ZingTruyen.Store

[MILKLOVE] STILL HERE, STILL LOVE

Chị chọn giấc mơ, em chọn tự do

thomasinsidekid


Milk Pansa – ngôi sao sáng nhất của ngành giải trí Thái Lan.

Cô cao một mét bảy, dáng người như tượng tạc, gương mặt lạnh đến mức khiến người ta dè chừng.
Ánh mắt luôn thẳng và sắc, như mũi tên nhắm trúng đích.
Mỗi bước đi đều vững vàng, từng cú xoay người đều mang theo khí chất của người sinh ra để được ngước nhìn.

Paris Fashion Week – YSL.
Burberry, BVLGARI, Prada.
Không có thương hiệu nào không khao khát cái tên Milk Pansa.
Không có ống kính nào không muốn lưu giữ ánh nhìn của cô.

Trên thảm đỏ, cô là nữ hoàng.
Trên sàn catwalk, cô là ngọn giáo dẫn đầu.
Trên màn ảnh, cô là minh tinh sở hữu thần thái khiến bạn diễn bị lu mờ chỉ sau một góc nghiêng mặt.

Báo chí gọi cô là "niềm kiêu hãnh của châu Á".
Người trong giới gọi cô là "người không thể chạm đến".
Cô hoàn hảo đến mức lạnh lùng. Độc lập đến mức cô đơn.

Không ai tin người như Milk có thể yêu — huống hồ là cúi đầu vì tình yêu.

Nhưng sự thật là... trái tim kiêu hãnh ấy, đã từng run rẩy.
Đã từng nhỏ lại chỉ còn vừa vặn trong một lòng bàn tay.
Vì một người.

Một cô gái nhỏ hơn cô bốn tuổi.
Một cái tên nghe lên bờ xuống ruộng vẫn mềm như nước:
Love.

Love — không cao, không nổi tiếng, không thuộc giới giải trí.
Nụ cười nàng không chuyên nghiệp, đôi mắt nàng không biết diễn.
Nàng từng cầm bánh matcha đến trường quay cho Milk, từng lén nhìn cô từ phía xa khi cô quay cảnh hôn với bạn diễn nam.
Từng ngồi đợi trong bóng tối, chỉ để nghe một câu "chị về rồi".

Milk – người từng được cả thế giới gọi tên – lại chọn giữ một tình yêu trong lặng lẽ.
Chỉ vì người đó là con gái.
Chỉ vì người đó... không nên bị kéo vào ánh đèn.

Milk có thể đối đầu với giới truyền thông, với đạo diễn, với cả áp lực của ngành công nghiệp lạnh giá này.
Nhưng với tình yêu — cô chọn cách trốn.

Cô che giấu Love.
Nhốt nàng trong một căn hộ nơi ánh sáng không chạm tới.
Và nghĩ rằng — như thế là đủ để gọi là "yêu".

Cô không biết, một ngày nào đó... chính sự che giấu ấy sẽ là thứ tàn nhẫn nhất mà cô từng làm.
Vì người con gái ấy – cái tên mềm ấy – không sinh ra để sống trong bóng.
Mà đáng lẽ... nên được bước cạnh cô giữa muôn ánh đèn.

Tình yêu ấy –
không phải là một chuyện tình.
Nó giống như một bản án được viết bằng mực trong suốt,
chỉ có người chịu đựng mới đọc được từng chữ trên đó.

Love –
một cô gái với giấc mơ màu kem nhạt và mùi trà xanh dịu dàng –
bước vào thế giới của Milk với hai bàn tay trắng và một trái tim quá đầy.

Nàng yêu Milk bằng tất cả những gì mình có.
Và dần dần, vì yêu, nàng mất hết.

Milk là một ngôi sao.
Tỏa sáng trên màn ảnh, chói lóa trong mọi khung hình.
Còn Love –
nàng chỉ là khoảng tối phía sau ống kính.
Là người luôn kéo rèm, tắt đèn, dọn dẹp, giặt đồ, chuẩn bị từng bữa ăn và không bao giờ được phép đứng gần cô ấy khi có ai nhìn.

