Minmi Broken Love
⁻✩⁻
tỉnh giấc sau một đêm dài lênh thênh, em như thói quen cũ là mò tay tìm kiếm người cạnh bên mà ôm ấp cho thỏa thích, nhưng bên cạnh chỉ là khoảng trống vô vọng, chẳng một ai nằm cạnh em như thuở đầu chuyện cũ, phòng ngủ trầm ấm chỉ còn thanh âm em thở dài âu sầu, không còn là câu chào cho ngày mới an nhiên, dường như mọi thứ đều biến mất, chỉ còn mỗi em với những mộng ức cũ mèm mà thôi
em cũng chấp nhận rằng kim minnie đã mất, mất sau một vụ tai nạn thương tâm
gian bếp nhỏ không còn đôi trẻ thường hay vui đùa, tâm trạng yên ắng trôi chầm chậm suốt hơn hai tuần, nhưng hôm nay thanh âm nấu ăn bên dưới có chút ồn ào, thứ nồi chảo va vào nhau, thêm cả hương thơm ngon lành từ món ăn nào đó được nấu chín tới, nhưng em không chú tâm cho lắm, em nghĩ rằng chắc người lớn đến đây rồi dọn dẹp nhà dùm em mà thôi, sau khi kim minnie rời đi, em cũng không còn tâm trạng nào mà bước vào bếp, vì chỉ cần em nhìn nó thật lâu, em sẽ có chút tiếc nuối, có chút đớn đau nào đó len lỏi trong tim, nhưng em vẫn không thể rơi nước mắt được, dù cố bao nhiêu cũng không thể nặn được thành một giọt
vừa lúc em bước xuống dưới nhà, theo thói quen là hỏi thăm bố mẹ mình trước, sau đó mắt nhắm mắt mở mà mò vào bên trong bếp, nơi mà em chưa dám bước chân vào dù là một lần ngắn ngủi, với dáng vẻ mơ màng, áo ngủ không gài đầy đủ làm cho bên cao bên thấp đã làm cho người đối diện lên tiếng trách em, nhẹ nhàng và đằm thắm
" miyeon à sao lại hậu đậu như thế này ? nút áo cũng chẳng gài đủ nữa cơ "
người con gái cao hơn em cả một cái đầu, mỉm cười nhìn em vụng về như thế, người dọn thức ăn ra bàn sau đó tự mình chỉn chu quần áo cho em, từ đầu đến cuối người chẳng có chút mạnh bạo nào, luôn luôn dịu dàng với em như thể em là đứa trẻ nhỏ, người biết tính em thường hay hậu đậu, mỗi sáng em đều luôn gài nút áo không theo hàng vì mắt còn chưa thể tỉnh giấc, nên lần nào người cũng hay chỉn chu cho em, ân cần bảo rằng ở nhà thì vẫn phải nên gọn gàng một tí, nhỡ như bạn bè hay người lớn sang chơi, nếu họ thấy em như thế thì sẽ cười em mấtem ngần ngơ một lúc, mùi hương hoa nhài từ người đối diện làm em chìm đắm, đã mất bao lâu rồi em mới được cảm nhận hơi ấm này bên mình, em cũng không nhớ rõ, từ khi ngày người rời đi, cuộc sống của em chỉ luân quanh là những chuyện bận rộn không rảnh rang, phóng viên luôn thường đuổi theo sau vụ tai nạn giao thông của người, họ tìm em, chỉ để muốn hỏi em về những thứ liên quan đến nạn nhân, và muốn em trở thành đề tài cho công việc của họ, em cũng không nhớ, mình đã phải chống đỡ bao nhiêu áp lực đến mức làm cho thân thể phờ phạc ra sao, em từng mong thanh âm người sẽ đến và an ủi em, hiện thực, người xuất hiện trước tầm nhìn em, làm cho bao mộng ức xoay về, quanh quẩn trong tâm trí em " minnie..là bạn sao ? "" ừm là mình, mình về thăm em "" nhưng.. "" hai tuần này mình phải nằm trên bàn phẫu thuật, dao kéo cứa vào da thịt làm mình đau lắm, họ còn nhốt tớ trong nhà xác suốt hai tuần trời, dù mình có bảo lạnh thì họ vẫn nhốt tớ bên trong đó, nhưng dường như họ không nhìn thấy mình, mình từng níu tay ông viện trưởng, nhưng ông ta không có cảm giác nào, em xem xem, thế gian này có quá tàn độc với mình không chứ "" họ tàn độc lắm, người mình thương phải chịu khổ nhiều rồi "" nhưng mà em, mình nghe thượng đế bảo, họ sẽ cho tớ thành người một hôm cho mình về dương gian thăm em, và sau này mình phải theo họ, đến một nơi không ai biết đến mình, em sẽ không thể tìm thấy mình, nhưng mình sẽ tìm thấy em, sẽ luôn ngóng trông em từng ngày trưởng thành "em nghe người bảo thế, nhưng trên gương mặt vẫn không thể rơi nỗi dù một giọt nước mắt, mà trong tâm can đang hoài hoài nức nở, nỗi đau đó sẽ nhầm nhò gì so với niềm khốn khổ mà kim minnie đang gồng gánh cho mình, bản thân người là một linh hồn vất vưởng, một lần may mắn được thượng đế ban cho lần cuối mà ngao du đất trời, sau cùng thì phải đến nơi khác, nơi mà người không còn cơ hội nào cho mình được nhìn ngắm em, lúc đó người chỉ là tro bụi nằm thênh thang giữa những cơn gió trời xuân, mặc em đơn côi bên dòng người vô tận, nếu như có chút bụi tiến vào mắt em, mong em đừng mắng thiên nhiên, mà đó là mình đang bên em, là thứ tro bụi bay lượn giữa trời, bảo vệ em bằng những gì mình có dẫu cho bản thân kim minnie có làm bằng da bằng thịt đi chăng thì cũng đau đến thấu xương, là một linh hồn nhỏ bé, nhìn người mình thương muốn khóc nhưng không thể khóc, hỏi rằng người có đau hay chăng, phải, là đau đến không tài nào thở nỗi " miyeonie, mong em hiểu, sau này mình có rời đi, mình vẫn bên em, vẫn là thứ tro bụi bay bên em mà bảo vệ cho em "người không cam lòng nhìn em thành ra dáng vẻ này, chỉ tiến lên hôn khẽ mái tóc em, khung cảnh trầm ấm như bao buổi hừng đông, nhưng hiện thực thì chỉ là một đoạn kí ức nhỏ em sẽ xem đây như là lần cuối trong đời, và rồi em phải tiếc nuối đem cất nó vào đống bừa bộn, thôi không nhớ về người thêm một lần sau, em hiểu, sẽ có ngày người đã an nhiên bên trời cao, còn em chắc là phải sống thật tốt, tốt luôn cho cả đời mà kim minnie em thương đang ngày đêm gầy dựng, em nhớ, những lời hứa mà người và em từng hẹn thề bên nhau, và em nhớ, ngày mà người rời đi, người đã nắm chặt lấy bàn tay em, hơi thở dần yếu người cũng không buông tay em, em nhớ, một loại tình yêu từ người dành cho em, là dù đứng trước giông tố cũng không ngã xuống, dù cho lơ lửng trên vách núi cũng không muốn buông thõngsau cùng, em thơm lên gò má người, nơi mà một vết sẹo dọc lướt qua chiếm hết khuôn mặt, nhưng dù ra sao thì người trong mắt em cũng đều luôn xinh xắn, chưa lần nào đáng phải bỏ đi cả⁻✩⁻
và em cùng người thưởng thức một bữa ăn thật thịnh soạn, cùng ra phòng khách mà xem phim tình cảm, em nằm gọn trong lòng người mà tận hưởng phút giây an bình trôi sang, tay người như thói quen cũ mà xoa xoa tóc em xong thì đến vai, làm em thỉnh thoảng rùng mình vì độ tinh nghịch từ người, theo phản xạ mà nằm gần hơn trong lòng người, không khí vì thế mà cũng không thể chen chân vào được, em thích cảm giác được nằm trong lòng người, như là được thế gian che chở mà không phải lo sầu, em muốn được huyên thuyên những câu chuyện em từng trải qua, như hai tuần nay người không bên em, đám phóng viên đã làm phiền em như thế nào, bằng những câu hỏi như tâm trạng, thái độ, suy nghĩ của em đang ra sao khi người không còn bên em, em đã suy sụp ra sao, nhưng sau cùng em vẫn không dám nói, nhìn người cười với em, em chẳng dám làm mất đi ánh cười rạng rỡ đấy
