ZingTruyen.Store

Minh Nguyệt

Chương 47: Mộ Ngôn

Ngoctamtanghoa

Náo loạn một hồi cũng đến được nơi cần tới, Sở Ngọc trước đem thiếu niên kia thả xuống rồi bắt đầu xem xét xung quanh. Hiện tại đã qua vài ngày, vết máu cũng đã khô lại thành từng đoàn đỏ sẫm trên mặt đất. Dựa theo diện tích phân bố có thể đoán được trước đó nơi này ít nhất cũng có gần cả năm mươi, sáu mươi người chết, số lượng này tuyệt đối không thể tính là nhỏ.

Thiếu niên dường như cũng đoán ra được chuyện này, trên gương mặt thanh tú không giấu được nét kinh hoàng.

" Đây thật sự là do con người làm ra sao?", hắn không nhịn được buột miệng thốt ra.

" Là người hay là quỷ vốn dĩ đã rất rõ ràng? Huống hồ nếu thật sự làm ra những việc này thì gã cũng không thể tính là con người nữa rồi.", Sở Ngọc thở dài nói.

Thiếu niên kia không nói gì nữa, khẽ gật đầu xem như đồng ý.

Sau khi kiểm tra tỉ mỉ hai người cũng bắt đầu xuống núi, trên đường đi cả hai đều im lặng không nói gì, không khí trầm mặc lại có chút quỷ dị.

.....................


Sở Ngọc vừa về tới thôn Lan Hạ liền nhìn thấy Mạnh thúc đang đứng trước cửa thôn đi qua đi lại, thi thoảng còn nhìn về hướng núi Nam, có lẽ là đang đợi y xuống núi.

" Mạnh thúc", Sở Ngọc gọi một tiếng.

Mạnh thúc nghe thấy tiếng y giật mình quay lại, ngay sau đó trên gương mặt liền hiện lên sự mừng rỡ, ông bước nhanh lại, quan sát Sở Ngọc từ trên xuống dưới thấy y không bị thương liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới chú ý đến thiếu niên bên cạnh y, hỏi:" Vị này là..........."

Sở Ngọc định giới thiệu hắn thì mới nhớ ra mình còn chưa hỏi tên người ta liền có chút xấu hổ mà nhìn thiếu niên kia, may mà hắn có vẻ nhận ra được sự bối rối của y, vội chắp tay hành lễ, cười nói:" Vãn bối Mộ Ngôn, bởi vì án mạng ở thôn mà đến, quấy rầy rồi."

Mạnh thúc vội chắp tay đáp lễ rồi nói:" Không phiền, không phiền, thì ra là bằng hữu của Sở Ngọc công tử, không thể tiếp đón từ xa, mong ngài thứ lỗi."

Mộ Ngôn cười cười nói vài câu với Mạnh thúc, sau đó Mạnh thúc dẫn bọn họ đến một gian nhà rồi hơi xấu hổ nói:" Ta không biết Mộ Ngôn công tử sẽ đến nên chỉ chuẩn bị một gian phòng, ngài đợi một chút để ta cho người sắp xếp thêm."

Sở Ngọc lắc đầu nói:" Bọn ta đều là nam nhân cả, ở chung một chỗ cũng không mất mát gì, không cần phiền phức như vậy."

Mộ Ngôn cũng cười nói:" Xác thật không có vấn đề gì, làm phiền Mạnh thúc chuẩn bị nơi ở giúp chúng ta rồi."

Mạnh thúc vội xua tay, dặn dò bọn họ có gì cần thì cứ đến ngôi nhà cách đó không xa tìm ông rồi quay về.

Sở Ngọc đẩy cửa bước vào, ngôi nhà này có vẻ được xây đã khá lâu nhưng vẫn còn rất tốt, bên trong rất sạch sẽ, có một chiếc giường và vài vật dụng cần thiết khác, có lẽ là nơi được xây dành riêng để tiếp khách trong thôn.

Chạy qua chạy lại cả một ngày có chút mệt mỏi, Sở Ngọc liền bước tới tháo giày nằm ngã ra giường, Mộ Ngôn nhìn y trong đôi mắt thoáng lên sự ngạc nhiên sau đó cười nói:" Ngươi cũng thật tùy tiện."

" Hết cách, ta sắp bị hành cho mệt chết rồi.", Sở Ngọc nửa đùa nửa thật nói.

" Vất vả cho ngươi rồi", Mộ Ngôn cũng cười nói, hắn bước đến ngồi bên cạnh mép giường, Sở Ngọc liền rất tự giác lăn vào trong chừa ra một khoảng trống, Mộ Ngôn cũng tháo giày rồi nằm xuống bên cạnh y.

" Ngươi cảm thấy tiếp theo chúng ta nên làm gì?", Mộ Ngôn đè thấp thanh âm hỏi.

" Trước quan sát, sau đó giăng bẫy đợi chúng mắc câu.", Sở Ngọc nhàn nhạt đáp.

Mộ Ngôn :" Ta cũng nghĩ như vậy nhưng mà sức của hai chúng ta tựa hồ không đủ.", hắn hơi lo lắng nói.

" Không sao, cứ xem xét tình hình đã, nếu thật không ổn ta liền nhờ sư môn trợ giúp."

" Vậy cũng được", Mộ Ngôn đồng ý sau đó hơi mỉm cười nói:" Từng nghe qua Bích Lăng bát quân đều là nhân tài kiệt xuất tu chân giới, anh hùng xuất thiếu niên giờ được gặp mới thấy lời đồn quả không ngoa."

Sở Ngọc cười đáp:" Đều là nói hưu nói vượn, Mộ đại công tử không cần để trong lòng."

Hai người nhìn nhau một lát, đều ngầm hiểu mà cười cười.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store