Mo Bach Dau Co Ngoc
Cậu Bình đau đớn nhìn những dòng chữ bị nhoè mực, là do mợ vừa viết vừa khóc rơi vào.Cậu gọi hết người làm chẳng ai biết mợ đã đi đâu, chỉ có người nói rằng mợ đến cửa hàng vải. Cậu vào trong, tất cả đều im thít. Cậu nhìn đồ mợ đã dọn bớt vài ba bộ quần áo. Còn lại vẫn y nguyên. Cậu đập phá đồ đạc túm cổ anh Tý lại: “Tao đã bảo chúng mày để ý mợ, tao mới đi một lát…”“Mợ bảo về thăm chị mợ… nên bọn con…”Cậu không kiểm soát được sang nhà ông Quận. “Thầy, vợ con đâu? Bạch đang ở nhà thầy đúng không?”Ông Quận nhíu mày nhìn bộ dạng khốn khổ của cậu Bình. “Tôi không thấy nó, cậu lại làm con gái tôi giận à?”“Thầy à, con biết Bạch đã đến nhà thầy từ khi nãy. Cho con gặp Bạch…”“Cậu đi về đi, ở đây làm người ta ngó vào mang tiếng nhà tôi nhà cậu.”“Bạch! Về với anh…”Cậu hét vọng vào trong cũng không ai thưa ra. Chị Liễu nhìn tình cảnh này mà ngán ngẩm. Mặc cho cậu Bình khẩn khoản xin gặp con gái, ông Quận vẫn không có ý định mời vào. Ông đúng là được mở mang tầm mắt, cậu Bình đến gần chân ông hèn mọn mà quỳ gối. Ông Quận cả kinh nên nhất thiết không nhận còn đóng cửa lại đuổi cậu về. Dân làng xúm lại xem, cậu vẫn quỳ xin ông cho gặp mợ. “Ta đã nói bao nhiêu lần, con bé không ở đây. Muốn quỳ cứ quỳ.”Nhưng ông đã đánh giá thấp độ lì lợm của cậu. Cậu quỳ đến tối trước cửa lớn nhà ông. Ánh mắt cậu càng lúc càng tăm tối. Anh Xá thấy vậy không hay, ra bảo thực sự mợ không có ở đây. Cậu có lục tìm người cũng không thấy. Ai cũng kinh ngạc, một người cao ngạo như cậu, bây giờ ở đây cầu xin vợ. Nhưng rất tiếc vợ cậu không có ở đây. Sốc nhất vẫn là chị Liễu, ngay mấy ngày trước mợ Bạch đến nói chuyện với thầy và xin mọi người giữ kín. Vừa nãy được người sắp xếp đưa ra ngoài. Chị nhận ra tính nghiêm trọng của nó, khi mợ Bạch ôm chị nức nở. “Em sẽ nhớ chị lắm. Mong cháu và chị bình an.”Hai ba câu nói vội, mợ lên xe người ta đưa mợ đi khuất. Giờ đây nhìn bộ dạng khổ sở của cậu Bình, chị biết rõ hai người đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng người có thể vất bỏ sự cao ngạo, sĩ diện của mình để tìm vợ… chị đắn đo biết em gái rất yêu cậu Bình. Cậu Bình cũng vậy. Nên chị gọi với ra, “Anh Xá, nói cho thằng Bình đi… cái Bạch nhà mình sẽ đau khổ lắm nói cho nó đi.”