ZingTruyen.Store

milklove | đại ka sữa bột và em bé mèo cam🍼💖

23.5 Khi Trái Đất ngừng quay (4).

imtozakimiwluv

Trái đất đang hỗn loạn.

____

Đã vài ngày kể từ khi họ bắt đầu làm việc cùng nhau trong cùng một không gian. Prim nhận thấy rằng Sun đã làm việc muộn nhưng vẫn cố gắng đến văn phòng sớm. Một buổi sáng, trong khi Prim đang pha cà phê cho Ongsa, y tình cờ gặp Sun, người trông có vẻ hơi nhợt nhạt và mệt mỏi.

"Chị trông mệt mỏi quá. Dạo này chị làm việc vất vả quá. Cuối tuần này chị nên tranh thủ ngủ thêm chút đi," Prim nói với vẻ lo lắng.

Sun nhìn y và nở một nụ cười nhẹ. "Chị đã làm việc kiểu này suốt vài năm rồi. Thời gian trôi qua nhanh khi mình bận rộn, chị đoán vậy."

Khi cả hai cùng pha cà phê, Prim liên tục liếc nhìn Sun, và cuối cùng Sun mỉm cười và nhìn y.

"Nếu em có câu hỏi gì, cứ hỏi đi," Sun nói nhẹ nhàng.

Prim cười ngượng ngùng. "Em không muốn xâm phạm vào chuyện riêng tư của Ongsa, nhưng gần đây chị ấy có vẻ khác lắm. Em muốn hỏi liệu hai người có quen biết nhau không. Cả hai là bạn cũ sao?"

Sun hơi ngạc nhiên trong giây lát, lưỡng lự không biết có nên trả lời không. Prim nhanh chóng nói thêm: "Nếu chị không muốn trả lời câu hỏi này, em cũng không ép."

"Cảm ơn em," Sun đáp lại một cách nhẹ nhàng.

"Vậy em đã làm việc với Ongsa bao lâu rồi?" Sun cuối cùng cũng hỏi.

"Thật ra thì như là một thế kỷ rồi, thành thật mà nói. Khoảng ba năm chịu đựng chị ấy," Prim nói, kèm theo một tiếng cười nhẹ.

"Aww."

"Khi em bắt đầu, Ongsa thật sự là một người khó bảo. Lúc đó bố chị ấy vẫn còn ở đây, cứ bảo em rằng chị ấy không phải lúc nào cũng như vậy, và bảo em cho chị ấy một cơ hội."

"Vậy sao?" Sun hỏi, cảm nhận có điều gì đó chưa được nói hết.

"Chị ấy là một ác quái đấy, Sun. Ý em là, vô cùng tàn nhẫn. Nhưng giờ thì sao? Có lẽ chị ấy chỉ mệt mỏi vì luôn phải tức giận thôi. Ai mà biết được."

Sun nhướn mày, nhớ lại Ongsa dễ thương, tốt bụng, và là người dễ gần nhất mà em từng gặp. Dù nhận thấy có những thay đổi rõ rệt ở Ongsa, nhưng em không thể tin vào những tin đồn đang lan truyền trong văn phòng vẽ nên hình ảnh cô là một người khó tính và cứng rắn. Sun nhớ về Ongsa dịu dàng và quan tâm trong thời trung học, và thật khó để cô hòa hợp hình ảnh đó với người mà mọi người đang mô tả. Cảm giác trong lòng Sun không thể bỏ đi, em cứ cảm thấy rằng có một điều gì đó sâu xa hơn đằng sau sự thay đổi của Ongsa, điều mà không phải ai cũng nhìn thấy.

"Giá như tôi có thể gặp Ongsa khi chị ấy còn trẻ, thì thật tuyệt vời," Prim suy nghĩ. "Em nhớ P'Alpha đã từng nói với em rằng em gái chị ấy rất vui tính và có chút kỳ quặc, nhưng mọi thứ thay đổi sau khi mẹ chị ấy qua đời."

Sun dừng lại và nhìn Prim với ánh mắt mở to. Đây là điều mới mẻ đối với em — em không biết rằng mẹ của Ongsa đã qua đời.

"Chú cún của chị ấy nữa," Prim thêm vào, thở dài một cách buồn bã.

Sun cảm thấy một nỗi buồn xâm chiếm. Em đã bỏ lỡ rất nhiều trong cuộc sống của Ongsa. "Chị không biết về mẹ cậu ấy hay Latte," em nói khẽ, cảm nhận được một sự đồng cảm sâu sắc hơn đối với Ongsa.

Prim gật đầu.

Sun thở dài. "Chị ước mình có thể ở đó cho cậu ấy."

"P'Alpha đã nói với em rằng chị ấy đã đóng cửa mọi người ra khỏi cuộc sống của mình và cống hiến hết mình cho công ty—cho đến khi bố chị ấy quyết định giao tất cả quyền lợi cho Ongsa," Prim nói thêm.

Sun cảm thấy một cơn đau thắt ở trái tim, và cô không thể ngừng cảm giác buồn bã.

