Minyoongi Ngu Cung Soi Chuyen Ver
Không nhất định phải nói lời yêu em, chỉ cần nói mộtcâu: anh thích em, em cũng mãn nguyện lắm rồi!
Có thể thử yêu em một ngày được không?
Không cần nhớ sinh nhật của em, chỉ cần nhớ tên em, emcũng mãn nguyện lắm rồi!
Có thể thử yêu em một ngày được không?
Không cần phải đưa em đi xem cả rừng hoa loa kèn nhệnđỏ tươi thắm, chỉ cần tặng một bông hoa hồng, em cũng mãn nguyện lắm rồi!
Có thể thử yêu em một ngày được không?
Không cần một buổi hẹn hò lãng mạn, chỉ cần cùng emxem một bộ phim, dù là phim toàn dao súng, chém giết, em cũng mãn nguyện lắmrồi!
Có thể thử yêu em một ngày được không?
Không cần biết em ngủ ở đâu, chỉ cần trước khi em ngủ,gọi một cuộc điện thoại, hỏi em: "Có nhớ anh không?", em cũng mãn nguyện lắmrồi!
...
Có lẽ không phải anh đã cho em quá ít mà là em đã đòihỏi quá nhiều!
Có kẻ nói trong giây phút kíchđộng, hắn đã giết rất nhiều người. Có kẻ lại nói hắn làm rất đúng, thế lựcchính là dựa vào máu tanh, giết chóc mà có được, cục diện xã hội đen thoángchốc đã hoàn toàn thay đổi.Nhưng Min Yoongi không cần quan tâm điều đó đúng hay sai, hắn chỉ thấy câunói của Jeon Jungkook rất đúng: "Những người phụ nữ tốt đều bị chúng ta làm khổ."
Ngày an táng Hayler, hắn đứng xa xa nhìn bia mộ của cô, người thương nhớ cô rấtnhiều nhưng không ai biết hắn là ai.
Khi thấy tấm bia khắc cái tên lạ lẫm, hắn chợt nhớ tới câu nói của cô: "Tên emkhông phải là Hayler." Cái tên Hayler là do cô tự nghĩ ra để đánh lừa người khác.
Min Yoongiđứng mãi. Cho đến lúc mọi người đi hết hắn mới đến trước mộ cô,đặt lên đó một bó hoa loa kèn nhện đỏ, cười nói với cô: "Anh yêu em!"
"Anh lấy em! Ngày mai sẽ lấy em! Không, hôm nay..."
"Anh sẽ nhớ em, đời này sẽ không bao giờ quên..."
Trong ảnh, nụ cười của cô thật ngọt ngào!
Khi Min Yoonvj định rời khỏi đó, thì một người đàn ông vận bộ vest đen gọihắn lại. Hắn nghĩ ngợi rất lâu mới chợt nhớ ra đó là người đàn ông từng mộtthời ở với Hayler.
"Anh có phải là Min Yoongi không?"
"Đúng!"
"Chúng ta nói chuyện một lát được chứ?"
"Ừm."
Ngày hôm đó, nghe người đàn ông này nói rất nhiều chuyện, hắn mới thấy khôngthể hiểu được Hayler. Cô không phải là người vô công rồi nghề mà là sinh viên nămthứ hai khoa âm nhạc của một trường đại học nổi tiếng. Cô đến hộp đêm chơi đànkhông phải vì thiếu tiền mà chỉ vì muốn biết tiếng đàn của cô có làm cảm độngnhững người chìm đắm trong chốn đèn hoa mập mờ ấy không? Và cô vốn chỉ địnhchơi đàn một ngày thôi!
Cô rất tài hoa, từng là sinh viên có cơ hội đến Vienna trong dịp trao đổi sinhviên. Trước khi lên máy bay cô đã từ bỏ, cô nói cô chỉ cần được ở bên cạnhngười cô yêu cho dù người ấy không biết tên cô.
Cô rất cá tính, đàn ông theo đuổi cô đếm không xuể, người đàn ông đang nóichuyện với hắn chỉ là một trong số đó. Anh ta đã bị khí chất và tài năng của côlàm cho mê mẩn, theo đuổi cô suốt hai năm. Nhưng cô chỉ nói với anh ta một câuthế này: "Anh gì ơi... Cho em mượn cánh tay một chút, lát nữa em trả lại." Sauđó, cô ôm lấy cánh tay anh ta trong lúc họ lướt qua Min Yoongi.
