ZingTruyen.Store

milklove | đại ka sữa bột và em bé mèo cam🍼💖

23.5 Khi Trái Đất ngừng quay (2).

imtozakimiwluv

Trái đất đang rung chuyển

_________

Ongsa, trong bộ vest đen được may đo hoàn hảo, tôn lên dáng người nhỏ nhắn của cô. Áo khoác làm nổi bật vóc dáng thon thả, còn chiếc quần được cắt gọn gàng đến mắt cá chân. Cô hoàn thiện bộ trang phục với đôi giày cao gót thanh thoát, thêm phần tôn lên vẻ thanh lịch hiện đại của mình.

Đi dọc hành lang yên tĩnh của ngôi trường cũ, một dòng kí ức ùa về trong lòng cô. Những hành lang từng tấp nập giờ đây vắng lặng, chỉ còn âm thanh mơ hồ từ các lớp học xa xa. Dù xung quanh rất yên bình, lòng cô lại nặng trĩu với sự đau đớn và lo lắng. Cô biết mình sắp gặp lại cô Nida, và cô quyết tâm phải tỏ ra tự tin.

Nỗi đau trong ngực mỗi lúc một dâng cao, vừa là sự lo âu vừa là quyết tâm sâu sắc muốn chứng minh bản thân.

Chưa kịp gõ cửa, một người phụ nữ nhỏ nhắn bất ngờ mở cửa. Ánh mắt của họ chạm nhau, và nụ cười của Sun dần tắt, thay vào đó là một sự pha trộn của nhiều cảm xúc. Đã 8 năm kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau—cô và Sun, từng là người yêu nay đã xa cách bởi thời gian và hoàn cảnh. Họ đứng đối diện nhau, tay Ongsa vô tình run lên, dù cô cố gắng giấu đi. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, những kí ức ùa về một cách vội vã. Tuy nhiên, cô cố gắng giữ vững vẻ ngoài bình tĩnh, che giấu cơn sóng cảm xúc trong lòng khi gặp lại nhau bất ngờ như vậy.

"Ongsa," Sun nhẹ nhàng lên tiếng.

Ánh mắt của Ongsa trở nên trống rỗng đột ngột, một cơn đau nhói bủa vây lấy đầu cô. Đứng trước mặt cô là người mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại. Thời gian như ngừng lại, và một loạt cảm xúc ùa về trong đầu cô—sự ngạc nhiên, không thể tin nổi, và một chút nỗi nhớ chưa được giải quyết. Không khí giữa họ trở nên nặng nề với những lời chưa nói và những ký ức cũ, mỗi khoảnh khắc trôi qua như một gánh nặng từ quá khứ của họ.

"Chào cô, chúng tôi có cuộc hẹn với hiệu trưởng Nida lúc 9 giờ sáng, còn cô là...?" Câu hỏi của Prim kéo Ongsa trở lại hiện tại, cô biết ơn vì Prim đã can thiệp ngay trước khi Sun kịp nhận ra sự bất ổn của mình.

Sun mỉm cười lịch sự với Prim.

"Tên tôi là Sun. Tôi cũng có cuộc hẹn với hiệu trưởng. Tôi tưởng là cô ấy, nên tôi đã mở cửa. Xin lỗi."

"Không sao, cảm ơn Sun. Tôi là Prim, còn đây là Ongsa. Chúng tôi đến từ công ty phân phối," Prim bắt đầu, nhưng Ongsa nhanh chóng cắt lời.

"Prim, đừng tiết lộ quá nhiều với người lạ."

Prim trông có vẻ ngạc nhiên, lập tức xin lỗi với một nụ cười ngượng ngùng. Sun gật đầu một cách trấn an, mỉm cười nhẹ nhàng về phía Prim.

Sun nhìn Ongsa một cách chăm chú, trong khi Ongsa đáp lại ánh mắt của em bằng một cái nhìn phẳng lặng. Em quan sát sự thay đổi trong diện mạo của Ongsa, từ những gì mình nhớ đến nay. Dù có sự khác biệt, Sun mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt em không giấu được sự pha trộn giữa nỗi buồn và niềm vui. Thấy Ongsa giờ đây xinh đẹp và trưởng thành khiến lòng em cảm thấy một nỗi xúc động ngọt ngào và đắng cay.

Chưa kịp nói thêm lời nào, tiếng nói của cô Nida vang lên từ cuối hành lang, thu hút sự chú ý của họ.