Prim gật đầu thông cảm. "Chị ấy giấu kín rất tốt, nhưng em nghĩ một phần trong chị ấy vẫn khao khát sự kết nối mà chị ấy đã mất đi. Em thật sự muốn giúp chị ấy, nhưng em không nghĩ chị ấy sẽ để em."

Sun nhìn xuống tách cà phê của mình, tâm trí lẫn lộn.

"Em có vẻ như thích em chị đấy, Prim," Alpha nói, bước đến với một nụ cười nhẹ hướng về Sun.

Prim cúi đầu ngại ngùng. "Em không biết. Em cảm thấy mình thật sự muốn chăm sóc chị ấy. Chị ấy như một chú cún con bị lạc, đang chờ được tìm thấy."

Alpha cười khẽ, không có ý làm Sun cảm thấy ghen. Chị liếc nhìn biểu cảm của Sun, nhận thấy một nụ cười mỉm nhẹ, rồi quay sang Prim.

"Em tò mò về mối quan hệ giữa Sun và Ongsa hồi nãy đúng không?" Alpha hỏi.

Prim gật đầu một cách hào hứng. "Đúng rồi!"

"Họ là bạn gái cũ," Alpha trêu chọc, giọng điệu nhẹ nhàng và vui vẻ.

Prim nhìn Sun, đôi mắt mở to ngạc nhiên. "Khoan đã, chị nói thật sao? Vậy chị là bạn gái cũ của người mà em có thể là bạn gái tương lai sao?"

Sun nhướn mày, cảm thấy không thoải mái khi nghĩ đến chuyện Prim và Ongsa. Trước khi em có thể phản ứng, điện thoại của Prim đổ chuông đột ngột.

"Xin lỗi, em nghĩ sếp em nghe thấy rồi," Prim nói, một cách nửa đùa nửa thật, rồi vội vã rời khỏi phòng bếp.

Còn lại một mình với Alpha, Sun trở nên nghiêm túc. "Em không biết dì đã qua đời. Em xin lỗi."

Alpha thở dài nhẹ, một nụ cười nhỏ nở trên môi. "Đã ba năm kể từ khi mẹ rời đi. Em có nghe về Latte không?"

Sun gật đầu thông cảm. "Em không biết."

"Không ai thực sự biết," Alpha trả lời một cách nhẹ nhàng.

Khi Alpha chuẩn bị rời đi, Sun do dự một chút trước khi lên tiếng lần nữa. "Chị có giận em không?"

Alpha nhìn thẳng vào mắt Sun, ánh mắt kiên định. "Chị sẽ không nói dối, chị không thích những gì em đã làm với con bé. Nhưng chị hiểu, Sun. Em có những giấc mơ lớn, và chị thấy em đã đạt được rất nhiều thành tựu khi còn trẻ. Chị thật sự vui mừng vì e,."

Sun cúi đầu, cảm giác nặng trĩu trong lòng. "Em phải làm gì để sửa sai với cậu ấy, P'Alpha?"

"Sun, chị biết em sẽ không ở đây lâu, rồi em phải trở lại Mỹ. Nếu vậy, có lẽ tốt nhất là em nên giữ khoảng cách," Alpha nói nhẹ nhàng. "Chị nghĩ Ongsa đang làm rất tốt khi giữ mối quan hệ của hai người chỉ mang tính chất công việc."

Sun gật đầu chậm rãi, cảm nhận rõ ràng lời nói của Alpha. Em nhận ra tầm quan trọng của tình huống này và ảnh hưởng mà sự hiện diện của mình có thể gây ra cho Ongsa.

"Em hiểu rồi," Sun khẽ thì thầm. "Em không muốn làm phiền thêm cuộc sống của cậu ấy."

Alpha gật đầu.

Với trái tim nặng trĩu, Sun rời khỏi phòng bếp, đầu óc đầy những suy nghĩ bất định về những lần gặp gỡ với Ongsa trong tương lai. Em nhận ra rằng, hơn bao giờ hết, tình yêu đã qua của họ là một điều em cần phải hết sức thận trọng nếu không muốn làm xáo trộn thêm cuộc sống của Ongsa.

____

Trong khi đó, tại văn phòng của mình, Ongsa đang bận rộn với đống giấy tờ, tâm trí thỉnh thoảng lại quay về những cuộc gặp gỡ gần đây với Sun. Cô không thể phủ nhận những cảm xúc phức tạp đang dâng lên trong lòng—nỗi nhớ, sự oán giận, và một tia hy vọng mơ hồ rằng mọi chuyện có thể ổn định lại theo một nhịp sống mới dễ quản lý hơn.

Trong khi đang kiểm tra các tài liệu, Ongsa phát hiện một báo cáo về một trường học khiến cô nhướn mày. Cô lập tức cầm lấy chiếc máy liên lạc,

"Prim, Sun có ở đây không? Em có thể gọi cô ấy lên văn phòng tôi ngay được không? Có việc gấp."

"Vâng, em sẽ gọi ngay."

