ZingTruyen.Store

Minyeon Chung Ta La Mot Cap Troi Sinh

Hyomin bị tên này làm cho cảm động rồi. Mặc dù không phải cầu hôn lãng mạn, không có pháo hoa rực rỡ, không có du thuyền sang trọng, chỉ là một bản hiệp ước quyền lợi đơn thuần, nhưng lại là mang theo chân thành cùng nỗ lực. Hyomin liền ở trong lòng Jiyeon thút thít, hai mắt đỏ như mắt thỏ.

''Khóc cái gì, đừng khóc, tuần sau, chúng ta đi Mỹ làm lễ cưới''

Jiyeon đẩy nàng ra, lấy khăn tay lau nước mắt, còn nhân tiện đeo vào tay nàng một chiếc nhẫn. Hyomin lại giở chứng, vùng vằng không tha.

''Ai đồng ý làm vợ em chứ? Cũng không có cầu hôn với chị...''

Jiyeon chật lắm mới đeo nhẫn vào tay nàng, thành công nhìn kết quả mình tạo ra.

''Thế chị muốn cầu hôn như thế nào? Em đều làm hết''

Hyomin trợn mắt bĩu môi, rõ ràng là việc này phải tự chủ trương, nói như thế này thành ra nàng yêu cầu, còn bày cách, làm sao mà gọi là cầu hôn được chứ? Khó có lúc Jiyeon khiến nàng cảm động như lúc này, bây giờ lại vì việc cầu hôn này mà làm nàng tức chết, rõ ràng là tên ngốc mà.

Hyomin đẩy Jiyeon ra không thèm quan tâm, đến bàn làm việc ngồi. Nhìn thái độ giận dỗi này Jiyeon cũng không biết làm sao, rõ ràng là mọi việc đều theo ý nàng, thế mà còn giận dỗi, cô đâu có làm gì sai?

Hai người chính là như vậy, bề ngoại thì kẻ lạnh lùng người thờ ơ, nhưng trong tình cảm cũng chỉ bình thường như bao người, có suy tính, có chút mâu thuẫn, có giận hờn đủ kiểu, lúc nào cũng ngu ngơ, ngốc nghếch khiến đối phương đều hết cách, chỉ là họ dường như đã quen với cách chung sống sinh động như thế rồi.

Bọn họ cũng không công khai tổ chức lễ cưới, cam kết cũng ký rồi, làm một buổi lễ nhỏ ở thánh đường, mời vợ chồng Qri, sẵn tiện mời luôn cái tên càn dỡ Eunjung. Lần này ai đó chỉnh tề hơn một chút, ôm vợ đẹp cười đến không thấy mặt trời.

Hyomin mặt một chiếc áo trắng cho chính tay cô thiết kế, tất nhiên là phô bày hết sự đẹp đẽ của bản thân. Buổi lễ rất nhanh kết thúc, dù sao Jiyeon cũng vừa tháo bột không bao lâu, đứng nhiều cũng không tiện. Thật sự chẳng ai ngờ hôn lễ của chủ tịch HD và trợ lý Park lại có thể lặng lẽ đến mức này.

Sau đó thì cuộc sống cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn chỉ là một luồng quay như vậy, Hyomin luôn là hình tượng nữ vương băng lãnh, nhà giàu độc thân hoàng kim trong mắt báo giới, nhưng vị nữ vương ấy vốn cũng không còn độc thân nữa, bên cạnh nàng luôn xuất hiện một bóng người cao gầy, đôi khi nghiêm túc đến khiến người ta phát bực, nhưng khi nàng làm nũng thì chỉ có thể tuân theo không sai.

Cuộc sống của họ cũng có những tranh cãi, nhưng đa phần đều do Hyomin giận dỗi trước, người nhận lỗi lại luôn là Jiyeon. Có đôi khi Eunjung thích người khác gặp họa cũng chăm chọc vài câu.

''Con mèo nhà cậu lại giở chứng, bao nhiêu năm nay cậu vẫn nhịn được, quả đúng là thánh nhân''

Jiyeon vẫn đang rầu rĩ vì chưa nghĩ ra cách làm cho công chúa vui lòng, thế nhưng cũng không tỏ vẻ gì trước mặt Eunjung, đầu vẫn cúi xuống nhìn văn kiện trong tay.

''Không gì là không nhịn được cả, để cô ấy không vui, thì tất nhiên là tôi sai rồi''

Eunjung thiếu chút té từ trên ghế sofa xuống, Jiyeon đúng là đã đến mức hết thuốc chữa rồi, lại còn bày ra cái vẻ mặt thản nhiên, nhưng mà cô thực sự là hết cách với cô ta. Lần nào cũng vậy, mỗi khi cô nổi hứng châm chọc, lại bị câu nói của Jiyeon làm nghẹn họng, đành giơ tay đầu hàng.