Không phải vì Milk tàn nhẫn.
Mà vì Milk... chọn giấc mơ lớn hơn.

Giấc mơ của sự công nhận.
Của sự hoàn hảo.
Của danh tiếng không tì vết.

Và Love – như thể một vết mực nhòe trên sơ yếu lý lịch hoàn hảo đó – buộc phải biến mất.

Họ sống chung.
Nhưng Love không được gọi tên.
Không được nắm tay.
Không được bước cạnh Milk giữa phố đông.

Mỗi khi Milk về, nàng đã nấu xong bữa tối, dọn sẵn quần áo, bật máy điều hòa đúng nhiệt độ cô thích.
Rồi ngồi một mình trong phòng bếp nghe tiếng cửa chính mở ra – và bước chân lạnh lùng của người mình yêu.

Đôi khi, nàng nghe tiếng Milk nói chuyện điện thoại rất lâu – giọng cười mềm mại mà trước đây là dành cho nàng, giờ lại dành cho một ai khác mà nàng không biết tên.
Đôi khi, nàng đọc được những bình luận "couple đẹp đôi quá" bên dưới bài PR phim – nơi Milk và bạn diễn tay trong tay, cười ngọt ngào.

Và rồi, nàng – người yêu thật – chỉ ngồi đó, bấm nút "chia sẻ".

Love từng hỏi:

"Nếu có một ngày chuyện mình bị lộ thì sao?"

Milk im lặng.
Rồi đáp:

"Không có chuyện đó đâu."

Không phải vì Milk tự tin.
Mà vì Milk chưa từng có ý định để chuyện đó xảy ra.

Love từng bật khóc một mình.
Nhưng phải khóc lặng, vì sợ Milk nghe thấy.

Nàng từng viết nhật ký, rồi lại xé đi, vì sợ một ngày Milk đọc được – và thấy phiền.
Nàng từng mơ về tiệm bánh, rồi lại tỉnh dậy và pha trà cho Milk – lặng lẽ như một thói quen, như thể giấc mơ chỉ là một thứ xa xỉ nàng không được phép chạm đến.

Một lần, Milk đi sự kiện ở Tokyo ba ngày, về đến nhà lúc nửa đêm.

Love đã chờ.
Cô pha trà ấm, nướng bánh quy, chừa phần ăn tối.

Nhưng Milk về, mệt, không nói một câu, đi thẳng vào phòng tắm.

Bánh nguội. Trà cạn.
Love chỉ ngồi đó, nhìn chỗ ngồi đối diện trống rỗng.
Và nghĩ:
Chắc mình không còn là gì nữa.

Love có một ước mơ nhỏ.
Chỉ là một tiệm bánh – với cửa kính lớn đón nắng, vài chiếc bàn tròn gỗ thấp, những bình hoa baby trắng, và một menu toàn matcha.
Ước mơ ấy từng là ánh sáng cuối con hẻm cuộc đời nàng.

Nhưng nàng gác lại.
Chỉ vì Milk từng bảo:
— "Giờ chị đang bận nhiều quá... Nếu em mở tiệm, chị không thể đến thường xuyên đâu."

Và thế là nàng từ bỏ.
Nhốt giấc mơ mình vào hộp, đặt trong góc tối.
Chỉ để mỗi ngày được nấu bữa tối cho Milk, đắp mặt nạ cho Milk, giặt đồ cho Milk.
Chỉ để khi Milk về đến nhà sau một ngày dài mệt mỏi, sẽ có người đón.
Một người không tên, không hình, nhưng luôn chờ.

Tình yêu ấy... không nổ tung.
Nó lặng lẽ mục ruỗng.
Từng ngày. Từng đêm.
Từng khoảnh khắc Love phải gồng mình trở thành một người phụ nữ hoàn hảo trong im lặng –
chỉ để không làm vướng chân người mình yêu.

