Moi Em That Ngot Dong That
🥑 Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả. 🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️🥑Dịch giả/editor: Beobaebi______________________________Vào tháng 4, thành phố Tân Điền nghênh đón một trận mưa lớn, trong bầu không khí thi cử của Tân Điền Nhất Trung cần gạt không ngừng gạt đi những giọt nước đọng lại trên ô cửa kính, giống như một khúc nhạc đệm ngoài lớp học.Vì thời tiết đột nhiên thay đổi nên rất nhiều bạn học không mang ô đã bị kẹt ở cửa khu dạy học không thể đi về, đành trông mong nhìn những giọt mưa đang rơi xuống từ trên bầu trời. Khương Ức thấy trận mưa này không có chiều hướng suy giảm nên cùng Đào Tư Dĩnh lao nhanh vào màn mưa. Khi Khương Ức tắm xong đi ra thì đã thấy trên bàn đặt một gói trà gừng cùng một hộp thuốc chống cảm.Cô vừa cầm lấy trà gừng Sài Tuyết ở một bên cắn rong biển nói: "Đó là đại lão nhờ tớ đưa cho cậu." Khương Ức nhìn cô: "Giang Cảnh Dương?" Sài Tuyết gật đầu: "Còn nữa, lão đại kêu tớ nói với cậu tắm xong phải pha một ly trà gừng làm ấm thân thể, nếu bị bệnh sẽ không tha cho cậu."Lưu Hạ từ bên ngoài đi vào, đi thẳng đến trước mặt Khương Ức, đưa cho cô hai chiếc ô, một cái gấp gọn một cái dài to lớn.Khương Ức không hiểu, Lưu Hạ hừ hừ nói: "Chiếc ô lớn này cho cậu che mưa, ô lớn thì sẽ không bị dính nước, còn ô gấp gọn cậu giữ đó sau này che nắng."Dừng một chút, Lưu Hạ tiếp tục nói: "Lão đại nhờ tớ đưa, vừa nãy là lời cậu ấy nói."Khương Ức nhận lấy, mím môi, sau khi nói lời cảm ơn với Lưu Hạ và Sài Tuyết, cô ngồi trên ghế nhìn chằm chằm trà gừng mà ngẩn người. Hôm nay sau khi thi xong, Khương Ức thấy bên ngoài mưa lớn liền nhân lúc Giang Cảnh Dương chưa ra chạy về ký túc xá trước, để tránh nhìn thấy Giang Cảnh Dương và Chu Húc cô sẽ cảm thấy xấu hổ. Ngày đó ở cửa văn phòng đoàn trường, anh nói "Anh muốn em" trước mặt Chu Húc. Từ đó trở đi Khương Ức vừa nhìn thấy Chu Húc liền cảm thấy ánh mắt cậu nhìn cô vô cùng quái dị, cho nên mấy ngày nay có thể trốn thì trốn. Không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị anh nhìn thấy..."Ting Tong" Trong lúc Khương Ức ngẩn người điện thoại trong ngăn kéo rung lên, người bạn thân tên JJY gửi cho Khương Ức hai tin nhắn. JJY: Uống trà gừng xong thì mau lên giường đi ngủ.JJY: Sau này mà còn dám dầm mưa anh sẽ xử lý em.Khương Ức nhìn thấy tin nhắn thì vội vàng đi pha một chén trà gừng, uống xong liền chui vào chăn nằm ngủ.Mặc dù Giang Cảnh Dương chăm sóc cô rất chu đáo, nhưng không ngoài dự đoán Khương Ức vẫn bị bệnh.*Ngày hôm sau, vì thời tiết lạnh nên chạy bộ buổi sáng đã được hủy bỏ. Vào tiết tự học sáng, người thích học như Khương Ức lại nằm sấp trên bàn không có tinh thần.Chu Húc cầm bánh bao đi đến: "Em gái Khương, cậu làm sao vậy?" Khương Ức quay đầu nhìn cậy, ngước mắt lên: "Không sao ah."Chu Húc cắn một miếng bánh bao: "Cậu trốn tớ làm cái gì, tớ cũng không ăn thịt cậu, cậu cứ như vậy thì lão đại sẽ nghi ngờ giữa chúng ta đã có chuyện gì đó.""