''Hai người đúng là trời sinh một cặp''

Jiyeon nhếch môi, ánh mắt đằng sau cặp kính lóe lên một tia sáng nhỏ.

''Quá khen, không tiễn''

Lại một lần nữa làm Eunjung tức đến muốn phun máu, vừa chặn họng vừa đuổi khách, chưa từng thấy ai ngang ngược như người này, à mà còn cô nàng nữ vương kia còn ngang ngược gắp vạn lần ấy chứ.

Jiyeon ở trong văn phòng nối máy nội bộ đến phòng chủ tịch. Thư ký đầu năm nay cũng thật khó sống, chủ tịch thì một mực không nhận điện thoại của trợ lý Park, nhưng cả công ty này ai chẳng biết, không thể đắc tội với chủ tịch, nhưng mà vị trợ lý Park này càng không thể đắc tội. Đang loay hoay chả biết làm sao thì đã nghe một giọng cười nhẹ.

''Không sao, để tôi trực tiếp qua đó''

Mười phút sau, trong văn phòng chủ tịch...

''Công chúa, em đã đem việc của tháng này giải quyết xong cả rồi. Chúng ta có thể đi Nam cực ngắm cực quang, thật sự rất đẹp...''

Hyomin bĩu môi, nhưng vẫn không tránh vòng tay của ai đó. Hiếm khi thấy Jiyeon có thể lãng mạn như vậy, lại còn ngắm cực quang nữa cơ. Vốn là nàng giận dỗi Jiyeon làm việc quá nhiều mà lơ là nàng, phải biết công việc của Jiyeon nàng cũng hiểu rõ lắm chứ, nhưng phụ nữ mà, một tháng là có vài ngày khó chịu trong người rồi. Huống chi công chúa được cưng chiều như Hyomin, thật sự là vô cùng khó chiều, lâu lâu lại thích chơi trò giận dỗi. Thật ra cô nàng cố tình làm như thế là muốn Jiyeon có thể nghỉ ngơi một chút, dù sao tiền cũng không thiếu, công việc thì lúc nào cũng phải làm, bán mạng như thế làm gì cơ chứ.

''Em yêu công việc hơn cả chị, bây giờ hối hận muộn rồi, sắp tới tuần lễ thời trang, chị không rảnh''

Thật sự là kiếm cớ, nàng lười biếng như thế, việc bỏ qua một vài tuần lễ thời trang không phải là chưa có đâu, chỉ là thích làm nũng một tí để được chiều chuộng mà thôi. Jiyeon thấy thế cũng chỉ cười.

''Ai nói chứ, yêu chị mới làm việc, không thì những thứ chị dùng, em làm sao mua nổi đây?''

Thái độ đưa đẩy nịnh bợ này cũng là tập dần thành quen, muốn thuần chủng mèo thì cũng phải có mánh khóe, mà Jiyeon chính là thiên tài học tập, việc nịnh vợ này, cũng là học đến thuần thục.

''Tha cho em một lần''

Hyomin nói xong hôn nhẹ vào môi Jiyeon. Thật ra giận dỗi cũng phải có chừng mực, coi như một chút thú vui trong cuộc sống thường ngày, thế nhưng Hyomin hiểu được cái gì gọi là vui quá hóa buồn, nên nàng cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi.

Jiyeon ôm Hyomin vào lòng, hưởng thụ hương thơm của nàng, nhẹ giọng nói.

''Lần đầu tiên em nghĩ Eunjung nói đúng, chúng ta chính là trời sinh một cặp''

Hyomin cười giòn tan, thì ra Jiyeon ngốc nghếch của cô có thể nói ra những từ sến súa như vậy, nhưng chính cô cũng rất vui vẻ mà nghe. Tiếng cười như ngưng kết từ hạnh phúc, đọng lại trên khuôn mặt của cả hai.

Bọn họ trải qua rất nhiều năm bên nhau, thói quen gì cũng biết hết. Cuộc sống lại bình thản qua ngày, thế nhưng lại đã trải qua những khoảnh khắc mất đi, nên có được dù là dung dị nhất cũng khiến họ trân trọng.

Hyomin hiểu được đạo lý này, cũng hiểu được tình yêu bao dung của Jiyeon, trong chừng mực của cô mà giận dỗi, nũng nịu, cùng quan tâm chăm sóc. Còn Jiyeon lại hiểu được những lo lắng được mất trong lòng Hyomin, quá khứ đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng nàng, có lẽ nàng cảm thấy hạnh phúc quá mong manh, cần phải giữ gìn như thủy tinh. Jiyeon cũng nương nhờ thời gian, mà làm phai nhạt cảm giác thiếu an toàn này của Hyomin, học cách dỗ dành nàng thật tốt. Hai người bọn họ, chính là từng ngày, từng ngày, học cách làm thế nào để trân trọng và yêu thương đối phương.



THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store