Mộc Long Đao Và Điểm Nguyệt Kiếm
Chương 8
Thế mà thời gian thấm thoắt trôi qua nhanh không thể tả xiết. Kể từ ngày thằng bé Từ Ly đến nơi đây. Bạch lão cũng hầu như chẳng rảnh tay chút nào?
Tiết trời mùa đông qua đi, xuân lại tới. Từng nhành cây trơ trụi lá nay đã nảy lộc đâm chồi. Mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp lên từng lũy tre xanh xanh nghiêng nghiêng bóng.
Những chú chim với cái lông bụng màu vàng đang ríu ra ríu rít nhảy nhót chuyển cánh. Từng đàn, từng lũ chim, lần lượt kéo nhau ra khỏi tổ mà ca, mà hát với nhảy múa dưới ánh mặt trời. Trong lúc khắp nơi nơi từ thôn xóm đến nơi phố chợ, người người treo đèn, kết hoa. Người đi viếng mộ, thắp hương tưởng nhớ tổ tiên , kẻ ra nhà thờ tổ tiên hay đến nơi đình chùa miếu mạo để làm công quả.
Nhưng ở nơi đây thằng bé Từ Ly vẫn phải ngâm mình dưới thác nước đang chảy xiết để chịu đựng sức đẩy của dòng nước. Từng tia nước bắn vào người chẳng khác gì những ngọn roi mây đánh vào da thịt, đau buốt tận xương.
Bạch lão đưa mắt nhìn thấy vậy liền nghĩ thầm:
_ Công tử bảo rằng không được mềm lòng với thằng bé, mềm lòng hôm nay là di hại mai sau, nhưng hôm nay là lúc khắp nơi mọi người đón giao thừa vui xuân mới. Ta cũng phải chuẩn bị cho thằng bé bộ áo mới với chút tiền mừng.
Bạch lão nghĩ rồi liền quay người bước đi để lại một mình thằng bé Từ Ly trong dòng nước chảy xiết.
Trong lúc khắp nơi tiếng pháo nổ đì đùng đón chào năm mới, thì thằng bé Từ Ly vừa xong một buổi luyện công.
Tiếng pháo vang lên báo hiệu khoảnh khắc giao thừa. Mọi người trong thành, ngoài phố đang nô nức đón chào năm mới, trẩy hội du xuân. Nam thanh nữ tú lên chùa, tới đình để hái lộc, dâng hương cầu khấn vái Phật, mong được sự bình an hay cùng chiếu chèo vui thâu đêm.
Nhưng tất cả thứ đó đối với thằng bé Từ Ly đều xa lạ. Một chút kí ức về lễ tết trong lòng nó cũng chẳng có, mà có cũng chỉ là một kí ức buồn. Dịp tết mọi người đón xuân mới với từng bộ áo quần đẹp, thì thằng bé Từ Ly còn mãi miết dầm mình trong làn nước lạnh giá để bắt con tôm, con cá đem về để có cái ăn mà đón giao thừa.
Hôm nay nghe tiếng pháo nổ ở nơi xa, thằng bé Từ Ly chỉ ngừng lại nghe một chút rồi bước đi. Thằng bé bước vào căn phòng nơi đó Bạch lão đã chuẩn bị sẵn thức ăn.
Từ Ly vừa bước vào, đã thấy Bạch lão ngồi bên cạnh một mâm thức ăn khá tươm tất, có thịt gà trống thiến, giò chả, dưa kiệu cùng bánh chưng xanh. Thấy thằng bé Từ Ly vừa bước vào, Bạch lão liền nói:
_ Năm mới tết đến, Từ Ly hãy thay bộ quần áo mới kia, rồi cùng Bạch lão đón năm mới.
Thằng bé Từ Ly nghe thế liền ôm bộ áo quần kia vào trong, rồi khoác vào mình.
Một chiếc áo màu đen may vừa khéo.
Từ Ly trong chiếc áo mới, cũng chẳng lấy làm vui mừng như những đứa trẻ khác khi được nhận quà.