Khi Ongsa cố gắng tìm hiểu báo cáo và kiểm tra chi tiết chương trình giảng dạy của trường, Sun bước vào. Ongsa lại một lần nữa tự lừa dối mình, giả vờ không nhận ra Sun đẹp như thế nào, nhưng cô sẽ không bao giờ để Sun nhìn thấu vẻ ngoài lạnh lùng của mình.

"Có việc gì mình có thể giúp không?" Sun hỏi, giọng có chút căng thẳng.

"Ừm... có," Ongsa lúng túng, cố gắng làm dịu lại giọng nói rồi đứng dậy khỏi ghế. Cô ra hiệu cho Sun ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại đối diện bàn làm việc.

"Cậu có thể xem qua báo cáo này không?" Ongsa đưa tài liệu cho Sun, tay của họ chạm nhẹ vào nhau. Sun nhướn mày một chút nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Em không muốn làm không khí thêm căng thẳng, nhất là khi những cảm xúc chưa được giải quyết vẫn còn trong lòng. Mặc dù Ongsa đã khẳng định rằng mối quan hệ của họ sẽ chỉ là công việc, nhưng Sun không thể nào bỏ qua cảm giác tổn thương mỗi khi thấy Ongsa nhìn mình một cách xa cách như vậy.

Khi Sun lướt qua báo cáo, Ongsa theo dõi cô chặt chẽ, cố gắng duy trì vẻ ngoài chuyên nghiệp trong khi nội tâm đang vật lộn với những cảm xúc của chính mình. Không khí giữa họ căng thẳng, đầy những lời chưa nói và những cảm giác chưa được khám phá, mỗi khoảnh khắc đều như tràn ngập căng thẳng và sự kìm nén.

"Đây cũng là một vấn đề lớn từ phía nhà xuất bản. Vì môn xã hội chủ yếu tập trung vào lịch sử Mỹ, BKK MOE hạn chế rất nhiều nội dung," Sun giải thích một cách tự nhiên, mắt vẫn chăm chú vào tài liệu trong tay. "Đó là lý do chính khiến họ bỏ môn học này và tìm kiếm một nhà xuất bản khác được BKK MOE phê duyệt."

Ongsa chỉ có thể gật đầu, tiếp thu lời giải thích của Sun với vẻ mặt suy tư.

"Vậy giải pháp tốt nhất cho chúng ta là tìm một nhà xuất bản địa phương khác có thể phân phối môn xã hội cho chúng ta," Ongsa cuối cùng nói, giọng cô quyết đoán và dứt khoát. "Các trường học đang bỏ qua Pass Books vì mặc dù trường vẫn dùng chúng năm nay, nhưng đối thủ có thể dễ dàng lấy được chúng vì môn xã hội. Họ lừa trường chúng ta và lợi dụng điều đó."

"Đúng vậy. Nhân tiện, hợp đồng với S-Star không bao gồm môn xã hội, và con số đã khá lớn rồi," Sun nói, giọng em lộ vẻ lo lắng. "Cậu nên ưu tiên tìm giải pháp mạnh mẽ cho môn xã hội. Tuy nhiên, với tư cách là nhân viên Pass Education, mình không nên có thông tin này. Mình không biết những thỏa thuận cậu đã ký với công ty, nhưng điều này có thể vi phạm hợp đồng."

Ongsa đứng dậy và bước tới chỗ các tài liệu được sắp xếp gọn gàng phía sau bàn làm việc. Cô lật qua các tập hồ sơ cho đến khi tìm thấy bản gốc của thỏa thuận mà bô cô đã đàm phán với Pass Education. Tài liệu này dài hơn 50 trang, được trình bày tỉ mỉ bằng cả tiếng Thái lẫn tiếng Anh.

Quay lại ghế ngồi, Ongsa không thể không ngồi gần hơn với Sun, như thể giữa họ có một lực hút vô hình. Khi đặt tập tài liệu lên bàn giữa hai người, cô nhận ra rằng vai họ gần như chạm vào nhau.

"Nhìn này," Ongsa bắt đầu, giọng pha lẫn giữa quyết tâm và chút bối rối. "Chúng ta có thể cùng xem qua nó."

Tim Sun như lỡ một nhịp khi cảm nhận Ongsa bất ngờ ở sát bên. Từ khi gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên cơ thể họ tiếp xúc, và Sun không thể phớt lờ cảm giác ấm áp đang lan tỏa trong lòng mình. Một mùi hương nước hoa thoang thoảng, tinh tế và quyến rũ từ Ongsa càng khiến khoảnh khắc thêm thân mật.

Lấy lại bình tĩnh, Sun tập trung vào tập tài liệu trước mặt, cố gắng điều chỉnh nhịp thở trong khi chuẩn bị đi sâu vào những chi tiết phức tạp bên trong.

"Mình có được phép đọc thứ này không?" Sun hỏi, ánh mắt dò xét nhìn Ongsa. Ongsa, trong lòng vẫn đang xáo trộn bởi sự gần gũi giữa hai người, cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh hơn, một loạt cảm xúc lẫn lộn tràn ngập tâm trí.

Nhìn vào mắt Sun, Ongsa cố giữ bình tĩnh, dù trái tim đang đập rộn ràng. Bất chấp sự căng thẳng trong lòng, cô vẫn gật đầu một cách dứt khoát. "Được, chúng ta có thể cùng xem qua," cô trả lời, giọng chỉ hơi lộ chút do dự đang cố che giấu.

