cô tưởng. Lam cũng nhớ Việt Nam thi thoảng, nhớ những buổi tan tầm kẹt xe, nhớ cái nắng rát đầu hay cơn mưa phùn rải ngang thành phố. Ở thị trấn hẻo lánh này, sớm tối chỉ thấy sương mù pha gió rét cắt xuống da thịt.Một hồi chuông vang vọng xé tan cái yên tĩnh đương ngự trị; trong tâm trí Vân Lam lẫn các ngả đường vắng người; báo hiệu thánh lễ sắp cử hành. Cô gái trẻ trầm ngâm về thời khóa biểu hôm nay, hoặc trở vào ngủ tiếp, hoặc đến nhà thờ cảm nhận chút sự sống từ đám đông tín hữu. Đôi khi cần thật nhiều gương mặt để tin rằng đây không phải một thị trấn ma. Hàng xóm đối diện đang lục đục khóa cửa, ắt hẳn vì bản tin giết chóc ban sớm và vô số vụ việc xảy ra gần đây. Vân Lam biết chị ấy: Beatrix Cohen.- Chào buổi sáng. – Beatrix mỉm cười như thổi tan một vầng trời xám ngoét. – Em... làm gì ngoài này vậy?Lam sực nhớ còn mặc pyjama, chân xỏ dép bông. Cô ái ngại đáp bằng một câu hỏi khác: - Chị chuẩn bị đến nhà thờ?Beatrix lắc đầu, xòe ra tập phiếu giảm giá của siêu thị kèm nụ cười tinh nghịch như ý chỉ. Nhà Lam cũng thường giữ chúng nhưng hai mẹ con luôn quên khuấy ngày hết hạn. Như để kéo sự quan tâm khỏi bộ dạng lôi thôi của bản thân, cô chia sẻ cái chết của chú chó nhỏ với Beatrix bằng vài câu ngắn gọn. Cô nàng hàng xóm là người yêu động vật, dù ít nhạy cảm hơn bà Hoa nhưng cũng không giấu nổi cái xuýt xoa thương tiếc. Cuộc chuyện trò kéo dài đến khi gió buốt sượt qua bộ dạng phong phanh của Vân Lam, khiến câu chữ run rẩy thiếu tự nhiên. Trước khi tạm biệt, ý nghĩ xin phép ăn trưa cùng Beatrix chớm nở trong đầu cô. Beatrix sống một mình và chẳng phải ai xa lạ, nhưng Lam không muốn thành cục nợ ngày Chủ nhật của người khác, nhất là sau khi người đó dành nửa buổi sáng an ủi cái chết của một con chó đi ngoài ra máu.Vào nhà giấu mình trong chăn, Lam quay lại thế giới riêng vắng lặng. Cô lướt tất cả các mạng xã hội đang dùng, hồi âm những tin nhắn cô muốn rồi cắm mặt xem Youtube đến mệt nhoài.
***
Sân sau nhà thờ toát ra vẻ huyền bí của gạch đá trăm năm, dây leo và cỏ dại um tùm. Beatrix tựa lưng trên một băng ghế bám bụi, các đường viền uốn cong chỗ gác tay giờ loang lổ gỉ sét như chực bung sập. Lời Cha xứ giảng chảy vào tai nàng, mơ hồ mà êm dịu tựa vọng từ trời cao. Beatrix không lên giáo đường chính bởi nàng ưa rời trước khi thánh lễ xong. Nàng không có đạo, cũng không định theo đạo, nhưng chốn linh thiêng này cho nàng cảm giác được thứ tha. Sắc trời cải thiện chút đỉnh khi nắng lên. Các búi dây leo chen chúc hứng sáng trên dãy hàng rào nhọn hoắc, khỏa lấp gần hết khoảng hở giữa những thanh kim loại dựng đứng. Beatrix làm Dấu Thánh Giá chuẩn bị ra về, bỗng, nàng dừng mắt nơi mảng xanh mọc lên dày đặc nhất. Ai đó đang quan sát nàng từ bên kia hàng rào.Một con sóc phụt đến thân cây đối diện.Vẻ thất vọng bao lấy gương mặt đẹp, cong lên một nụ cười buồn như tự trách. Beatrix không sợ bị theo dõi, chỉ quan tâm ai làm việc đó. Đôi bốt đen gõ gót khẽ khàng ngang hang đá Đức Mẹ, mặc dầu không rành rẽ nhưng hôm nay nàng quyết định dừng bước, khoanh tay đọc mười kinh Kính Mừng và dâng lời cầu nguyện.Beatrix tiêu tán đống phiếu giảm giá vào trứng, sữa, phô mai, thực phẩm đông lạnh và một ít gia vị. Nàng biết cách tự chăm lo bản thân song không phải tuýp nấu nướng lành mạnh. Cạnh quầy trái cây tụ tập một nhóm các cô vợ trẻ, bàn tán về vụ giết người hàng loạt đang gây xôn xao xã hội. Một cô địu con trước ngực than thở rằng muốn chuyển khỏi Scotland, thậm chí là khỏi Châu Âu, để cùng chồng đến Châu Á – khu vực duy nhất kẻ sát nhân không đặt chân tới. "Hoặc chưa." Beatrix thầm nghĩ, nhấc lên quả táo đỏ ngang tầm mắt. Những cái chết man rợ chưa rõ động cơ xảy ra rải rác chủ yếu tại Châu Âu và Bắc Mỹ nhưng chính độ man rợ thu hút sự chú ý toàn cầu. Trong lúc cảnh sát và truyền thông dùng cạn lời lẽ trấn an dân chúng, thì internet ngấm ngầm xuất hiện nhiều giả thuyết kích thích tay chân lẫn trí óc con người. Vô số đồn đoán, suy luận, thuyết âm mưu hay thậm chí điều tra tự phát – theo cách họ gọi, tràn lan khắp mọi diễn đàn và các trang mạng xã hội. Dẫu vậy, cuộc giết chóc vẫn xảy ra như trêu ngươi công sức tất thảy, như loài thú săn rình bẫy mồi sống.Cửa nhà Vân Lam đóng im ỉm khi Beatrix trở về từ siêu thị, sẽ không tệ nếu nàng rủ em ấy cùng dùng cơm trưa và xem vài bộ phim kinh dị. Tiếng Anh của Lam rất tốt về phát âm lẫn ngữ pháp, đôi bên chưa từng gặp trục trặc hay thiếu cạn chủ đề tán gẫu. Lam không nói quá nhiều, không bi kịch hóa cảm xúc của bản thân hay người khác, nhưng thú vị vừa đủ để cuộc chuyện trò không đi vào ngõ cụt. Beatrix quý Vân Lam, tương đối.Và nàng nghĩ đó là một cô gái hay ho để kết thân.(*)Quìn: ở đây do người ngoại quốc không quen phát âm chữ "Quỳnh" trong tên đầy đủ của bà Hoa, là Quỳnh Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store