Bạch lão thấy thế cũng chỉ lắc lắc đầu, rồi rút chiếc phong bao màu đỏ trong túi áo rồi nói:
_ Từ Ly! Bạch lão li xì cho cháu. Chúc mừng Từ Ly thêm một tuổi.
Thằng bé Từ Ly nhìn chiếc phong bao màu đỏ ấy rồi nói:
_ Bạch lão! Từ Ly chẳng nhận chiếc phong bao ấy. Bạch lão đã làm thức ăn, đã may áo quần mới cho Từ Ly, còn thêm tuổi cũng chẳng để làm gì?
Bạch lão nghe thằng bé Từ Ly nói như thế liền nghĩ:
_ Ta có nên nói với thằng bé rằng nó không còn là một thằng bé nô tỳ của vị công tử lúc buồn, lúc vui, thì lôi thằng bé ra đánh không nhỉ? Nhưng công tử đã căn dặn, mà cũng lạ thật, năm hết tết đến sao công tử chưa về?
Bạch lão nhìn thằng bé Từ Ly một lát. Từ khi đến đây thằng bé không còn là một thằng bé gầy gò nữa, mà người lại săn chắc hơn. Trong người Bạch lão vang lên tiếng nói của người đàn ông trung niên.
_ Bạch lão chớ nuôi thắng bé thành một đứa trẻ mập ú đó nhé.
Bạch lão liền nói:
_ Từ Ly! Đây là tiền mừng tuổi của công tử .
Từ Ly nghe thế nhìn chiếc phong bao màu đỏ rồi cầm lấy.
Bạch lão nhìn thằng bé Từ Ly rồi nói:
_ Ngồi xuống ăn đi .
Khắp nơi nơi tưng bừng đón năm mới, còn ở nơi đây không khí lạnh lẽo vô cùng.
Bạch lão cũng chỉ biết thuận dòng để đẩy thuyền mà thôi. Thôi thì thằng bé Từ Ly cứ đinh ninh rằng mình còn dưới quyền của vị công tử con nhà quyền quý, tự ý xây nhà lao kia, vậy hãy để cho thằng bé Từ Ly nghĩ như thế.
Hai người với một người một suy nghĩ, lặng lẻ ăn, lặng lẻ đón giao thừa, lặng lẻ đón năm mới, lặng lẻ ngồi với nhau.
Xuân đến mai đào nở, chim chóc ca hát, người người nô nức trẩy hội du xuân. Còn thằng bé Từ Ly chỉ suốt ngày luyện công và luyện công.
Hết luyện quyền, luyện cước, đến luyện tập khả năng chịu đựng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, vừa mới đó là mùa xuân hoa nở bướm lượn chim ca, thế mà giờ đây đã là mùa thu.
Bầu trời trong xanh, mây trắng là là bay bay. Từng chiếc lá vàng rơi rụng ở nơi cuối vườn. Một thằng bé đang đánh trần mà luyện quyền, luyện cước.
Thằng bé đang mải mê luyện quyền, luyện cước, thì đột nhiên một người đàn ông bịt mặt bất ngờ xuất hiện, vung quyền đánh thẳng vào người thắng bé Từ Ly.
Trong lúc bất phòng, thằng bé Từ Ly đã bị một quyền đánh vào mặt, đến nhìn thấy trời đất trăng sao, rồi văng ra xa.
Từ Ly vốn bị đánh nên đã có sức chịu đựng, vừa lồm cồm bò dậy, lại bị người đàn ông bịt mặt kia tung một cước, ngã lăn quay ra đất.
_ Chỉ có sức chịu đựng người ta đánh thì làm được gì? Long Phụng song chưởng của Bạch lão, đâu phải là thứ vô dụng, thế mà trong tay của ngươi, lại thành một thứ phế bỏ.
Người đàn ông bịt mặt liền cười lên một tràng cười khinh ngạo, rồi phóng vút biến mất sau những rặng tre xanh.
Từ Ly đang luyện quyền, luyện cước, lại bị người đàn ông bịt mặt kia đánh cho một quyền, lại đá cho một cước, ngã lăn quay ra đất, xây xẩm cả mặt mày nhìn thấy cả trăng sao.