Ông Quận gằn giọng: “Không được nói!”Chị Liễu xin ông chỉ chỗ nhưng ông không chấp nhận, cái ngày con gái ông đến tìm ông khóc và cầu xin. “Trong đời con chưa cầu xin cha ngoài việc tìm ra người hại bu con, lần này là lần cuối cùng. Cha đưa con đến nơi nào có họ hàng mình sống, thật xa nơi này… được không cha. Đừng cho cậu Bình biết… con cần đi xa…”Ông Quận cứng rắn không nói nhưng anh Xá bị chị Liễu cầu xin giúp cuối cùng cũng nói. “Cha, con xin lỗi…”“Xá, không được nói…”“Bạch đi lên xe ông phu đầu làng rồi, cậu đi nhanh không nhỡ… nó vào miền Trung…”Vừa nói một tràng cậu bị ông Quận cho một bạt tai đỏ cả nửa khuôn mặt. Nhưng cậu Xá vẫn nhẹ nhõm cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn. Sau khi nghe được cậu Bình vội mượn người đuổi theo mợ. Về phần mợ, trên đường gập ghềnh lại sắp tối nên mợ nghỉ chân ven đường. Vợ chồng ông phu xe nói với mợ. “E là đợi ngày mai mới đi tiếp được.”“Vậy mai ông phải đi nhanh giúp cháu, nếu không không kịp mất…”Đêm hôm ấy, mợ cùng bà cụ nằm lần trong ngủ. Ông lão ở ngoài rít một điếu thuốc lào, nhả khói. Hôm nay ông cảm nhận được sự bất an không rõ. Gió mỗi lúc một lớn hơn, cơn gió này mang theo cả hơi nước mát lạnh… Ông cụ nghiêng đầu về phía bên phải sau đó lờ mờ nhìn kĩ. Đột nhiên sắc mặt ông nghiêm trọng. “Hỏng rồi bà nó ơi… dậy mau, chạy… chạy…”Hai người bị tiếng gọi của ông bừng tỉnh dậy, chỉ thấy ông cập kê mang vác cái cáng lên. Đánh hai con bò đi nhanh. “Bảo sao lũ bò nhà mình cứ rống lên từ tối giờ…”“Nhưng mà có chuyện gì hả ông?’’Hai con bò chạy nhanh hơn bình thường bởi dường như nó cũng cảm nhận được nguy hiểm. “Đê sắp vỡ rồi… nhanh… bảo chỗ dân làng này…”Lúc bấy giờ ông cụ hô hoán, cộng thêm mấy thanh niên lên đê hóng gió gặp phải cảnh tượng này chạy về. Nhà nào nhà lấy loạn cả lên nhưng không kịp. Người dân chưa kịp ôm nhiều thứ quý giá, cần thiết nước sông đã tràn vào. Đê vỡ mảng lớn, từ khe nứt, các dòng nước xối mạnh qua. Đi qua các ruộng ầm ập, chẳng mấy chốc đã vào đến làng. Cuốn tất cả từ động vật đến đồ vật, cả người.Xe mợ ở cũng chịu hoàn cảnh tương tự, mợ hoảng hốt bám vào mép chiếc lán sau xe nhưng cũng không được mấy chốc lại tuột. May trước kia cậu Bình dạy mợ bơi, mợ chới với ngoi lên mặt nước bám vào rễ cây si già gần đó. Bám lên thân cây sần sùi, mợ nghe tiếng người kêu cứu. Thấy hai mẹ con nhà nào đó ôm vào cái thanh gỗ chắn chuồng bò nhưng vẫn bị nước cuốn băng băng đi. Mợ nhìn quanh, thấy dưới nước có dây thừng trôi qua, mợ nhảy xuống, một tay bám vào dây thừng quấn quanh, tay kia đưa tay muốn với lấy mẹ con đang chật vật giữa dòng. Cũng may thanh chắn vương ngang, họ không bị cuốn nhanh nữa. Mợ thành công nắm được tay người mẹ, đưa dây thừng cho họ. Nhưng dây quá ngắn, mợ hết cách với tay lôi họ vào gần. Hai mẹ con ôm chặt nhau run rẩy, khi nắm được vào sợi dây và đi gần về cây si mợ Bạch không cẩn thận bị một cái tủ gỗ to xô vào. Mợ không nắm được dây thừng nữa, bị chiếc tủ đẩy tất cả theo một dòng. Cạnh tủ va vào