ZingTruyen.Store

Minyeon Me Diep Tinh Nhan Chien

Cách lớp thủy tinh, nhìn Jiyeon trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, Hyomin cảm thấy cả người cô cũng bể nát, không chỉ có cả khuôn mặt Jiyeon bị băng vải bao quanh, còn có một cái chân bị treo lên, tay lộ ở bên ngoài cũng bị quấn băng vải. Cả người giống như một cái xác ướp. Hyomin không dám nghĩ tới lần này Jiyeon bị thương rất nhiều nghiêm trọng. Cô cảm thấy cả người cô đều đang run rẩy, người nằm kia, là người yêu dáng dấp vô cùng yêu mị của cô sao? Ngoài dụng cụ thở oxi chỉ còn dư lại một đôi mắt đóng chặt, cơ bản đã không nhận ra đó là Jiyeon...

Hyomin cách lớp thủy tinh suy nghĩ muốn chạm tới Jiyeon, nhưng mà, lại cảm thấy khoảng cách thật là xa xôi, cô xoay người quay đầu hướng bác sĩ Jeon đứng bên cạnh cùng Soyeon nói:

"Để cho tôi đi vào với cô ấy"

Không có chút do dự nào, không có bất kỳ bối rối, cô chỉ muốn đi vào với cô ấy, cô không muốn Jiyeon một mình cô đơn nằm ở nơi đó.

Soyeon nhìn Hyomin một cái, sau đó hướng bác sĩ Jeon bên cạnh gật đầu một cái, cô biết lúc này Jiyeon cần nhất chính là Hyomin ở bên người. Mặc dù nói tính mạng đã không còn nguy hiểm, nhưng mà vẫn rất khiến cho người ta lo lắng. Soyeon khẽ cắn răng, chuyện này, cô nhất định phải tra rõ.

Hyomin đổi y phục tiến vào bên trong phòng bệnh, dưới chân cô như có ngàn cân nặng, dùng khí lực rất lớn mới đi đến mép giường của Jiyeon. Nhìn người trên giường, Hyomin đưa tay muốn đụng chạm Jiyeon, nhưng mà lại không dám đụng vào, trong lòng đã đau đớn vạn phần. Cô vẫn không dám tin tưởng, người nằm ở trên giường này, chính là người yêu mình. Hyomin kéo cái ghế tới một bên, ngồi ở bên người Jiyeon, thận trọng nắm tay của Jiyeon, đặt ở trên mặt mình, nước mắt, trong nháy mắt liền chảy xuống. Chẳng qua là, cô không dám lên tiếng khóc, chẳng qua là mặc cho nước mắt yên lặng chảy xuống.

Phòng bệnh an tĩnh tới mức trừ tiếng vang dụng cụ cũng không có tiếng động khác, Hyomin cứ như vậy cảm thụ nhiệt độ của Jiyeon truyền tới qua lớp băng vải. Đột nhiên, trong lòng cô đập mạnh một cái, giật mình nhìn người không nhúc nhích trên giường bệnh, lại nhìn Soyeon bên ngoài phòng bệnh, trong nháy mắt có chút ý tưởng chạy đến trong đầu của cô. Hyomin từ từ để tay của Jiyeon xuống, đứng lên, cúi người nhìn Jiyeon bị băng bó thành xác ướp kia, chân mày không khỏi nhăn lại, trong lòng nhất thời bách chuyển thiên hồi. Hyomin lại ngồi xuống, cầm tay của Jiyeon lần nữa, an tĩnh nhìn Jiyeon. Cô biết lúc này một số người đã tới bên ngoài, cũng cách lớp thủy tinh nhìn bên trong, những người đó đều là người cô không quen biết, nhưng mà cô biết phải là người của Park gia.

