ZingTruyen.Store

Minyoon Dejeuner


Buổi sáng hôm sau, theo lý giải của Mino có lẽ là lộn xộn và ngượng ngùng không thể tả. Hắn ngủ dậy với đầu óc mơ mơ màng màng, sự mệt mỏi. Và gương mặt Seungyoon ở cự ly rất gần.

Lúc này ký ức trong đầu hắn mới trả về như một đoạn băng chạy lại, để những cảnh mê người tối qua một lần nữa lướt ngang rồi biến mất không vết tích, để lại Mino với nỗi ngượng ngùng và hai gò má đỏ bừng. Hắn trước hết nhìn qua chỗ Seungyoon, nhận ra cậu đang ngủ rất bình yên với hai bầu má mềm mịn, môi dưới đỏ lựng đầy vết rách, và cái cổ trắng thuần toàn dấu hôn dọc xuống đến tận ngực. Toàn bộ đều do hắn, Mino nghĩ, rồi hắn lật chăn lên, nhìn xuống cơ thể trần trụi của hai người, thứ bị ánh sáng của ban ngày vạch trần và...

Ôi khỉ thật mấy giờ rồi.

Mino hốt hoảng tìm kiếm cái điện thoại, rồi thở ra một hơi mà hắn không nghĩ mình đã giữ khi nhận ra vẫn còn sớm lắm, khoảng một hai tiếng gì đó trước giờ làm việc của bọn họ, và hắn có rất nhiều thời gian để ngắm một Seungyoon ngủ yên lành bên cạnh mình.

Khi Mino lần nữa ngượng ngùng kéo chăn lên và lướt một lượt lên cơ thể Seungyoon, nơi đầy dấu vết hắn để lại đêm qua, cùng lúc cảm nhận mấy vết cào trên lưng mình giờ nóng lên. Mino có hơi mơ hồ nghĩ tới tiếp theo bọn họ sẽ đối mặt với nhau thế nào đây. Seunghoon à, anh không thể vô trách nhiệm nói muốn giúp là giúp như thế, đây là phạm pháp đó, dù Mino mới là người bị liên lụy đi nữa thì nếu Seungyoon muốn, cậu ta vẫn có thể kiện cả hai người ra tòa vì tội hiếp dâm. Mino dù ngốc đến thế nào hắn vẫn hiểu chuyện pháp luật, đây không phải thứ đùa được đâu.

Mấy suy nghĩ trong đầu Mino có hơi lắng xuống khi thấy Seungyoon nhíu mày và môi cậu thoáng rung động. Hiện tại mặt hắn đang kề sát mặt cậu, với mũi chỉ hai inch nữa là đụng mũi cậu, và Mino chẳng biết làm gì khác hơn là đếm lông mi Seungyoon. Dù sắp vào tù, hắn vẫn phải tận dụng cơ hội chứ, đâu phải hôm nào hắn cũng có cơ hội được nằm sát bên Seungyoon thế này.

Có lẽ Seungyoon là người tử tế sẽ không kiện bọn hắn, nhưng có thể cậu sẽ không nhìn mặt hắn nữa.

Mino không thể nén đi một tiếng thở dài khi hình dung Seungyoon sắp ghét hắn sau việc hôm qua, vì tinh thần Seungyoon không tỉnh táo rồi mà hắn còn đụng chạm cậu. Nếu là Mino, hắn không chắc có thể giữ nổi bình tĩnh, nhưng Mino đang cầu nguyện, bởi vì Seungyoon cũng là nam như hắn, Mino hy vọng cậu sẽ không quá sốc khi nhớ ra toàn bộ sự việc đêm qua.

"Ưm..."

Một tiếng rên thoát khỏi môi Seungyoon và Mino nhận ra âm thanh nhỏ vụn kia truyền thẳng xuống bụng dưới của hắn. Đầu óc hắn chẳng mấy chốc lại bị lấp đầy bởi những hình ảnh không mấy trong sáng. Thì hồi đêm qua ấy, hắn với Seungyoon làm mấy tư thế và lần nào thì cậu cũng rên lớn tiếng hết, nghe mãi thì giống như là bùa chú nhập vào đầu hắn vậy, nó có tác dụng tệ đến hắn đấy, rất tệ.

Mino đang hoảng sợ, hắn thấy Seungyoon sắp tỉnh, còn hắn thì bắt đầu hứng lên phía dưới này.