"Hơn nữa, có người từ phía nhà xuất bản cung cấp góc nhìn sẽ giúp chúng ta cải thiện hơn," Ongsa nói thêm.

Trước khi Sun kịp đáp lời, Ongsa đứng dậy bất ngờ và bấm vào điện thoại nội bộ, gọi Prim.

"Prim, làm ơn mang tất cả sách giáo khoa môn xã hội từ các cấp lớp khác nhau qua đây. Cũng đừng quên lấy laptop của Sun từ bàn cô ấy. Sun sẽ ở lại với tôi trong văn phòng," Ongsa nói, giọng đầy kiên quyết.

Lời nói của Ongsa khiến tim Sun như ngừng một nhịp, như thể chúng mang theo ý nghĩa sâu sắc về sự đồng hành. Khi Ongsa quay lại nhìn em, Sun vội hắng giọng và tập trung vào việc đọc tài liệu, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc của mình.

Chỉ trong vài phút, hai nhân viên văn phòng xuất hiện với chồng sách và laptop của Sun. Họ đặt tất cả lên bàn đối diện với Ongsa và Sun, Sun mỉm cười cảm ơn họ. Trong khi đó, Ongsa chỉ chăm chú vào tài liệu trước mặt, hầu như không để ý gì đến xung quanh. Sun thay mặt cả hai cảm ơn nhân viên, nhưng Ongsa đã kịp gọi Prim lại trước khi y rời khỏi.

"Prim," Ongsa gọi.

"Vâng, Ongsa?" Prim trả lời.

"Làm ơn hủy các cuộc họp buổi chiều của tôi. Tôi có hai lịch hẹn thì phải," Ongsa yêu cầu, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa sự khẩn trương.

Prim chần chừ, cảm giác như có điều gì đó đằng sau lời đề nghị này. "Có lý do đặc biệt nào không?" y hỏi cẩn thận.

"Tôi chỉ muốn tập trung vào việc này trong tuần," Ongsa đáp, giữ vẻ bình thản. "À, và tôi với Sun sẽ ra ngoài lúc 1 giờ chiều."

Sun nhìn Ongsa, trong lòng trào dâng một cảm giác vừa lo lắng vừa hạnh phúc. Em tự hỏi họ sẽ đi đâu, trong khi một sự háo hức nhẹ len lỏi trong tim.

Prim gật đầu, dù vẫn còn chút lưỡng lự, nhưng y đồng ý làm theo lời Ongsa. Khi Prim vừa quay lưng rời khỏi, Sun không kìm được mà hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?"

Ongsa nhìn Sun với ánh mắt bình thản, giọng nhẹ nhàng. "Trông cậu gầy quá," cô khẽ nhận xét. "Tôi biết vài quán ăn mà cậu có thể thích. Tôi muốn thấy cậu ăn uống đầy đủ."

Sun mỉm cười, cố giấu đi niềm vui bằng vẻ ngoài điềm tĩnh. Em cảm nhận một luồng hơi ấm lan tỏa trong lòng trước sự quan tâm của Ongsa, dù Ongsa vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm, tránh nhìn thẳng vào mắt em.

____

Buổi sáng trôi qua một cách bất ngờ yên ả khi Ongsa và Sun ở cùng nhau. Cả hai giữ thái độ chuyên nghiệp: Sun tập trung vào việc học các sách xã hội học, trong khi Ongsa mải mê xem xét các thỏa thuận. Dẫu bận rộn, Sun vẫn không thể ngăn mình lén nhìn Ongsa, trái tim em tan chảy theo từng khoảnh khắc thoáng qua.

Sự hiện diện của Ongsa giống như liều thuốc xoa dịu, nhẹ nhàng chữa lành một khoảng trống sâu thẳm đã ám ảnh Sun suốt 8 năm qua. Ở gần Ongsa mang lại một sự thoải mái khó diễn tả, một cảm giác trọn vẹn chạm sâu vào tâm hồn em. Cứ như thể kết nối giữa hai người đã lấp đầy một khoảng trống mà em chưa từng nhận ra.

Khi đồng hồ điểm 1 giờ chiều, Ongsa thở dài một hơi sâu, đôi mắt phảng phất sự mệt mỏi xen lẫn suy tư. Cô quay sang nhìn Sun, lòng trĩu nặng bởi những cảm xúc đang hỗn loạn bên trong. Chỉ vài tuần trước, cơn giận đã đẩy họ xa cách, khiến mỗi khoảnh khắc bên nhau đều căng thẳng và khó chịu. Thế nhưng, lúc này, Ongsa nhận ra mình dần mềm lòng trước sự hiện diện của Sun mỗi sáng tại văn phòng.