..." Khương Ức khàn khàn: "Tớ không có trốn cậu.""Ồ." Chu Húc về chỗ ngồi, lại quay lại nói một câu không đâu vào đâu: "Thật ra tớ là cá, trí nhớ chỉ có 7 giây, chuyện xảy ra ở văn phòng tớ đã quên hết rồi."Không biết là vô tình hay cố ý mà lời nói của Chu Húc lại khơi gợi lên trí nhớ của Khương Ức, cô ngậm miệng không nói lời nào, tiếp tục nằm sấp trên bàn chợp mắt. Trong giờ học buổi sáng Giang Cảnh Dương phát hiện Khương Ức không bình thường, khi biết cô bị sốt anh liền báo với giáo viên trong lớp sau đó kéo Khương Ức đến phòng y tế. Khương Ức thể chất kém, hôm qua dầm mưa khiến cô mắc phải bệnh cúm xuân hè, vì nhiều nguyên nhân nên Khương Ức đến phòng y tế gần một tuần. Hầu như mỗi ngày Giang Cảnh Dương đều ở phòng y tế với Khương Ức, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm cô uống thuốc. Thông qua sự chăm sóc tận tình của anh, bệnh của Khương Ức mới có chuyển biến tốt. Nhưng hôm sau cô lại sốt cao, Giang Cảnh Dương lo lắng cho Khương Ức liền tự mình chạy đến văn phòng tìm Khương Chi Tường.Lúc này Khương Ức mới bị Khương Chi Tường cưỡng ép đưa về nhà nghỉ ngơi, xin nghỉ nửa tháng. Ngày đầu tiên Khương Ức xin nghỉ, sáng sớm Giang Cảnh Dương đến lớp học trong tay còn cầm hai ổ bánh mì, Du Vũ Huân nhìn thấu tâm tư của anh, lại sợ bị đánh nên không dám trắng trợn nói ra, uyển chuyển nói: "Lão đại, hôm nay em gái Khương không đến, hay là em giúp anh giải quyết bánh mì nha."Giang Cảnh Dương theo bản năng nhìn xuống hai ổ bánh mì trong tay mình: "Một mình tao ăn hai cái không được?" Hóa ra cô đã lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống của anh. Mỗi ngày anh đều mua thêm phần ăn sáng cho cô, sợ cô chạy bộ xong lại phải chen chúc trong căn tin với cái bụng đói meo.Mỗi ngày đều lấy nước cho cô sau giờ học. Mỗi ngày đều trêu chọc cô.Chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên trống không khiến Giang Cảnh Dương không thích ứng kịp. Vừa tan tiết liền cầm bình nước của hai người định đứng lên, khi phản ứng lại thì cười khẽ một tiếng ngồi im tại chỗ. Du Vũ Huân rút vào chỗ của Chu Húc, nhìn trạng thái thất thần của Giang lão đại, chậc chậc lắc đầu: "Mày xem lão đại chả chúng ta cũng trở nên sầu đa cảm như vậy, xem ra sắp đến tận thế rồi."Chu Húc vuốt tóc một cái: "Một người ngầu nhất là khi trong lòng mình không có ai, điển hình như tao nè.""