góc trán, máu chảy xuống mắt mợ khiến phía trước mợ nhoè đi. Đê nối liền các làng, những làng khác cũng bị nước sông tràn vào nhưng hậu quả không nặng bằng làng nọ. Các làng khác biết tin cũng đổ xô đến cứu nạn. Mọi thứ thật hỗn loạn, nhiều người bị cuốn đi. Đồ đạc nổi lềnh bềnh. Mọi người phải trèo lên mô đất cao, cây hay mái nhà. Những chiếc thuyền chở đầy người cứu được. Nhưng trong tất cả số người đã cứu được không có mợ Bạch. Và trong số người tìm kiếm người gặp nạn có cậu Bình. Cậu Bình lo lắng khi biết tin mợ mới chỉ dừng chân tại đây. Ông cụ đánh xe may mắn giữ tay bà cụ nên thoát nạn, sau khi kể cho cậu Bình tất cả thì cậu run run. Trời tối xung quanh đây đã ngập hết không còn cái gì để chiếu sáng. Nếu muốn cứu người chỉ có thể đợi sáng mai. Nhưng ai mà sống nổi qua sáng cơ chứ. Cậu Bình không đợi được xách đèn dầu đã chuẩn bị tự mình chèo thuyền đi tìm vợ. Nhưng tất cả chỉ là khoảng lặng, cả đêm cũng không tìm thấy mợ. Dầu trong đèn cứ cạn lại được cậu đổ thêm. Cứ như vậy đến tờ mờ sáng. Cũng không có tung tích của mợ. Nước rút gần hết mọi người tản ra tìm kiếm. Trên huyện cũng cử người xuống giúp đỡ. Có người chết có người mất tích. Cậu đến nơi cuối cùng được cho là nước rút nhưng cũng không thấy mợ. Cùng lúc đó mợ Bạch sốt cao nằm miên man trong một nơi ẩm ướt nào đó có mùi đất ướt xông lên lẫn mùi khói. Mợ không gượng được, lần nữa lại mê man. “Mẹ ơi, trên huyện xuống phát gạo với thức ăn.”“Để gạo lên cái giá cao không mốc hết.”Người đàn bà trung niên khuấy cháo trước cửa lều thi thoảng lại ngó vào xem mợ Bạch tỉnh chưa. Đến trưa nắng lên cơn sốt vẫn còn nhưng đã đỡ hơn. Mợ đau nhức cả người ngồi dậy. Cổ và đầu thậm chí sống lưng đau đớn đến mợ kêu lên. “Mẹ ơi cô kia tỉnh rồi.”Người đàn bà đi vào tay cầm bát cháo đã nguội. Mợ lúc này mới mơ hồ nhìn xung quanh. Nơi đây bốc lên mùi đất ẩm ướt trên nóc lều bị vá lỗ chỗ. Mợ nhìn người phụ nữ trước mặt liền cảm ơn bà đã cứu. Nhưng giọng nói của bà hơi the thé, mợ biết không phải người trong cái làng gặp nạn. “Cho cháu hỏi… đây là làng nào ạ?”“Cô chắc từ làng Sen?”“Vâng… sao bác biết?”“Quần áo cô đâu phải ai cũng mua được. Làng tôi không nhiều người lại ở chỗ khuất sau cùng. Không có tên, người ta gọi quen mồm là khu Khuất.”Bây giờ mợ nhận ra tiền bạc của mình bị cuốn sạch, trên người không có đồng bạc nào. Mợ ngơ ngác nhìn túp lều cố nhướn người đi ra. Nhưng cơn đau ập đến khiến cả người co quắp. “A…”“Lưng cô tím lên rồi, tôi cũng không có tiền gọi thầy thuốc. Cô chịu khó, chiều tôi gọi thằng Đầm nó đi hái ít lá đắp lưng.”“Cháu cảm ơn…”“Thế cô đi một mình hay đi với ai?”