Đó không chỉ là sự quen thuộc; mà còn là một cảm giác an ủi đầy xúc động mà Ongsa chưa từng nghĩ mình cần. Gặp lại Sun khơi dậy những ký ức và câu hỏi đã bị chôn giấu từ lâu. Dù vẫn còn những bất định và vết nứt chưa được giải quyết giữa họ, Ongsa cảm nhận một lực hút không lời về phía Sun, một khát khao muốn hàn gắn khoảng cách đã chia lìa họ. Thế nhưng, giữa khoảnh khắc yên tĩnh đó, những hoài nghi bắt đầu len lỏi.

Những suy nghĩ ấy cứ kéo tâm trí Ongsa về lại với nỗi đau của những lời chưa được nói ra và những câu chuyện dang dở. Cô đấu tranh với mong muốn tái thiết mối quan hệ ngày nào, nhưng cũng sợ hãi rằng có lẽ Sun đã bước tiếp mà không cần cô.

"Chúng ta nghỉ chút nhé. Cậu muốn ra ngoài ăn trưa không?" Ongsa hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp.

Sun nở một nụ cười dịu dàng. "Mình đói từ lâu rồi mà không tập trung nổi. Giá mà cậu hỏi sớm hơn."

Ongsa đáp lại nụ cười đó nhưng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. "Tôi sẽ lái xe. Đi thôi."

Sun gật đầu đồng ý và bước theo Ongsa. Khi vừa rời khỏi văn phòng, họ bắt gặp ánh mắt bất ngờ của Prim và Alpha.

"Hai người định đi đâu à?" Alpha tò mò hỏi.

"Đúng vậy," Ongsa trả lời dứt khoát.

"Đi đâu thế?" Alpha cố hỏi thêm.

"Chỉ là ra ngoài ăn trưa thôi," Ongsa trả lời ngắn gọn.

Alpha thoáng sững sờ, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.

"Chị muốn đi cùng không?" Sun chen ngang, cố gắng làm dịu bầu không khí. Nhưng Ongsa nhướng mày, trả lời thay cả hai. "Tôi không mời cô ấy."

"Ôi chao," Alpha đáp lại, không giấu được vẻ bất ngờ.

Trước khi Sun, Alpha, hay Prim kịp phản ứng, một chút do dự thoáng qua trên gương mặt Ongsa. Rồi, như hành động tự nhiên, cô nhẹ nhàng đưa tay ra và nắm lấy tay Sun.

Mắt Sun mở to, ngạc nhiên trước cử chỉ bất ngờ ấy. Một luồng ấm áp chảy dọc cơ thể, khiến em không khỏi rùng mình. Đôi tay gần như đan chặt, nhưng cảm giác đó không chỉ là sự tiếp xúc đơn thuần, mà còn mang theo một dòng cảm xúc mà em chưa thể gọi tên. Dẫu vậy, Sun vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, đôi môi khẽ nở một nụ cười dịu dàng.

Alpha và Prim đứng đó, im lặng quan sát, sự kinh ngạc ban đầu dần nhường chỗ cho một sự thấu hiểu lặng lẽ về mối liên kết không lời giữa Ongsa và Sun. Cử chỉ đơn giản ấy như kể lại một câu chuyện, bộc lộ sự gắn bó và thân mật mà lời nói không thể chạm tới.

Khi họ đến bãi đỗ xe, nơi chiếc xe của Ongsa đang đợi, cô mở cửa ghế phụ, bàn tay vẫn nhẹ nhàng giữ lấy tay Sun. Với một động tác mời đầy ý nhị, Ongsa mời Sun ngồi vào ghế, và chỉ khi Sun đã yên vị, đôi tay họ mới miễn cưỡng rời xa.

Tim Sun như ngừng đập khi Ongsa quỳ xuống bên cạnh em, ánh mắt họ gặp nhau trong một khoảnh khắc giao cảm không cần lời. Ongsa cẩn thận với từng động tác khi thắt dây an toàn cho Sun, tiếng "click" nhỏ vang lên như một âm hưởng êm ái trong không gian. Hành động ấy, dù đơn giản, lại khiến Sun cảm nhận rõ rệt sự quan tâm chân thành từ Ongsa, khiến trái tim em xao xuyến.

Từng cử chỉ của Ongsa – dịu dàng và đầy chủ ý – khiến Sun không thể ngăn mình cảm thấy ấm áp. Khoảnh khắc ấy như tràn ngập hơi ấm của sự gần gũi và cảm giác được chở che. Những chú bướm trong lòng Sun lại thêm một lần vỗ cánh.

Bên trong xe, Ongsa tập trung vào con đường phía trước, đôi tay chắc chắn nắm lấy vô lăng. Sun ngồi bên cạnh, ánh mắt dõi theo những cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ. Không gian giữa họ yên ắng nhưng đầy thoải mái, một sự tĩnh lặng nói lên nhiều điều hơn mọi lời nói.

Sun đôi lúc lén liếc nhìn Ongsa, ánh sáng mềm mại từ bảng điều khiển làm nổi bật góc nghiêng khuôn mặt cô. Sự điềm tĩnh và kiên định của Ongsa mang lại cho Sun cảm giác an toàn và thân thuộc. Mặc dù không nói với nhau câu nào, nhưng giữa họ là một sự đồng cảm, một niềm mãn nguyện khi được ở bên nhau.