Ôi hắn có thể lấy lý do gì để biện bạch nếu Seungyoon phát hiện nhỉ, không phải là tôi có ý gì bậy bạ với cậu đâu, tôi chẳng có đê hèn thế với một người đang ngủ, cậu biết đó, đây chỉ là một chút chuyện đàn ông buổi sáng thôi, nó không phải tôi đang nghĩ linh tinh gì về cậu hay kiểu thế-

"Chào." Một Seungyoon mở mắt hoàn toàn cắt ngang suy nghĩ hắn, và Mino suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi mình khi hắn cố đáp lại lời cậu, cũng là một câu xin chào buồn tẻ.

"Đ-đêm qua, cám ơn anh." Seungyoon nói, ngượng ngùng cúi đầu khi bắt gặp ánh mắt của hắn, cậu cũng bối rối không khác gì hắn với hai cái má đỏ lên như dâu tằm.

"À- ừm, không có gì đâu." Mino đáp, như thể hắn hoàn toàn vô tội không biết gì, và cũng chẳng liên quan gì đến mấy vết hôn xanh tím đầy trên người Seungyoon, trên cổ, trên vai, cả trên hai bên đùi, dù chỗ đấy là nơi bị hôn dày đặc nhất.

Nhưng thì hắn vô tội thật mà. Seunghoon bỏ thuốc, chứ không phải hắn.

"Và, ừ thì, mấy giờ rồi đấy nhỉ, tôi nghĩ mình nên rời đi-" Seungyoon cố mở lời, ánh mắt cậu đặt trên mọi thứ trừ cái mặt hắn khi cố ngồi dậy. Mino đã cố không để ý đến tinh dịch của hắn chảy dọc xuống một bên đùi thon thả quyến rũ của Seungyoon khi cậu đứng lên, và cúi xuống nhặt quần áo.

Mino không hiểu sao nhưng hắn đột nhiên thấy bóng lưng Seungyoon cô độc đến lạ thường, và hắn chợt nghĩ đến những ngày thứ bảy Seungyoon cứ vậy đến chỗ nhà hàng của hắn, gọi ít thức ăn rồi nhấm nháp, kể cả ngày thường, kể cả ngày lễ, ngày nào cũng đều cô độc một mình.

"Seungyoon."

Mino ngồi dậy, hắn mở lời khi thấy Seungyoon khoác áo sơ mi lên, sau khi lấy vội khăn giấy gần bên giường và lau đi những gì hắn để lại đêm qua.

Seungyoon chắc không nghĩ gì nhiều đâu nhỉ, thái độ hôm qua của cậu ấy cứ như đã quen với mấy việc này rồi. Có thể Seungyoon cũng là gay mà hắn không biết, nên cậu ta mới chủ động tiếp nhận Mino bằng cái kiểu như thế.

Bọn họ dù có thuốc hay không có thuốc, có tình cảm tác động hay không thì đêm qua cũng là một đêm mà ai cũng không muốn nhắc tới. Seungyoon có vẻ càng làm lơ, bằng chứng là vừa tỉnh dậy đã muốn rời đi. Cậu ấy chào hỏi chỉ để không khí bớt ngượng ngùng, dù gì hai người cũng là bạn suốt mấy năm.

Miệng Mino đột nhiên đắng chát khi Seungyoon mặc áo xong mà vẫn chẳng may mảy để ý hắn. Khiến cho hắn nảy ra một linh cảm cực xấu, chuyện bọn họ chẳng lẽ đến đây là kết thúc, kết thúc trước khi có gì đó kịp nảy nở và bắt đầu.

"Cậu có thể dùng nhà tắm, không cần phải đi nhanh vậy đâu, trời vẫn còn rất sớm." Hắn đứng dậy khỏi giường, có một thoáng xấu hổ khi vơ đại một cái quần trong tủ để mặc lên, lời nói có chút gấp gáp bởi hắn sợ Seungyoon sẽ bỏ đi, bỏ lại hắn trong căn phòng ngập mùi tội lỗi này.

Hắn không muốn bọn họ chỉ có thế, chỉ có một đêm qua, hắn còn muốn có nhiều, nhiều đêm nữa với Seungyoon. Thậm chí không làm gì cũng được, thử nghĩ coi nếu hôm qua Seunghoon không táy máy, hắn và Seungyoon có phải đã có một buổi tiệc sinh nhật lãng mạn dưới ánh nến, xem ít phim rồi đi ngủ như trước giờ bọn họ vẫn làm không. Và biết đâu đấy tối hôm qua, Mino sẽ thử nắm tay cậu, vì thì ừ Seungyoon là người đầu tiên để ý đến sinh nhật hắn, cũng tận tay chọn cho hắn bánh kem. (Hãy tạm bỏ qua món quà kỳ cục của Seunghoon, đó hoàn toàn là một lỗi khó tha thứ mà Mino thề, hắn sẽ xử lý Seunghoon sau).