"Mọi người đến rồi, tốt quá. Chúng ta vào phòng họp nhé," hiệu trưởng nói chắc nịch.

Khi họ bước vào phòng họp, Sun lén liếc nhìn Ongsa. Cô giờ đây trông rất khác biệt, sự hiện diện của Ongsa toát lên một khí chất trưởng thành và có phần mạnh mẽ mà Sun không hề ngờ tới. Cách cư xử của Ongsa mang một trọng lượng của kinh nghiệm và sự tự tin, thứ mà có vẻ đã phát triển qua từng năm tháng.

Ngay lúc đó, điện thoại của Ongsa vang lên, khiến cô dừng lại. Prim liền lên tiếng: "Em có thể nghe điện thoại cho chị?"

Ongsa mỉm cười và gật đầu. "Không sao đâu, em vào trong đi, đừng chờ tôi. Là ông Khan gọi."

Prim gật đầu rồi quay sang Sun, người đang im lặng quan sát Ongsa, bị ấn tượng bởi sự thay đổi lớn lao của cô kể từ lần cuối họ gặp nhau. "Khun Sun, vào đi."

Ngay khi Prim, Sun và cô Nida ngồi xuống phòng họp, Prim bắt đầu xin lỗi thay cho Ongsa vì phải nghe một cuộc gọi quan trọng.

Sun liếc nhìn Prim, nhận thấy tính cách sôi nổi và năng động của cô. Prim toát ra một sự vui tươi và tính cách đầy năng lượng. Dù vậy, Sun không thể gạt đi cảm giác ghen tị thoáng qua trong lòng, nhưng cô không để ai nhận ra điều đó.

"Quan hệ của cô với Ongsa là gì?" Sun hỏi, giọng em lộ rõ sự quan tâm lẫn một chút ghen tuông nhẹ nhàng, chờ đợi câu trả lời từ Prim. (í mình còn là gì của nhau đâu mà ghen hả sun =))))

Prim mỉm cười ấm áp, nhưng Sun vẫn nhận ra điều đó. "Cô ấy là sếp của tôi," Prim trả lời bình tĩnh, lời nói của y vang lên trong không khí.

Sun quan sát thái độ của Prim, thở dài nặng nề, và trước khi em kịp hỏi thêm câu nào, Ongsa bước vào phòng.

"Xin lỗi vì sự chậm trễ," Ongsa nói một cách lạnh lùng.

Hiệu trưởng mỉm cười thân thiện. "Không sao, Ongsa. Em khỏe không?"

"Em khỏe, cô Nida, cảm ơn cô đã hỏi. Và em nghĩ cô đã gặp Saphana, dù anh ấy không thể đến," Ongsa đáp lại với chút xa cách, ánh mắt kiên định và điềm tĩnh.

"Không sao. Lý do cuộc họp này là để thông báo với cả hai rằng chúng ta sẽ hợp tác trong năm học tới. Sun sẽ đại diện cho phía nhà xuất bản, còn em sẽ là nhà phân phối độc quyền. Chúng ta có thể bàn về một số thay đổi cho trường," cô Nida giải thích.

Biểu cảm của Ongsa hơi cứng lại. "Cô đang hợp tác với ai?" cô hỏi Sun, giọng nói mang chút tò mò và nghi ngờ.

"Tôi nghĩ cô chưa biết. Tôi đến từ Pass Education, Ongsa. Mặc dù tôi ở đây để hoàn tất hợp đồng với S-star, nhưng họ giao cho tôi hỗ trợ cho đến khi mọi thứ hoạt động trơn tru," Sun trả lời bình tĩnh, ánh mắt không rời khỏi Ongsa, tự tin và vững vàng.

Ongsa cảm thấy một loạt cảm xúc lẫn lộn—sự ngạc nhiên, nhận thức, và một chút lo lắng. Pass Learning Education, trụ sở ở Mỹ, là nhà xuất bản độc quyền mà họ đã hợp tác, và cô không nhận ra rằng Sun lại giữ vai trò quan trọng như vậy.

"Tôi đã xem xét các tài liệu mẫu mà Saphana gửi tháng trước và tôi do dự khi phải thay đổi chương trình khoa học. Có vẻ như nó quá khó đối với học sinh của chúng tôi. Đó là lý do tôi đã liên hệ trực tiếp với Nhà xuất bản để xem liệu họ có thể điều chỉnh không, và thật bất ngờ, Sun là một trong những tác giả của chương trình khoa học từ Lớp 1 đến Lớp 8. Vì thế, nhà xuất bản đã đồng ý thực hiện điều chỉnh này riêng cho S-star, và chúng tôi đã bàn bạc với Saphana, người cũng đồng ý với sắp xếp này."

