ZingTruyen.Store

Meo Mo

tớ không thể viết như trước nữa - như thời chúng ta còn nhau, thời huy hoàng mà tình đọng đầy ống mực. văn chương không thể diễn đạt được một cái gì trống rỗng, hỗn mang quá độ. văn chương bỏ rơi tớ.

những lời thơ của tớ là những âm sắc vô hồn đến chính tớ cũng phải rét run. và mỗi lần tớ gõ ra những câu từ đen đúa, giày giò văn chương bằng sự ruỗng mục tầm thường cũng tựa như tên tướng cướp ép uổng nàng dân nữ, hỡi ôi... tàn nhẫn biết chừng nào!

một cái gì đó đã mất đi cùng với chúng ta, cái mỹ lệ ngày xưa tớ gửi lại tàn hoang đất chiêm thành.

thu chết rồi, đông nổi gió tang.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store