...Chó độc thân là chó độc thân, văn vở cái gì." Tiết tiếp theo Du Vũ Huân hoàn toàn quăng lời mà mấy ngày trước đã nói "Không thi vào top 10 không gặp Thiến Thiến" ra sau đầu, vui vẻ thảo luận với Chu Húc xem thứ sáu đi quẩy ở đâu.Mười lăm phút trước Giang Cảnh Dương nằm sấp trên bàn mơ màng, nửa sau tiết học anh mới lấy sách trong ngăn bàn cửa Khương Ức, mở ra chăm chú nghe giảng, chép bài.Du Vũ Huân nhìn thấy còn trêu chọc một câu: "Em gái Khương không có ở đây mà anh cũng cố gắng như vậy." Giang Cảnh Dương không nói gì. _ _Một tuần này Khương Ức nhàm chán ở nhà, mỗi ngày ngoại trừ làm đề ra thì cũng chỉ có một việc duy nhất là giúp mẹ Khương trông coi cửa hàng. Nhưng ba mẹ Khương lo lắng thân thể Khương Ức chưa khỏi hẳn nên không dám để cô ra ngoài. Thứ bảy hôm đó, mẹ Khương nhận được điện thoại từ cửa hàng rồi vội vàng rời đi, đến giờ cơm Khương Ức mới phát hiện mẹ mình không nấu cơm. Vì cô mới khỏi bệnh nên rất lười biếng đành đặt đồ ăn ngoài.10 phút trôi qua chuông, cửa vang lên Khương Ức đi chân không lạch bạch chạy tới mở cửa, còn có chút kinh ngạc nghĩ: "Lần đặt đồ ăn này sao lại nhanh như vậy..."Vừa dứt lời cô liền nhìn thấy chàng trai đứng trước cửa, đối phương mặc một bộ áo trắng quần đen, tay trái xách một cái túi, tay phải cầm ô vẫn còn nhỏ nước, tóc và quần áo dính chút mưa những giọt mưa rơi trên áo anh tạo thành một mảng lốm đốm.Khương Ức nhìn anh, không biết là vì đã lâu không gặp hay là có chút kinh ngạc vì sự xuất hiện của anh mà thật lâu cũng không nói gì. Cuối cùng vẫn là Giang Cảnh Dương phá vỡ sự yên lặng: "Không hoan nghênh anh à" Khương Ức "A" một tiếng, vội vàng mở cửa cho anh đi vào, thuận tay nhận lấy ô trong tay anh bỏ vào giỏ, tầm mắt liếc qua chiếc túi trong tay anh, nghĩ thầm đó có phải là đồ ăn mình đặt hay không. Giang Cảnh Dương đóng cửa lại, thay dép đi vào phòng khách: "Em gọi đồ ăn ngoài rồi?" Vừa nói anh vừa xoay người lại, ánh mắt hướng xuống phía dưới thấy đôi chân trần của cô, sắc mặt đột nhiên biến đổi lạnh xuống vài phần.Khương Ức nhìn theo tầm mắt anh, giống như một tên trộm chột dạ lập tức chạy vào phòng ngủ mang dép vào, cô cho rằng như vậy có thể tránh thoát kiếp nạn này. Cô vừa đi ra liền nhìn thấy Giang Cảnh Dương ngồi trên sô pha, tư thế ngồi vẫn lười biếng tựa vào ghế sô pha: "Em bị cảm còn dám ăn đồ ăn ngoài." Khương Ức nhỏ giọng nói: "Mẹ không có ở nhà không ai nấu cơm..." "Anh mang cho em." Giang Cảnh Dương lấy một hộp cơm từ trong túi ra, ý bảo cô đi lấy muỗng đũa. Chờ Khương Ức lấy ra thì đã thấy hộp cơm trên bàn được chia làm bốn phần, hai món xào, một món canh và một phần cơm, dinh dưỡng đầy đủ.Cô vừa ngồi xuống, Giang Cảnh Dương liền nhắc nhở: "Đây là anh làm."Khương Ức cắn đũa: "Vậy...có ăn được không?" Đuôi lông mày Giang Cảnh Dương khẽ nhếch lên: "Em đang hoài nghi anh sao Khương Ức?" Khương Ức chân thành gật đầu.Giang Cảnh Dương cảm khái thở dài một hơi: "Hazz Khương Ức mà biết khen anh nay đã đi đâu rồi, sao bây giờ lại trở nên