đến lúc trời chiều tà họ cùng nhau ra sau vườn, nơi có người từng vun vén trồng một ít hoa hướng dương, em dọn thêm một chiếc bàn nho nhỏ, làm một tách trà nóng nằm cạnh tách cà phê sữa ngọt dịu, em và người luyên thuyên về câu chuyện cũ, sau lần đầu chạm mặt trên tuyến phố, người đã dành trọn thời thanh xuân để mà theo đuổi em, hơn hai năm trời đều đặn luôn tặng sữa và bánh ngọt cho em, đến năm cuối trung học thì em mới đồng ý, chính thức thành đôi trước sự ngạc nhiên của đám bạnnhớ đến đây mà em chợt cười, hôm nào họ còn là đôi trẻ thường hay đến trường muộn mà cùng nhau chịu phạt ngoài hành lang, hiện thực họ đã trưởng thành, thành những con người sắp chạm ngưỡng ba mươi, nhưng họ vẫn còn có nhau như thế, có nhau cùng tổ chức một lễ đường thật rộng lớn, và sống chung một nhà trông hợp hòa hợp" minnie, em muốn ra biển chơi "" nhưng trời đã lạnh, đến biển chơi là không tốt cho sức khỏe của em đâu "và lúc trời tối dần, em cùng kim minnie dạo chơi vòng quanh, nơi biển xanh thoang thoảng trước mắt làm em vô cùng thích thú, lần đầu tiên sau hai tuần trời, em đã không còn thờ ơ với mọi thứ mà đang dần tươi cười nhiều hơn, em vẽ vời trên những hạt cát vàng, làm thành hình trái tim lớn ơi là lớn, khắc tên người và em nằm gọn trong đó, người đứng cạnh bên mà ngóng trông em thật lâu, không quên dặn dò em chơi cho có chừng mực, vì người lo nếu em không may mắc bệnh cảm, người sẽ không thể bên cạnh mà chăm sóc cho em, nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm cho kim minnie thêm tia đau lòngđến một lúc sau, em cảm thấy mình cũng có chút mệt nên đã mè nheo muốn được đối phương cõng, một đoạn đường không mấy gần nhà, nhưng người cũng gật gù mà thuận theo lời em muốn, đặt em trên tấm lưng này, kim minnie nhẹ bước từng bước, trên môi ngân nga bài ca mà em thường hay nghe lúc nhàm chán, đôi mắt em tròn xoe, em tưởng chừng người sẽ không nhớ đến thứ em thích, một thứ nhàm chán vô cùng, ai đâu rảnh rang mà bận tâm đến chúng làm chi, nhưng với kim minnie thì khác, lời nhạc lúc thăng lúc trầm, người đều ngân nga theo đúng nhịp điệu của nó " em muốn bên minnie mãi mãi "" mình đang bên em, hiện thực sẽ luôn như thế "" nhưng nhỡ ngày mai, không còn là chúng mình thì sao "" đành hẹn nhau vào kiếp luân hồi, ở một cuộc đời khác, chúng mình sẽ lại gặp nhau "nơi mà chúng mình không ai phải đau thương, nơi chỉ còn hai chúng mình mà thôi " chúng mình sẽ có thể gặp nhau, nhưng nếu không nên duyên vào đời này, chúng mình sẽ nên duyên vào đời sau, chỉ cần chúng mình còn sống, chỉ cần nơi nào có em, mình luôn muốn cạnh bên em "trong tâm thư mà kim minnie tự mình viết, người muốn " cùng em chung một hiên nhà mái che làm bằng gỗ thông, không gian trầm luân với những cảnh vật cứ đến và đi, nhưng mình chỉ muốn một đời gần đối phương, huyên thuyên thật nhiều chuyện xưa cũ với bàn nhỏ là tách trà nóng thêm phần bánh ngọt,ngắm nhìn đàn con thơ nô đùa dưới cánh đồng lúa, nhìn những cánh diều đủ dạng bay lượn trên bầu trời xanh " - những thứ người từng mong ước, người muốn đọc cho em nghe vào ngày trọng đại, khi mà có thể công khai tình cảm của mình trước bàn dân thiên hạ, thế mà chầm chậm một bước, em lỡ lầm làm vụt mất người em thương, thế là ước muốn người mong tan thành mây khói, không thể thực hiện cũng không thể thành hiện thực người đưa em trên