“Cháu tính đi… đến nơi khác… không ngờ giữa đường gặp trận vỡ đê.”“Nhìn cách ăn mặc chắc cũng không thuộc nhà nông bình thường.”“Vâng… cháu khỏe sẽ tìm về nhà biếu bác với anh chút tiền ạ.”“Ha ha, rất nhanh nhẹn. Trước tiên thay áo quần đi.”Mợ chưa tắm phải thay sang bộ đồ khô sạch trước. Lúc cử động lưng và vai như rời ra đau điếng. Tóc dính bẩn là điều khó chịu nhất. Mợ muốn đỡ đau đi gội. Người đàn bà giặt áo cho mợ thì sáng lên. Bà ta cười tủm, đoán được mợ không phải ít tiền. Khi người con trai bà ta về bà liền kéo sang một chỗ. “Con thấy chưa, cô gái kia là nhà giàu thật sự. Quần áo là lụa lĩnh. Con ơi mẹ con ta đổi đời rồi.”“Thật sao? Mẹ… hay là giữ cô này lại. Con muốn cưới cô này làm vợ.”“Nó xinh thật, nhưng đời nào đứa giàu nó lại cưới con?”“Cũng phải.”Thái độ của người đàn bà đối với mợ rất tốt. Những hôm sau lưng mợ vẫn đau, đến khi bà ta nói dối trong nhà không còn gì ăn. Mợ liền suy nghĩ rồi đưa cái áo của mình cho bà ta mang ra chợ bán. Ở nhà một mình với người con trai mợ có chút đề phòng. Anh ta mang nắm xôi đỗ về cho mợ. Sau đó đợi mợ ăn liền thủ thỉ. “Này, cô Bạch hay cô làm vợ tôi đi.”Nhìn đôi mắt ngây ngô của cậu ta, lại còn ngại ngùng gãi đầu mợ Bạch cũng chưa nói gì. “Tôi không đẻ được con.”“Cô không chê tôi nghèo đã may rồi, tôi nào dám chê cô.”“...”Thấy mợ im lặng anh ta lại lấn tới. “Bạch yên tâm, tôi làm ruộng giỏi lắm. Tôi khỏe nữa, trả xong nợ tôi chăm chỉ làm dần dần sửa được cái nhà.”“Tôi có ơn với mẹ con anh, sau này tôi sẽ trả hậu hĩnh còn chuyện này e là không được.”“Tôi… biết rồi, xin lỗi…”Phiên chợ làng không ai mua áo của mợ, người ta nghi ngờ người đàn bà nghèo lấy đâu ra loại vải này. Bà ta hậm hụi đi về, mai tính sẽ lên chợ xã mới bán được. Khi về nghe thấy anh Đầm kể lại mợ từ chối bà cũng khó lạ. Nhưng bà nghĩ lại thì mách anh. Mấy ngày sau mợ tập tễnh đi ra ngoài, mợ vẫn khá đau nhưng nằm một chỗ càng mệt và khó thở. Làng này nghèo là thật, mợ đi xung quanh. Người con trai dìu mợ ra, đi xem chợ và hít thở không khí. Từ xa thấy hai người họ mọi người đã ồn ào. “Thấy chưa thằng Đầm này hiền lành nên đúng có số. Lấy được con vợ xinh thế kia.”“Tôi còn không tin lúc bà Mai bả nói là nó cưới được vợ. May mắn nhỉ, cứu người thôi còn cưới được vợ.”“Mà cô này giàu lắm, cái áo bả giao hôm bữa là áo của cô này. Kì này đổi đời rồi.”“Gì cơ? Cái áo của cô này á? Hôm qua tôi đi bán mèo ở làng bên có nghe cái chợ đấy bảo. Con dâu nhà phú hộ nào ấy bị mất tích lúc nạn.”“Có khi nào? Nhìn tướng cô ta chắc được nuông chiều rõ thế kia.”“Hâm à, thế sao đang là con dâu phú hộ lại lấy thằng nghèo? Người ta không tìm đường về chắc?”