Từ Ly lúc này đã đứng dậy, nhìn theo bóng dáng người đàn ông đó khuất sau những rặng tre xanh mà nghĩ:
_ Người đó nói đúng. Tại sao mình không đánh lại kia chứ? Không! Phải nói mình không có cơ hội để tránh né nữa, chứ nói gì đánh lại? Nhưng không thể mãi bị người ta đánh, rồi chịu đựng. Không! Nhất định Từ Ly sẽ đánh lại.
Cứ như thế, một khi Từ Ly luyện tập quyền cước, thì người đàn ông bịt mặt đó lại xuất hiện. Từ Ly lại bị đánh, đánh đến hộc cả máu mồm, có những lúc thằng bé Từ Ly cũng tránh né được, rồi trả quyền, trả cước, nhưng nói chung là bị đánh.
Thời gian thấm thoắt trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Thằng bé Từ Ly ngày nào giờ đã trở thành một chàng trai trẻ.
Hôm nay như thường lệ, Từ Ly đang luyện Long Phụng song chưởng đánh vào đá. Từ Ly vung tay đánh tới, một tiếng binh vang lên tảng đá to, dày cả gang tay đã bị đánh vỡ.
Từ Ly mỉm cười mãn nguyện. Từ Ly muốn hét lớn rằng;
_ Mình đã luyện thành Long Phụng song chưởng.
Trong lúc Từ Ly đang đắc ý cười, thì người đàn ông bịt mặt kia lại xuất hiện ở phía sau, rồi xuất kì bất ý đánh vào lưng, nhưng Từ Ly vừa nghe tiếng gió đã cúi người xuống, rồi tung cước đá về phía sau, buộc người đàn ông trung niên kia phải đưa tay gạt lấy. Thế là hai người xuất quyền xuất cước đánh nhau một hồi lâu. Chiêu qua, cước lại chẳng phân thắng bại.
Đánh một hồi lâu, người đàn ông đó nhảy ra khỏi vòng chiến.
Từ Ly thấy vậy liền kêu lên.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ. Hết chương 8
Tiết trời mùa đông qua đi, xuân lại tới. Từng nhành cây trơ trụi lá nay đã nảy lộc đâm chồi. Mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp lên từng lũy tre xanh xanh nghiêng nghiêng bóng.
Những chú chim với cái lông bụng màu vàng đang ríu ra ríu rít nhảy nhót chuyển cánh. Từng đàn, từng lũ chim, lần lượt kéo nhau ra khỏi tổ mà ca, mà hát với nhảy múa dưới ánh mặt trời. Trong lúc khắp nơi nơi từ thôn xóm đến nơi phố chợ, người người treo đèn, kết hoa. Người đi viếng mộ, thắp hương tưởng nhớ tổ tiên , kẻ ra nhà thờ tổ tiên hay đến nơi đình chùa miếu mạo để làm công quả.
Nhưng ở nơi đây thằng bé Từ Ly vẫn phải ngâm mình dưới thác nước đang chảy xiết để chịu đựng sức đẩy của dòng nước. Từng tia nước bắn vào người chẳng khác gì những ngọn roi mây đánh vào da thịt, đau buốt tận xương.
Bạch lão đưa mắt nhìn thấy vậy liền nghĩ thầm:
_ Công tử bảo rằng không được mềm lòng với thằng bé, mềm lòng hôm nay là di hại mai sau, nhưng hôm nay là lúc khắp nơi mọi người đón giao thừa vui xuân mới. Ta cũng phải chuẩn bị cho thằng bé bộ áo mới với chút tiền mừng.
Bạch lão nghĩ rồi liền quay người bước đi để lại một mình thằng bé Từ Ly trong dòng nước chảy xiết.
Trong lúc khắp nơi tiếng pháo nổ đì đùng đón chào năm mới, thì thằng bé Từ Ly vừa xong một buổi luyện công.