Khi chiếc xe nhẹ nhàng lướt trên đường, Sun không thể không cảm nhận một luồng ấm áp đang lan tỏa trong mình. Ở bên Ongsa trong khoảnh khắc yên tĩnh này giống như trở về nhà sau một hành trình dài. Đó là sự im lặng chứa đựng niềm tin, nơi cả hai có thể thoải mái bên nhau mà không cần đến những lời giải thích hay điều gì khác để lấp đầy khoảng trống.

Ngay khi họ đến nhà hàng, Ongsa dẫn đường vào trong, dẫn Sun tới một bàn nhỏ ấm cúng gần cửa sổ. Nhà hàng Nhật Bản này có không gian ấm áp, vừa mời gọi lại vừa gần gũi, tạo cảm giác thân mật. Họ ngồi xuống ghế ngay khi một cô phục vụ tiến lại gần.

"Hai người có muốn gọi món gì?" phục vụ hỏi với nụ cười lịch sự.

Ongsa lướt qua thực đơn rồi chuyển ánh nhìn sang Sun với một cái nhìn đầy mãnh liệt khiến tim Sun đập nhanh hơn. "Hỏi cô ấy đi. Lâu rồi chúng tôi chưa ăn chung, tôi không chắc cô ấy thích gì nữa," Ongsa nói, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Sun.

Sun cảm nhận được sức nóng từ ánh mắt của Ongsa, một cảm xúc hỗn độn trào dâng trong lòng. Em cố gắng nở một nụ cười và quay sang cô phục vụ. "Cho tôi bát cơm bò Wayu," em nói.

"Và tôi sẽ lấy bát cơm tempura và một cuộn cá hồi," Ongsa nói tiếp, ánh mắt vẫn giữ chặt trên Sun, như thể muốn đọc hết mọi suy nghĩ trong đầu em.

"Vậy thôi à?" phục vụ hỏi, ghi chép lại đơn hàng.

Ongsa cuối cùng cũng rời mắt khỏi Sun, nhưng sự mãnh liệt ấy vẫn lơ lửng trong không khí. Cô lại nhìn thẳng vào mắt Sun, im lặng truyền tải một điều gì đó sâu sắc. Sun cảm thấy một luồng rùng mình chạy dọc sống lưng, tim cô đập mạnh. Cô mỉm cười với cô phục vụ và nói, "Chúng tôi sẽ gọi thêm nếu cần. Cảm ơn cô."

Khi phục vụ rời đi, sự căng thẳng không lời giữa Ongsa và Sun vẫn còn vương vấn. Mỗi ánh mắt, mỗi khoảnh khắc im lặng đều mang một ý nghĩa sâu sắc, khiến cả hai đều cảm nhận được trọng lượng của những cảm xúc chưa được giải quyết.

Bất ngờ, một chàng trai tiến lại gần họ. "Sun?"

Sun nhìn về phía anh ta, khuôn mặt e, sáng lên khi nhận ra anh. Em đứng dậy, nở một nụ cười rộng. "Fourth?!"

"Trời ơi, thật sự là cậu đấy à, Sun! Cậu sao rồi?" Chàng trai tiến lại gần Sun, và họ tự nhiên nắm tay nhau, khiến Ongsa nâng cao lông mày. Nhận thấy phản ứng của Ongsa, Sun từ từ rút tay khỏi tay Fourth, nhưng anh lại không kiềm chế được sự phấn khích và nắm lại tay em, lần này nắm bằng cả hai tay.

"Tôi không thể tưởng tượng được lại gặp cậu ở đây! Tôi vui quá! Tôi đã nhắn tin cho cậu trên IG nhưng cậu không trả lời. Tôi thấy cậu đăng là đã về BKK rồi. Cậu về hẳn à?"

Sun liếc nhìn Ongsa, thấy hàm cô siết lại một chút khi cô quay đi, gương mặt không cảm xúc. Sự thiếu phản ứng trực tiếp từ Ongsa khiến Sun cảm thấy một cơn đau nhói trong lòng, và em cảm thấy tội lỗi cùng sự bực bội. Em quay lại với Fourth, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh. "Không, tôi chỉ ở đây vài tháng rồi sẽ về lại Mỹ."

"Ừ, cuộc sống của cậu ở đó mà," Fourth bình thản nói, nắm tay em.

Sun lại nhìn về phía Ongsa, tìm kiếm một dấu hiệu cảm xúc nào đó trong ánh mắt cô, nhưng Ongsa vẫn giữ ánh nhìn dán chặt vào mặt bàn, gương mặt không lay động. Sự thờ ơ trên khuôn mặt Ongsa che giấu một cơn bão cảm xúc, khiến trái tim Sun đau đớn với sự bối rối.

Câu nói của Fourth về cuộc sống của em ở Mỹ như một nhát dao. Đó chưa bao giờ là sự thật; nơi đó không phải là nơi em muốn sống. Tất cả các cam kết và hợp đồng công việc của em đều ở đó, buộc em phải ở lại. Gánh nặng của nó đè nặng lên em, và em khao khát Ongsa cho em một dấu hiệu, một manh mối rằng cô quan tâm.