Khi Min Yoongi lái xe đi mất, cô ngồi khóc cả buổi chiều, anh ta đã nói vớicô: "Anh ta vốn chẳng quan tâm tới em. Nếu quan tâm, anh ta sẽ giữ em lại, hỏitại sao lại như vậy? Em vì anh ta như thế có đáng không?"
Cô nói: "Em là người con gái sống trong mơ mộng. Dù có cố gắng đến mức nào emcũng không thể bước chân vào thế giới tàn khốc của anh ấy. Em không hiểu anh ấyngày nào cũng chém chém giết giết là vì cái gì? Em không hiểu cái mà anh ấy gọilà tình nghĩa anh em có ý nhĩa gì? Em càng không hiểu, rõ ràng anh ấy có thểhiểu những câu tiếng Anh mà em nói, có thể đọc thuộc lòng luật hình sự và luậttố tụng, tại sao cứ phải trà trộn vào xã hội đen sống qua ngày?... Điều duynhất em hiểu được là cuộc gặp gỡ của chúng em sẽ có một kết cục bi thương, sớmmuộn cũng có ngày em chết vì anh ấy. Nhưng em vẫn toàn tâm toàn ý ở bên anhấy... vì anh ấy là người đàn ông tốt."
Sau khi Min Yoongi kể xong câu chuyện, nước mắt tôi đã thấm ướt tóc trêngối.
"Con ngủ chưa?" Giọng hắn thật nhẹ nhàng, nhẹ đến mức có lúc loáng thoáng nghekhông rõ. Tôi không trả lời vì đang mải nghĩ.
Rốt cuộc Min Yoongi là người đàn ông như thế nào? Một người đàn ông xấu đếnnhư vậy, sao có thể làm cho cô gái ấy yêu đến chết cũng không hối hận?
"Xem ra chuyện ta kể nhạt nhẽo quá..." Trong giọng nói của hắn có cả tiếng cườitự chê bai mình. Hắn nhè nhẹ kéo chăn cho tôi, cúi người khẽ hôn lên trán tôi.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, tôi cứ nghĩ hắn đã đi rồi nhưng vẫn cảm nhận được sựhiện diện của hắn. Tôi vừa định mở mắt thì hơi thở của hắn như phả lên mặttôi... Tôi sợ đến mức không dám mở mắt nữa, mãi cho tới khi môi hắn chạm vàomôi tôi.
Một sự đụng chạm có mà như không ấy đã kéo theo vô vàn sợi dây thần kinh trêncơ thể tôi. Toàn thân tôi như tê cứng, mười ngón tay nắm chặt lấy chăn mới cóthể kiềm chế không phát ra bất cứ tiếng gì.
Cho tới tận lúc nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi mới bật dậy, ra sức hít thở, đậpđập vào lồng ngực đang căng ra. Tôi tự an ủi mình, đó chỉ là nụ hôn chúc ngủngon của bố dành cho con gái, không giống nụ hôn nồng nàn của những cặp tìnhnhân trong tiểu thuyết tình yêu, môi lưỡi quyện lấy nhau.
Nhưng... nhưng... đó là lần đầu tiên... hắn hôn tôi.
Việc xảy ra hôm nay còn không đáng sợ bằng nụ hôn tạm biệt của hắn.
Cả đêm tôi không ngủ được, trong đầu lẫn lộn rất nhiều thắc mắc.
Tôi không hiểu một người xấu, tàn bạo như hắn sao lại rất nhẹ nhàng với mỗimình tôi?
Không hiểu sao hắn lại tìm người đến dạy tôi chơi dương cầm?
Không hiểu nụ hôn của hắn có ý nghĩa gì?
Và lần đầu tiên hắn nhắc tới đại ca, bố dượng của hắn...
Hai người vô cùng quan trọng với hắn như vậy, sao trước đây tôi chưa bao giờgặp, cũng chưa bao giờ nghe thấy hắn kể với bất kỳ ai?
Hơn nữa, người con gái lý tưởng mà hắn mô tả nghe vô cùng quen thuộc, tại saotôi luôn có cảm giác tính cách ấy rất giống... tôi?
Còn những sự thật gì nữa...
NGỦ CÙNG SÓI.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store