khi dễ anh."Khương Ức cười cười: "Không phải anh nói anh thích Khương Ức bạo lực kia sao?" "Nhớ rõ lời anh nói như vậy? Thật sự muốn làm đại lão phu nhân?"Khương Ức lắc đầu: "Muốn làm phu nhân của Trạng nguyên." "Thật trùng hợp." Giang Cảnh Dương búng tay một cái: "Trạng nguyên anh hôm nay đến đây chính là muốn bổ túc cho em những bài gần đây em đã bỏ lỡ."Lúc nói câu này đang đã đeo lên một chiếc kính gọng bạc, thoạt nhìn qua vô cùng nho nhã, có học thức.Khương Ức ăn cơm xong, Giang Cảnh Dương rút khăn giấy giúp cô lau khóe miệng, chợt nghe Khương Ức nói: "Chúng ta bắt đầu đi, có chút chờ mong cậu làm giáo viên dạy thêm cho tớ."Vừa dứt lời thì chuông cửa lại vang lên. Lúc Khương Ức đi mở cửa, Giang Cảnh Dương đã chuẩn bị tốt để chào hỏi ba mẹ Khương, chợt nghe thấy tiếng nói ngoài cửa: "Xin chào, đồ ăn đến rồi.""......"Khương Ức mang đồ ăn đi vào, thấy Giang Cảnh Dương đứng thẳng người cạnh bàn trà, cô hỏi: "Làm sao vậy?" Giang Cảnh Dương nhìn về phía đồ ăn trong tay cô: "Vẫn còn ăn nổi?" Khương Ức cúi đầu nhìn thức ăn thơm ngon trong tay, nuốt nước miếng: "Tớ vẫn đang lớn."Giang Cảnh Dương cười: "Học xong lại ăn, tiêu hóa một chút."Khương Ức khó khăn gật đầu đồng ý. Thành tích học tập của Giang Cảnh Dương không tệ, vì muốn dạy thêm cho Khương Ức mà mấy ngày nay lên lớp anh không dán ngủ gật, không dám nói chuyện cũng không dám nhúc nhích. Cẩn thận giúp Khương Ức chép những phần kiến thức quan trọng. Giang Cảnh Dương không học lệch xã hội hay khoa học, điểm số cao bằng nhau, vì vậy mà Khương Ức còn nói anh không phù hợp với đạo lí khoa học của con người.Tuy rằng lớp 11 lăn lộn một năm, nhưng may mà kiến thức năm cũng không quá nặng, trải qua mấy ngày nghiêm túc học tập thì kiến thức trong bụng Giang Cảnh Dương cũng nặng dần.Khương Ức cũng có chút kinh ngạc, nhìn chàng thiếu niên bên cạnh đang nghiêm túc giảng bài, không khỏi nở nụ cười. Giang Cảnh Dương cầm bút nhẹ nhàng gõ lên đỉnh đầu cô: "Cười cái gì, nghiêm túc một chút."Khương Ức rụt cổ lại, Giang Cảnh Dương thuận thế chống lên mép bàn bên cạnh cô, vây cô trong vòng tay mình, Khương Ức ngẩng đầu nhìn khuôn cằm góc cạnh của anh, ý cười không giảm mà còn sâu đậm, cứ như vậy nhìn thẳng anh không nói gì. Giang Cảnh Dương khẽ cúi đầu, vừa lúc đụng phải con ngươi trong suốt như mã não của cô, yết hầu anh giật giật, giọng nói trầm trầm nhả ra một câu: "Khương Ức, đừng nhìn anh như vậy.""Tại sao?" "Vì anh là con trai."
🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
Beo: Dạo này tui đi làm rồi nên chắc là tui sẽ giãn thời gian đăng truyện ra xíu nha mọi người, vừa làm vừa học vừa dịch nó rối nùi mấy bữa nay. Đợi tui ổn định lại sinh hoạt rồi tui sẽ đăng tiếp nha mấy babi ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store