Khoảng im lặng kéo dài, dày đặc với sự căng thẳng chưa được thốt thành lời. Tim Sun đập nhanh khi em liên tục liếc nhìn Ongsa, hy vọng nhận được phản ứng nào đó. Ngón tay của Ongsa nhẹ nhàng gõ lên bàn, một dấu hiệu nhỏ nhưng gần như không thể nhận ra của sự bực bội.

"Fourth, thật vui khi gặp lại cậu, nhưng thực ra tôi đang ở đây để họp," Sun nói, cố gắng nhẹ nhàng rút tay khỏi tay anh.

Fourth nhận ra sự căng thẳng nhẹ và cuối cùng buông tay em ra. "À, tôi hiểu rồi. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại sau nhé?"

Sun gật đầu, cố nở một nụ cười. "Chắc rồi, sẽ vui lắm."

Fourth gật đầu một cách thân thiện rồi quay đi, để lại Sun đứng đó, cảm nhận được sự im lặng của Ongsa. Em ngồi xuống lại, tim nặng trĩu với những cảm xúc chưa được giải quyết. Sự kết nối không lời giữa em và Ongsa vẫn lơ lửng trong không khí, rõ ràng hơn bao giờ hết.

Ánh mắt của Sun thoáng gặp ánh mắt Ongsa, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, em thấy một tia gì đó—có thể là nỗi đau, hoặc là sự khao khát. Nhưng chỉ trong giây lát, biểu cảm của Ongsa lại trở về vẻ ngoài điềm tĩnh. Họ lại ngồi im lặng, không gian giữa họ tràn ngập những cảm xúc quá phức tạp để có thể thốt ra thành lời.

Bữa trưa tiếp tục trong sự im lặng kéo dài đầy đau đớn. Sự lạnh lùng đột ngột của Ongsa khiến không khí trở nên nặng nề, khiến mỗi miếng thức ăn trở nên nhạt nhẽo. Sun cố gắng tập trung vào bữa ăn, nhưng suy nghĩ của em cứ xoay quanh sự căng thẳng giữa hai người. Ongsa vẫn giữ khoảng cách, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, thái độ lạnh lùng hơn mọi khi.

Sun liếc nhìn Ongsa nhiều lần, tìm kiếm một dấu hiệu ấm áp hoặc một chút gần gũi như lúc trước, nhưng khuôn mặt Ongsa vẫn bất động. Mỗi khoảnh khắc im lặng dường như kéo dài vô tận, những lời chưa nói và cảm xúc dồn nén như một con đập sắp vỡ.

Khi bữa ăn kết thúc, Ongsa trả tiền mà không nói một lời và dẫn đường trở lại xe. Chuyến đi trở lại văn phòng cũng đầy căng thẳng, im lặng trong xe giờ đây trở nên không thể chịu đựng nổi. Tim Sun đau nhói vì sự xa cách ngày càng lớn, và em tự hỏi liệu có thể hàn gắn khoảng cách đó, nói ra điều gì đó để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Nhưng sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Ongsa khiến em không biết phải làm gì. Sun liếc nhìn Ongsa, hy vọng bắt gặp ánh mắt của cô, nhưng Ongsa vẫn giữ ánh nhìn dán chặt vào con đường phía trước, gương mặt không thể đọc được. Cảnh vật ngoài cửa sổ mờ nhạt qua mắt họ, một sự tương phản rõ rệt với cơn bão nội tâm trong chiếc xe.

Khi họ quay lại bãi đỗ xe của văn phòng, Sun cảm thấy một làn sóng buồn bã dâng lên. Buổi sáng đầy hứa hẹn và sự kết nối giờ đây giống như một ký ức xa vời, thay thế bởi một cảm giác lạnh lùng khiến em cảm thấy lạnh buốt cả xương tủy. Ongsa đỗ xe và ra ngoài mà không nói lời nào, động tác nhanh gọn và chuyên nghiệp.

Sun theo sau, tim em nặng trĩu với những cảm xúc chưa được giải quyết. Sự im lặng giữa họ giờ đây đã trở thành một rào cản, và em không biết làm thế nào để phá vỡ nó. Khi họ bước vào văn phòng, sự ấm áp của những giờ phút trước như một kỷ niệm xa vời, thay vào đó là sự lạnh lùng khiến em cảm thấy như mình đang bị bỏ lại một mình.

Cảm xúc của Ongsa vỡ vụn từng mảnh. Sau tất cả những cử chỉ ngọt ngào và buổi sáng tưởng chừng bình thường bên Sun, việc nghe Sun nói rằng em chỉ ở đây vài tháng đã làm tan vỡ sự bình yên mong manh mà Ongsa đã cố gắng xây dựng. Tất cả nỗi buồn lập tức ập về, khiến Ongsa cảm thấy như mình đang chìm trong đó.

Khi cả hai ngồi xuống văn phòng của Ongsa, nỗi buồn và sự thất vọng đổ ập xuống cô. Cô chôn mình trong đống giấy tờ, nhưng suy nghĩ của cô vẫn cứ quay về với Sun. Ongsa căm ghét bản thân vì vẫn quan tâm đến Sun quá nhiều, vì vẫn cảm thấy sự kéo kéo từ sự hiện diện của Sun.