một đoạn đường dài, trời cũng hơn mười giờ đêm, tuyết rơi ngày càng nhiều bao phủ cả đoạn đường, em siết chặt đôi vai người, khẽ thì thầm" nếu lần đó, em đừng vì ham muốn mà đòi hỏi bạn mua cho em món kẹo bông bên đường, chắc chắc bạn sẽ không rời xa em phải không ? em từng hỏi mình như thế, em thật đáng chết "" đừng nói mình như thế, con người có số thì phải đến lúc mà đi thôi, không phải lỗi của em, em không sai, em chưa lần nào sai cả "" nhưng.. "" đừng nhắc đến chúng, mau về nhà thôi, em muốn mình ôm không nào ? "" em muốn bạn ôm em, em nhớ bạn nhiều lắm "em đã quen với cảm giác này, chỉ cần thiếu hơi ấm của kim minnie thì em luôn thấy khó chịu, và người cũng có phép thần kỳ rất đặc biệt, mỗi khi người dang tay đón em vào lòng, em đều thấy an tâm, chưa lần nào lắng lo cho những thứ mai sau, hiện thực người đã quay về bên em, giường rộng không còn em một mình đơn độc, lời chúc ngủ ngon vẫn vang âm, đánh dấu cho sự đổi mới sau hai tuần trầm lặng nhưng em vẫn mãi là không thể chợp mắt" sao không ngủ ? em không ngủ được sao ? "" không phải..em lo là minnie sẽ rời xa em "" không sao, mình vẫn nơi này bên em cơ mà "em vẫn không an tâm, nằm gọn trong lòng người nhưng tay luôn nắm chặt vạt áo đối phương, cứ vờ tin rằng người sẽ không nhẫn tâm đến mức mà một mạch rời xa em, nhưng trong thâm tâm thì không, em rất sợ là đằng khácđồng hồ điểm đến một giờ ba mươi sáng, em vô tình ngủ quên, và người vẫn cạnh bên mà ôm lấy em⁻✩⁻
sáng sớm tinh mơ, em thức giấc trong cơn mơ màng, mùi thuốc sát trùng làm em có chút không quen, rõ ràng em đang ở nhà cơ mà, nơi mà người em thương đang quan tâm lắng lo cho em, sao bỗng dưng em một mình nơi này, trên tay còn là kim tiêm vào thứ nước biển, em có chút khó chịu
và khoảng một lúc nào đó, em mới nhận thức được toàn bộ câu chuyện, em mới ngờ ngợ được rằng ngày mà mình cùng người em thương được lần cuối hạnh phúc hoàn toàn là một giấc mộng hão huyền, hoàn toàn không có thật
cho miyeon lần đó không may ngất trên đường, được chàng trai nào đó đưa vào bệnh viện, vì do thiếu chất thêm cả tâm lý em đang nặng nề trong công việc, thành ra em đã hôn mê suốt hai tuần trời, trong khoảng khắc đó em mơ thấy nhiều thứ, em mơ khi em còn nhỏ thì được gia đình yêu thương, lớn lên em gặp được nàng thơ, nàng sủng ái em hết lòng, nhưng rồi không thể cùng nhau, mất nhau trong phút giây bất cẩncho miyeon nhớ rất rõ, cái rời đi của kim minnie hoàn toàn là do em, nếu như em không vì chiếc kẹo bông làm cho thu hút tầm nhìn, tất nhiên em sẽ không đòi hỏi người, và người cũng sẽ không vì chiều em mà bước sang đường, cuối cùng thì nằm bê bết trên vũng máu tươi, em ân hận bản thân em, thậm chí nỗi đau của em lớn đến nỗi, em chẳng thể rơi được dù một giọt nước mắt " vận tốc rơi của tuyết mình còn có thể bắt được trong tầm tay, thế mà mình bất cẩn một chút, người mình yêu vừa bước khỏi mình hai bước, mình không thể bắt được, cuối cùng người mình yêu nằm gọn một nơi xa xôi, hoàn toàn không thể quay về bên mình "sau vạn lần thờ ơ, cho miyeon cũng đã nhận thấy được niềm đau len lỏi trong tiềm thức mìnhtrời đông đến rồi đi, tình chúng mình cũng không thể tồn tạilần đầu, cho miyeon rơi nước mắt, khóc đến tan thươngBạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store