Trước khi Hiệu trưởng kịp nói hết câu, đôi mắt của Ongsa hơi nheo lại, một nụ cười gượng xuất hiện trên gương mặt cô. Và Sun đã nhìn thấy điều đó.

"Tôi nghĩ nhân viên của mình rất thích tự hành động mà không thông báo cho tôi," Ongsa nói với giọng nghiêm khắc, liếc nhìn Prim, người chỉ mỉm cười xin lỗi.

"Tôi đoán là không còn gì để thảo luận thêm, vì thỏa thuận đã xong rồi. Còn cô thì sao?" Ongsa hỏi với giọng sắc bén, mắt nheo lại. "Sun, đúng không?"

Sun bị bất ngờ, hơi há miệng, cảm thấy một cơn khó chịu dâng lên. "Tôi sẽ gửi email chính thức trình bày tất cả các sắp xếp này. Và cô Nida, bộ phận đào tạo của em sẽ liên hệ với cô để thảo luận về bất kỳ thay đổi nào cần thiết."

"Tôi sẽ cần đến văn phòng của cô, Ongsa, để hoàn thiện các chi tiết," Sun khẳng định một cách cương quyết.

"Chuyên gia của tôi sẽ liên hệ với cô, Sun. Tôi không nghĩ sự có mặt của tôi là cần thiết," Ongsa đáp lại lạnh lùng.

Sun nhếch môi cười, ánh mắt ánh lên sự thách thức mà Ongsa không bỏ qua. "Khun Ongsa, sự hiện diện của cô rất quan trọng ở đây. Hãy nhớ rằng, danh tiếng của công ty cô đang bị đặt cược, và tôi ở đây để đảm bảo thành công cho công ty."

"Đó là hành xử không đúng mực, Sun," hiệu trưởng lên tiếng dứt khoát. Sun thở dài và nhìn về phía hiệu trưởng, gương mặt dịu lại trong một nụ cười nhẹ nhàng. "Em xin lỗi, cô Nida."

Hiệu trưởng ngả người tựa vào ghế, gương mặt hiện rõ sự thất vọng. Trước khi tiếp tục, cô nói với giọng buồn bã, "Tôi mong cả hai em hành xử chuyên nghiệp ở đây. Tôi không muốn làm việc với ai không kiểm soát được cảm xúc cá nhân. Cả hai em đều từng là học sinh của tôi, và đó là lý do tôi tin tưởng và sẵn sàng mạo hiểm thay đổi toàn bộ chương trình học của trường."

Sun đan hai tay lại như một cử chỉ đồng tình. Cô Nida chuyển ánh nhìn sang Ongsa, người vẫn giữ vẻ thản nhiên bất chấp lời nhắc nhở nghiêm túc.

"Chúng ta rõ chứ, Ongsa?" Cô Nida hỏi lại.

Ongsa gặp ánh mắt hiệu trưởng và khẽ gật đầu. "Vâng, em hiểu."

"Cả hai có thể ra về. Chúng ta sẽ gặp lại vào tuần sau và tôi sẽ liên lạc với hai em. Hãy chắc chắn lần đó chúng ta sẽ gặp nhau một cách chuyên nghiệp."

Ongsa ngồi lại một lúc, nghiền ngẫm những lời của cô Nida. Cuối cùng, cô đứng lên, ánh mắt đầy quyết tâm, rồi gật đầu kính trọng. "Em đã hiểu, cô Nida."

Nói xong, Ongsa quay người rời khỏi phòng họp, Prim đi theo sau cô. Tâm trí cô đã bắt đầu lên kế hoạch cho buổi gặp sắp tới. Không khí căng thẳng bao trùm, như những cảm xúc chưa được giải tỏa khi cánh cửa đóng lại, để lại căn phòng trong im lặng.

Ngay khi Ongsa bước ra khỏi phòng, Sun thở dài nặng nề, nước mắt cô đã không thể kiềm nén được nữa. Cô Nida, giáo viên chủ nhiệm cũ của họ và là một trong những người quan trọng nhất trong quá khứ của họ, nhìn Sun với ánh mắt dịu dàng.

"Cô biết điều này không dễ dàng, Sun," cô Nida nói nhẹ nhàng.