"Không cần đâu. Tôi về nhà rồi tắm sau. Tôi không muốn làm phiền anh." Seungyoon nói, có gì đó hơi tổn thương và giận dỗi.

Mino nghĩ hẳn phải thế rồi, đó chắc chắn là cảm giác bị lừa dối, bị một người bạn chơi cùng suốt mấy năm lừa gạt và lợi dụng, nếu là hắn hắn sẽ chẳng để yên rồi lặng lẽ rời đi như Seungyoon.

"Seungyoon, để tôi-"

"Anh đứng yên đó, tôi bây giờ muốn về."

"Seungyoon-"

"Đừng nói, hiện tại tôi không có tâm trạng nghe." Seungyoon đột ngột gắt lên, để Mino nhận ra đây là lần đầu tiên, suốt bao nhiêu năm quen biết, đây là lần đầu tiên Seungyoon làm thế.

Mino cảm thấy đau lòng, hắn không hiểu cái gì đã nhập vào hắn nhưng chân hắn tự bước về phía trước và hắn nắm lấy cánh tay cậu, mặc cậu hờn giận hay giãy dụa không muốn nhìn hắn. Hắn càng giữ chặt Seungyoon, kéo cằm cậu qua để Seungyoon giờ đây hoàn toàn nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn thấy mắt cậu đỏ, và long lanh nước, không phải như cách chúng lấp lánh tối qua khi thuốc ngấm vào người cậu, đây là Seungyoon muốn khóc sao. Vì sao phải khóc chứ, cậu ấy có thể đánh hắn, mắng hắn, khiển trách nặng nề hoặc là đâm đơn kiện, Mino sẽ chịu tất, hắn sẽ chịu tất cả trách nhiệm. Thà là Seungyoon cứ như thế, chứ đứng trước mặt hắn mà rơi nước mắt, Mino chịu không nổi.

"Anh-"

"Seungyoon, nghe tôi nói này, tôi không biết là trong lòng cậu đang nghĩ cái gì, nhưng thực sự ngày hôm qua không phải tôi làm. Tôi có thể giải thích, tôi cũng có bằng chứng để giải thích, nhưng nếu cậu không tin, muốn kiện tôi ra tòa thì cũng được, tôi sẽ chịu hết trách nhiệm."

Có thể một giây trước Seungyoon đã tức giận, cậu giận đến rơi nước mắt, nhưng có thể một giây sau Seungyoon đã bị ánh mắt thành thật của hắn làm cho sững cả người, chỉ có thể đứng yên nhìn hắn.

"Bởi vì tôi thích cậu."

Rốt cuộc lời hắn giấu suốt mấy năm cũng nói ra được, và hắn đứng đó đợi, đợi thật lâu, đợi Seungyoon bảo hắn nói dối, hoặc cho hắn một cái tát, nhưng Seungyoon chỉ đứng yên, lặng lẽ cúi đầu.

"Anh nói thật không?"

Seungyoon mở lời, có một chút ngây ngô sinh cho hắn ảo giác là thanh niên trước mặt chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, rất dễ bị lừa gạt. Seungyoon không nhìn hắn mà chỉ buông một câu đầy chờ mong, như thể chỉ cần hắn nói ra thì Seungyoon sẽ tin.

"Thật. Tôi thích cậu, từ hai năm trước rồi." Không phải đâu, là ba năm trước mới đúng, nhưng phải một năm sau Mino mới nhận ra mình thích cái người này tới mức nào.

"Vậy tôi hỏi thêm một câu... anh thực sự không bỏ thuốc tôi... phải không."

"Không phải, tôi có thể cho cậu xem bằng chứng, ở đây có tin nhắn-"

Trước khi Mino có thể cầm tới cái điện thoại lăn lóc đâu đó trên giường, thì cổ tay hắn đã bị nắm lại.

"Không cần đâu. Tôi tin anh."

Seungyoon mở miệng nói câu tiếp theo, những ngón tay xinh đẹp của cậu xoa xoa trên gáy cổ, rất ngượng ngùng.

"Thật ra là... hôm qua, tôi cũng vì đó là anh, nên mới..."