Hyomin nhìn thần sắc Soyeon ngưng trọng cùng những người đó nói chuyện với nhau ở bên ngoài, cô không nghe được người bên ngoài đang nói chuyện gì, đại khái là đàm luận bệnh tình của Jiyeon, nhưng mà từ vẻ mặt Soyeon, cô nhìn ra Soyeon rất tức giận. Chân mày Hyomin không khỏi lại nhíu chặt hơn một ít. Hyomin cũng tạm thời không muốn để ý tới chuyện bên ngoài, chẳng qua là nhìn người trên giường bệnh, trong lòng suy nghĩ những chuyện không nghĩ ra kia, bây giờ, chuyện có chút mơ hồ khó hiểu.

Bên ngoài phòng bệnh, Soyeon ngưng trọng nhìn người phía sau chạy tới, thân thích của Park gia, cha con Choi Kang và Choi Wook, còn có Park Joo, anh họ của cô, một ít cán bộ cấp cao của công ty, còn có đội trưởng Joon của đội cảnh sát hình sự. Cha của Choi Kang là anh em khác họ của ông nội Park, Choi gia luôn làm việc cho Park gia. Park Joo là cháu trai của em họ ông nội Park, bây giờ cha con Choi Kang cùng Park Joo đều là cán bộ cấp cao của JD, coi như là trong tay có quyền cao. Mà đội trưởng Joon có quan hệ rất sâu xa với Park gia, là trưởng bối nhìn Jiyeon cùng Soyeon lớn lên. Bây giờ cha con Choi gia ở công ty cầm quyền càng ngày càng nặng, nhưng là một mực bị Jiyeon đè ép, trong lòng Soyeon hiểu, vào lúc này hai cha con kia tới là mèo khóc chuột. Chẳng qua là, bây giờ cô không có chút chứng cớ nào, cái gì cũng không làm được, nhưng mà lại không che giấu được tức giận trong lòng.

"Soyeon, Jiyeon thế nào?"

Người hỏi chính là đội trưởng Joon, ông nhìn thấu tâm tình Soyeon tựa hồ có chút không ổn định, tựa hồ đối với cha con Choi gia bên cạnh như hổ rình mồi. Nhưng mà bây giờ là không phải thời điểm để cho Soyeon nổi giận.

"Chị ấy phúc lớn mạng lớn, tạm thời tính mạng không còn nguy hiểm, chẳng qua là còn là hôn mê bất tỉnh. Chú Joon..."

Soyeon cắn răng nói, lời này cô nói là cho đội trưởng Joon nghe, nhưng cũng là nói cho cha con Choi gia còn có Park Joo nghe. Một tiếng kêu phía sau kia vốn là Soyeon muốn đội trưởng Joon giúp cô chuyện của Jiyeon, nhưng mà đến khóe miệng, lại cứng rắn nuốt trở về. Bây giờ cô không thể nói những chuyện này, cô là Nhị tiểu thư không để ý tới thế sự của Park gia....

"Không sao thì tốt, Jiyeon sẽ tỉnh lại, cháu cũng không cần quá lo lắng, phải chiếu cố mình thật tốt, cô chú đã lớn tuổi, ba mẹ cháu lại không có ở đây, cháu phải ổn định, biết không? Có gì cần tìm chú Joon, chú Joon là nhìn các cháu lớn lên, bây giờ Jiyeon thành như vậy, chú cũng rất lo lắng"

Đội trưởng Joon nghiêm túc nói. Soyeon gật đầu một cái, sau đó đem tất cả nước mắt cùng tức giận cũng nhịn lại, hướng về phía cha con Choi gia cùng Park Joo, còn có người của công ty nói:

"Chú Choi, anh Wook, anh họ, bây giờ chị em thành cái bộ dáng này, chuyện của công ty làm phiền mấy người. Xin mọi người tạm thời giúp chị ấy xử lý công ty thật tốt, Park gia chúng ta không thể bởi vì chị ấy đã xảy ra chuyện mà gục xuống. Soyeon ở đây nhờ cậy chú cùng các anh, cũng hy vọng chú Choi nói với các chú bác khác trong công ty, để cho bọn họ cùng nhau quản lý tốt công ty, bảo đảm công ty hoạt động bình thường cho đến khi chị ấy tỉnh lại"

Soyeon khẩn thiết nói, sau đó, nước mắt liền chảy xuống. Park Joo tiến lên một bước đỡ Soyeon, nói:

"Soyeon, em yên tâm đi, có anh họ ở đây, nhất định sẽ giúp chị Jiyeon quản lý công ty thật tốt, cho đến khi chị Jiyeon tỉnh lại"

"Nhị tiểu thư đừng như vậy, chúng tôi nhất định sẽ kinh doanh công ty thật tốt, xin Nhị tiểu thư yên tâm, Đại tiểu thư sẽ không có chuyện gì"

Choi Kang cũng bảo đảm.