Trái tim cô vỡ nát, và cô không thể tìm ra cách nào để ghép lại nó. Mỗi khoảnh khắc im lặng, mỗi lần liếc nhìn trộm chỉ làm cho nỗi đau thêm tồi tệ. Quyết tâm của Ongsa để giữ vững tinh thần bắt đầu lung lay, và cô ghét bản thân vì điều đó. Cô phải giữ khoảng cách, phải bảo vệ bản thân khỏi người có thể làm cô đau khổ nhất.

"Chúng ta có thể nói chuyện không, Ongsa?" Giọng Sun run rẩy vì tuyệt vọng, một sự trào lên của cảm xúc cắt ngang không khí.

"Tôi không có thời gian cho chuyện đó, Sun," Ongsa trả lời ngắn gọn, không ngẩng lên khỏi đống công việc, giọng cô lạnh lùng như vẻ ngoài của mình.

"Không, mình nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện," Sun kiên quyết, đứng dậy và tiến đến gần Ongsa. Em đưa tay ra định chạm vào tay Ongsa, nhưng Ongsa rụt lại với vẻ mặt cau có, khiến Sun ngẩn người, cảm thấy bị tổn thương sâu sắc bởi phản ứng không cần thiết đó.

"Mình không thể làm việc như thế này được. Cậu đang làm mình ngạt thở," Sun cuối cùng nói, giọng em run lên vì sự thất vọng và buồn bã.

Ánh mắt Ongsa sắc lạnh, nhìn thẳng vào Sun, đôi mắt cứng rắn và không nhượng bộ. "Cậu muốn nói gì?"

"Sáng nay chúng ta đã ổn, nhưng đột nhiên cậu lại lạnh nhạt như vậy. Cậu sao vậy? Mình đã làm gì sai sao? Giải thích cho mình hiểu đi."

Sự im lặng của Ongsa như một cú tát nặng, ánh mắt cô sắc như dao. "Cậu muốn một lời giải thích để hiểu sao?" Cô nhếch mép, giọng chua chát. "Cậu thật sự nghiêm túc sao, Sun? Cậu tìm lời giải thích để hiểu? Cậu nghĩ cậu có quyền đó sao?"

Sun đứng đó, không nói được gì, mắt ứa lệ. "Ongsa..."

"Đủ rồi, Sun," Ongsa quát, những lời của cô như một cái tát vào mặt. "Cậu không có quyền yêu cầu giải thích khi mà cậu không thể đưa ra lời giải thích cho người mà cậu bảo là yêu."

"Ong..." Sun bắt đầu, nhưng Ongsa cắt ngang tàn nhẫn.

"Tôi không muốn cậu gọi tên tôi nữa, Sun. Tôi không muốn gì liên quan đến cậu ngoài công việc nữa. Tôi không thể chờ đợi để xong việc này, để cậu có thể rời đi càng sớm càng tốt," Ongsa nói, giọng cô đượm sự giận dữ và đầy cay độc.

"Xin lỗi," Giọng Sun chỉ còn lại chút thì thầm, yếu ớt và đầy van xin.

Nhưng Ongsa quay đi, không thể nhìn thêm nỗi đau trên khuôn mặt Sun nữa. "Cuộc nói chuyện này kết thúc rồi. Quay lại làm việc đi," cô nói, giọng cô trống rỗng.

Sun cầm laptop và quyết định rời khỏi văn phòng ngay lập tức. Em không thể kiềm chế cảm xúc thêm nữa; sức nặng của những cảm xúc chưa được nói ra quá lớn để em có thể chịu đựng. Em cần phải rời xa Ongsa trước khi hoàn toàn đổ vỡ.

Thu dọn đồ đạc, Sun di chuyển nhanh chóng, động tác của em có phần vội vàng nhưng quyết đoán. Tim em đập thình thịch trong lồng ngực, và tầm nhìn của em mờ đi bởi những giọt nước mắt chưa rơi. Ongsa vẫn im lặng, ánh mắt dán chặt vào công việc, không thèm liếc nhìn Sun.

Bước chân của Sun vang lên nhẹ nhàng trong sự im lặng đầy căng thẳng của văn phòng. Khi em đến gần cửa, em dừng lại một chút, tay run lên trên tay nắm cửa. Em liếc nhìn lại, hy vọng tìm thấy một dấu hiệu, một cái gì đó mà Ongsa có thể gọi em lại hoặc thể hiện một chút cảm xúc. Nhưng Ongsa vẫn bất đôgnj, biểu cảm không thể đọc được.

Ngay khi ra khỏi hành lang, những giọt nước mắt mà em cố gắng kiềm chế bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống. Sun ôm chặt laptop vào ngực, những tiếng nức nở nghẹn ngào vỡ ra từ em. Em bước đi vội vã, cần tìm một nơi để giải tỏa cơn bão cảm xúc đang dồn nén trong lòng.

____

Í là mới hòa hoãn được một chút á mà chưa gì đã lại toang rồi =))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store