Tiếng pháo vang lên báo hiệu khoảnh khắc giao thừa. Mọi người trong thành, ngoài phố đang nô nức đón chào năm mới, trẩy hội du xuân. Nam thanh nữ tú lên chùa, tới đình để hái lộc, dâng hương cầu khấn vái Phật, mong được sự bình an hay cùng chiếu chèo vui thâu đêm.
Nhưng tất cả thứ đó đối với thằng bé Từ Ly đều xa lạ. Một chút kí ức về lễ tết trong lòng nó cũng chẳng có, mà có cũng chỉ là một kí ức buồn. Dịp tết mọi người đón xuân mới với từng bộ áo quần đẹp, thì thằng bé Từ Ly còn mãi miết dầm mình trong làn nước lạnh giá để bắt con tôm, con cá đem về để có cái ăn mà đón giao thừa.
Hôm nay nghe tiếng pháo nổ ở nơi xa, thằng bé Từ Ly chỉ ngừng lại nghe một chút rồi bước đi. Thằng bé bước vào căn phòng nơi đó Bạch lão đã chuẩn bị sẵn thức ăn.
Từ Ly vừa bước vào, đã thấy Bạch lão ngồi bên cạnh một mâm thức ăn khá tươm tất, có thịt gà trống thiến, giò chả, dưa kiệu cùng bánh chưng xanh. Thấy thằng bé Từ Ly vừa bước vào, Bạch lão liền nói:
_ Năm mới tết đến, Từ Ly hãy thay bộ quần áo mới kia, rồi cùng Bạch lão đón năm mới.
Thằng bé Từ Ly nghe thế liền ôm bộ áo quần kia vào trong, rồi khoác vào mình.
Một chiếc áo màu đen may vừa khéo.
Từ Ly trong chiếc áo mới, cũng chẳng lấy làm vui mừng như những đứa trẻ khác khi được nhận quà.
Bạch lão thấy thế cũng chỉ lắc lắc đầu, rồi rút chiếc phong bao màu đỏ trong túi áo rồi nói:
_ Từ Ly! Bạch lão li xì cho cháu. Chúc mừng Từ Ly thêm một tuổi.
Thằng bé Từ Ly nhìn chiếc phong bao màu đỏ ấy rồi nói:
_ Bạch lão! Từ Ly chẳng nhận chiếc phong bao ấy. Bạch lão đã làm thức ăn, đã may áo quần mới cho Từ Ly, còn thêm tuổi cũng chẳng để làm gì?
Bạch lão nghe thằng bé Từ Ly nói như thế liền nghĩ:
_ Ta có nên nói với thằng bé rằng nó không còn là một thằng bé nô tỳ của vị công tử lúc buồn, lúc vui, thì lôi thằng bé ra đánh không nhỉ? Nhưng công tử đã căn dặn, mà cũng lạ thật, năm hết tết đến sao công tử chưa về?
Bạch lão nhìn thằng bé Từ Ly một lát. Từ khi đến đây thằng bé không còn là một thằng bé gầy gò nữa, mà người lại săn chắc hơn. Trong người Bạch lão vang lên tiếng nói của người đàn ông trung niên.
_ Bạch lão chớ nuôi thắng bé thành một đứa trẻ mập ú đó nhé.
Bạch lão liền nói:
_ Từ Ly! Đây là tiền mừng tuổi của công tử .
Từ Ly nghe thế nhìn chiếc phong bao màu đỏ rồi cầm lấy.
Bạch lão nhìn thằng bé Từ Ly rồi nói:
_ Ngồi xuống ăn đi .
Khắp nơi nơi tưng bừng đón năm mới, còn ở nơi đây không khí lạnh lẽo vô cùng.
Bạch lão cũng chỉ biết thuận dòng để đẩy thuyền mà thôi. Thôi thì thằng bé Từ Ly cứ đinh ninh rằng mình còn dưới quyền của vị công tử con nhà quyền quý, tự ý xây nhà lao kia, vậy hãy để cho thằng bé Từ Ly nghĩ như thế.