“Ừ ha, chắc trùng hợp cái áo đó mua giống thôi...”Đi qua ai cũng tò mò, chúc mừng rồi xem mặt mợ Bạch. Mợ nghi nghi sau đó phủ nhận. Anh Đầm cũng phủ nhận nhưng mọi người cho là đôi trai gái đang ngại. Bà Mai cũng bán được cái áo, cầm tiền trong tay bà vui sướng về khoe con. Nhưng bà không biết có người đi theo bà về. Trong mấy làng gần đây đã có tin tìm người. Một là vợ cậu Bình, hai là con ông Quận phú hộ. Cả hai đều chỉ về một người. Thưởng rất hậu hĩnh. Đến khi nghi ngờ người bán áo đã cướp áo của mợ. Một thanh niên bám theo về. Sau khi thấy người mặt mũi sáng sủa, có nhiều phần giống với miêu tả. Cậu thanh niên hí hửng mang cái áo mua được với giá đắt tìm đến nhà ông Quận và báo lại thông tin. Biết tin anh Xá nói với cậu Bình. Cậu lập tức thưởng nhiều hơn cho anh ta kêu anh ta chỉ đường. Đến nơi thấy bóng dáng quen thuộc đang giặt quần áo bên bờ ao cậu thảng thốt gọi: “Bạch!”Nghe tiếng gọi mợ giật mình run lên không quay lại, trong lều Đầm nghe thấy tiếng vội đi ra ngoài. “Mấy anh là ai vào nhà tôi vậy.”Anh Đầm ra chỗ Bạch nhấc thau quần áo hộ. Mợ mãi mới quay lại, chúi đầu sau lưng Đầm. “Em sợ hả? Đi vào trong trước đi.”Mợ vội đi nhanh vào lều nhưng cậu Bình nhanh chóng tiến tới giữ tay lại. “Mợ về với anh.”“Không… không.”Mợ chạy xộc vào trong lều, cậu giữ tay nhưng không dám kéo. Sợ mợ đau. “Về với anh, anh xin mợ đấy.”Anh Đầm chạy vào theo, đuổi cậu Bình ra và gỡ tay hai người. Bỗng nhiên mợ kéo tay anh Đầm rồi hét lên. “Cậu về đi, em là vợ anh Đầm rồi.”“Mợ đừng có trách anh. Ăn nói liên thiên.”Cậu giận dữ ngược lại anh Đầm rất vui liền ôm mợ vào lòng. Vì để cậu từ bỏ mợ cũng lặng người cho anh ta ôm. Cậu Bình tức giận hơn, biết mợ lừa mình nhưng càng giận. Cậu giành lại mợ, vác mợ lên vai đi về. Anh Đầm đuổi theo nhưng đúng lúc mẹ anh về. Cậu Bình đưa cho bà ta xấp tiền lớn. “Cảm ơn bà đã chăm sóc vợ tôi tuần qua.”Mợ liên tục kêu thả nhưng cậu coi như điếc. Người đàn bà lúc này mới biết mợ là con dâu phú ông kia mà người ta tìm kiếm. Thấy bao nhiêu tiền trong tay bà ta vui sướng. Tiền này và tiền bán áo của mợ đủ để sửa lại nhà và làm nhiều việc khác. Nhưng anh Đầm chua xót, mất mát không đồng tình. Bà Mai an ủi con, sẽ đưa cho một khoản để cưới vợ. Anh ta đuổi gần đến nơi bị anh Cận ngăn lại cảnh cáo. Trên đường về mợ Bạch lo lắng không nhìn cậu. “Mợ thì sợ gì, quay lại đây anh xem. Đến gan bỏ anh mợ còn có.”“Em cắt đất với cậu rồi. Cậu có đưa em về, em cũng về với thầy với chị em.”“Cưới là anh đội lễ đến cưới mợ, xin trưởng làng hai bên, mợ bỏ là bỏ thế nào được.”“Em nói với thầy.”