Đến một hôm, nàng nhìn vào gương.
Thấy một người phụ nữ xa lạ.
Hốc mắt trũng sâu, tóc rối, tay sưng đỏ vì nhào bột, lòng chai lì vì đợi chờ.

Và nàng chỉ nghĩ:
Có lẽ... chị chưa từng yêu em.

Tình yêu ấy – một người cứ thế cho đi đến cạn kiệt.
Một người lặng lẽ gánh trên vai cả những điều mà người kia chưa từng nói ra.
Love đã yêu Milk như thể đó là định mệnh.
Còn Milk, lại yêu nàng như thể đó là điều không thể bị ai biết đến.

Họ sống chung dưới một mái nhà – nhưng lại như hai thế giới song song.
Love chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp, chăm sóc từng chiếc áo sơ mi, từng ly nước ép Milk thích.
Milk đi sớm về khuya, những lần về đến nhà chỉ kịp thay đồ, tắm rửa, rồi đổ người xuống giường.
Có lần, Love đứng trong bếp cả buổi tối, chỉ để nghe câu "Em mệt rồi, đừng đợi" qua tin nhắn.

Nàng không trách.
Yêu là cho đi mà không mong hồi đáp – nàng từng tin là thế.
Nhưng niềm tin đó, qua năm tháng, mòn dần... từng chút một.

Cho đến một đêm.
Một đêm yên ắng đến bất thường.
Không tiếng xe, không tiếng ồn từ điện thoại. Chỉ có tiếng đồng hồ treo tường gõ từng nhịp như kim đâm vào da thịt.

Milk vừa về sau một ngày chụp hình liên tục 12 tiếng – bọng mắt thâm, lưng hơi khòm, đôi chân bước như sắp đổ.
Love nấu cháo. Không phải món cầu kỳ, chỉ là món nàng biết Milk thích nhất mỗi khi mệt: cháo thịt bằm hạt sen.
Đặt bát cháo trước mặt cô, Love ngồi xuống đối diện. Đôi mắt nàng dịu dàng, mỏi mệt nhưng rất đỗi chân thành.

Rồi nàng hỏi.
Giọng khẽ như làn gió:

"Chị có yêu em không?"

Milk ngẩng lên.
Ánh đèn vàng trong bếp khiến đôi mắt cô tối lại, không rõ cảm xúc.
Cô không nói.
Không gật đầu. Không lắc đầu.
Chỉ lặng im.

Không phải vì cô không yêu.
Mà vì Milk chưa bao giờ học cách mở lời.
Trong thế giới của Milk, yêu là đi làm, kiếm tiền, bảo vệ Love bằng sự im lặng.
Là mở sổ tiết kiệm, là chuẩn bị cho tương lai hai người, là lên kế hoạch giải nghệ để cùng nàng mở tiệm bánh.
Milk nghĩ: Yêu không cần nói, chỉ cần làm.

Nhưng Love đã không còn sức để đoán nữa.
Nàng đã đợi đủ lâu rồi.

Đêm đó, Love dọn dẹp bữa ăn như mọi lần.
Chỉ khác là sau khi rửa bát xong, nàng không vào phòng.
Mà kéo vali ra trước cửa.
Gói ghém vội vài bộ đồ, sổ công thức bánh matcha, một ít tiền để bắt đầu lại.
Và trên bàn, ngoài khay thức ăn đã nguội, là một bức thư được gấp cẩn thận:

"Em không cần được yêu ồn ào.
Em không cần được đăng ảnh hay nắm tay trên phố.
Nhưng em cần được nhìn thấy.
Ít nhất một lần, em cần được chị nói rằng:
'Ừ, chị yêu em'.

Em đi đây, không phải vì em hết yêu,
mà vì em không còn nhận ra chính mình trong căn nhà này nữa."

