Meanie Chi Can Em O Day The Gioi Se Quang May
Mingyu không còn cách nào khác ngoài việc quyết tâm kéo Wonwoo trở lại bên mình. Suốt những ngày qua, cậu vẫn liên tục nhắn tin cho anh, cố gắng tìm mọi cách để tiếp cận. Nhưng Wonwoo luôn né tránh, luôn tìm cách giữ khoảng cách với cậu. Điều này khiến Mingyu càng thêm bứt rứt, và cậu biết mình phải làm điều gì đó mạnh mẽ hơn, phải đối mặt trực tiếp với Wonwoo để giải quyết tất cả hiểu lầm này.Một buổi chiều, Mingyu đã tìm đủ mọi cách để có được địa chỉ nhà của Wonwoo. Cậu quyết định đến thẳng nhà của Wonwoo. Cậu không báo trước, cũng không do dự. Khi đứng trước cửa nhà Wonwoo, cậu hít một hơi sâu, tay gõ nhẹ lên cửa. Vài giây sau, cửa mở ra, và trước mặt cậu là Wonwoo, ánh mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Mingyu đứng đó."Mingyu? Sao em lại đến đây?" Wonwoo hỏi, giọng đầy bất ngờ.Mingyu nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định nói: "Em không còn cách nào khác, Wonwoo. Anh đã tránh mặt em quá lâu rồi. Hôm nay, em muốn nghe lý do thật sự từ anh."Wonwoo im lặng trong giây lát, ánh mắt đầy lúng túng. Anh không ngờ rằng Mingyu lại tìm đến tận nhà mình. Anh quay đi, cố giấu nỗi lo lắng trong lòng, nhưng Mingyu đã bước vào trong, quyết tâm không để anh trốn tránh thêm nữa."Wonwoo, anh có thể nói thật với em được không?" Mingyu nói, giọng nghiêm túc. "Tại sao anh lại né tránh em suốt thời gian qua? Anh biết em quan tâm đến anh đến mức nào, vậy mà anh lại đẩy em ra xa. Có phải em đã làm gì sai không?"Wonwoo cúi đầu, không biết phải trả lời thế nào. Những cảm xúc trong lòng anh như muốn vỡ òa, nhưng anh lại sợ nói ra sẽ làm tổn thương cả hai. Sau cùng, anh thở dài và nói: "Không phải lỗi của em, Mingyu. Chỉ là... có lẽ anh đã quá yếu đuối. Anh không muốn mình trở thành một người phiền phức trong cuộc sống của em.""Nghe thật nực cười, Wonwoo. Anh không phải là phiền phức, anh biết điều đó mà." Mingyu đáp lại, giọng cậu pha chút trách móc. "Anh có biết em đã thích anh từ khi còn học cấp ba không?"Wonwoo sửng sốt, đôi mắt mở to. "Cái gì? Em nói... thích anh từ cấp ba sao?"Mingyu gật đầu, ánh mắt cậu đầy chân thành. "Đúng vậy. Em đã thích anh từ lâu rồi, Wonwoo. Khi chúng ta học chung trường, anh là người đầu tiên khiến em cảm thấy ngưỡng mộ và muốn tìm hiểu. Nhưng em càng tìm hiểu, thì cảm thấy anh luôn đặt giữa chúng ta một bức tường thành lớn. Em đã nghĩ rằng anh không quan tâm đến em, rằng anh luôn giữ khoảng cách vì không muốn gần gũi. Thế nên em không dám nói gì cả, cứ giấu kín trong lòng suốt bao năm."Wonwoo cảm thấy như mình vừa nghe điều gì đó khó tin. Anh ngỡ ngàng, không biết phải phản ứng thế nào. Tình cảm mà anh từng nghĩ là đơn phương bỗng chốc hóa ra lại được đáp lại từ lâu, chỉ vì cả hai đều giữ khoảng cách và sợ hãi."Nhưng... anh đã thấy em ngồi cùng một cô gái trong quán cà phê," Wonwoo nói, giọng khẽ run. "Anh đã nghĩ em đã có bạn gái rồi."Mingyu ngơ ngác, rồi khẽ bật cười, nhìn Wonwoo bằng ánh mắt dịu dàng. "Cô gái ấy là chị gái em. Chỉ là chị ấy muốn gặp em để hỏi thăm chuyện công việc thôi. Anh thật sự đã hiểu lầm như vậy sao?"Wonwoo đỏ mặt, cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch. Anh cười xấu hổ, nhìn vào ánh mắt chân thành của Mingyu, và nhận ra rằng mọi thứ chỉ là hiểu lầm. Nỗi lo lắng, sợ hãi suốt thời gian qua hóa ra lại không có lý do gì cả."Xin lỗi... Anh thực sự không biết phải làm gì khi nghĩ rằng em đã có người khác" Wonwoo thì thầm, cảm giác nhẹ nhõm nhưng cũng đầy hối hận.Mingyu bước lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay Wonwoo. "Vậy là chúng ta đã để hiểu lầm chia rẽ quá lâu. Từ giờ, anh sẽ không tránh né em nữa chứ?"Wonwoo gật đầu, ánh mắt ánh lên chút hy vọng và hạnh phúc. "Anh sẽ không tránh nữa... nếu em vẫn muốn ở bên cạnh anh.""Không chỉ muốn ở cạnh anh, mà em còn muốn là người luôn bên anh" Mingyu nói, nụ cười của cậu rạng rỡ. "Em sẽ không để anh rời xa em nữa đâu."Cả hai nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy cảm xúc. Lần đầu tiên, Wonwoo cảm thấy mình có thể mở lòng một cách chân thành. Anh bước lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mingyu, rồi họ trao cho nhau một cái ôm ấm áp, như để bù đắp cho khoảng cách suốt bao nhiêu năm qua.Tối hôm đó, cả hai ngồi lại với nhau, chia sẻ những cảm xúc mà cả hai đã giấu kín trong lòng suốt thời gian dài. Wonwoo kể cho Mingyu nghe về những ngày tháng anh phải đấu tranh với cảm xúc của mình, về nỗi sợ bị từ chối và nỗi đau khi nghĩ rằng cậu đã có người khác. Còn Mingyu, cậu thú nhận rằng từ thời cấp ba đã luôn dõi theo anh, nhưng cũng ngại ngùng không dám bày tỏ.Đêm dần trôi qua, và cuối cùng, họ đã có thể thẳng thắn đối diện với nhau. Không còn khoảng cách, không còn sợ hãi hay hiểu lầm, chỉ còn lại tình cảm chân thành của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store