Hai người với một người một suy nghĩ, lặng lẻ ăn, lặng lẻ đón giao thừa, lặng lẻ đón năm mới, lặng lẻ ngồi với nhau.
Xuân đến mai đào nở, chim chóc ca hát, người người nô nức trẩy hội du xuân. Còn thằng bé Từ Ly chỉ suốt ngày luyện công và luyện công.
Hết luyện quyền, luyện cước, đến luyện tập khả năng chịu đựng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, vừa mới đó là mùa xuân hoa nở bướm lượn chim ca, thế mà giờ đây đã là mùa thu.
Bầu trời trong xanh, mây trắng là là bay bay. Từng chiếc lá vàng rơi rụng ở nơi cuối vườn. Một thằng bé đang đánh trần mà luyện quyền, luyện cước.
Thằng bé đang mải mê luyện quyền, luyện cước, thì đột nhiên một người đàn ông bịt mặt bất ngờ xuất hiện, vung quyền đánh thẳng vào người thắng bé Từ Ly.
Trong lúc bất phòng, thằng bé Từ Ly đã bị một quyền đánh vào mặt, đến nhìn thấy trời đất trăng sao, rồi văng ra xa.
Từ Ly vốn bị đánh nên đã có sức chịu đựng, vừa lồm cồm bò dậy, lại bị người đàn ông bịt mặt kia tung một cước, ngã lăn quay ra đất.
_ Chỉ có sức chịu đựng người ta đánh thì làm được gì? Long Phụng song chưởng của Bạch lão, đâu phải là thứ vô dụng, thế mà trong tay của ngươi, lại thành một thứ phế bỏ.
Người đàn ông bịt mặt liền cười lên một tràng cười khinh ngạo, rồi phóng vút biến mất sau những rặng tre xanh.
Từ Ly đang luyện quyền, luyện cước, lại bị người đàn ông bịt mặt kia đánh cho một quyền, lại đá cho một cước, ngã lăn quay ra đất, xây xẩm cả mặt mày nhìn thấy cả trăng sao.
Từ Ly lúc này đã đứng dậy, nhìn theo bóng dáng người đàn ông đó khuất sau những rặng tre xanh mà nghĩ:
_ Người đó nói đúng. Tại sao mình không đánh lại kia chứ? Không! Phải nói mình không có cơ hội để tránh né nữa, chứ nói gì đánh lại? Nhưng không thể mãi bị người ta đánh, rồi chịu đựng. Không! Nhất định Từ Ly sẽ đánh lại.
Cứ như thế, một khi Từ Ly luyện tập quyền cước, thì người đàn ông bịt mặt đó lại xuất hiện. Từ Ly lại bị đánh, đánh đến hộc cả máu mồm, có những lúc thằng bé Từ Ly cũng tránh né được, rồi trả quyền, trả cước, nhưng nói chung là bị đánh.
Thời gian thấm thoắt trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Thằng bé Từ Ly ngày nào giờ đã trở thành một chàng trai trẻ.
Hôm nay như thường lệ, Từ Ly đang luyện Long Phụng song chưởng đánh vào đá. Từ Ly vung tay đánh tới, một tiếng binh vang lên tảng đá to, dày cả gang tay đã bị đánh vỡ.
Từ Ly mỉm cười mãn nguyện. Từ Ly muốn hét lớn rằng;
_ Mình đã luyện thành Long Phụng song chưởng.
Trong lúc Từ Ly đang đắc ý cười, thì người đàn ông bịt mặt kia lại xuất hiện ở phía sau, rồi xuất kì bất ý đánh vào lưng, nhưng Từ Ly vừa nghe tiếng gió đã cúi người xuống, rồi tung cước đá về phía sau, buộc người đàn ông trung niên kia phải đưa tay gạt lấy. Thế là hai người xuất quyền xuất cước đánh nhau một hồi lâu. Chiêu qua, cước lại chẳng phân thắng bại.
Đánh một hồi lâu, người đàn ông đó nhảy ra khỏi vòng chiến.
Từ Ly thấy vậy liền kêu lên.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ. Hết chương 8
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store