Mino nuốt xuống, và cố không nghĩ linh tinh khi mấy hồi ức tối qua lại tràn về đầy trong đầu hắn, như là cái người kia đã đẹp thế nào, gợi cảm thế nào, mê người thế nào, khi mà khóe môi căng mọng quyến rũ kia không ngừng gọi tên hắn.

Mà khoan, ý là Seungyoon có phải... cũng thích hắn không?

Seungyoon có vẻ nói tiếp không được, hắn thì muốn hỏi dồn, nhưng vừa định mở miệng thì vài âm òng ọc trong bụng hắn đã chạy ngang hai người, khiến Mino xấu hổ đến muốn độn thổ.

Ôi khỉ mẹ tối hôm qua hắn còn chưa kịp ăn cái thì đã lâm trận làm tới làm lui. Hắn cho rằng nếu mà muốn nói gì tiếp nữa, thì Seungyoon phải đợi hắn tống ít nhất ba miếng bánh mì trét bơ và mật ong vào mồm, và đừng quên một ly sữa, Mino thích uống sữa vào buổi sáng thay vì café.

Đột nhiên Mino nghĩ hắn cũng sẽ cần biết nhiều hơn về Seungyoon, về cái người đang đứng trước mặt hắn đây, cũng đang bối rối vì tiếng kêu trong bụng hắn hệt như chính Mino. Hắn muốn biết buổi sáng cậu ăn thế nào, và buổi trưa thế nào, và tối ăn thế nào, ấy là những ngày thường nhật chứ không phải những thứ bảy đến nhà hàng một mình và cô độc với cái bóng của chính mình. Không chỉ thế hắn còn muốn biết Seungyoon sẽ trông ra sao khi vừa tắm xong, đáng yêu kiểu gì lúc buồn ngủ. Không phải những đêm cùng xem phim hắn không từng thấy qua, nhưng ấy là một Seungyoon có thêm một tầng phòng bị với hắn, như những người người bạn, chứ không phải một Seungyoon thường nhật, cái người sẽ chịu nán lại giường đợi hắn bưng bữa sáng lên, thay vì vội vã rời đi vào những sáng kế tiếp, hoặc chịu khó đắp chung một cái chăn với hắn, thay vì lăn một mình trên cái giường ngoại cỡ lạnh lẽo của Mino. Mino nghĩ hắn nên dẹp đi những ngày sống cô độc để mà gánh thêm một cái gánh nho nhỏ trên vai, ý hắn là, trách nhiệm ấy, hắn muốn chịu trách nhiệm với Seungyoon, dù thế nào đi chăng nữa.

"Ờm, tôi nghĩ là, cậu biết đó, tôi sẽ ra ngoài và chuẩn bị cái gì đó cho bữa sáng, trong lúc, ừm, cậu tắm rửa." Hắn gãi đầu và nhìn đi chỗ khác, cố lục trong đám từ vựng vô nghĩa trong đầu. "Nếu cậu không chê thì, tôi có một ít quần áo sạch để thay, và quần-ý tôi là tôi có vài cái quần lót mới mà tôi không ngại nếu cậu muốn mượn, tôi chưa đụng qua chúng bao giờ đâu, mới tinh vẫn còn mác ấy-"

"Được rồi, Mino, được rồi."

Seungyoon nhìn hắn, rồi nở nụ cười đầu tiên suốt từ nãy đến giờ, và Mino đột nhiên cảm thấy hắn mới ngu ngốc làm sao.

Thì ừ hắn có bao giờ không ngốc, ngốc nên dễ dàng rơi vào bẫy của Seunghoon mà chẳng nghi ngờ gì. Và Seunghoon đã nói sao chứ, khỏi cần nói cám ơn hả? Mino còn bình tĩnh và chưa đấm vào mặt ảnh là may đấy, chơi một cái trò mạo hiểm như thế, cái trò đủ ngu để đưa cả hai vào tù.

Nhưng thì ít nhất, nhờ cái trò này Mino đã có một đêm đáng nhớ, và Seungyoon, Mino nghĩ, thầm mỉm cười khi phết bơ lên bánh và chuẩn bị một ít salad buổi sáng.

Chút nữa khi gặp Seunghoon, hắn sẽ mắng ít hơn và khiển trách ít hơn, nhưng chắc chắn sẽ không để buổi sáng của Seunghoon trôi qua dễ dàng, hắn cá là hắn có hàng tá việc để nhờ và sai khiến Seunghoon một cách hoàn toàn hợp pháp, khi mà bếp trưởng của cái nhà hàng đó là hắn, không phải Seunghoon.

Mino chắc mẩm là như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store