Milk về nhà vào lúc 2 giờ sáng.
Trời không mưa. Nhưng mặt đất như trống rỗng.
Căn nhà yên ắng đến đáng sợ.

Cô bật đèn. Bước vào.
Không thấy dép Love. Không thấy nến thơm. Không có tiếng bát đũa va chạm quen thuộc.
Trên bàn là mâm cơm đã nguội lạnh, cháo đông lại thành từng lớp, không còn mùi thơm.
Và một bức thư.

Cô cầm lên. Đọc.
Từng chữ như đâm vào tim. Không nhanh, không mạnh. Nhưng thấm.
Thấm đến tận đáy phổi. Khiến hơi thở ngưng lại.

Milk không khóc.
Không chạy đi tìm.
Không gọi điện.
Chỉ ngồi xuống ghế sofa, nhìn vào bàn ăn.
Ngón tay run lên, nhẹ chạm vào cái muỗng vẫn còn nằm nghiêng bên bát cháo.

Tim cô như vỡ ra. Nhưng không có tiếng nứt.
Chỉ có cảm giác... lạnh.
Lạnh hơn cả những lần đi quay giữa trời tuyết Seoul.
Lạnh đến mức... trái tim không thể đập thêm lần nào nữa.

Đêm đó, Milk ngồi đến sáng.
Không ngủ. Không ăn.
Chỉ ngồi và nghĩ đến một người đã từng vì cô mà từ bỏ cả tuổi trẻ, cả giấc mơ.
Và rồi lặng lẽ rời đi, vì chỉ mong được nghe một câu: "Chị yêu em."

Đó là điều dễ dàng nhất.
Nhưng cũng là điều duy nhất... Milk chưa từng làm được.

Milk nghĩ yêu không cần nói.
Chỉ cần làm.

Cô từng tin rằng, nếu mình làm đủ tốt, kiếm đủ tiền, trở nên đủ nổi tiếng, đủ vững vàng... thì Love sẽ mãi mãi ở bên.
Cô từng nghĩ, miễn là cô không phản bội, không làm điều gì sai, thì sự im lặng của mình là một cách yêu trưởng thành.
Yêu không cần lời hoa mỹ, không cần biểu lộ ồn ào.
Yêu là chăm lo. Là bảo vệ. Là chu toàn.

Nên Milk không nói.
Không một lần "chị yêu em", không một lần đăng ảnh, không một lần bước cùng Love ngoài phố đông người.

Nhưng cô làm.
Làm tất cả.

Lịch trình của cô kín đến nghẹt thở, nhưng cô vẫn nhớ hôm nào Love hay bị đau bụng, thích ăn gì khi mưa, thích ngủ với chăn mỏng hay chăn dày.
Cô để ý từng đôi giày Love nhìn qua trong trung tâm thương mại, từng chiếc máy đánh trứng nàng thở dài tiếc nuối, từng loại matcha nàng hay nhắc tên với ánh mắt lấp lánh.

Và rồi, một ngày sau khi Love vô tình nhắc: "Em thích cái tên này... Matcha của Love... Nghe giống tên tiệm bánh", Milk đã mở một sổ tiết kiệm đứng tên nàng.

Không ai biết.
Không người quản lý nào được phép đụng đến khoản tiền đó.
Cô chỉ đều đặn chuyển tiền vào mỗi tháng, viết một lời ghi chú duy nhất trên bìa hồ sơ:

"Đủ 2 triệu baht – về với Love."

Milk từng tưởng tượng rất nhiều về ngày đó.
Ngày cô sẽ bỏ lại tất cả.
Danh tiếng. Đèn máy ảnh. Tên tuổi lẫy lừng.

