Mitake Tu Nguyen
Người thì cố chấp giam cầm, người thì nguyện bị giam cầm, tất cả chỉ đơn giản là vì yêu.Từ sau khi Mikey và Takemichi tốt nghiệp đại học đến nay cũng đã được ba năm. Trong khoảng thời gian đi học, cả hai dần nhận ra tình cảm dành cho nhau rồi dẫn đến một tình yêu thanh xuân tuyệt đẹp. Nhưng hạnh phúc chưa kéo dài được bao lâu thì một cô gái thích thầm Takemichi từ lâu phát hiện ra mối quan hệ này. Cô ta không thể chấp nhận được sự thật rằng người mình yêu lại là đồng tính, nên đã nhanh chóng lan truyền khắp trường những lời đồn độc ác cùng mối quan hệ của họ. Takemichi chẳng thể nào chịu nổi áp lực ấy, em dần dần tránh né Mikey, tìm mọi lý do để rời xa.Cuối cùng, vào ngày tốt nghiệp, Takemichi không thể chịu đựng thêm được nữa. Giữa tiếng reo hò, lời chúc mừng, em nhìn vào khung chat giữa em với Mikey rồi bấm gửi. Lời chia tay thật ngắn gọn . Trước khi Mikey kịp phản ứng, Takemichi đã biến mất, chẳng để lại chút dấu vết nào ngoài bức ảnh lớp được anh giữ gìn như một báu vật.Ba năm trôi qua, Mikey sống trong giày vò và khổ sở. Anh dùng mọi mối quan hệ, mọi đồng tiền từ gia đình giàu có để lục tung khắp Nhật Bản tìm kiếm chỉ một người con trai. Nhưng dù kiệt sức, anh vẫn không từ bỏ. Anh chấp nhận thừa kế công ty gia đình, chỉ để có thêm thế lực và điều kiện tiếp tục tìm người. Ba năm, một khoảng thời gian đủ để thay đổi mọi thứ, nhưng riêng em, Takemichi, trong mắt Mikey vẫn mãi là chàng thiếu niên ngây thơ ngày nào.Takemichi, nếu em đã dám quay lại Nhật Bản, vậy chắc em cũng đã chuẩn bị tinh thần để nhận sự trừng phạt từ tôi rồi nhỉ?Chàng trai với mái tóc vàng được thắt bính gọn ra sau, hình xăm rồng kéo dài từ mang tai xuống cổ, khiến gương mặt vốn đã điển trai càng thêm sắc lạnh. Mikey đứng bên khung cửa sổ, ánh mắt xa xăm dõi xuống thành phố tấp nập. Trên tay anh là ly rượu vang đỏ, nhấp từng ngụm chậm rãi, nghe thư ký phía sau báo cáo tình hình. Nụ cười, thứ đã biến mất suốt nhiều năm, giờ lại thoáng hiện hữu trên môi anh.“Đưa em ấy vào căn phòng tao đã chuẩn bị trước, được chứ, Draken?”Draken, người bạn thuở nhỏ, cũng là tri kỷ duy nhất của Mikey, từ lâu đã biết rõ về tình cảm của cả hai. Tất nhiên gã là người luôn đồng hành cùng Mikey từ ngày Takemichi biến mất và cũng là người không ngừng tìm kiếm tin tức về em. Khi biết Takemichi trở về nước, Draken là người đầu tiên báo tin, cũng chính gã là người đã đón em đến nơi ở hiện tại.“...Mikey chắc giận tao lắm nhỉ?”Takemichi ngồi trên xe, dáng vẻ thoải mái đến mức chẳng giống như đang bị bắt giữ. Dường như cậu đã biết rõ mọi chuyện sẽ xảy ra, nhưng vẫn chấp nhận quay về. Draken liếc nhẹ qua gương chiếu hậu, nhìn thấy nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi cậu, gã khẽ thở dài, bỏ đi lớp diễn xuất của một thư ký lạnh lùng. Dường như gã vẫn là chàng trai năm đó, vẫn luôn bên cạnh cái cặp đôi đáng ghen tị này.“Mày hiểu rõ tính Mikey rồi đấy. Chỉ có mày, bọn tao chẳng bao giờ đoán được thôi.”“...Tao có lý do của tao.”Draken im lặng một lát rồi khẽ hỏi: “Mày… vẫn còn yêu Mikey, đúng không?”Takemichi không đáp. Xe vừa dừng lại trước căn biệt thự rộng lớn. Cậu chỉ khẽ cười, vỗ vai Draken rồi bước xuống. “Tao luôn muốn ở bên cạnh anh ấy.”Cánh cửa lớn mở ra, chào đón Takemichi là khoảng không tĩnh mịch. Không một bóng người, chỉ vài tia sáng lẻ loi xuyên qua khung cửa sổ, khiến ngôi nhà trở nên lạnh lẽo như một tòa nhà bỏ hoang. Takemichi khẽ nuốt nước bọt. Em vốn rất sợ ma....Draken mang hành lý theo sau. Thấy Takemichi cứ đứng chần chừ, gã hỏi: “Sao không vào? Mikey ở trong à?”“Không… chỉ là… hơi sợ thôi.”Draken bật cười, xua tay:“Tao hiểu rồi. Ngồi chờ đi, cậu ta sắp về rồi.”Sau khi cất đồ, Draken mang ra một sợi xích dài, đặt ngay cạnh Takemichi. “Cái này… để cậu ta tự làm. Tao đi trước.”“Đợi đã… Draken, ở lại với tao đến khi Mikey về, được không?”_ Takemichi khẽ níu lấy góc áo Draken“Xin lỗi, Takemichi. Tao chỉ làm theo lệnh.” Nói rồi gã dứt khoát bỏ đi, để lại em một mình trong căn phòng trống trải. Takemichi ôm gối, co ro trên ghế, cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi.Thời gian trôi chậm chạp. Cánh cửa bật mở mạnh, Mikey bước vào. Trong đầu anh ngập tràn viễn cảnh Takemichi oán trách, đau khổ, sợ hãi. Nhưng những gì hiện ra trước mắt lại hoàn toàn khác. Trước mặt anh là một Takemichi gầy gò, yếu ớt, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng.“Lâu không gặp, Mikey.”Khoảnh khắc ấy, bao giận dữ và oán trách trong Mikey bỗng tan biến. Anh chỉ còn thấy đau lòng, khao khát, và yêu thương. “Take…micchy.”Không kìm nén thêm được nữa, Mikey lao đến, ôm chặt cậu vào lòng. Hơi thở run rẩy, vòng tay siết chặt như muốn bù đắp cho ba năm trống vắng. Takemichi chỉ khẽ vỗ về, thì thầm: “Em về rồi, Majirou.”Trong vòng tay ấy, cả hai như tìm lại được mảnh ghép đã mất. Một người vì yêu mà cố chấp giam cầm, một người vì yêu mà nguyện được giam cầm. Và có lẽ, từ giây phút này, chẳng gì có thể chia cắt họ thêm lần nào nữa.
01/02/2025
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store