“Mợ hư lắm, bỏ anh còn xui thầy.”Mợ quay đi không nói, cậu ôm chặt, siết chặt mợ vào lòng. “Mợ có biết anh lo lắm không? Anh chỉ cần mợ thôi, sao mợ lại bỏ anh.”“Em nói rồi, em và cậu tách ra để có hạnh phúc riêng.”“Anh không cần con, chỉ cần Bạch.”Mợ đang cứng miệng giờ nhắc đến chuyện con cái lại thoáng buồn. Mợ không nói chuyện với cậu nữa, đôi mắt nhìn ra xa. Cậu Bình hôn lên trán mợ, sờ đôi tay thấy mợ nhăn nhó cậu vội kiểm tra. “Tím hết rồi. Đưa anh xem.”Cậu còn thấy vết thương đông máu chưa bóc vẩy ở góc trán bị mợ che tóc đi. “Còn nói là không sao? Trên người chỗ nào cũng có vết thương như vậy.”Cậu xoa nắn vết thương của mợ thấy mợ nhăn nhó càng sốt ruột. Tin mợ Bạch được cậu đón về ai cũng biết. Mọi người trong phủ không dám nói to. Mợ trở về, rất nhiều người muốn thăm nhưng cậu đóng cửa phòng không cho vào. “Gọi con gái ông thầy thuốc đến đây.”Thằng Tý vội chạy đi tìm, chị Nứt vừa vui vừa lo ngóng mợ trong phòng. “Để đấy tự lành, đừng tìm người nháo nhào lên.”“Càng ngày càng bướng.”“Em bướng đấy, cậu đưa em về làm gì?”Cậu vừa lo vừa bực nhưng không trách mợ. Cả phủ im bặt cả ông Hộ, bà Tuyết, bà Ngà cũng không lên tiếng. Cả một tuần cậu như điên lên mất ngủ mắt đỏ sọng. Cậu còn cáu gắt mỗi khi ai di chuyển đồ mợ. “Bạch muốn ăn gì? Ăn chè lam không? Lần trước mợ bảo thèm mà…”“Em cần yên tĩnh. Cậu ra ngoài đi.”Cậu hôn lên trán mợ rồi ra ngoài. Mợ đợi cậu đi mới nhìn ngó xung quanh. Mợ nhớ nơi đây, nhớ lắm nhưng càng nghĩ càng chua xót. Trên giường toàn mùi thơm của cậu mợ dụi đầu vào gối. Cảm giác an toàn khiến mợ thiu thiu ngủ. Con gái thầy thuốc kia cũng đến, sau khi kiểm tra vết bầm tím ở xương đòn, xương sống và đùi xác định không bị gãy xương trong. Chỉ cần bôi cao là sẽ dần khỏi. Mợ khó chịu. “Cậu ra ngoài.”Cô gái cũng ngại, kiểm tra cho mợ mà cậu cứ nhìn chằm chằm như sợ đụng tay quá phận. Khiến mợ mới là người ngượng nhất. Đợi kiểm tra xong cậu bế mợ ra ngoài. “Cậu điên à… đừng đưa em ra đấy.”“Ngoan, đi tắm.”“Để em tự tắm.”“Đã bảo ngoan.”Mợ được cậu bế vào bồn gỗ đã sẵn nước mát. Cậu vừa dội nước vừa nhìn vết bầm trên lưng mợ. Xót vợ cậu cẩn thận kì thật nhẹ. “Tắm sạch, vứt bộ quần áo kia đi. Anh không muốn mợ dính dáng gì đến mẹ con nhà kia.”“...”“Anh còn chưa phạt mợ dám ôm thằng khác gọi chồng đâu.”“...”“Thơm anh đi, anh tắm cho mợ mà.”“Rõ ràng cậu đòi tắm, em nào mượn.”“Keo kiệt.”Cậu chọt má mợ mà đùa. Biết mợ bỏ đi, bây giờ quay lại, mợ ngại với mọi người nên cậu đang giúp mợ thoải mái. “Cái cô kia đâu rồi?”“Ai? Khách của dì?”Mợ Bạch gật đầu mắt chấp chới. Cậu bế mợ lên giường. “Về rồi.”“Ừ.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store