Cô sẽ gọi cho Love, bảo nàng chuẩn bị hành lý.
Hai người sẽ đến Osaka – nơi Love từng nhắc đến một lần duy nhất khi thấy ảnh tiệm bánh kiểu Nhật trong một tạp chí.
Họ sẽ thuê một căn nhà nhỏ có bếp và sân sau.
Love sẽ làm bánh. Cô sẽ rửa chén.
Buổi sáng có trà, buổi tối có Love.

Milk từng nghĩ, mình có thể không giỏi nói yêu, nhưng sẽ là người phụ nữ duy nhất trên đời này dám từ bỏ cả ánh hào quang chỉ để được sống đời bình thường với người mình yêu.

Nhưng cô quên mất rằng – tình yêu không phải là đích đến.
Nó là những đoạn đường.
Và Love... đã rời đi khi đoạn đường đó quá lạnh lẽo, quá đơn độc, và không có lấy một ánh đèn nào dẫn lối.

Sau đêm ấy, Milk vẫn sống.
Cô không khóc, không ngã gục.

Nhưng mỗi lần mở cửa bước vào nhà, cô lại nhìn quanh như kẻ vừa đánh mất thứ gì.
Mỗi lần đứng giữa thảm đỏ, mặc lên người những bộ cánh xa xỉ, ánh mắt cô vẫn vô thức nhìn vào đám đông, tìm một đôi mắt từng nhìn cô bằng cả một bầu trời dịu dàng.

Cô từng nghĩ, chỉ cần đợi thêm hai năm...
Nhưng Love không thể đợi thêm một phút nào.

Căn nhà vẫn còn đó.
Nhưng ấm trà xanh không còn ai pha.
Sổ công thức matcha bị bỏ lại, giấy ố vàng ở trang có đề dòng:

"Công thức bánh kem vị 'chị' – đắng nhẹ, ngọt sâu."

Milk đọc đi đọc lại.
Từng chữ như một bản cáo trạng.
Cô chưa từng đánh mất Love.
Cô chỉ chưa bao giờ giữ nàng lại bằng cách mà nàng cần.

Mỗi tháng, Milk vẫn chuyển tiền vào sổ tiết kiệm.
Dù Love đã đi rồi.
Cô không biết tại sao mình làm vậy.
Có lẽ để tự dằn vặt.
Có lẽ để nhủ mình rằng:
"Chị từng có dự định. Chị thật sự từng muốn..."

Nhưng tiền thì ở lại.
Người thì không.

Sau này, khi viết kịch bản "Khi em nhận ra", Milk chỉ mất ba đêm.
Mỗi câu thoại đều là điều cô chưa từng dám nói.
Mỗi phân cảnh đều là hình ảnh Love từng để lại.

Một đoạn thoại mà diễn viên chính đọc đã khiến cả phim trường im lặng:

"Có những người đi rồi, không vì không yêu...
Mà vì họ quá cô đơn trong một tình yêu thầm lặng."

Câu đó, Milk viết bằng chính máu tim.

Hai năm sau.

Milk không còn là minh tinh.
Không còn là cô gái bước đi giữa tiếng hò reo, ánh đèn flash chói lóa và những trang báo giật tít vì gương mặt lạnh lùng khó gần.

Cô là đạo diễn.
Trẻ tuổi. Xuất sắc.
Là người đứng sau thành công của bộ phim khiến cả Thái Lan khóc nức nở: "Khi Em Nhận Ra."

Một bản tình ca không có giai điệu.
Một câu chuyện mà Milk đã viết từ những mảnh vụn ký ức – về người con gái bước ra khỏi đời cô trong đêm không có tiếng chia tay.

Bộ phim không có kết thúc.
Giống như tình yêu của cô – bị cắt đứt ở một đoạn mà cô không bao giờ có cơ hội viết tiếp.

Tối đó, lễ trao giải Maya Awards đông nghẹt người.

Milk sải bước trên thảm đỏ.
Không còn lạnh lùng như trước, nhưng trong ánh mắt ấy, vẫn có chút gì đó không ai chạm tới được – như thể nỗi cô đơn đã hóa thành một tầng sương mỏng, phủ quanh dáng người cao gầy ấy.