Soyeon gật đầu một cái, nói:

"Bây giờ chị không sao, có chị Hyomin ở bên trong chăm sóc, chuyện của công ty quan trọng nhất, chú Choi, mọi người về công ty trước đi, nếu như chị ấy tỉnh, cháu sẽ thông báo mọi người"

"Cái này... được rồi, Nhị tiểu thư, cô bảo trọng, có cái gì liền gọi điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi về công ty trước"

Choi Kang cũng không nói thêm cái gì, cùng con trai của mình mang theo người của công ty rời đi. Park Joo vốn định ở lại cùng Soyeon, nhưng mà Soyeon để cho hắn trở về công ty, bây giờ Jiyeon ở trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, cũng không cần hắn tới chăm sóc, cũng liền đi theo cha con Choi gia trở về công ty. Cũng là một bước lại quay đầu, nhìn dáng vẻ Soyeon thương tâm lo lắng, trong lòng không chịu được.

"Soyeon, khổ cực cháu"

Đội trưởng Joon vỗ vỗ bả vai Soyeon sau khi những người khác rời đi. Biểu hiện mới vừa của Soyeon  ông cũng nhìn trong mắt, Jiyeon biến thành cái bộ dáng này, lo lắng nhất phải là Soyeon. Ông nhìn hai chị em Park gia từ nhỏ tới lớn lên, tình cảm hai chị em vẫn luôn rất tốt. Jiyeon rất bảo hộ Soyeon, cho dù mình phải gánh vác toàn bộ sản nghiệp Park gia cũng không để cho Soyeon khổ cực nửa phần. Hôm nay... hôm nay, sợ là Soyeon cũng không thể tiêu dao sinh sống.

"Chú Joon, Soyeon có chuyện nhờ chú giúp một tay"

Soyeon lau đi nước mắt, ánh mắt lộ ra phẫn nộ. Bây giờ cô không thể đánh rắn động cỏ, cho nên, cô nhất định phải để cho tất cả mọi người cảm thấy cô còn là Nhị tiểu thư Park gia không để ý mọi chuyện kia. Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho những người hại chị cô kia buông lỏng cảnh giác, lộ ra cái đuôi hồ ly.

"Chú nhìn các cháu lớn lên, có cái gì cứ việc nói thẳng đi"

Đội trưởng Joon nhìn hai người bên trong phòng bệnh, nói. Soyeon không kêu ông trở về, ông cũng biết Soyeon là có chuyện muốn đơn độc nói với mình, hơn nữa, phải là liên quan tới chuyện của Jiyeon. Mới vừa rồi ông đã nhìn ra Soyeon đối với cha con Choi gia thù hận, nhưng mà ngay sau đó thái độ Soyeon càng làm cho trong lòng ông nổi lên nghi ngờ. Cho nên, ông chờ, chờ Soyeon nói với ông.

"Theo lời người cứu chị ấy về nói, chị ấy là bởi vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn bị thương, nhưng mà chị ấy luôn luôn lái xe cẩn thận, hơn nữa, tại sao chị ấy không có chuyện gì lại sẽ đi tới nơi vắng vẻ như vậy? Chỗ kia căn bản cũng không có nhiều xe đi qua, làm sao chị ấy sẽ bởi vì vội né tránh mà đụng vào hàng rào bên cạnh khiến cho lật xe? Chú Joon, cháu hoài nghi có người cố ý an bài tai nạn xe cộ này. Chú, cháu hy vọng chú có thể sử dụng chức vụ của chú giúp cháu điều tra chiếc xe kia của chị một chút, cháu hoài xe của chị ấy bị người khác động tay chân"