"Đừng lo, cô Nida. Em biết cậu ấy giận em. Chỉ là em không ngờ cậu ấy lại tức giận đến vậy," Sun trấn an, giọng nói pha chút hối tiếc.

"Đây là lần đầu tiên con bé gặp em kể từ khi biết em rời đi mà không quay lại hay liên lạc," cô Nida giải thích nhẹ nhàng, ánh mắt dõi theo Sun.

Sun nhìn cô, nước mắt lăn dài trên má. "Em xin lỗi, cô Nida," em thì thầm, giọng nghẹn ngào vì xúc động.

Cô Nida đặt tay lên vai Sun an ủi. "Không phải lỗi của em đâu, Sun. Con người thay đổi, và đôi khi khoảng cách cũng thay đổi mọi thứ."

Sun gật đầu, cố gắng trấn tĩnh lại. "Em chỉ ước mọi thứ không diễn ra theo cách này."

Cô Nida nhẹ nhàng bóp vai em. "Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ. Có thể cuộc gặp lần này sẽ là bước ngoặt cho cả hai."

Sun nhìn cô Nida với ánh mắt đầy biết ơn, trân trọng sự thấu hiểu của cô.

"Em chỉ muốn được gặp cậu ấy và xin lỗi."

Hai người đứng đó, không khí lắng đọng bởi những cảm xúc chưa được giải tỏa, nhưng cũng phảng phất một tia hy vọng về sự hàn gắn sắp tới.

_________

Khi vừa tới xe và chuẩn bị mở cửa, Ongsa bất ngờ khi Prim nhanh chóng giật lấy chìa khóa từ tay cô, khiến Ongsa tròn mắt nhìn Prim. "Em đang làm cái quái gì vậy?" cô hỏi gay gắt.

"Em sẽ lái xe," Prim đáp lại bình thản.

"Không," Ongsa nói, đưa tay định giành lại chìa khóa, nhưng Prim nhanh chóng kéo ra xa.

"Em không biết nhiều về chị, nhưng lần này, để em làm. Em biết chị không ổn."

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, rồi Ongsa nhếch môi cười khẩy. "Em chẳng biết gì về tôi, Prim. Em sẽ gặp rắc rối nếu tiếp tục hành xử như vậy."

Nụ cười của Prim vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt hiện lên sự kiên quyết. "Em đã gặp rắc rối kể từ ngày bắt đầu làm việc cho chị rồi, Ongsa. Vậy nên, chị hãy đi sang ghế bên và ngồi vào ghế phụ đi. Em sẽ lái."

Ongsa do dự một lúc, cuối cùng thở dài rồi chấp nhận. "Được rồi. Nhưng đừng biến việc này thành thói quen," cô cảnh cáo, bước qua bên ghế phụ.

Prim gật đầu, nở một nụ cười chiến thắng nhẹ nhàng. "Chỉ cần chị tin tưởng em lần này."

_________

Trên đường trở về văn phòng, Ongsa im lặng, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Ngực cô nhói đau khi những ký ức về Sun ùa về. Sun vẫn xinh đẹp như ngày nào, giờ đây đã là một người phụ nữ trưởng thành, nhưng nụ cười ấy vẫn không hề thay đổi. Trong đầu Ongsa xoáy lên hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải đáp; cô rất muốn hỏi từng câu, nhưng lại không thể tìm ra lời nào phù hợp. Gặp lại Sun đã khiến thời gian như ngừng trôi, và tất cả những gì cô nghe thấy chỉ là nhịp đập dồn dập của chính trái tim mình. Nỗi đau trong quá khứ và cú sốc khi gặp lại Sun khiến cô cảm thấy yếu đuối và dễ tổn thương. Cô bị cuốn vào dòng cảm xúc mà cô đã chôn giấu từ lâu, những giọt nước mắt dường như sắp trào ra khi cô cố gắng giữ bình tĩnh.

"Mình yêu cậu, Ongsa."

Những lời đó vang lên trong tâm trí, mang đến một cơn sóng đau đớn mới. Cô nhắm mắt thật chặt, cố gắng tự trấn an và xua tan những ký ức ấy. Cô không muốn nhớ lại những lời nói dối đó, những lời hứa đã tan vỡ và nỗi đau nối tiếp sau đó. Nhưng dù cố gắng đến mấy, giọng nói của Sun và ký ức về những ngày tháng bên nhau vẫn ám ảnh cô không nguôi.

____

Hai bạn trẻ đã gặp lại nhau, và Sun sẽ làm gì để làm lành với Ongsa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store