Phóng viên vây quanh. Ống kính lia tới tấp.
Cô cười. Nhưng chỉ là phép xã giao.

Khi tên cô được xướng lên cho hạng mục "Đạo diễn xuất sắc nhất", hội trường vỡ oà.
Cô bước lên sân khấu, cầm chiếc cúp nặng trĩu bằng hai tay.
Đứng giữa hàng ngàn ánh mắt dõi theo, Milk lại bỗng thấy lòng mình... trống rỗng đến đáng sợ.

Và rồi cô nói.

Giọng run, nhưng từng chữ như đập vào tim:

"Cảm ơn tất cả mọi người...
Nhưng có một người...
Một người không có mặt ở đây,
mà em muốn cảm ơn nhất."

Milk ngước nhìn lên màn hình chiếu sau lưng – nơi hiện những phân cảnh đẹp nhất của bộ phim.

"Nếu người ấy đang nghe...
Em muốn nói rằng — chị yêu em.
Chị luôn yêu em.
Chị chỉ không biết cách để nói điều đó đúng lúc."

Cả hội trường lặng đi.
Không ai nhúc nhích.

Nhưng ngay khi Milk cúi đầu...
Cô nhìn thấy một bóng người trong đám đông.

Là Love.

Vẫn gương mặt dịu dàng ấy. Vẫn đôi mắt từng khiến Milk muốn bảo vệ cả đời.

Chỉ khác... Love không đi một mình.

Bên cạnh nàng là một người đàn ông.
Không phải diễn viên. Không nổi bật. Nhưng ánh mắt anh ta đủ vững vàng để Milk nhận ra:
Love đã được yêu – theo cách mà cô chưa từng làm được.

Họ nắm tay nhau.
Cùng nhìn Milk.

Ánh mắt Love vẫn dịu dàng. Nhưng không còn dành riêng cho cô nữa.

Milk đứng yên.
Câu "chị yêu em" chết nghẹn nơi cổ họng, như thể vừa thốt ra thì thời gian đã kịp phũ phàng tát lại: "Đã muộn rồi."

Trong tích tắc, đôi mắt từng được gọi là "băng giá nhất ngành giải trí Thái Lan"... đã ướt.

Đêm đó.

Phòng khách sạn tầng 28 – nơi có view nhìn ra cả Bangkok về đêm.
Milk ngồi một mình trước màn hình laptop.

Cô mở lại bài phát biểu.
Nghe lại. Lần thứ bảy.

Ánh đèn ngoài cửa sổ lấp lánh.
Nhưng căn phòng thì tối mịt.

Milk bật khóc.
Không phải vì thua.
Mà vì thắng rồi... cũng chẳng còn ai để chia sẻ.

Cô đặt tay lên tập kịch bản.

Nơi dòng tên nhân vật nữ chính vẫn được gạch chân:

"Love – người duy nhất mà em yêu nhưng không giữ được."

Trước khi tắt đèn ngủ, cô gửi một tin nhắn.
Không biết Love còn dùng số đó không.
Không hy vọng nhận được phản hồi.

"Nếu em đọc được tin nhắn này...
Chị xin lỗi.
Vì đã mất quá lâu để nhận ra...
Em không cần một tương lai rực rỡ,
Em chỉ cần một hiện tại không cô đơn."

Và rồi Milk nằm xuống, nhắm mắt.

Trong mơ, cô thấy mình đứng trước tiệm bánh nhỏ có tên "Matcha của Love."

Bên trong là Love, mặc tạp dề, đang cười thật dịu.

Nhưng lần này... Love không nhìn cô.
Mà quay đi.

Bởi vì có những người,
khi chị đủ can đảm để yêu,
thì em đã không còn ở đó nữa.

Lưu ý: Chương này lấy cảm hứng từ bài "Exit Sign"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store