Soyeon vừa nói, vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng. Khi cô nghe thủ hạ nói, cô liền có những hoài nghi này, Jiyeon rời đi từ công ty, tại sao phải đi khu vực xa như vậy? Hết thảy cũng quá không hợp với lẽ thường. Cho nên, Soyeon kết luận trong này nhất định có kỳ quái. Cô không tiện ra mặt đi thăm dò những thứ này, cho nên chỉ có thể nhờ cậy đội trưởng Joon, đội trưởng Joon còn là đáng giá cô tín nhiệm, bây giờ ba mẹ cô đều không ở nhà, nhưng đoán chừng cũng sắp trở lại rồi. Công ty có thể đợi ba cô trở lại dọn dẹp, nhưng mà chuyện tai nạn xe cộ của Jiyeon, nhất định phải lập tức tra rõ.

"Cháu đã có người hoài nghi?"

Vẻ mặt đội trưởng Joon cũng nghiêm trọng, quả nhiên là có chuyện, khó trách Soyeon muốn lưu lại một mình ông. Soyeon phân tích không khỏi có đạo lý, quả thật ông nên đi điều tra một cái, Jiyeon làm người thế nào ông còn là rõ ràng, quả thật Jiyeon luôn luôn cẩn thận không thể nào vô duyên vô cớ chạy đến nơi vắng vẻ như vậy, ở chỗ này lại gặp tai nạn xe cộ.

"Có, nhưng mà cháu không có chứng cớ. Chú Joon, tạm thời bây giờ chuyện gì cháu cũng không làm được, chuyện này liền nhờ cậy chú, chú âm thầm đi thăm dò là tốt rồi, thuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ"

Soyeon nhìn đội trưởng Joon, thận trọng dặn dò.

Đội trưởng Joon gật đầu một cái, ông biết nên làm như thế nào, mặc dù ông không đi làm ở JD, nhưng mà JD là tập đoàn lớn, bởi vì ông cùng Park gia có một ít quan hệ đặc thù, cho nên một ít chuyện của JD ông cũng rõ ràng. Park gia đến thế hệ này cũng chỉ có hai cô bé, mặc dù Jiyeon rất có khả năng, phát triển JD rất tốt, nhưng là một phụ nữ, cuối cùng sẽ bị người để ý, huống chi sản nghiệp Park gia lớn như vậy.

Đội trưởng Joon đối với Soyeon không khỏi có cái nhìn khác, ở trong mắt người khác, Nhị tiểu thư Park gia là một tiểu thư nhà giàu vô dụng núp dưới cánh chim của Đại tiểu thư Park gia, một người không biết làm gì. Nhưng mà, qua phân tích mới vừa rồi của Soyeon, đội trưởng Joon biết, thật ra thì Soyeon cũng không phải như người ngoài thấy như vậy, tâm cơ Soyeon cũng không kém Jiyeon.

"Soyeon, chính cháu cũng phải cẩn thận, chú nghĩ nếu thật như lời cháu nói như vậy, có thể cháu cũng sẽ có nguy hiểm, có muốn chú phái người tới bảo vệ cháu hay không?"

Đội trưởng Joon lo lắng nhìn về phía Soyeon. Soyeon kéo một nụ cười, nói.

"Không cần, chú Joon, Soyeon có thể tự chăm sóc tốt bản thân, hơn nữa, ở trong mắt người khác, cháu là một Nhị tiểu thư vô dụng, sẽ không có chuyện gì. Chú Joon yên tâm đi, nếu như chú Joon phái người tới bảo vệ cháu, sẽ khiến những người đó nổi lên nghi ngờ"

Đội trưởng Joon vỗ vỗ bả vai Soyeon lần nữa, sau đó nhìn Jiyeon trong phòng bệnh, trong lòng bất giác có chút an ủi, hai đứa trẻ này, thật ra thì không phải là người nào cũng có thể bắt nạt, ông tin tưởng năng lực của các cô.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store